Liệt Tâm
Chương 13
Diệp Ảnh nghe được giật mình, giống như không hiểu, cũng giống như là đều hiểu rõ, nhẹ nhàng cầm tay Mộ Diệp, cúi đầu tiếp tục đi về phía trước.
Chờ hai người họ chậm rì rì tiêu sái về nhà thì sắc trời cũng đã tối sầm.
Thật xa là có thể trông thấy trong nhà có đốt nến, ánh sáng chiếu lên rõ ràng, hiện ra trong nhà có một bóng người nhìn không rõ là ai.
Mộ Diệp vội vã giục Diệp Ảnh để hắn xuống, bước nhanh đi về phía trước, cười nói: “Liễu huynh còn nói là đi xa nhà, không nghĩ nhanh như vậy đã trở lại.”
Diệp Ảnh không quá tình nguyện, hừ một tiếng, chậm chạp đi theo ở phía sau.
Mộ Diệp thấy y giận dỗi hình dạng cũng rất khả ái, một tay như cũ nắm lấy tay y, tay kia thì mở cửa vào nhà.
Khi hắn thấy người ở trong nhà thì máu huyết toàn thân đều đông cứng, nhanh chóng buông tay Diệp Ảnh ra, kêu lên: “Tiểu Diệp Ảnh, chạy mau!”
Nhưng hai chân của Mộ Diệp lại không thể điều khiển dính chặt trên mặt đất, động cũng không động được.
Phòng trong bỗng vang lên tiếng cười.
Lâu Sâm ngồi ở giữa một vùng tranh tối tranh sáng, ngón tay trắng nõn như ngọc chậm rãi cầm chén trà, tiếng nói ôn hoà dễ nghe: “Ta cũng không phải yêu quái ăn thịt người, làm sao mà lại sợ như vậy?”
Mộ Diệp căn bản không dám nhìn Lâu Sâm, chỉ một lòng nghĩ cách muốn cho Diệp Ảnh đào tẩu, nhưng khi hắn quay lại nhìn thì đúng lúc dù không có gió, cửa phòng tự động “Cạch” một tiếng lập tức đóng lại.
“Không cần uổng phí công phu.” Lâu Sâm nâng chung trà lên uống một ngụm, thản nhiên nói: “Ta thật vất vả mới tìm được, sao lại cho các ngươi đơn giản chạy trốn như vậy?”
Mộ Diệp ra một thân mồ hôi lạnh, thẳng đến lúc này mới thật tỉnh táo lại, kiệt lực che chở Diệp Ảnh, nói: “Ám sát bệ hạ chính là ta, thâm nhập cấm địa cũng là ta, người ở phía sau không hề liên quan, mong rằng bệ hạ thủ hạ lưu tình, cho y một con đường sống.”
“Ác? Đệ thân mang tội còn thay người cầu tình? Đệ có biết đệ mang người này đến nhân giới, khiến cho ta gặp khá nhiều phiền phức hay không?”
Mộ Diệp cười khổ một chút, nói: “Ta đã làm việc đại nghịch bất đạo, vốn là chết cũng không hối tiếc.”
Lâu Sâm cong lên khoé miệng, đến lúc này mới đứng dậy, đi một bước tới trước mặt Mộ Diệp, nhẹ nhàng nâng cằm hắn, ôn nhu nói: “Hiện tại biết sai rồi? Đệ từ trước nếu nghe lời không trái ý ta, cũng sẽ không gặp phải nhiều chuyện như vậy. Bất quá ta thực sự là luyến tiếc giết đệ, nếu như…”
Mới nói được phân nửa, Lâu Sâm bỗng phút chốc dừng lại, có chút kinh ngạc nhìn phía sau Mộ Diệp.
Mộ Diệp nhìn theo hướng nhìn của Lâu Sâm thì thấy Diệp Ảnh trong tay nắm một thanh đoản kiếm, mũị kiếm thẳng chỉ Lâu sẫm, từng chữ từng chữ nói: “Buông tay ngươi ra.”
Đôi môi mỏng của Diệp Ảnh mím chặt, cả người sát khí lạnh thấu xương, nhãn thần hung dữ không như bình thường.
Lâu Sâm đầu tiên là sợ run một chút, sau đó cười ha hả, càng không có buông tay, trái lại thuận thế kéo Mộ Diệp vào trong lòng, khiêu khích nói: “Nếu ta không buông ra?”
“Ngươi…!”
Diệp Ảnh cắn răng, lập tức huy kiếm vọt đi tới, mũi kiếm phát ra một chút ánh sáng, dường như ẩn chứa linh lực kinh người.
Mộ Diệp bình thường quen hình dạng vô tư vô lo của Diệp Ảnh, không nghĩ được y lại lợi hại như vậy, phải ngây người một lúc mới bình tĩnh lại.
Lâu Sâm trái lại không thèm để ý, đưa tay ôm thắt lưng Mộ Diệp, một tay hóa giải chiêu thức, hầu như không phí khí lực, đã đem Diệp Ảnh đánh ngã ở trên mặt đất.
Diệp Ảnh ngày thưòng té hay đụng chạm một chút cũng sẽ kêu đau, lúc này lại vô thanh vô tức, lập tức niệm động chú ngữ, xuất ra pháp thuật đối phó Lâu Sâm.
Mắt thấy một hỏa cầu mang theo uy lực cường đại ở giữa không trung bay lượn, Lâu Sâm nhíu mày, hừ nói: “Không biết lượng sức.”
Tay áo vung lên, trong nhà nháy mắt xuất hiện một trận cuồng phong, nhắm vào hỏa cầu của Diệp Ảnh làm nó bắn ngược trở lại trúng vào Diệp Ảnh.
“А…”
Diệp Ảnh trên mặt đất lăn vài vòng, sau đó va đập vào cánh cửa, lập tức trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Lâu Sâm trên cao nhìn lại Diệp Ảnh, cười lạnh nói: “Nguyên lai ngươi không chỉ hóa ra hình người, bản lĩnh cũng đã học xong không ít, nếu ta tiếp tục giữ lại ngươi, thật đúng là hậu hoạn vô cùng.”
Vừa nói vừa chậm rải ra tay thi triển phép thuật.
Diệp Ảnh kêu lên một tiếng đau đớn, như là đột nhiên giống như bị bóp nghẹn ở yết hầu, trong miệng tuôn ra càng nhiều ngụm máu tươi, sắc mặt càng trắng bệch rất dọa người.
Mộ Diệp vẫn bị Lâu Sâm ôm vào trong ngực, lúc này rốt cục mở miệng nói: “Bệ hạ dự định xử trí y như thế nào?”
“Bất quá là đánh tan hồn phách của y mà thôi.”
Lâu Sâm hé mở đôi mắt, thể hiện tâm trạng rất tốt: “Tên kia nguyên bản là bộ dáng gì, nên biến trở về bộ dáng đó.”
“Thì ra là thế.”
Mộ Diệp gật đầu, bỗng nhiên cố sức giãy ra khỏi vòng tay ôm ấp của Lâu Sâm, lấy tay điểm vào chính giữa mi gian của y.
Lâu Sâm cảm giác mi tâm phát nhiệt, vội vã bắt tay của Mộ Diệp thì thấy ngón tay hắn tiên huyết nhễ nhại, bên môi cũng có một mạt huyết sắc, hiển nhiên là chính hắn vừa cắn ngón tay mình, không khỏi hỏi: “Đệ làm gì?”
Mộ Diệp chỉ mỉm cười, hỏi lại: “Bệ hạ hẳn là nghe nói qua huyết chú?”
Huyết chú là phép thuật cực kỳ thấp hơn nữa lại bị cấm kỵ. Phải đến khi gặp kẻ địch lớn giống như sơn tinh quỷ mị bị buộc vào tuyệt lộ mới có thể xuất dụng loại pháp thuật này cùng địch nhân đồng quy vu tận. Uy lực tuy lớn, nhưng người thi triển thuật này cũng sẽ hồn phi phách tán, vĩnh bất siêu sinh.
Lâu Sâm tâm niệm vừa chuyển, đã minh bạch ý tứ của Mộ Diệp, nói: “Huyết chú tuy rằng lợi hại, nhưng cũng không làm ta bị thương.”
Mộ Diệp vẫn cười nhìn thẳng Lâu Sâm, nhãn thần kiên quyết trước đây chưa từng có: “Chỉ cần giữ chân bệ hạ một thời một khắc là ta đã thắng.”
Tóm lại là hi sinh tính mệnh, cũng chỉ muốn cho Diệp Ảnh cơ hội đào sinh.
Lâu Sâm tựa hồ rung động, nhìn Mộ Diệp đang ở trước mặt, lại nhìn Diệp Ảnh nằm trên mặt đất, nhăn mặt suy nghĩ một chút, sau đó khinh thường cười ra tiếng.
Mộ Diệp trong lòng rùng mình, đang muốn niệm động chú ngữ, tay phải lại bị Lâu Sâm nắm chặt ôm vào lòng, y thở dài nói: “Hà tất vì thế hy sinh tính mệnh? Đệ nếu muốn cứu hắn, cũng không phải không có cách nào.”
Mộ Diệp bị Lâu Sâm nắm chặt đến đầu ngón tay tê dại, vội hỏi: “Biện pháp gì?”
Lâu Sâm liếm liếm vết máu trên ngón tay Mộ Diệp, nhãn thần trở nên ôn nhu, tiến đến bên tai hắn nói mấy câu.
Mộ Diệp nghe xong thần tình đại biến, trong chốt lát cũng không thể thốt ra thanh âm.
“Thế nào? Không muốn?”
Mộ Diệp nắm tay lại, trong lòng hoang mang tột độ, run giọng hỏi: “Vì sao lại ra điều kiện này?”
Lâu Sâm “A” một tiếng rồi cười, lấy tay gảy đầu của hắn, hô hấp nóng rực phả lên hai gò má của Mộ Diệp, thanh âm trầm thấp hoặc nhân: “Đệ không phải là rất thích y sao? Vừa lúc có thể cho y nhìn hình dạng dâm đãng của đệ. Để cho y nhìn một cái… ta sẽ làm theo yêu cầu của đệ.”
Truyện khác cùng thể loại
208 chương
312 chương
54 chương
123 chương
114 chương