Lý Nhã Tịnh được anh đưa về tận nhà. Trước khi vào vẫn quyến luyến như mọi lần. Hai người đều cảm thấy như bản thân không thể rời khỏi đối phương dù một giây một phút nào. Khi cô quay lưng bước đi, anh nói : "Tịnh Tịnh, mai 8 giờ anh đến đón em nhé!" Cô gật đầu rồi đi vào trong. Anh lên xe, quay trở về nhà, trong lòng rộn ràng.  Sáng hôm sau, Lưu Cảnh Nghi dậy rất sớm, tắm rửa, chải chuốt. Anh chọn mặc chiếc áo cổ lọ màu đen, quần jean cùng màu, khoác thêm chiếc áo màu da bò bên ngoài. Trông anh vừa nam tính lại vừa lịch thiệp. Dáng người cao ráo của anh được bộ đồ tôn lên triệt để. Lưu Cảnh Nghi nhìn đồng hồ, lập tức ra xe, chạy tới nhà cô. Lý Nhã Tịnh cũng đã chuẩn bị xong. Cô mặc một chiếc váy trắng đơn giản, khoe vòng eo thon gọn, tóc thắt bím dịu dàng. Nghe thấy tiếng xe ở bên ngoài, cô mỉm cười, đi ra. Gặp anh, cô nói : "Anh tới sớm vậy? Còn chưa tới giờ mà." "Anh sợ em chờ." Hai người lên xe, chở nhau ghé qua một quán ăn nhỏ ven đường ăn bữa sáng sau đó mới đi tiếp. Lưu Cảnh Nghi chở cô đến một trang trại hoa hướng dương vô cùng đẹp. Lý Nhã Tịnh mở cửa xe bước xuống, đáy mắt ánh lên tia hạnh phúc, nhìn anh : "Cảnh Nghi, sao anh tìm ra được chỗ này vậy?" Anh cười, đáp : "Tình cờ thôi. Em thích không?" Cô cúi xuống ngửi mùi hương dịu nhẹ từ những đóa hoa rực rỡ kia, tươi cười nói : "Em rất thích." Lưu Cảnh Nghi cầm lấy tay cô, dẫn ra giữa cánh đồng hoa. Từ xa cô đã thấy một chiếc bàn gỗ nhỏ, bày biện đơn giản trông rất đẹp. Hai người tới nơi, cô đưa mắt nhìn xung quanh, hỏi : "Đây đều là...anh chuẩn bị sao?" Anh gật đầu, đưa tay lấy trong túi ra một hộp nhung nhỏ, quỳ xuống trước mặt cô, nói : "Nhã Tịnh, em có đồng ý gả cho anh không?" Cô có chút bất ngờ, đưa tay lên che miệng, đôi mắt long lanh.  "Bảo bối, anh yêu em. Trải qua nhiều chuyện như vậy, em lại quay về bên anh. Đoạn tình cảm này, cả hai chúng ta đều không muốn bỏ lỡ. Cho nên, làm vợ anh nhé?" Cô xúc động, khóe mắt ngập nước.  "Cảnh Nghi…Anh, anh không ngại chuyện em khó có thể sinh con cho anh sao?" Anh nhìn cô, đôi mắt chân thành, giọng ngọt ngào : "Nhã Tịnh, chuyện gì cũng đều có cách giải quyết. Nhưng nếu anh không nắm bắt cơ hội này thì có thể sẽ tiếc nuối cả đời. Em…" "Em đồng ý." Anh mỉm cười, lấy nhẫn đeo cho cô. Chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón áp út chính là kết tinh cho tình yêu của hai người. Họ lạc mất nhau một thời gian lâu như vậy, từng giây phút đều mong muốn có thể bay đến ở cạnh đối phương, trao hết những lời yêu thương. Bây giờ đã có thể hoàn thành tâm nguyện ấy rồi.  Lưu Cảnh Nghi đứng dậy, ôm chầm lấy cô, gương mặt lộ rõ vẻ hạnh phúc. Hai người hôn nhau say đắm giữa rừng hoa rộng lớn, đẹp đẽ hơn cả mặt trời…  Hai năm sau. Lý Nhã Tịnh và Lưu Cảnh Nghi đã về chung nhà được một thời gian rồi. Hai mẹ con cô dọn đến sống trong nhà anh. Sáng nay lúc cô mới thức dậy đã cảm thấy trong người có chút kì lạ, đầu óc mệt mỏi. Cô vào nhà vệ sinh, nhìn mình trước gương. Cô bị trễ kinh hơn 2 tuần nay rồi, ăn uống cũng có chút kén chọn. Lý Nhã Tịnh nôn nao trong lòng, quay về phòng ngủ. Lưu Cảnh Nghi từ bên ngoài bước vào, thấy cô uể oải thì lo lắng. Anh lại gần, xoa nhẹ đầu cô, giọng điệu yêu chiều : "Bảo bối, sao thế? Em mệt lắm sao?" Cô lắc đầu, nói : "Em không sao. Chỉ là…" Anh nhíu mày, để cô nằm xuống, đắp chăn. Anh dịu dàng bảo : "Em nghỉ ngơi đi. Hôm nay đừng đi làm nữa. Anh đưa em đi khám nhé?" "Anh đừng vì em mà để lỡ việc. Lát nữa em nói mẹ đi cùng được rồi. Anh mau đi làm đi." Lưu Cảnh Nghi thở dài, đôi mắt vẫn không rời khỏi cô. Anh đi xuống nhà, gặp Trần Xuân đang ngồi ở ghế thì nói : "Mẹ, vợ con có chút mệt. Mẹ đưa cô ấy đi khám giúp con nhé?" Bà quay lại nhìn anh, sốt sắng hỏi : "Sao thế? Tịnh Nhi bị gì sao?" "Con cũng không rõ nữa. Có gì con sẽ sắp xếp về sớm." "Ừ, ừ, được rồi. Con đi làm đi." Lưu Cảnh Nghi ra khỏi nhà. Trần Xuân đưa cô đi bệnh viện khám, mới phát hiện ra cô đã mang thai được 4 tuần rồi. Cả hai người đều vô cùng vui sướng. Lý Nhã Tịnh bất ngờ, liên tục nhìn xuống bụng mình, có chút không thích nghi kịp. Bà dẫn cô đi mua vài loại thuốc bổ sau đó trở về nhà.  Trên đường về, Trần Xuân luôn miệng nhắc nhở cô phải đi đứng cẩn thận. Bởi vì tử cung có vấn đề nên việc mang thai cũng khó khăn hơn người khác. Nếu có chuyện gì không may xảy ra, e rằng hậu quả sẽ khó lòng lường trước được. Cô mỉm cười, đáp : "Mẹ, con biết rồi. Mẹ đừng lo lắng nhiều nhé!" Lý Nhã Tịnh lên phòng, ngồi ở giường, cảm giác vẫn lâng lâng khó tả. Cô sờ bụng mình, khóe môi cong lên. Cô thì thầm : "Bảo bảo, cuối cùng con cũng đến bên ba mẹ rồi. Cảm ơn con, bảo bảo ngoan!" Buổi trưa, Lưu Cảnh Nghi không khỏi lo lắng mà trở về nhà. Vừa vào đến cổng, anh đã lập tức chạy lên phòng tìm cô. Nhìn thấy Lý Nhã Tịnh đang đọc sách, anh liền bước đến, hỏi : "Bà xã, em đã đi khám rồi chứ? Thế nào, có sao không?" Thấy anh có chút hốt hoảng, cô liền mỉm cười, cầm tay anh, vỗ nhẹ trấn an.  "Ông xã, em không sao. Chỉ là có chuyện này muốn nói với anh." Anh nhíu mày, gương mặt nặng nề. Anh sợ sẽ có điều gì xảy ra với cô. Lý Nhã Tịnh không nói gì, chỉ lặng lẽ tiến về phía chiếc tủ đầu giường, kéo ngăn kéo, lôi ra một tờ giấy nhỏ, đưa cho anh. Lưu Cảnh Nghi nhìn cô, lại nhìn tờ giấy trong tay, sau đó liền mở ra.  Hai mắt anh mở to, chớp chớp. Anh nhìn cô, khóe môi run run : "Cái này, bà xã, em, em thật sự có thai rồi sao?" Lý Nhã Tịnh mỉm cười, gật gật đầu. Anh đờ người trong giây lát, ôm chầm lấy cô, đáy mắt đỏ au. Hai dòng lệ nóng chực chờ chảy ra. Anh nói : "Bà xã, cảm ơn em. Cảm ơn em!" Nghe thấy sự nghẹn ngào trong lời nói của anh, cô có chút cảm động, vỗ nhẹ lưng anh, nói : "Ông xã, bảo bảo đến với chúng ta có phải là do trời định không?" Anh siết tay, ôm chặt lấy cô. Anh quỳ xuống, áp tai vào bụng cô, lắng nghe từng âm thanh nhỏ nhất của thiên thần bé bỏng. Anh mỉm cười, đưa mắt nhìn cô. Thế giới lại sắp chào đón một tiểu bảo bối đáng yêu, mang theo tình yêu mãnh liệt của anh và cô... Cuộc đời có mấy lần được yêu, cho nên, nếu có cơ hội, hãy thật tâm nắm lấy nó, hãy yêu hết mình, yêu thật mãnh liệt, để khi mỏi mệt mà từ bỏ, ta cũng chẳng luyến tiếc điều gì. Nếu lỡ đánh mất nhau, bạn sẽ chẳng bao giờ biết khi nào người ấy lại đến thêm lần nữa…