Lý Nhã Tịnh không còn cách nào thì nhận lời, lập tức đi theo Lưu Cảnh Nghi và Tống Mỹ Kỳ. Anh tự lái xe, đương nhiên là Tống Mỹ Kỳ sẽ không chịu ngồi sau rồi, ả ta nhất định ngồi cạnh anh cho bằng được. Cô cũng chẳng thèm giành giật với cô ta.  Chiếc xe dừng trước một nhà hàng Pháp rất nổi tiếng. Vừa bước xuống, Tống Mỹ Kỳ đã nhanh chóng bước đến bên anh, khoác tay một cách tự nhiên, cùng nhau bước vào, còn cô lẽo đẽo theo sau. Cô ta đã hẹn trước nên chỉ việc nhận chỗ thôi.  Sau khi đã yên vị, họ bắt đầu gọi món. Đây là lần đầu Lý Nhã Tịnh ăn món Pháp nên cũng không biết gọi gì. Tống Mỹ Kỳ thì ngược lại, cô ta liên tục gọi những món đắt tiền để chế giễu Lý Nhã Tịnh. Lưu Cảnh Nghi nãy giờ không nói gì, chỉ điềm tĩnh ngồi uống rượu, nhấp môi vào ly chất lỏng sánh đỏ, bộ dạng này chính là muốn xem kịch hay. Đồ ăn nhanh chóng được đem ra. Lý Nhã Tịnh lúng túng không biết cắt thế nào thì nhìn sang anh, bộ mặt bẽn lẽn. Lưu Cảnh Nghi rất nhanh chóng đã cắt nhỏ miếng gan ngỗng, đưa sang cho Tống Mỹ Kỳ. Đương nhiên là cô ta vô cùng vui sướng, đôi mắt bừng sáng tựa vạn ngôi sao. Anh khẽ đưa mắt liếc sang cô, khóe môi cong lên. Anh đây chính là chọc tức cô, trực tiếp biến cô thành một con lạc đà cản mũi. “Anh Cảnh Nghi, ăn xong chúng ta đi mua sắm được không? Tuần tới là tiệc sinh nhật của em rồi, mà mấy bộ lễ phục ở nhà đều đã mặc qua, không còn muốn dùng tới nữa.” Giọng điệu nũng nịu của Tống Mỹ Kỳ làm cô ngán đến tận cổ. Lưu Cảnh Nghi nghĩ ngợi đôi chút rồi cất giọng : “Vậy thì cùng đi đi. Dù sao thì cô Lý đây cũng phải làm đúng nhiệm vụ của một thư kí chứ?” Lý Nhã Tịnh cảm thấy không lên tiếng thì sẽ tức chết mất, bèn nói: “Tôi ứng cử vị trí thư kí chứ đâu phải giúp việc. Vả lại, bây giờ công ty đang có rất nhiều chuyện tôi chưa giải quyết kịp, chắc là không đi theo hai người được rồi.” Lưu Cảnh Nghi nhếch mép, vẻ thỏa mãn. Cuối cùng cô cũng chịu nói chuyện rồi. Tống Mỹ Kỳ quay sang nhìn anh, bộ dạng ngoan ngoãn : “Cô Lý đây không muốn đi với chúng ta thì thôi, anh ép làm gì. Em với anh đi cũng được mà.” Cô ta vừa dứt lời, chuông điện thoại của Lưu Cảnh Nghi đã đổ từng hồi. Anh liếc nhìn màn hình rồi đi thẳng ra ngoài. Bóng lưng của anh vừa khuất sau bức tường trước mặt, Tống Mỹ Kỳ đã trở mặt, gằn giọng nói với Lý Nhã Tịnh : “Lý Nhã Tịnh, tôi thấy cô cũng không phải một thư kí bình thường. Nói đi, tại sao lại luôn tiếp cận Cảnh Nghi của tôi chứ?” Lý Nhã Tịnh buông dao nĩa xuống, chép miệng, nhíu mày nhìn thẳng vào mắt cô ta : “Cô Tống, tôi không có ý định tiếp cận anh ta. Chỉ là do đặc thù công việc nên mới thường xuyên gặp mặt thôi. Với lại tôi nghĩ cô đang thừa nhận “chủ quyền” quá sớm rồi đấy.” Cô ta nghe thế thì sôi máu, cầm ly nước lọc bên cạnh, định hất vào mặt Lý Nhã Tịnh. Bỗng nhiên, đôi mắt nhìn thấy anh đang đi tới, thì trở tay, hất ngược vào mặt mình. Lý Nhã Tịnh trố mắt nhìn, không hiểu chuyện gì. Cô ta là thích tự ngược sao? Nghe tiếng bước chân sau lưng, Lý Nhã Tịnh liền quay lại, thấy anh đi tới thì hiểu ra mọi chuyện.  “Cảnh Nghi, anh xem. Em chỉ muốn nói chuyện vài câu mà cô ấy lại bạo lực như vậy. Đã ướt hết váy rồi. Anh nhất định phải đòi lại công bằng cho em.” Lưu Cảnh Nghi nhếch một bên mày, đưa mắt nhìn cô. Lý Nhã Tịnh không nói gì, ánh mắt hướng xuống dưới. Anh lãnh đạm buông một câu : “Là cô làm sao?” Đột nhiên, trái tim cô chợt thắt lại. Thì ra, anh chỉ tin tưởng Tống Mỹ Kỳ, không hề để tâm đến gương mặt đau khổ kia của cô. Lý Nhã Tịnh ngửa mặt lên, nhìn anh chăm chú, đáy mắt ánh lên tia buồn bã. Tống Mỹ Kỳ liền thêm mắm thêm muối. “Anh Cảnh Nghi, thật ra em cũng không muốn làm lớn chuyện này. Nhưng mà váy em đã ướt rồi, không thể mặc được nữa. Hay là anh bảo cô ấy đổi đồ cho em đi.” Lý Nhã Tịnh liếc mắt trừng cô ta. Ả ta liền giở bộ mặt sợ hãi, nép sau lưng anh, giọng mềm mại : “Cô Lý thật đáng sợ quá!” Cô nhắm mắt, cố nén cơn giận, đứng thẳng dậy, đối diện với anh. “Anh cũng muốn vậy sao? Được, tôi đổi đồ.” Nói rồi, cô lập tức bước thẳng về phía nhà vệ sinh, Tống Mỹ Kỳ cũng lập tức đi theo. Anh ngồi xuống, đưa tay vuốt vuốt cằm. Trong lòng thấy thật khó chịu. Cô ấy sao lại phải cam chịu như vậy chứ? Một lời thanh minh với anh cũng khó đến vậy sao? Chỉ cần là lời cô nói, anh đều sẽ tin. Trong nhà vệ sinh, hai người đã thay xong đồ. Lúc ở bồn rửa tay, Tống Mỹ Kỳ còn nghênh mặt đắc ý, cao giọng nói với cô : “Lý Nhã Tịnh, cô đã thấy rồi đó. Anh ấy rất quan tâm đến tôi. Cô bỏ cuộc đi là vừa.” Nói rồi, cô ta xoay lưng, bước thẳng một mạch ra ngoài. Lý Nhã Tịnh đột nhiên thấy đôi mắt mình mờ nước, trong lòng nhói lên từng nhịp. Hóa ra, anh lại hận cô nhiều đến thế...