Liệp quốc
Chương 59 : Chiến tranh, chính là chiến tranh
Những cái bóng đen ngòm này di chuyển bằng cách túng nhảy, ở trong rừng bọn họ liên tục túng nhảy qua lại, nhìn giống như là những con khỉ thật lớn, bất quá chỉ tốn chút thời gian thì bọn họ đã vọt tới gần đám kỵ binh. Một bóng đen từ trên trời giáng xuống, bổ mạnh xuống, trúng vào người của một binh sĩ đang cầm kiếm trong tay...
Đám kỵ binh tuy rằng đã rút vũ khí ra, thế nhưng đối mặt với địch nhân nhảy tới nhảy lui này, hình như có chút không kịp chuẩn bị, rất nhanh đã có ba người ngã xuống, một người bị một con dao nhỏ hung hăng đâm vào tim, mặt khác hai người còn lại là bị đối thủ dùng sức đánh chết.
Hơn mười bóng đen nhảy vào trong đám kỵ sĩ đế quốc còn lại, Hạ Á chỉ cảm thấy một cổ hơi thở tanh nồng thổi vào mặt, một cái bóng đen thật lớn mở rộng hai tay hung hăng chụp vào thân hắn, Hạ Á không kịp né tránh, hắn bị tát té lăn ra đất, hai tay đối phương điên cuồng bóp lấy cổ Hạ Á, Hạ Á hừ một tiếng, nắm lấy hai tay của đối phương ra sức vặn một cái, "ca ca" hai tiếng, hai tay của đối phương liền bị bẻ gãy, ngay sau đó hai người lộn tròn ra đất, lần này tay Hạ Á đã đặt lên yết hầu của đối phương, bàn tay vận lực...
Cách!
Ngay sau đó Hạ Á dùng lực nhảy dựng dậy, thì thấy Kevin ở bên cạnh cũng đã dùng lăng trùy đánh bay một cái bóng đen, thế nhưng trên vai của Kevin cũng đã gắm một thanh đao nhỏ, đoản đao đâm xuyên giáp vai đâm vào da thịt hắn, máu tươi nhễ nhại, có lẽ lúc nãy hắn đánh bay đối thủ thì cũng đã bị thương ở vai.
"Gặp quỷ! Cái quái gì thế này?"
Liền thấy mấy cái bóng đen nhanh chóng lùi về phía sau, nhảy thành vòng tròn, vài tên nhảy về phía trước giống như là thay đổi vị trí, rõ ràng là thân hình rất cao to, thế nhưng lại khư khư linh hoạt như là khỉ.
Kevin thấp giọng thở dốc, rống lớn một hơi: "Dựa vào nhau! Mọi người đứng chung một chổ xoay lưng dựa vào nhau! Đây là kẻ săn người ở băng nguyên Odin!"
Đợt tấn công thứ nhất, trinh sát kỵ binh của Byzantine đã có sáu người nằm xuống, chỉ có hai người sống, mặt khác bốn người đã tắt thở.
Mà "kẻ săn người ở băng nguyên" bên đối phương chỉ chết hai người, ngoại trừ một tên bị Hạ Á vặn cổ chết, còn một tên bị Kevin dùng lăng trùy đập bay trúng vào gốc cây, ngực lõm vào như một cái ao nhỏ, hiển nhiên xương ngực đều đã bị đánh nát bấy .
Lúc này trời đã tối, bầu trời lại bị lá cây che khuất, để bí mật, những trinh sát này cũng không có nhóm lửa. Thế nhưng với cặp mắt trời sinh nhìn trong bóng tối, Hạ Á vẫn thấy rõ hình dạng của bọn "kẻ săn người ở băng nguyên" này.
Bọn người kia trên người đều có một thân lông màu đen, thân hình cao lớn, so với trinh sát kỵ binh của Byzantine thì cao hơn một cái đầu, tay dài qua gối, thực sự nhìn rất giống như là vượn, mà một thân cao lớn trong đêm tối lại phủ trên người một lớp lông đen, liền giống như là một con gấu chó, trong đêm tối thực sự là rất khó phát hiện được bọn họ.
Quái dị nhất chính là, bọn gia hỏa này rõ ràng thân hình mập mạp, thế nhưng lúc di chuyển hay túng nhảy, động tác lại nhanh tới dọa người! Cho dù là bọn họ đang trong rừng cây nhảy nhót, hoặc là chạy nhảy trên mặt đất, cư nhiên cũng không phát sinh ra động tĩnh gì ! !
Dù sao cũng là quân tinh nhuệ của kỵ binh binh đoàn thứ 13, đám trinh sát rất nhanh tập chung lại với nhau, mọi người dựa lưng vào nhau nhanh chóng tạo thành hình tròn, Hạ Á và Kevin gắt gao tựa lưng vào nhau, bên cạnh là tiểu đội trưởng, trên mặt hắn mang theo một đạo máu tươi, vừa rồi hắn cũng té xuống, trán va vào mặt đất bị vỡ, một tay nắm chặt kiếm, một tay bưng kín lấy sườn bụng bên trái, da thịt nơi này đã bị cắt đứt, một đạo vết thương thật sâu, máu tươi từ đó tuôn ra.
"Những thứ ma quỷ này ! Hừ, chính là tử địch của trinh sát Byzantine chúng ta !"
Tiểu đội trưởng thấp giọng nói gấp, miệng vừa sít sao nói chuyên, ánh mắt vừa nhìn chằm chằm bọn kẻ săn người trong bóng tối-- đám người kia tấn công một kích liền thối lui, nhưng lại cách đó không xa, hơn mười nhân ảnh nhảy lên lại trên cây bắt đầu di chuyển, nhảy nhót, hình như đang tìm cơ hội để lần nữa tấn công.
Kevin cố nén đau rút thanh đoản đao từ trên vai ra, đau tới cau mày, cắn răng nói: "Hạ Á, ngươi cẩn thận chút, bọn người kia là lính trinh sát của Odin, bọn họ sống ở phía bắc của băng nguyên, quanh năm sinh sống ở trên các vách núi bị đóng băng trơn nhẵn ở băng nguyên, động tác rất là nhanh nhẹn !"
Thảo nào. . . Từng tên từng tên đều nhìn giống như là vượn.
Hạ Á híp mắt nhìn chằm chằm về phía xa xa, hai bên đang ở trạng thái giằng co, những kẻ săn người ở băng nguyên liên tục hoán đổi vị trí. . .
Rốt cục, hô một tiếng, một bóng đen dẫn đầu nhào tới, sau đó từ bốn phương tám hướng cũng nhảy xuống ! Các kỵ binh liền giơ kiếm lên ra sức chống đỡ, thế nhưng những tên kia cực kìa hung hãn, rõ ràng kiếm của một kỵ binh đã chém lên người đối phương, thế nhưng đối phương lại không thèm quan tâm, tiếp tục tiến tới dùng đoản đao đâm vào những chổ yếu hại của kỵ binh !
Sau vài tiếng kêu thảm thiết, phòng ngự của kỵ binh đã bị phá vỡ ! Hạ Á tung một cước đem một tên đang nhào về phía hắn đá bay, khí lực của hắn quá lớn, một cước đem tên kia đá bay, tên gia hỏa này thân mình còn ở trên không thì đã phun máu tươi liên tục, dế nhũi trở tay rút lấy hỏa xoa bên hông, hắn nhận thấy đối phó với mấy tên nhanh nhẹn này, dùng kiếm thập tự quá lớn là không có thuận lợi, trái lại sẽ ảnh hưởng tới sự nhanh nhẹ của bản thân.
Tiếp đó Hạ Á xông thẳng tới!
Hắn dùng lực nhảy, giống hệt những kẻ săn người ở băng nguyên, bay thẳng lên cao khoảng vài thước, giữa không trung, đón lấy một cái bóng đen, Hạ Á mở rộng hai tay, giống như là bạch tuộc cuốn lấy đối phương, đoản đao của tên gia hỏa kia đâm thẳng vào ngực trái của Hạ Á. . . Bất quá tên gia hỏa này đã tính sai ! Với độ cường hãn của thân thể dế nhũi, không thể dể dàng bị một đoản đao như thể đâm thủng! Hai tay Hạ Á siết chặt lại, cách cách vài tiếng, đã đem xương cốt của đối phương bóp nát! Quái lực của quái vật như Hạ Á không phải tầm thường, Hạ Á ôm lấy tên gãy hết xương này ngã xuống một gốc cây, bỏ lại thi thể, cùng lúc nhặt lấy đoản đao trong tay đối phương, hướng về phía một cái bóng đen khác trong bóng tối mà ném, Hạ Á dùng hết lực ném đoản đao, cái tên kia liền ôm lấy yết hầu, cách cách kêu lên hai tiếng, sau đó ngã quỵ.
Hạ Á dường như biến thành một kẻ săn người ở băng nguyên, động tác của hắn, tốc độ nhảy vồ tới, độ nhạy cảm, thậm chí còn vượt xa đối phương! Nếu như nói đối phương chính là vượn, như vậy hắn hẳn là một con báo!
Một mạch giết liền ba người, đánh bị thương một tên, hắn rất nhanh nhìn thấy mục tiêu tiếp theo. . .
Lần này là một tên có thân mình cao lớn nhất trong đám, tên gia hỏa kia vừa dùng đoản đao cắt đứt cổ một trinh sát kỵ binh, trên mặt còn dính đầy máu tươi, vừa lúc từ mặt đất bò dậy, Hạ Á nhanh chóng bổ nhào tới đối phương, ôm lấy thân thể đối phương lần nữa lăn ra đất.
Hai người ở trên mặt đất ra sức đấu vật, Hạ Á lập tức phát hiện khí lực của người kia cũng không nhỏ, so với mấy kẻ săn người bị Hạ Á giết trước đây cường hãn hơn không ít, mà bản thân Hạ Á ra sức vặn cổ của đối phương, thế nhưng người kia cư nhiên có thể vặn thoát khỏi đôi tay của Hạ Á.
Hạ Á nổi nóng ! Bố đây muốn giết ngươi, ngươi cư nhiên còn dám phản kháng?
Hai người ôm nhau lăn một vòng trên đất, Hạ Á tách người kia ra một khoảng đủ xa, đầu gối cong lại húc mạnh lên trên, nặng nề đập mạnh vào bộ hạ của của đối phương, tên gia hỏa kia rên lên một tiếng, cong vòng thân thể lại, Hạ Á nhân cơ hội vươn thẳng tay, húc khửu tay vào ngực đối phương.
Ca ca vài tiếng, xương ngực liền vỡ vụn, Hạ Á rất nhanh nhảy dựng lên, như một con báo leo thẳng lên cây, liếc mắt thấy Kevin vừa đập bay một đối thủ, thế nhưng lại có một kẻ săn người khác từ phía sau nhào lên lưng hắn! Cái tên gia hỏa kia dùng hai chân kẹp chặt eo của Kevin, tên đầu nóng liền ra sức vùng vẫy thế nhưng vẫn không thể vứt người đang bám trên lưng, kẻ săn người đang ở trên lưng của Kevin hung hăng dùng đoản đao đâm vào cổ của đầu bóng lưởng. . .
Hạ Á không chút do dự, hỏa xoa giống như một tia chớp ném tới, nguyên bản Kevin đã cảm thấy trên cổ mình có chút lạnh, trong lòng không khỏi tuyệt vọng, bỗng nhiên nghe "phóc" một tiếng, một dòng máu tươi chảy trúng vào lỗ tai hắn, tên gia hỏa trên lưng từ từ ngã xuống. Kevin xoay người lại, thì thấy đầu của đối phương đã bị hỏa xoa đâm thủng !
Hạ Á nhảy xuống chạy tới rút lấy hỏa xoa, Kevin thở dốc hổn hển, thấp giọng nói: "Ta thiếu ngươi một mạng !"
Hạ Á nhếch nhếch miệng. . .
Lúc này trinh sát kỵ binh của Byzantine chỉ còn lại bốn người sống sót, thế nhưng kẻ săn người rốt cục cũng hô lên một tiếng, tất cả đều nhảy ra khỏi vòng chiến, rất nhanh nhảy lên ngọn cây, mấy cái bóng đen lúc này không còn ham chiến, vội vội vàng vàng từ trong bóng tối rất nhanh rút lui. . .
Mười bốn trinh sát chết trận trong lần phục kích lần này, mà kẻ săn người thì chỉ chết có mười người. Trong đó Hạ Á cùng Kevin giết chết bảy. Có thể tưởng tượng, nếu như không có Hạ Á và Kevin, như vậy chi tiểu đội trinh sát này chắc chắn sẽ toàn quân bị diệt!
Lần đầu tiên đối mặt với người Odin cường hãn đã để lại trong lòng Hạ Á một ấn tượng sâu sắc.
Thấy địch nhân đã đi xa, Kevin lập tức đặt mông ngồi xuống đất, mấy trinh sát còn lại cũng không còn đứng vững, tiểu đội trưởng còn sống, hắn đưa tay dựa vào một gốc cây, vết thương ở sườn bụng đã chảy máu tươi ướt đỏ cả nửa người hắn.
Kevin nhìn thấy thần sắc của Hạ Á khác thường, liền lôi hắn ngồi xuống, thấp giọng nói: "Người Odin nguyên bản rất hung tàn, những kẻ săn người này đều là trinh sát trời sinh của người Odin, tuy rằng là địch nhân, thế nhưng không thể không nói, từ sức chiến đấu của từng cá thể mà so sánh, bọn họ khá mạnh so với người Byzantine chúng ta."
Dừng một chút, Kevin bổ sung một câu: "Thế nhưng tướng quân từng nói một câu, bọn gia hỏa này cho dù tập chung tại một chổ, cũng chỉ là một đám ô hợp, chúng ta luôn luôn có thể chiến thắng bọn họ."
Bất quá chỉ có một hồi chém giết, mười bốn đồng bạn cùng ăn cùng ngủ với Hạ Á mấy ngày qua, hiện tại toàn bộ đã trở thành thi thể băng lạnh.
Đối với những kỵ binh còn sống mà nói, bọn họ dường như không biển hiện ra một vẻ quá mức bi thương, bọn họ chỉ yên lặng thu thập chiến trường một chút, đem thi thể của đồng bạn tập trung lại, cùng lúc tỉ mỉ kiểm tra địch nhân một chút-- còn chưa tắt thở thì không do dự bổ cho một kiếm.
Trong lúc hành động bọn họ rất trầm mặc, không có ai thốt lên lời nào !
Đối với những người này mà nói, dường như đã luyện thành thói quen sinh ly tử biệt trên chiến trường, vẻ mặt của mỗi người cũng không quá bi thương, chỉ là đem bi thương hóa thành cừu hận, từ trong ánh mắt mà biển hiện ra!
Vị tiểu đội trưởng kia đang đứng ở bên cạnh một cổ thi thể nhìn một hồi-- đây chính là tên binh sĩ bị bắn trúng yết hầu, lúc hắn ngã từ trên cây xuống, bình nước cùng yết hầu đã dán sát vào nhau, nước trong bình theo lỗ thủng chảy ra, cùng máu tươi hòa thành một đoàn. . .
Tiểu đội trưởng đứng yên nhìn thi thể của tên binh sĩ trẻ, trong nháy mắt, nhẫn thần của hắn dường như đã chết lặng!
Sau đó hắn dùng sức xoay người lại, giọng nói khàn khàn: "Không có thời gian để lãng phí! Đã phát hiện địch nhân, chúng ta phải lập tức mang tin này đem về! Mọi người lên ngựa chuẩn bị xuất phát!"
Tiểu đội trưởng làm gương rất nhanh nhảy lên ngựa, mấy kỵ binh còn lại cũng theo sau hắn, nhanh chóng thoát ly khỏi cánh rừng cây đầy chết chốc này.
Mãi tới lúc đã chạy hơn mười dặm đường, Kevin mới thấp giọng nói cho Hạ Á biết. . .
"Cái binh sĩ bị bắn trúng yết hầu, chính là con trai của tiểu đội trưởng."
! ? ?
Hạ Á ngẩn cả người.
Cái tên binh sĩ kia tuổi còn rất trẻ, ở chung mấy ngày nay, cũng không cấp cho Hạ Á ấn tượng sâu sắc nào, chỉ nhớ hắn có khuôn mặt rất giản dị, ánh mắt kiên định, chỉ là thỉnh thoảng trong lúc hắn cười, mới để lộ ra vài phần bộ dáng không được tự nhiên. . .
Mà trong mấy ngày qua, lúc hắn đối mặt với tiểu đội trưởng, hắn cũng giống như mọi người đều gọi là "đội trưởng", mà chưa hề lần nào gọi qua một tiếng cha. Cũng như tiểu đội trưởng chưa từng có lần ưu ái nào đối với hắn. Trinh sát, cảnh giới, gác đêm, dường như tất cả những công việc cực nhọc đều giao cho hắn. . .
Chỉ trong một chốc lát, một người cha chính mắt nhìn thấy con trai của mình chết đi.
Chỉ trong một chốc lát, sự tàn khốc của chiến tranh đã chia cách cha con bọn họ!
※※※
Đây là trận đánh đầu tiên từ lúc Hạ Á gia nhập quân đội, ánh mắt buồn tẻ của vị tiểu đội trưởng lúc nhìn thẳng vào thi thể của đứa con mình, như một nhát dao khắc sâu vào trong tim Hạ Á.
Đối với một thợ săn còn trẻ như hắn, trận chiến quy mô nhỏ này bỗng nhiên nhắc nhở cho hắn một sự thật tàn khốc:
Chiến tranh, không phải đơn giản là săn thú trong rừng!
Chiến tranh, không phải là mạo hiểm ở trên Dã Hỏa nguyên!
Chiến tranh, chính là. . . Chiến tranh! !
Truyện khác cùng thể loại
206 chương
501 chương
29 chương
50 chương
141 chương
1284 chương
104 chương
45 chương