Nói xong, anh lập tức tắt máy, đưa mắt nhìn ra ngoài. Vài phút sau, trợ lí nhắn tin lại, báo cáo đã làm xong nhiệm vụ. Khóe môi lạnh tanh của anh khẽ nhếch lên, làm cho người đối diện cũng cảm thấy run sợ.  Tống Khôn đang ngồi ở nhà, thư thả uống trà, chợt nghe ngoài sân có tiếng bước chân liền nhoài người nhìn ra xem. Là trợ lí thân cận nhất của ông, anh ta đang chạy đến. Tống Khôn nâng chén trà, từ từ nhấp môi, hỏi : "Chuyện gì mà hớt ha hớt hải, chạy tới nhà tôi đêm khuya vậy hả?" Người kia đứng thở dốc, giọng nói ngắt quãng : "Chủ tịch, ngài...ngài mau đến công ty một chuyến đi. Lưu tổng...Lưu tổng đã rút vốn đầu tư, cũng hủy hết hợp đồng với chúng ta rồi. Các cổ đông lớn hay đối tác đều rời đi cả." Tống Khôn trợn mắt, không tin vào những điều mình nghe thấy, hai tay trụ vào thành ghế, từ từ đứng dậy, môi run run : "Cái, cái gì? Tại sao chứ? Mối quan hệ không phải đang tốt lắm sao?" Vị trợ lí kia cúi đầu, e dè đáp : "Thưa chủ tịch, tôi nghe nói là do Tống tiểu thư động vào người của Lưu tổng nên ngài ấy mới hành động như vậy." Tống Khôn nghe vậy càng kích động hơn, cầm lấy cây gậy bên cạnh, gõ mạnh xuống sàn nhà, gọi lớn : "Mỹ Kỳ đâu, xuống đây ba bảo!" Tống Mỹ Kỳ đang dưỡng da trên phòng, nghe tiếng gọi thì nhăn mặt, nói to đáp lại : "Đã khuya vậy rồi ba còn có chuyện gì nữa? Sáng mai hẵng nói không được sao?" Tống Khôn còn tức giận hơn, la lớn : "Mày gây ra chuyện tày trời như vậy mà còn thản nhiên như vậy sao? Tao đúng là vô phúc mới có đứa con phá gia như mày." Tống Mỹ Kỳ nghe thấy thế thì chột dạ, liền mở cửa chạy xuống, hốt hoảng nói : "Ba, có chuyện gì sao?" Tống Khôn chỉ tay vào mặt cô ta, nói : "Mày còn hỏi sao? Mau ở nhà sám hối đi." Nói rồi, ông ta chống gậy bước ra ngoài, lên xe chạy đến công ty. Tình hình vô cùng căng thẳng, rất nhiều nhân viên tập trung ở phòng họp. Tống Khôn vào phòng, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, liên tục vung tay chỉ huy. Chỉ sau một đêm mà người ta lại thấy tóc ông bạc đi nhiều, nếp nhăn trên khóe mắt cũng hiện lên rõ ràng hơn.  Tống Mỹ Kỳ ngồi chờ ở nhà, đi đi lại lại, thấp thỏm không thôi. Cô ta cắn móng tay, hai chân có chút run run. Vừa nhìn thấy Tống Khôn quay về, cô ta liền chạy ra đón, hỏi thăm : "Ba, thế nào rồi? Công ty ổn chứ?" Ông vung gậy, định đánh vào người cô ta. Tống Mỹ Kỳ la lên, rụt người ngồi sụp xuống. Tống Khôn thở dài, đưa tay lên xoa xoa hai thái dương, nói : "Còn cứu vãn gì nữa? Cơ nghiệp mà Tống gia gầy dựng bao lâu nay đều bị một tay mày phá hủy hết rồi." Đột nhiên, Tống Khôn nhăn mặt, đưa tay lên đặt ngực, rên lên vài tiếng. Tống Mỹ Kỳ có chút hoảng loạn, gọi với : "Ba, ba sao vậy? Ba?" Tống Khôn ngã xuống đất, cơn đau tim của ông lại bùng phát. Nguyên cả tối qua ông không hề chợp mắt chút nào, tâm trí lao lực quá độ, lại thêm tuổi già sức yếu, quả thực không thể gắng gượng. Trợ lí của ông từ bên ngoài liền chạy vào, nhấc máy gọi xe cấp cứu. Chưa tới 5 phút sau, tiếng còi xe đã vang lên inh ỏi từ phía Tống gia, chở Tống Khôn vào viện.  Tống Mỹ Kỳ đi theo, hai mắt khóc đến sưng húp lên cả. Lúc cô ta ngồi ở ghế trên hành lang, đôi mắt đờ đẫn như người mất hồn. Cô ta siết chặt hai tay, thầm nguyền rủa : "Lý Nhã Tịnh, chính mày đã khiến tao ra nông nổi này, mày nghĩ mày sẽ có được kết cục viên mãn sao?" Ả ta trừng mắt, bộ dạng trông đến là đáng sợ. Cô ta đứng dậy, ra đường lớn bắt xe chạy đi tìm Lý Nhã Tịnh. Lúc này cô đang ở công ty làm việc. Giờ này cũng sắp đến giờ nghỉ trưa nên cô đang thu dọn một chút. Tống Mỹ Kỳ đang đứng trước cổng, hừng hực lửa giận mà bước vào. Lập tức, hai người bảo vệ đang đứng trước mặt lao ra chặn cô ta lại. Tống Mỹ Kỳ trợn mắt, trừng hai người kia, quát : "Biết tôi là ai không mà dám chặn lại hả? Hai người mau tránh ra cho tôi!" Gương mặt của hai người mang âu phục đen kia không hề run sợ, điềm nhiên nói : "Xin lỗi Tống tiểu thư. Lưu tổng ra lệnh cho chúng tôi là không được cho cô. Chúng tôi chỉ làm theo nhiệm vụ thôi." "Cảnh Nghi? Anh ấy dám làm vậy với tôi sao?" Hai người kia không đáp lại, chỉ hiên ngang đứng chặn trước mặt cô ta. Tống Mỹ Kỳ không có cách nào vào được thì hậm hực ra về, trong lòng không ngừng nung nấu ý nghĩ ám hại Lý Nhã Tịnh.  Buổi chiều, sau khi tan ca, cô vẫn đứng chờ anh. Lưu Cảnh Nghi nhanh chóng hoàn thành hồ sơ rồi bước ra, nắm tay cô cùng về. Hai người vào thang máy, xuống thẳng tầng hầm. Cô vui vẻ đứng chờ anh, miệng còn nói mãi không ngưng. Lưu Cảnh Nghi bật cười, lục túi lấy chìa khóa xe.  Bất chợt, từ phía sau, Tống Mỹ Kỳ lao ra, cầm một con dao sắc nhọn, chĩa thẳng về phía Lý Nhã Tịnh. Cô còn đang không biết chuyện gì, nghe tiếng chân thì định xoay người lại. Lưu Cảnh Nghi phản ứng nhanh nhạy, lập tức cầm lấy tay cô, kéo ra đằng sau mình, để bản thân đỡ một nhát dao chí mạng từ Tống Mỹ Kỳ. Cô ta nghe thấy giọng anh vang lên thì hoảng hốt lùi ra đằng sau, lắp bắp nói : "Cảnh Nghi, em, em không cố ý. Là cô ta, cô ta buộc em phải làm vậy. Em, em không cố ý, Cảnh Nghi!" Cô ta la lên một tiếng chói tay, hai tay ôm đầu, bộ dạng điên loạn, chạy trốn mất.