Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian

Chương 43 : Anh có yêu em không?

“La Dịch, bản vương lệnh cho ngươi nhanh chóng lăn đến đây!” Tiếng gầm giận dữ truyền ra từ Vương phủ, dữ dội đến độ đống hoa hoa cỏ cỏ trong tiểu viện đều run rẩy, nhân vật mấu chốt của câu nói – đồng chí La Dịch, đang tội nghiệp bám vào cánh cửa tẩm cung của Vương gia, lấm lét nhìn vào trong, vừa nghe thấy thế lập tức nhảy vào, khuôn mặt vui tươi hớn hở, “Đây, vào đây.” Sở Kiên đã sớm đứng trong phòng, lười biếng liếc nhìn anh một cái, nụ cười toe toét của La Dịch lập tức cứng lại, anh lập tức đổi sang biểu tình của một người vô tội đang chịu vô vàn oan khuất, “Vợ à, là Vương gia bảo anh vào, anh không thể cãi lời Vương gia a…” Sở Kiên nhíu mày, còn chưa kịp nói gì thì Long Tuấn Hạo đã nổi giận, “Được rồi, lăn đến đây là được, giờ thì lập tức mang lão bà nhà ngươi đi, bản vương đã nói không nhớ là không nhớ!” Sau khi tạm biệt Hà Thiên Phàm, cậu liền quay về, ngồi ở tẩm cung cùng chó con, đợi tiểu thiếp nhà mình trở về, ai ngờ chưa thấy được tiểu thiếp thì đặc công đã tới. La Dịch do do dự dự nhìn vợ mình, Sở Kiên quét mắt nhìn qua, anh lập tức ngoảnh mặt sang chỗ khác. Lực chú ý của Sở Kiên lại thay đổi, anh vỗ vỗ vai Long Tuấn Hạo rồi mỉm cười thân thiện, “Đừng thế chứ đồng chí, tôi biết cậu sợ bị Lôi Nham trả thù, cũng biết trước kia cậu cũng là thành viên của tổ chức ấy, tôi cam đoan chỉ cần cậu chịu làm nhân chứng chỉ điểm (污点证人 (Ô điểm chứng nhân/Tainted witness) – đây là một thuật ngữ của pháp luật phương Tây, chỉ những người có tham gia phạm tội nhưng chấp nhận làm nhân chứng buộc tội những người cùng phạm tội với mình nhằm được giảm án, hưởng sự khoan hồng của pháp luật.) buộc tội Lôi Nham, tôi tuyệt đối sẽ bảo vệ cậu an toàn, chỉ cần Lôi Nham bị bắt, cậu sẽ được tự do. Cậu thấy thế nào?” Long Tuấn Hạo nhịn không được nhắc nhở, “Ngươi đã không còn là đặc công rồi.” “Nhưng sớm muộn gì thì tôi cũng thành đặc công lại a.” “Nhưng bây giờ ngươi vẫn chưa thành a.” Long Tuấn Hạo lại nhắc nhở, nắm lấy tay anh, đầy thành khẩn nói, “Hơn nữa ta quả thật là không nhớ rõ mình đã phát hiện ra bí mật gì a, với lại, ngươi xem,” Cậu chỉ chỉ chính mình, “Ta cũng là bệnh nhân ở đây nha, rối loạn thần kinh, căn bản là không thể đứng ra làm chứng được a, đồng chí đặc công.” “Đúng thế vợ à,” La Dịch vội vàng gật đầu, ở bên tận tình khuyên bảo, “Dù sao cậu ta có ra tòa làm chứng thì cũng không ai tin cả, huống chi cậu ta cũng đã nói là không nhớ rõ rồi, em làm gì khổ công tìm phiền… phức…” Một câu còn chưa nói xong thì đã nhận được một cái liếc xéo của Sở Kiên, chỉ có thể ngậm ngùi câm miệng. Sở Kiên tiếp tục đổi sang biểu tình hiền lành, “Đồng chí, cậu nói thế là không đúng, tôi có thể thấy trạng thái tinh thần của cậu vô cùng bình thường, cậu rõ ràng là vì trốn thoát sự đuổi giết của Lôi Nham nên mới giả bộ bệnh, chuyện này tôi có thể nhìn ra.” Long Tuấn Hạo ủ rũ nhìn La Dịch, nhẹ giọng hỏi, “Trạng thái tinh thần của ta rất bình thường hả?” La Dịch hối hả lắc đầu, ăn ngay nói thật, “Lúc này rất không bình thường…” Sở Kiên lại liếc xéo La Dịch một cái, rồi quay sang nhìn Long Tuấn Hạo, Long Tuấn Hạo không đợi anh mở miệng đã ôm tay anh khóc lóc thảm thiết, “Được rồi, đừng nói nữa, những chuyện này đều không quan trọng, ngươi hãy nghe trọng điểm lúc nãy của ta đi, ta quả thật là không nhớ rõ a, thật a, không phải gạt ngươi, cũng không phải lừa Lôi Nham, thật sự là mất trí nhớ, ngươi hãy tha cho ta đi, tha cho ta đi mà!” Sở Kiên bẻ bẻ tay nhìn cậu, “Ồ, mất trí nhớ.” Long Tuấn Hạo hai mắt đẫm lệ, tha thiết gật đầu. “Đúng là lý do quá kém mà,” Sở Kiên vô cùng đau lòng nói, “Thấy tình cảnh xấu liền giả mất trí nhớ làm cớ, loại người tình nghi như cậu tôi gặp nhiều lắm rồi, chẳng có tinh thần sáng tạo gì cả! Tôi thật cảm thấy buồn lòng thay các cậu a!” Biểu tình của Long Tuấn Hạo lập tức cứng lại, xuống giường, bắt đầu đi tới đi lui, Sở Kiên lập tức bắt được cậu, “Muốn chạy trốn sao? Rốt cuộc cũng chột dạ hả?” Long Tuấn Hạo quay lại nhìn anh, tức giận đến run hết cả người, dùng sức giãy ra, La Dịch thấy tình thế không ổn, vội vã tiến lại, “Vương gia, ngài bớt giận, đừng động thủ với vợ tôi a, cậu cũng thấy thân thủ của cậu ấy thế nào rồi đó.” Lửa giận của vị Vương gia nào đó vốn đang bốc cháy phừng phực tức khắc tắt ngấm, cậu vuốt vuốt mặt, vô cùng chăm chú nhìn Sở Kiên, thỏa hiệp nói, “Được rồi, ta đích xác là thấy được.” Đồng chí Sở Kiên lập tức mỉm cười. Long Tuấn Hạo nói, “Nhưng bây giờ ngươi không phải là cảnh sát, ta không thể nói cho ngươi biết, đợi khi nào ngươi trở thành cảnh sát lại thì hãy đến tìm ta.” Sở Kiên lập tức nhíu mày, “Chẳng bao lâu nữa đâu, cậu hãy nói cho tôi biết trước đi.” “Không được.” Long Tuấn Hạo dứt khoát từ chối, “Ai mà biết ngươi cùng Lôi Nham có phải là cùng một nhóm hay không.” Sở Kiên trừng mắt, “Cậu nói gì thế? Sao tôi có thể chung một nhóm với anh ta được?” “Chứng cớ đâu?” “…” “Ngươi xem,” Long Tuấn Hạo bước qua, đối mặt với anh, ra vẻ rộng rãi thương lượng, “Không phải ta không chịu phối hợp mà là vì ngươi không thể khiến ta tin tưởng, như vậy đi, ngươi cứ về trước, đợi khi nào ngươi biến thành cảnh sát nhân dân lại đến tìm ta, sao nào?” “Uhm…” Đồng chí Sở Kiên bắt đầu lâm vào trầm tư. Long Tuấn Hạo lùi lại một bước, cắn cắn ngón tay, hồi hộp chờ đợi, hai mắt liếc tới liếc lui, bỗng nhiên một ý tưởng lóe lên, tức tốc duỗi tay, quát lớn, “Yêu tinh!” “Ở đâu?” Sở Kiên không chút nghĩ ngợi thốt lên, vội vã quay đầu nhìn, sau đó liền cứng người. Dạo gần đây, thời gian đầu óc cậu thanh tỉnh càng lúc càng nhiều, trí nhớ của hai năm cũng chầm chậm tràn vào óc, tuy hình ảnh có chút mơ mơ hồ hồ, nhưng cũng đủ để cậu biết trong hai năm này mình đã làm những chuyện ngu xuẩn như thế nào. Chỉ là, dù biết thì biết nhưng thân thể cậu vẫn vô thức phản ứng với một số việc, nên chuyện cậu cần làm bây giờ là chậm rãi khôi phục và điều dưỡng. Nơi ngăn tủ nhỏ, chú chó con vừa thò đầu ra liền thấy một thanh niên trẻ tuổi tướng mạo văn nhã đang nhìn mình trừng trừng, ánh mắt ấy phải gọi là vô cùng khủng bố khiến nó sợ hãi lập tức rụt cổ về. Sở Kiên vẫn duy trì trạng thái hóa đá. La Dịch cẩn thận cọ cọ qua, “Vợ à…” “Cút!” Sở Kiên rống to, “Đừng có gọi tôi, tất cả là do anh! Nếu không phải lúc trước anh để cho tôi nổ súng thì tôi đã chẳng phải rơi vào tình cảnh này!” “Rồi rồi rồi, anh sai rồi, anh vô cùng có lỗi…” Sở Kiên hừ một tiếng, quay đầu nhìn Long Tuấn Hạo, “Được rồi, lần sau tôi lại đến tìm cậu.” Long Tuấn Hạo lập tức duỗi móng vuốt cam đoan, “Đến lúc đó ta nhất định sẽ nói hết những gì ta biết cho ngươi.” Đồng chí Sở Kiên liền thỏa mãn bước đi. La Dịch nhìn vị Vương gia nào đó, kinh ngạc hỏi “Bộ cậu nhìn thấy chuyện cơ mật của Lôi Nham thật hả?” Long Tuấn Hạo yên lặng nhìn anh, yếu ớt hỏi, “Ngươi nói, nếu ta cho hắn biết, thứ ta nhìn thấy là video luyện nói của Lôi Nham, hắn sẽ tin sao?” La Dịch nhăn nhó nhìn cậu nửa ngày, cuối cùng vỗ vỗ vai cậu, không nói gì, quay người ra cửa, “Vợ à, chờ anh với!” “Biến về làm việc đi!” “Đừng a vợ à, anh bỗng nhiên nghĩ ra một cách tốt giúp em có thể trở lại làm việc nè.” “Ồ? Là cách gì?” “Đừng có gấp nha, đến, chúng ta trở lại phòng, tắm rửa một cái, sau đó lên giường, đắp chăn nói chuyện nào.” “Cút…” Long Tuấn Hạo nhìn hai người rời đi, lại trở về ngồi xổm trên sàn, lôi chó con ra, ôm vào ngực, tiếp tục đợi tiểu thiếp nhà cậu. “Uông?” “Câm miệng.” “Ô…” . Hà Thiên Phàm ngồi ở bên ngoài, hút hết điếu thuốc, sau đó chậm rãi ngồi đợi vị thuốc lá trên người mình bay bớt mới đứng dậy vào phòng. Vu Ngạo đã ngủ, anh cúi đầu nhìn khuôn mặt khiến mình vừa nhìn thấy lần đầu tiên đã không cách nào dời mắt, nhẹ chân tiến lại gần, kéo chăn đắp kín cho cậu, sau đó ngồi bất động ở bên giường. Người này vốn thông minh, sau khi giải thôi miên tất nhiên sẽ phát hiện những khoảng trống trong kí ức, có khi chưa đợi Lôi Nham vạch trần, người này liền phát hiện anh đã động chân động tay, đến lúc đó nhất định sẽ tìm anh tính sổ, như vậy… Hay là cứ đợi thương tích của cậu ấy lành hẳn, ít nhất cũng đến khi miệng vết thương không nứt ra. Hà Thiên Phàm anh vậy mà cũng có ngày vì một người lo lắng chu đáo như vậy, thật sự là khó được a… Anh vô thức vươn tay muốn lấy thuốc hút, ngừng một chút, cuối cùng vẫn buông tay xuống. Vu Ngạo nhắm chặt hai mắt, hô hấp đều đặn, cậu có thể cảm giác được Hà Thiên Phàm vẫn luôn ngồi ở bên cạnh mình, nếu như là thường ngày, cậu nhất định sẽ khen một câu, thật nghe lời, lại cười tà hỏi có phải anh không nỡ rời đi cậu hay không, nhưng từ khi nghe thấy những lời kia, cậu mới nhận ra cái gọi là “thường ngày” chẳng qua đều là giả dối, là những lời nói dối về một tình yêu tươi đẹp được anh cố ý thêu dệt nên, điều này không khỏi khiến cho cậu cảm thấy thất vọng và đau khổ. Người bên cạnh vẫn chưa rời đi, cậu cũng từ từ mở mắt. Hà Thiên Phàm thấy cậu đã tỉnh dậy, cười hỏi, “Ngủ no rồi?” Vu Ngạo “Ừ” một tiếng, “Lúc nãy hơi mệt nên mới ngủ một chút.” Cậu nhìn khuôn mặt phong lưu trước mắt, chậm rãi vươn tay nắm chặt lấy tay anh, cố chấp khiến mười ngón tay đan vào nhau. Hà Thiên Phàm khẽ chấn động, rũ mắt, thuận theo cậu. Vu Ngạo nhìn chăm chú vào hai bàn tay đan xen ấy, tùy ý hỏi, “Này, anh nói lại cảnh chúng ta gặp nhau đi.” Hà Thiên Phàm kinh ngạc nhìn cậu, “Vì sao?” “Bởi vì em muốn nghe anh nói,” Vu Ngạo giương mắt nhìn anh, khóe môi nhếch lên nụ cười tà thường ngày, “Một thời khắc lịch sử vô cùng vĩ đại a, em muốn xem xem anh có quên hay không?” “Em đúng là nhàm chán mà,” Hà Thiên Phàm cố gắng không nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của cậu, chậm rãi mở miệng, “Khi đó anh đang nghỉ phép, bị Lê Hiên phái đi tham gia một buổi giao lưu học thuật, sau đó lại thăm viện an dưỡng của một người bạn, lúc ấy em vừa nhập viện không lâu, là một người hai nhân cách, tất nhiên là nhân cách này của em cũng không có ký ức của nhân cách kia, anh nói cho em rõ mọi chuyện đã qua, sau đó…” Vu Ngạo lẳng lặng nghe đáp án giống y như trong trí nhớ của mình, không khỏi nhắm mắt lại, những chuyện đó chẳng lẽ đều do người này một tay sáng tạo ra sao? Hà Thiên Phàm nói xong, thấy cậu đã nhắm mắt, cho rằng cậu lại ngủ liền chầm chậm rút tay ra, mà Vu Ngạo lại bỗng nhiên xiết chặt, trầm giọng nói, “Không được bỏ ra.” Hà Thiên Phàm liếc cậu một cái, cuối cùng không phản kháng. Anh vẫn ngồi đó đến tối, sau đó về phòng bên cạnh ngủ. Từ khi Vu Ngạo bị thương, anh vẫn luôn suy nghĩ đắn đo nên chẳng thể nào ngon giấc, mà Vu Ngạo, kể từ hôm nay cũng bắt đầu mất ngủ. Cậu nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, chậm rãi hình dung lại những ký ức được lưu giữ trong đầu, mỗi một lần nhớ lại đều không thể không nghĩ đến khuôn mặt của người kia, con người mà cậu yêu sâu đậm, cuối cùng đành thở dài bất đắc dĩ. Ngày hôm sau, Hà Thiên Phàm lại đến chăm sóc cậu như thường lệ, Vu Ngạo hết sức phối hợp, thỉnh thoảng còn không khống chế được đùa giỡn anh một chút, ăn ít đậu hủ, nhìn anh bị mình đùa đến tạc mao, rồi cười đùa trôi qua. Cậu giả bộ rất tốt, không có chút sơ hở nào, Hà Thiên Phàm cũng không hề nghi ngờ, hai người trải qua một thời gian êm đềm. Vu Ngạo cũng không biết khi nào người kia sẽ giải thôi miên cho cậu, nhưng qua vài ngày này cũng đoán được đại khái, cậu nhìn vết thương trên vai trái đang dần khép lại, trầm mặc không nói. “Ăn cơm nào.” Lúc này cửa phòng mở ra, Hà Thiên Phàm mang đồ ăn bước vào, đặt trên bàn. Vu Ngạo gật đầu, xuống giường, vào nhà tắm rửa mặt rồi đi ra. Cậu vừa rời giường, cũng không mặc áo, vừa bước ra liền thấy Hà Thiên Phàm đang nhìn chằm chằm vào vai trái mình, cậu khẽ nhíu mày, bỗng nhiên cảm thấy bực bội. Cậu không chút nghĩ ngợi đẩy cái bàn sang một bên, dưới ánh mắt khó hiểu của Hà Thiên Phàm, kéo mạnh anh vào lòng, cúi đầu xuống hôn. Chẳng lẽ anh muốn nhanh chóng vứt bỏ em đến thế sao? Nụ hôn này hung ác mà cuồng liệt, không để cho người có cơ hội phản kháng. Hà Thiên Phàm thử đẩy cậu ra, lại bị cậu càng thêm dùng sức hôn lấy, khoang miệng hoàn toàn căng ra, đầu lưỡi bị cuốn lấy chặt chẽ khiến anh có ảo giác mình sắp bị cậu nuốt vào bụng. Vu Ngạo hôn thật lâu thật lâu mới chịu buông anh ra, con người cũng trở nên sâu thẳm, Hà Thiên Phàm thở dốc mấy cái, “Lại nổi điên làm gì… a…” Câu nói còn chưa kịp dứt đã bị Vu Ngạo đẩy ngã xuống giường, rồi lại bị người phía trên hôn thêm lần nữa. Vu Ngạo cắn cắn môi anh một cái, trầm giọng khàn khàn nói, “Sai rồi, không phải nổi điên, là động dục.” Dứt lời lại hôn xuống, tay cũng bắt đầu trượt xuống, cởi quần áo của anh. Hà Thiên Phàm nắm vai cậu, cảm nhận được sự vội vã của Vu Ngạo, thở dài một tiếng, chậm rãi không phản kháng nữa, Vu Ngạo cảm giác được sự thay đổi của anh, ngẩng đầu lên, nhìn anh một lúc, rồi tiếp tục công việc của mình, chỉ chốc lát sau quần áo của cả hai đều đã cởi sạch trơn. Cậu lại cúi đầu hôn hôn anh, ôm lấy anh thật chặt, lồng ngực trần của cả hai kề sát vào nhau, độ ấm theo từng nụ hôn nồng nhiệt cứ dần dần tăng lên, cả hai đều cảm nhận được rõ ràng nhịp tim nhanh thất thường của nhau. - Anh có yêu em không? Vu Ngạo rất nghiêm túc hôn anh, không chịu buông tha bất cứ chỗ nào trên người anh, những nụ hôn dày đặc ấy gần như tuyệt vọng. - Anh có thể yêu em không? Cổ họng Hà Thiên Phàm tràn ra một tiếng rên rỉ, Vu Ngạo cũng gần như không làm bao nhiêu tiền hí, liền mạnh mẽ xông vào, toàn bộ đâm vào trong anh khiến anh không khỏi thở dốc nói, “Nhẹ chút…” “Ráng chịu đựng một chút…” Vu Ngạo chậm rãi rút ra, lại hung hãn tiến vào, từng cú va chạm mang theo khoái cảm ngập trời, cậu không khỏi nhắm mắt lại cảm thụ trong chốc lát, tiếp đó cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ ửng của người dưới thân, nhịn không được lại cúi xuống hôn anh. “Em yêu anh…” Cậu vừa chuyển động kịch liệt, vừa ghé vào tai anh, thấp giọng nói, “Em yêu anh…” Ý thức của Hà Thiên Phàm đã sớm bị cậu làm cho mơ mơ hồ hồ, trên cơ bản chẳng nghe được cậu đang nói gì. Vu Ngạo cắn vành tai anh một cái, giọng nói thậm chí đã nghẹn ngào, “Em thật sự, thật sự… Rất yêu anh…” Dù cho những việc ấy đều là giả dối, dù cho em biết rõ sự thật này, nhưng em vẫn rất yêu anh, bởi vì lúc này đây, em hoàn toàn đắm chìm vào tình yêu này, bởi vì hiện tại, anh chiếm trọn trái tim em. Hai người vẫn một mực dây dưa không ngớt, cuối cùng Hà Thiên Phàm mơ mơ màng màng bị người kéo vào phòng tắm rửa sạch, rồi lại bị kéo ra, trong khoảng thời gian ấy, ý thức của anh luôn ở trong tình trạng tan rã. Sau khi bị Vu Ngạo kéo ra khỏi phòng tắm, Hà Thiên Phàm nằm trên giường nghỉ ngơi một lát, nhìn nhìn đồ ăn trên bàn, ai ai thở dài, “Đồ ăn đều nguội hết cả rồi, ban ngày tuyên dâm là không đúng đâu.” Vu Ngạo nằm ở bên cạnh anh, nghe vậy nở nụ cười, “Sao lại không đúng? Em chính là thích ban ngày áp anh đó, không được à?” Hà Thiên Phàm bỗng nhiên nhớ tới mấy lần kinh nghiệm thương đau khi trước, lập tức cứng người, một lát sau mới hoàn hồn, vội vã nói sang chuyện khác, “Thế, anh đi hâm nóng đồ ăn cho em.” “Không cần, anh để cho mấy cô kia làm đi.” Vu Ngạo lần nữa kéo anh về giường, tùy ý mặc quần áo vào, đem thức ăn ra ngoài giao cho một y tá, sau đó nhanh chóng quay lại. “Buồn ngủ không? Có muốn ngủ một lát?” Cậu nằm xuống, nhìn chăm chú vào anh, hỏi. “Không sao,” Hà Thiên Phàm trở mình, “Chỉ là eo mỏi một chút.” “A” Vu Ngạo đáp lời, vươn tay ra, “Em giúp anh xoa bóp, chỗ này?” Hà Thiên Phàm gật đầu, chậm rãi nhìn cậu, chăm chú nhìn thẳng vào đáy mắt cậu. - Vu Ngạo, thật xin lỗi, tạm biệt. Bàn tay đang xoa bóp trên lưng từ từ buông lỏng, cuối cùng vô lực rủ xuống, con ngươi Hà Thiên Phàm thâm trầm một chút, nhìn khuôn mặt say ngủ của cậu, đứng dậy mặc quần áo, thay cậu đắp chăn. - Tôi nghĩ hình như tôi thích cậu một chút rồi, có lẽ lần sau gặp mặt, tôi sẽ nhìn cậu thuận mắt hơn. Cửa phòng lúc này bị người đẩy ra, “Chủ tử, đồ ăn đã hâm xong… A?” Hà Thiên Phàm ra hiệu cho cô im lặng, sau đó phất tay ý bảo ra ngoài, sau đó anh cúi đầu nhìn người trên giường một lúc, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, rồi mới xoay người bước ra ngoài, “Cuối cùng ngay cả điểm tâm cũng không cho cậu ăn, tôi đúng thật là tuyệt tình a…”