Lưu Cảnh Nghi bất động hồi lâu rồi đứng dậy bước ra ngoài, để lại một mình Lý Nhã Tịnh trong căn phòng rộng lớn kia. Cô nhanh chóng dọn dẹp qua một lượt rồi quay lại làm việc của mình. 5 giờ 30 phút chiều. Đã đến giờ tan làm, mọi người có vẻ hào hứng hơn hẳn. Chị Hoa\-thư kí ngồi ngay bên cạnh cô vươn người, thở dài một tiếng rồi nói : "Nhã Tịnh, bọn chị đang định đi ăn, em có muốn tham gia không?" Cô vừa mặc áo khoác vừa cười, nói : "Vâng, vậy chúng ta đi cùng nhau nhé!" Nói rồi, họ kéo nhau ra ngoài, đèn điện đều tắt tối om. Đám người của Lý Nhã Tịnh vào một quán ăn nhỏ đối diện công ty. Nghe nói, đồ ăn ở đây rất được. Bất chợt, Lý Nhã Tịnh ngước mắt lên nhìn tòa nhà rộng lớn trước mặt, nhìn thấy phòng làm việc của Lưu Cảnh Nghi sáng đèn thì quay sang hỏi chị Hoa. "Bình thường giám đốc cũng tan làm trễ như vậy sao chị?" "Ừ. Giám đốc của chúng ta hầu như ngày nào cũng về khuya hết. Lúc trước, có lần chị để quên tài liệu ở công ty, đi ăn xong quay về nhà mới phát hiện ra. Thế là phải chạy lên công ty một chuyến, lúc đó cũng đã hơn 7 giờ rồi. Nhưng mà vẫn còn thấy giám đốc làm việc. Quả nhiên, có chăm chỉ mới làm nên sự nghiệp lớn thôi!" "Đúng rồi đấy. Giám đốc của chúng ta vừa siêng năng lại vừa đẹp trai nữa. Thật đáng ngưỡng mộ!" Người khác tiếp lời. "Thôi đi, cô đừng có mà trèo cao, không lại té vỡ mông bây giờ." Cô thư kí kia nghe thấy thế thì bĩu môi, cúi xuống tiếp tục ăn. Lý Nhã Tịnh chợt thấy trong lòng dâng lên nỗi xót xa. Bấy lâu nay anh đều cố gắng như vậy, chỉ trong 3 năm đã giúp công ty leo lên đỉnh cao danh vọng. Lý Nhã Tịnh thở dài một tiếng, ăn qua loa rồi đứng dậy nói : “Thật ngại quá, em mới nhớ ra là có chút việc bận, mọi người cứ ăn tự nhiên nhé, em xin phép về trước.” Lý Nhã Tịnh bước đến quầy thu ngân thanh toán phần ăn của mình rồi yêu cầu gói thêm một phần đem về. Cô vượt qua đường, chạy thẳng về phía công ty. “Cốc, cốc.” Lưu Cảnh Nghi ngước mắt lên nhìn về phía cánh cửa im lìm. Giờ này vẫn còn người ở công ty sao? Anh lạnh giọng : “Vào đi!” Lý Nhã Tịnh mở cửa, chầm chầm tiến lại gần anh. Lưu Cảnh Nghi vừa nhìn thấy cô đã lộ rõ vẻ chán ghét, lãnh đạm hỏi : “Tìm tôi có việc gì?” Cô đặt hộp thức ăn trên bàn, nhẹ nhàng nói : “Tôi nghĩ là anh chưa ăn tối nên tiện thể mua cho anh ít sủi cảo. Anh mau ăn đi, còn nóng đấy.” Lý Nhã Tịnh mỉm cười nhìn anh. Lưu Cảnh Nghi liếc nhìn, cười khẩy một tiếng. “Cô Lý, vậy là có ý gì chứ? Hôm nay muốn giở trò quan tâm sao? Nếu muốn vậy thì cô phải làm từ 3 năm trước kia chứ?” Anh nhướng mày, vẻ mặt châm biếm. Cô cúi đầu, hai môi bặm chặt.  “Ra ngoài.” Giọng nói dường như không có chút nhiệt độ. Không khí liền trở nên kì quặc. Lý Nhã Tịnh không nói gì, cúi người rồi xoay lưng bước đi. Cô cảm thấy lòng mình quặn thắt. Anh hận cô đến thế sao?  Lưu Cảnh Nghi cúi đầu, đưa tay day day mi tâm.  “Nhã Tịnh, cô nhất định phải làm tới mức này sao? Tại sao lại lộ ra dáng vẻ này chứ? Chẳng phải cô tàn nhẫn lắm sao?” Lưu Cảnh Nghi quăng cây bút đang cầm trên tay xuống đất. Tiếng kim loại va chạm mạnh với nền gạch lạnh lẽo vang lên chói tai, tựa như tiếng tâm hồn rạn vỡ từng chút một. Lặng lẽ và đau đớn... Lý Nhã Tịnh bước từng bước nặng nề. Cô lang thang vô định trên đường phố. Chợt, tiếng chuông điện thoại vang lên làm cô như thức tỉnh : “Alo, Nhã Tịnh. Cậu vẫn chưa tan ca sao? Đã trễ lắm rồi. Bác gái đang lo lắm đấy.” Giọng nói quen thuộc của Nghiêm Phong vang lên bên tai. Lý Nhã Tịnh nói : “Ừ, tớ về liền đây. Cậu nói mẹ tớ đừng lo lắng quá nhé.” “Được rồi. Nhanh lên nhé, tớ chờ cậu.” Cô cúp máy, đưa tay lên vỗ vỗ vào má mình, tự nhủ : “Nhã Tịnh, mau tỉnh táo lại. Bây giờ mày còn nhiều thứ phải làm lắm. Mẹ đang ở nhà chờ mày chăm sóc đấy. Đi thôi!” Lý Nhã Tịnh ngồi đợi xe bus ở trạm. Cô vừa bước lên xe đã thấy hình bóng quen thuộc của Nghiêm Phong ngồi đó. Cô có chút ngạc nhiên, ngồi vào chỗ trống bên cạnh, hỏi : “Sao cậu lại ở đây? Không phải đang ở nhà sao?” Nghiêm Phong mỉm cười, nói : “Còn không phải là lo cho cậu sao? Tớ không yên tâm để cậu về một mình.” Lý Nhã Tịnh phì cười, cô bảo : “Tớ có phải trẻ con đâu. Còn sợ bị bắt cóc sao?” “Đương nhiên là sợ rồi. Cậu xinh đẹp lại tài giỏi như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn bắt cậu về làm của riêng. Tớ không thể để như vậy được.” Gương mặt nghiêm túc của Nghiêm Phong làm Lý Nhã Tịnh bó tay, lắc đầu. “Cậu cũng đã đến tuổi hẹn hò rồi đấy. Còn không mau tìm một cô gái nào mà yêu đương đi. Suốt ngày cứ bám theo tớ, người ta sẽ hiểu lầm đấy. Đến lúc đó, không chỉ cậu mà cả tớ cũng sẽ chẳng có ma nào thèm đâu.” Nghiêm Phong háo hức, nhoẻn miệng cười : “Như vậy cũng tốt. Tớ cưới cậu cũng được mà, đừng lo!” Lý Nhã Tịnh lườm cậu ta một cái, chu miệng mắng : “Cậu cứ suốt ngày đùa giỡn thôi.” Nghiêm Phong cười, nhưng đáy mắt lại ánh lên tia xót xa. Hóa ra, cô ấy cũng chỉ xem đó là một trò đùa mà thôi.