Bọn họ đến nơi, đặt một phòng VIP, được phục vụ bia rượu và trái cây miễn phí rồi cùng nhau bước vào trong. Lý Nhã Tịnh ngồi cách Lưu Cảnh Nghi đến tận 6,7 người, ngồi đối diện nhau.  Chị Hoa mở đầu bằng một bài hát náo nhiệt. Cô cũng vui vẻ vỗ tay theo. Chơi được một lúc thì mọi người bảo cô tham gia hát một bài. Lý Nhã Tịnh cười khách sáo rồi từ chối : “Em hát tệ lắm, với lại cũng không biết hát bài gì.” Chị Hoa vẫn khích lệ cô : “Không sao, chủ yếu là vui thôi, cần gì hay dở chứ. Hay chị giúp em chọn bài nhé.” Bất ngờ, một giai điệu quen thuộc vang lên làm cô vô thức nhìn sang anh. Lưu Cảnh Nghi trên tay cầm máy tính bảng, vừa bấm bài này. Anh ngước mặt lên nhìn cô, ánh mắt tối đen không rõ cảm xúc. Lý Nhã Tịnh đứng bật dậy, cầm mic định hát một mình. Một cô nhân viên trẻ lên tiếng : “Ể, bài này là song ca nam nữ mà. Sao chị hát một mình được. Hay là...Lưu tổng, anh hát cùng chị Nhã Tịnh đi. Dù sao thì nãy giờ anh cũng không hát.” Cô vội vàng xua tay, định từ chối thì giọng hát trầm ấm của Lưu Cảnh Nghi đã vang lên. Cô nhìn anh, trong ánh đèn mập mờ, đường nét sắc sảo trên gương mặt càng được tôn vinh rõ ràng hơn. Cả hai cùng song ca, tạo nên một bài hát tuyệt vời. Giai điệu có chút buồn, chút da diết, qua giọng hát lại càng được truyền tải rõ ràng hơn. “Wao, hai người đúng là ăn ý quá đó. Chưa từng hát chung bao giờ mà lại như đã tập luyện cả ngàn lần rồi. Thật sự không ngờ!” Chị Hoa lên tiếng thán phục, kèm theo đó là những tiếng xuýt xoa của mấy người xung quanh càng làm cô thêm ngượng ngùng. Lưu Cảnh Nghi nhếch mày nhìn cô, muốn nhìn thấu tâm trạng kia. Cậu nhân viên trẻ tuổi nhất lên tiếng : “Hát mãi cũng chán rồi, hay là chúng ta chơi trò chơi đi.” Mấy người khác cũng hùa theo : “Đúng đó, chúng ta chơi trò...trò chơi của vua đi.” Chị Hoa lập tức gọi phục vụ, yêu cầu lấy thêm một bộ bài. Sau khi phổ biến luật chơi, 12 người liền ngồi gần lại với nhau, cùng rút một lá bài bất kì.  Lý Nhã Tịnh nhìn bài của mình, là số 3. Chị Hoa vẻ mặt mừng rỡ, hô lớn : “Haha, tôi là vua đây. Nào, tôi ra thử thách nhé! Ai không làm được thì uống phạt thôi.” Nói rồi, chị Hoa nghĩ ngợi một chút rồi cất tiếng : “Hình phạt đầu tiên sẽ nhẹ nhàng chút nhé! Số 5 và số 10 cùng nhau múa một bài.” Cả đám cười rạng rỡ, là hai cậu thanh niên. Họ cùng nhau nhảy múa rất vui vẻ, cô không chịu được bèn bật cười.  Sau hơn 5 ván chơi, cô chẳng được làm vua lần nào. Lần cuối cùng này cũng vậy. Một cô nhân viên trẻ giơ cao lá bài, ngẩng mặt tự hào nói : “Đến lượt em phục thù rồi. Số 9 và số...7 ôm nhau trong 30 giây.” Mọi người đều ồ lên, nhìn xung quanh tìm kiếm hai người “may mắn” đó. Lý Nhã Tịnh giơ lá bài ra trước mặt, ngập ngừng nói : “Tôi là số 7.” Lưu Cảnh Nghi lên tiếng : “Số 9.” Chị Hoa cười phá lên. “Thế này có phải là có duyên quá hay không? Nào, mau thực hiện hình phạt đi.” Lý Nhã Tịnh cất lời : “Tôi...có thể uống rượu thay không?” Mọi người đều phản đối. “Ván cuối cùng rồi Nhã Tịnh. Vả lại, không phải ai cũng được ôm giám đốc điển trai của chúng ta đâu. Em đúng là may mắn đấy.” Cô liếc mắt nhìn khuôn mặt điềm tĩnh kia của anh, đứng dậy trong sự hò reo cổ vũ của mọi người. “Mau ôm đi, mau ôm đi!” Lưu Cảnh Nghi tiến sát đến người cô, nhẹ nhàng dang tay ra, đưa mắt nhìn sang chỗ khác. Trong bóng tối, khó có thể nhìn rõ vẻ mặt ngại ngùng của cả hai. Tiếng nhạc dìu dịu vang lên. Cô chầm chậm tiến tới, vòng tay ôm lấy anh. Lưu Cảnh Nghi đặt một tay sau gáy, một tay sau lưng, ghì chặt cô lại. Hương thơm thanh sạch đặc trưng của anh làm thức tỉnh mọi giác quan của cô. Nhịp tim của Lý Nhã Tịnh đột nhiên tăng lên, làm anh cũng cảm nhận thấy rõ. Lưu Cảnh Nghi cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác hạnh phúc.  “3,2,1...” Kết thúc tiếng đếm, cô vươn tay đấy nhẹ anh. Lưu Cảnh Nghi lưu luyến rời khỏi người cô, nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo kia. Lý Nhã Tịnh nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình, gương mặt đỏ ửng. Mọi người lên tiếng trêu chọc càng làm cô thêm xấu hổ. Lưu Cảnh Nghi nhếch mép, vẽ nên một nụ cười mãn nguyện. Đã đến lúc tàn tiệc rồi. Mọi người cùng nhau ra về. Chị Hoa hỏi cô : “Nhã Tịnh, bây giờ em về thế nào? Có cần chị cho quá giang một đoạn không?” Cô xua tay, mỉm cười lịch sự. “Dạ không cần đâu ạ. Bạn em sắp đến đón rồi.” Chị Hoa ừ một tiếng rồi lập tức ra về. Lý Nhã Tịnh nhấc máy gọi cho Nghiêm Phong. Đúng lúc đó, Lưu Cảnh Nghi cũng bước ra, nhìn thấy cô đứng một mình thì lặng im quan sát. Trong lòng rất muốn tiến tới bắt chuyện với cô nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào. Anh lên xe ngồi, cứ thế dõi theo cô.  Nghiêm Phong chạy rất nhanh, thoáng chốc đã có mặt. Vừa nhìn thấy cô, gương mặt anh liền tươi cười rực rỡ.  “Em chờ có lâu không? Về thôi.” Cô gật đầu, ngoan ngoãn ngồi lên xe. Nghiêm Phong gãi gãi cổ, ngại ngùng cầm lấy tay cô, đặt lên eo mình. Cô mỉm cười, cúi mặt. Lưu Cảnh Nghi nắm chặt vô lăng, trong lòng vô cùng khó chịu.