Lý Nhã Tịnh nằm gục bên giường, hai tay vẫn nắm chặt tay áo của Lưu Cảnh Nghi. Ngón tay anh khẽ động đậy, mi mắt nặng nề nhếch lên. Ánh sáng dìu dịu của căn phòng làm anh hơi nheo mắt. Lưu Cảnh Nghi đưa mắt tìm kiếm, nhìn thấy cô nằm bên cạnh mình thì mỉm cười, đôi tay run run chạm vào mái tóc mềm mại của cô. Lý Nhã Tịnh giật mình tỉnh giấc, ngẩng mặt lên nhìn. Bắt gặp ánh mắt anh, cô liền mừng rỡ, đứng bật dậy, rối rít nói : “Cảnh Nghi, anh tỉnh rồi sao? Em không mơ chứ?” Khóe môi anh cong lên, đôi tay sờ vào má cô, thì thầm : “Anh tỉnh rồi, bảo bối. Đừng lo nữa nhé!” Đôi mắt cô lại rơm rớm nước. Lý Nhã Tịnh lập tức gọi bác sĩ để khám cho anh. Tình hình hồi phục của Lưu Cảnh Nghi đang rất tốt, khoảng một tuần nữa là có thể xuất viện được rồi. Cô ngồi bên cạnh, nhìn anh chăm chú. Lưu Cảnh Nghi nói : “Xin lỗi vì đã làm em lo lắng.” Cô lắc lắc đầu, đưa tay gạt nước mắt, mạnh miệng nói : “Xin lỗi gì chứ? Anh tỉnh lại là tốt rồi. Tất cả đều là tại em.” Lưu Cảnh Nghi cầm lấy tay cô, truyền hơi ấm mãnh liệt vào đôi tay lạnh lẽo kia, giọng điệu yêu chiều : “Đừng tự trách mình. Nếu như anh không đỡ cho em thì anh chắc chắn sẽ tự hận mình suốt đời. Dù thân tàn ma dại, anh vẫn không nỡ để em chịu bất cứ tổn thương nào.” Nghe anh thổ lộ tâm tình, lòng cô càng xao động. Lý Nhã Tịnh lao vào ôm lấy anh, thút thít. Anh mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô, an ủi.  Tống Mỹ Kỳ mấy ngày nay vì quá sợ hãi mà trốn chui trốn nhũi ở vùng ngoại thành. Nhà cửa hay gia sản nhà họ Tống đều bị tịch thu hết, cô ta bây giờ không còn một xu dính túi, tất cả bạn bè trước đây hay đu bám cô ta cũng im hơi lặng tiếng, chẳng ai cho Tống Mỹ Kỳ ngủ lại dù chỉ một đêm. Cô ta nhanh chóng bị cảnh sát tìm ra chỉ một ngày sau đó, đang phải đối diện với mức án cao nhất là ở tù chung thân. Cuộc đời của một đóa hoa lộng lẫy như Tống Mỹ Kỳ lại kết thúc trong bóng tối, xung quanh là bốn bức tường lạnh lẽo đến tội nghiệp. Vì sự ganh tị và độc ác của chính bản thân mình mà đệ nhất thiên kim tiểu thư ở thành phố này phải chịu kết cục như vậy. Quả là đau lòng! Lý Nhã Tịnh vắt khăn, lau người cho anh. Lưu Cảnh Nghi chăm chú nhìn cô lau từng kẽ tay cho mình, khóe môi cong lên tinh nghịch. Anh liền trở tay, ghì chặt vào gáy cô, kéo về phía mình, nhẹ nhàng hôn lên một nụ hôn thật sâu, thật mãnh liệt. Lý Nhã Tịnh có chút bất ngờ, đôi mắt trợn tròn, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cho tới khi Lưu Cảnh Nghi rời ra cô mới sực tỉnh lại, gò má đỏ ửng, lắp bắp nói : “Anh...anh mới bị thương dậy đó. Đừng làm vậy.” Lưu Cảnh Nghi nhếch mày, trầm giọng nói : “Mấy ngày nay đều nằm trên giường đến ê ẩm cả người rồi, anh chỉ muốn vận động một chút thôi mà.” Cô nghe thấy còn xấu hổ hơn, bèn đứng dậy vào nhà vệ sinh thay nước. Lưu Cảnh Nghi nhìn theo, đưa tay quẹt qua khóe môi, nụ cười gian xảo. Y tá gõ cửa, mang theo một chiếc xe đẩy đựng dụng cụ y tế vào để thay băng cho anh. Cô y tá vừa bước vào đã bị gương mặt thanh tú kia của anh hút hồn, làm cô ta cứ nhìn chằm chằm vào anh. Lý Nhã Tịnh từ phòng vệ sinh đi ra, thấy y ta thì cúi đầu chào hỏi rồi ngồi ở ghế sofa nhìn anh.  Lưu Cảnh Nghi bị thương ở phần lưng phía sau, ngay gần xương chậu nên áo phải vén lên cao, để lộ cơ bụng hoàn hảo. Cô y tá nhìn vào đó, hai tay dường như muốn sờ vào nhưng lại làm như đang thăm khám cho anh. Lý Nhã Tịnh nhìn thấy điều bất thường thì nhăn mày, bước tới sát bên giường, cầm tay anh, hỏi : “Bảo bối, anh có đau không?” Cô cố ý nói to, còn nhấn mạnh hai chữ “bảo bối” để cô y tá kia nghe rõ. Dường như ngay lập tức nhận ra sát khí từ gương mặt nhỏ nhắn của cô, người y tá kia cụp mắt, nhanh chóng làm sạch vết thương, quấn băng rồi ra ngoài. Lý Nhã Tịnh nhìn theo, còn chạy theo đóng cửa lại.  Lúc cô quay lại đã thấy anh bật cười. Cô không nói gì, làm mặt giận, ngồi xuống ghế sofa. Lưu Cảnh Nghi nói : “Bảo bối, sao thế? Không thích cô ấy sao?” “Hứ, không phải không thích mà là ghét cay ghét đắng. Anh không thấy cô ta mới vào đã nhìn anh chằm chằm anh sao? Còn cố ý sờ mó thân thể nữa. Anh bình thường nhanh nhạy như thế, sao đối mặt với người có ý đồ xấu với mình lại không có chút phòng vệ nào vậy?” Lưu Cảnh Nghi nhếch mày, vẻ mặt trêu chọc cô, hỏi : “Nhã Tịnh, em ghen sao?” Cô vòng tay trước ngực, quay mặt đi chỗ khác, phồng má nói nhỏ : “Ai mà thèm ghen chứ? Đồ đáng ghét nhà anh!” Lưu Cảnh Nghi định ngồi dậy nhưng lại cấn vết thương làm anh có chút đau liền nhăn mặt. Lý Nhã Tịnh thấy thế thì nhíu mày, nhanh chân chạy lại đỡ anh. Anh thuận đà, cầm lấy tay cô mà kéo ngã vào lòng mình, hôn xuống đỉnh đầu cô rồi nói : “Lần sau anh nhất định sẽ chú ý hơn, không cho người khác có cơ hội lợi dụng nữa, được không?” Cô hừ nhẹ một tiếng vùi đầu vào ngực anh, cảm giác như một chú mèo nhỏ đang làm nũng vậy, cực kì đáng yêu.  Vài ngày sau, vết thương của Lưu Cảnh Nghi đỡ hơn rất nhiều, có thể đi lại được rồi. Buổi chiều, Lý Nhã Tịnh cùng anh đi dạo xung quanh khuôn viên của bệnh viện. Hai người nắm tay, rảo bước trên nền cỏ xanh mướt. Gió chiều nhè nhẹ thổi bay mái tóc suông mượt, thoang thoảng mùi hương của cô. Anh nhìn cô, vẻ mặt ấm áp. Bóng người trải dài trên mặt đất, thấp thoáng ẩn hiện, đi về phía nắng vàng đẹp đẽ...