Liệp quốc

Chương 62 : Số phận bi thảm của tatara

Tatara cho rằng bản thân hắn nhất định là làm việc đắc tội với chí cao thần, hoặc là trúng phải lời nguyền ... Không có a... Hồi tưởng lại cuộc đời của hắn một chút, ngoại trừ việc bán đứng đồng đội, lừa đảo, thiếu tiền không trả, còn có chút háo sắc cùng tham lam. Hình như không còn trọng tội nào khác nữa. Ách... Còn có khi học tập tại giáo hội ma pháp, có thói quen ngũ gà ngũ gật trong lúc học môn cầu nguyện vào buối sáng và buổi tối... Cho dù là như vậy, thì số phận bi thảm cũng không nên rớt vào đầu của Tatara đại nhân a! Thần linh a! Ta dù sao cũng là ma pháp sư ! Là chức nghiệp cao quý nhất đại lục, ma pháp sư ! ! Tuy rằng trước đây vì để quịt nợ nên mới chạy trốn tới cái nơi hoang dã như Dã Hỏa nguyên này, thế nhưng lần trước được vị công chúa xinh đẹp cứu thoát khỏi tay của tên mâu tặc hung ác kia, Tatara một lần nữa cho rằng số phận hắn đã hết bi thảm. Hắn cư nhiên biết được thân phận cao quý của Adeline ! Lấy bản lĩnh hạ giai nhất cấp ma pháp sư như hắn, có thể đi theo hầu vị công chúa này, cho dù không thể nói là tiền đồ vô lượng, thế nhưng chí ít cũng cơm ngày ba bữa, ăn uống còn phải lo lắng sao? Đáng tiếc, suy đoán của Tatara lại không thành hiện thực. Kẻ đáng thương cũng không có ý định cho Tatara đi theo hầu mình, trên thực tế kẻ đáng thương biết lúc mình trở về tới nhà, số phận của chính nàng còn không có nắm chắc, nàng thế nào có thể đem Tatara theo xem như là người hầu? Huống hồ lúc đó kẻ đang thương mang theo Tatara, nàng chỉ đơn thuần là không tạo cơ hội cho tên gia hỏa này tiết lộ thân phận thực sự của nàng cho dế nhũi biết. Mà mang theo Tatara, dọc đường đi, kẻ đáng thương bức bách tên ma pháp sư này lập một lời thề độc, một cái lời thề nho nhỏ, nhưng lại mang tính chất của một lời thề ma pháp, đủ để cho tên ma pháp sư giữ bí mật vĩnh viễn. Cho nên, khi về tới Dã Hỏa trấn, kẻ đáng thương để lại Tatara, mặc hắn tự tìm đường mưu sinh. Đương nhiên, kẻ đáng thương tính tình lương thiên cũng không có bạc đãi vị ma pháp sư này, dù sao cũng có một hồi cùng chung hoạn nạn, trước khi rời đi, kẻ đáng thương bảo Qipu cho hắn một số tiền, tuy rằng không tính nhiều lắm, thế nhưng một trăm kim tệ cũng đủ cho một ma pháp sư như hắn tiêu xài vài năm. Hơn nữa, kẻ đáng thương còn rất ngay thơ khi cho rằng nàng rốt cuộc cũng đã làm được một việc tốt, dù sao cũng là mua lại sự tự do cho một ma pháp sư... Thế nhưng kẻ đáng thương đã sai lầm ! Người như Tatara, không có tới một kỹ năng để bảo vệ mình, ma pháp của hắn lại quá thấp, tại cái nơi hung thần đầy đường như Dã Hỏa trấn, không thể nghi ngờ đây chính là đưa dê béo vào hang sói ! Càng không may chính là, con dê béo này còn có một trăm kim tệ, một khoản tiền lớn mà ai thấy cũng thèm thuồng! Vì vậy, Tatara thê thảm ! Làm cho ma pháp sư vô cùng tức giận chính là, hắn gặp lại bọn người quen, là bọn ác ôn lần trước đã cướp sạch lột sạch hắn, sau đó còn quẳng ra bên ngoài tường thành. Kết quả là bọn kia cũng không nghĩ tới lại gặp lại tên dế béo này, còn đang mang theo một số tiền lớn ! Đám ác ôn rất vui lòng nhận lấy số tiền này xem như là thu hoạch bất ngờ, mà thương cảm cho tên ma pháp sư, lại lần nữa bị lột sạch quần áo ném vào trong góc tường-- Lần này bọn ác ôn có chút thiện tâm còn để lại cho Tatara một bộ đồ lót. Kẻ đáng thương đại khái không nghĩ tới lòng tốt của mình, trái lại trở thành nguyên nhân đẩy Tatara trở về số phận bi thảm. Nếu như... Nếu như Dã Hỏa trấn không có bị quân đội chiếm, như vậy Tatara có thể đem thân bán một lần nữa, bán vào một thương đội nào đó làm tôi tớ, lấy việc hắn biết viết biết tính mà nói, chí ít cũng có thế kiếm được một công việc tri thức, tìm được cái ăn qua ngày. Nhưng thảm lại càng thảm, Tatara cũng giống như Hạ Á, gặp phải một đám binh sĩ đang cưỡng bắt dân phu ! Thảm hại hơn chính là, tên ma pháp sư đánh thương này không có được thân thể cường hãn như Hạ Á. Hắn cũng nỗ lực chạy trốn, thế nhưng sau khi trúng vài cái roi da, tên ma pháp sư này đành hợp tác. Hắn bị mang vào dân phu doanh, vinh dự trở thành một tên cu li, thầm lặng ra sức giúp Byzantine đế quốc chiến tranh chống lại quân xâm lược... Mà một ma pháp sư hết ăn lại nằm như Tatara, rất nhanh trở thành một tên rất dể bị ăn đòn nhất trong dân phu doanh, thể lực của hắn rất kém cỏi, làm việc thì hết sức chậm chạp, thế nhưng ăn thì không thua một ai, hiển nhiên trong ba ngày tới đây thì hai ngày đầu đã bị binh sĩ trông coi đánh cho một trận. Đương nhiên, hắn cũng không phải là không nỗ lực thuyết minh thân phận của hắn: một gã ma pháp sư quang vinh cùng cao quý. Thế nhưng rất đáng tiếc chính là, lời nói của hắn được xem như là của người điên. Mà lúc hắn cố gắng thi triển ma pháp, xuất ra một cái "dương trần thuật" trái lại chọc giận binh sĩ trông coi. "Mịa! Dám chọi cát vào mặt ông à!" Kết quả là ma pháp sư được ăn một trận đòn no. Trước lúc gặp được Hạ Á, tên ma pháp sư đáng thương này đã bị ngược đãi mấy ngày ở trong dân phu doanh... Nếu như hỏi kỷ lục trăm ngàn năm qua ai là ma pháp sư có số phận bi thảm nhất, thì sợ rằng chỉ có Tatara là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả ! (trước chưa từng có, sau không người giống) Thân là ma pháp sư mà lại thê thảm tới tình trạng này... Sợ rằng nếu lan truyền ra ngoài, ma pháp sư của toàn đại lục sẽ hận không thể đập đầu mà tự tử-- đương nhiên, trước khi đập đầu, nhất định phải tự tay giết chết cái tên Tatara đã làm cho cộng động ma pháp sư hổ thẹn này ! ※※※ Tatara ngồi dưới đất, từng đợt nước mắt nước mũi hướng về phía Hạ Á kể lại những tao ngộ đầy bi thảm của mình. Dù sao đã từng có một hồi tương giao, ngay cả Hạ Á cũng nhịn không được có chút thương cảm cho tên gia hỏa này. "Được rồi! Ta chọn người này !" Hắn xoay người sang tên quan béo tuyên bố: "Ta chọn hắn, làm tùy tùng của ta! Khi nào ta có thể mang hắn đi?" Béo sĩ quan dùng một loại ánh mắt chuyên nhìn gia súc liếc mắt nhìn kỹ Tatara-- tên gia hỏa kia gầy ốm không có tới mấy cân thịt, để lại trong dân phu doanh cũng chỉ tốn hao lương thực. Vì vậy vị tham quan này liền làm ra bộ dáng cung kính cùng tươi cười : "Lúc nào cũng có thể mang đi-- chỉ cần ngài đồng ý." Đây thật là... Đi một vòng lớn, ma pháp sư lại lần nữa rơi vào ma chưởng của Hạ Á. Thoát ly thân phận cu li đầy vinh quang, ma pháp sư lại có một thân phận mới, làm tùy tùng cho một gã kỵ binh. ... Ách, được rồi, tùy tùng thì tùy tùng, chí ít so với một tên cu li thì tốt hơn gấp trăm lần. Thế nhưng câu nói đầu tiên của Hạ Á liền làm tan biến những hoang tưởng của vị ma pháp sư. Tên dế nhũi này cười hì hì tuyên bố: "Từ giờ trở đi, ngươi lại là tác tác của ta." ※※※ Duy nhất chỉ có một người dị nghị chính là Kevin, nhìn Hạ Á mang cái gầy yếu cùng thương cảm hề hề này đi theo phía sau hai người, Kevin cũng nhịn không được quay đầu quan sát cái tên khả nghi này vài lần-- tướng mạo của hắn thực sự đều làm cho người ta có cảm giác hắn rất hèn mọn, vẻ mặt gian giảo... Hơn nữa, lấy ánh mắt chuyên nghiệp của Kevin mà xem, tên gia hỏa này thực sự không giống một người có thể đảm nhiệm công việc tùy tùng. Hắn nhìn qua có chút giảo hoạt, nhưng không phải là loại người có thể chịu khổ. Hơn nữa thân thể lại gầy yếu, không giống như người có khả năng làm việc nặng. Phải biết rằng, trang bị của kỵ binh rất nặng ! Tên gia hỏa này có thể khiêng đi sao? "Sao ngươi lại chọn một tên như thế?." Kevin có chút thở dài. "Quen biết từ trước, nhìn hắn bị ngược đãi ở trong dân phu doanh, ta thấy thương cảm cho hắn." Hạ Á trả lời rất tự nhiên. "Nga? Hắn trước đây làm gì? Có tay nghề không?" Hạ Á suy nghĩ một chút: "Ân, một nhà ảo thuật." ( nhà ảo thuật... Ma pháp sư đang ở phía sau rơi lệ. ) "Ảo thuật thì có ích lợi gì? Nhìn hắn hình như không có khả năng lao động a. Hơn nữa... Tên gia hỏa này nhìn có chút giảo hoạt." Kevin liền nói ra sự bất an trong lòng, dù sao tùy tùng đối với kỵ binh là một phần rất trọng yếu. Hạ Á nhếch miệng cười, ánh mắt tỏ sáng một cách cổ quái, hắn trả lời nghi vấn của Kevin. "Yên tâm, hắn sẽ phải nghe lời ta... Cha nuôi của ta từng dạy ta một câu: dưới đòn roi, con cháu mới nên người ! Hắc hắc..." ( ma pháp sư hộc máu... Thần a, xin hãy nhận lấy lời cầu nguyện của con, xin hãy phù hộ cho con... )