Liệt Tâm

Chương 30

Mộ Diệp giật mình, còn chưa mở miệng hỏi, Lâu Sâm đã hôn hắn, từng nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống. Những nụ hôn thập phần ôn nhu, làm cho hắn thấy thời gian như ngừng lại, cả người hắn như đều bay bổng phiêu phiêu, hầu như đã quên mình ở nơi nào. Hắn mở to hai mắt, nhìn phía cách đó không xa, thần mộc ở nơi đó ánh dương quang xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp lá cây chiếu xuống, một chút ánh sáng từ ngọn cây rơi xuống từ từ tiêu thất trong không khí. Tuần hoàn như thế cứ xoay vần, vĩnh viễn không bao giờ kết thúc. Dù đó là Lâu Sâm cũng không thể bỏ qua tất cả. Mộ Diệp đột nhiên biết cái gì cũng không cần hỏi. Hắn từ trước xác thực không hiểu tâm tư của Lâu Sâm, nhưng hôm nay còn có cái gì mà không rõ? Chỉ tiếc, là đã quá muộn. Mộ Diệp nhắm mắt lại cười cười, đợi khi nụ hôn vừa kết thúc, liền giãy dụa muốn từ trong lòng Lâu Sâm ngồi dậy. Hắn cử động hai tay từ lâu đã khỏi hẳn, nhưng do là đã ngủ say lâu lắm, trên người hầu như xuất không ra khí lực. “Đệ thân thể vừa bình phục, không nên lộn xộn” Lâu Sâm vội vàng đỡ lấy thắt lưng Mộ Diệp, nói: “Đệ không thích nơi này? Chúng ta trước về tẩm cung đã. ” Nói xong, liền thi triển pháp thuật. Mộ Diệp một tay đè lại tay Lâu Sâm, lắc đầu nói: “Bệ hạ có thể trở về, nhưng thần phải ở lại chỗ này.” “Mộ Diệp?” Mộ Diệp tránh khỏi vòng tay ôm ấp của Lâu Sâm, lấy tay vịn vào trên thân thần mộc chậm rãi đứng lên. Hắn thân thể cực kỳ suy yếu cảm giác gió thổi qua cũng sẽ ngã xuống. Trên mặt biểu tình vô cùng bình tĩnh: “Chỉ có cách thần cho đi nữa trái tim còn lại thì sẽ có thể cân đối lực trụ trời, đúng hay không?” Lâu Sâm thất kinh, chợt thay đổi sắc mặt, nói: “Là ai nói cho đệ những chuyện này? Có người đối với đệ nói bậy phải không?” Vừa nói vừa hổn hển thở dốc, rồi kịch liệt ho khan. Mộ Diệp thấy Lâu Sâm phản ứng kích động như vậy, liền biết việc này quả nhiên không giả, bèn nói: “Cái này không phải trọng điểm, quan trọng là những điều thần nói đều là sự thực” “Hanh” Lâu Sâm cười lạnh một tiếng, trong mắt sát ý ẩn hiện:“Tàng Nguyệt đã đi tìm đệ?” Mộ Diệp không có lên tiếng, rốt cuộc cam chịu im lặng. Lâu Sâm khó chịu càng thêm lợi hại, nhắm mắt lại, thật vất vả mới đè xuống khí huyết đang dâng lên, đứng dậy bước đi tới trước mặt Mộ Diệp, nói: “Ta chẳng biết hắn đối với đệ nói cái gì, nhưng hơn phân nửa chỉ là nói chuyện nhảm mà thôi. Ta có nhiều biện pháp bảo trụ thiên giới, đâu cần thiết phải dùng nữa trái tim của đệ? Đệ bất quá chỉ là một Hoa thần nho nhỏ mà thôi, đừng tự cho là đúng.” Mộ Diệp nghe xong những lời nói lạnh nhạt đó trong lòng một chút cảm giác cũng không cố, chậm rãi lấy tay vuốt tóc Lâu Sâm, nói: “Bệ hạ nếu thực sự tính kỹ càng, thế nào lại sinh ra tóc bạc?” Nghe vậy, Lâu Sâm thần sắc khẽ biến, nhưng rất nhanh khôi phục lại, cười nói: “Đệ không cần để ý tới những chuyện này, chỉ cần theo ta trở lại là đủ rồi.” Vừa nói vừa ôm thắt lưng của Mộ Diệp, tựa như đối với tình nhân ôn nhu thì thầm: “Đệ bây giờ nghĩ muốn cái gì? Quyền thế, địa vị, hay pháp lực? Ngoại trừ tình cảm của ta, cái khác ta đều có thể cho đệ.” “Vô ích.” Mộ Diệp lắc đầu, lẳng lặng nhìn lại Lâu Sâm, nói: “Bệ hạ dù có bản lĩnh khởi tử hồi sinh, bình định thiên giới quyết đoán, cũng không có biện pháp… làm thần yêu người một lần nữa.” Lâu Sâm hai tay đang để trên lung Mộ Diệp trở nên cứng đờ. Mộ Diệp tiếp tục nói: “Thần cùng bệ hạ như nhau, từ lâu bỏ qua các loại tình ái rồi, sở dĩ thần hiện tại có thể lấy tâm ra, chỉ muốn cầu nhân đắc nhân. ” “Không! Đệ không nên biến thành như vậy! Đệ rõ ràng…” Lâu Sâm nói xong lại một trận ho khan, nhưng hai tay vẫn gắt gao cầm lấy tay Mộ Diệp, nhãn thần thậm chí có chút đáng sợ. Lâu Sâm bởi vì mất đi một hồn một phách, cho nên mới không hiểu tình ái. Nhưng Mộ Diệp từ trước phân minh, từng có cường liệt yêu hận, luôn luôn đuổi theo y, dùng ánh mắt ái mộ mà nhìn y, những việc đó sẽ không bao giờ gặp nữa sao? Hơn nữa, điều này xảy ra lại là do chính tay y hủy diệt hay sao. Lâu Sâm đột nhiên không thể thở nổi. Lâu Sâm không hiểu tình ái, cho nên không biết loại thống khổ đó từ đâu mà đến, chỉ có thể cưỡng chế huyết vị đang dâng lên trong cổ họng, cắn răng hỏi: “Là bởi vì có liên qua đến ta phải không?” Mộ Điệp cũng không đáp lại, chỉ nói: “Thần hiểu được bệ hạ muốn cái gì, kỳ thực trừ thần ra, ở ngoài còn có rất nhiều người nguyện ý yêu người.” Cái này Lâu Sâm đương nhiên biết! Thế nhưng, không giống với… Lâu Sâm thấy trong ngực càng thêm khó chịu chẳng làm sao có thể hình dung, trong miệng toàn một vị đắng chát, nói: “Nhưng những người đó cũng không phải là đệ.” Mộ Diệp không thể nói nên lời, chỉ cười cười: “Sẽ có người so với thần dùng tình càng sâu hơn.” Lâu Sâm chỉ là muốn tìm cái y cầu mà không được. Về phần yêu người nào hay người nào yêu y, căn bản là không quan trọng. Mộ Diệp hận mình quá mức thanh tỉnh, bằng không, nói không chừng còn có thể lừa dối được chính mình. “Rốt cục cũng nên chấm dứt rồi.” Mộ Diệp nhìn quanh bốn phía, liếc mắt nhìn khắp cấm địa đã quá quen thuộc, đạm nhiên nói: “Thần chết nếu hóa ra nguyên hình bệ hạ hãy để thần ở nơi này, để thần tiếp tục cùng thần mộc làm bạn.” Lâu Sâm vẫn ôm Mộ Diệp không nhúc nhích. Mộ Diệp liền cúi đầu, dùng sức kéo tay Lâu Sâm ra khỏi lưng mình. Lâu Sâm khí lực cực đại, Mộ Diệp tâm ý lại càng kiên quyết, đến khi những ngón tay trở nên trắng bệch, rốt cuộc cũng mở ra được đôi tay của Lâu Sâm. Không biết có phải là ảo giác hay không, lúc buông tay ra trong chớp mắt, Mộ Diệp cảm giác đầu ngón tay Lâu Sâm đều run rẩy. Nhưng hắn không quản được những chuyện này nữa, chú ngữ nhất niệm, móng tay trên ngón tay phải dài ra một thốn, không chút do dự đầm thẳng vào trong ngực của mình. Nhưng mà cũng không đau đớn giống như trong tưởng tượng, Mộ Diệp chỉ cảm thấy toàn thân tê rần, cả người mềm yếu ngã xuống. Hắn ý thức bắt đầu không rõ ràng, chỉ biết là ngã vào trong lòng Lâu Sâm, hai tay lần thứ hai muốn đâm vào ngực lần nữa, nhưng đã bị Lâu Sâm giữ chặt. Lâu Sâm đã khôi phục thái độ bình thường tao nhã, nhę nhàng nắm thắt lưng Mộ Diệp, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Biết không? Trên đời này bất luận kẻ nào đều có thể hối hận, chỉ có ta là không đữợc.” Quyết định của hắn quan hệ đến tồn vong của toàn bộ thiên giới, nếu đã quyết định chọn một đường giải quyết thì sẽ toàn tâm toàn ý tiêu sái mà đi theo con đường đó. Tuyệt đối sẽ không quay đầu lại. Nghĩ, Lâu Sâm chậm rãi ngẩng đầu, nhìn phía thần mộc, bốn phía ánh sáng bay lả tả phiêu phiêu rơi xuống. Những điểm sáng như là hoa tuyết rơi vào mùa đông, thực sự đẹp không sao tả xiết. Ái hận tình cừu của y đều ở chỗ này, tuy gần trong gang tấc, nhưng vĩnh viễn chỉ có thể ở xa mà nhìn như vậy. … Vĩnh viễn.