Liệp quốc

Chương 51 : Biệt ly

Bộ dáng của vị kỵ sĩ này khoảng chừng trên dưới ba mươi tuổi, ngũ quan phân biệt rõ rệt, da trắng nõn, tướng mạo tuấn lãng, môi trên còn có một hàm râu được tỉ mỉ chăm chuốt. Người này vừa nhìn thấy kẻ đáng thương hai mắt liền sáng lên, hoan hô một tiếng, lập tức nhảy xuống. Động tác xuống ngựa của hắn rất mạnh mẽ và lưu loát, tiến tới mở rộng hai tay định ôm lấy kẻ đáng thương, thế nhưng kẻ đáng thương lại hé miệng cười, chỉ chỉ vào áo giáp của đối phương: "Qipu thúc thúc, người định bóp chết ra sao?" Vị kỵ sĩ nghe thấy thế liền mỉm cười, buông hai tay xuống, cầm lấy một tay của kẻ đáng thương đưa lên môi thoáng chạm nhẹ, làm ra một cái nghi lễ chào đón, cười nói: "Lại gọi ta là thúc thúc rồi, con tim của ta đang tan nát đây. Thần linh làm chứng, ta dù sao cũng là một trong những người đàn ông độc thân ưu tú nhất ở Aosiji Liya!" Giọng điệu của tên gia hỏa này chính xác là loại chuyên dùng của bọn người sinh ra từ quý tộc, cách phát âm cùng tiếng nói cũng là tiếng phổ thông của Byzantine đế quốc. Hạ Á đang đứng bên cạnh thấy thế da đầu liền tê dại, hắn cảm thấy tên kỵ sĩ này hình như có chút ẻo lã, dựa theo tiêu chuẩn thẩm mỹ của dế nhũi, hắn liền trực tiếp đem cái tên gọi là Qipu này liệt vào hàng ngũ người quái dị. Kẻ đáng thương cùng cái kỵ sĩ Qipu này nói chuyện vài câu, Qipu nhất thời biến sắc, bước nhanh về phía trước, nhìn thấy đầy mặt đất là thi thể cùng những kẻ bị thương của kỵ sĩ ám dạ ngự lâm , sắc mặt không khỏi cuồng biến, khi hắn nhìn thấy Xim đang nằm trên mặt đất, trong ánh mắt của Qipu liền giống như phun lửa: "Xim, quả nhiên chính là ngươi dẫn tiểu đội này tới! Ngươi có biết hay không đây chính là một hành động mưu sát trắng trợn ! !" Xim lạnh lùng cười cười: "Đây là lần đầu tiên ngươi nhận thức được ám dạ ngự lâm à? Những lời này ngươi không nên nói với ta, nếu như ngươi thực sự muốn chất vấn việc này, vậy thì trực tiếp đi hỏi người đã ra lệnh cho bọn ta, chỉ là, tôn kính Qipu tiên sinh, ngươi dám sao!" Sắc mặt Qipu nhất thời biến đổi, lập tức hừ một tiếng, hắn híp hai mắt nhìn Xim, bỗng nhiên bước tới một bước, rút ra bội kiếm của mình, đâm thẳng vào trong ngực Xim! Kẻ đáng thương lại càng hoảng sợ, nhịn không được che miệng hét lên một tiếng, ngay cả bản thân Xim cũng dường như cảm thấy có chút ngoài ý muốn, thế nhưng trong ánh mắt lại hiện lên một tia đùa cợt thật sâu, sau đó liền nhắm mắt. "Phốc" một tiếng, máu tươi theo kiếm bị rút ra, sắc mặt của Qipu rất bình tỉnh, từ trong túi quần rút ra một cái khăn lông lau lau vết máu dính trên thân kiếm, hạ lệnh : "Tìm xung quanh, phàm là ám dạ ngư lâm nào còn sống, toàn bộ đều bổ cho một đao! Thi thể thì đào một cái hố chôn ngay tại đây được rồi." Mắt thấy cái tên ẻo lả này nói giết người liền giết người, động tác cực kỳ lưu loát. Hạ Á tránh không khỏi phải một lần nữa đánh giá lại tên này. Nhận thấy ánh mắt của Hạ Á đang nhìn mình, Qipu quay đầu hướng về phía Hạ Á trừng mắt một cái, sau đó cũng không để ý tới hắn, mà kéo kẻ đáng thương đi qua một bên xa xa : "Thật ra. Ta cũng không phải phụng mệnh ca ca của ngươi tới đây tìm ngươi." "Nga? Vậy là ngươi. . ." Qipu thở dài: "Ta nhận được hai cái mệnh lệnh. Một cái từ ca ca ngươi, bảo ta cứu sống ngươi mang về. Mà cái còn lại là nhận được từ thúc thúc của ngươi." Kẻ đáng thương biến sắc, lập tức không tin: "Thúc thúc của ta? Hắn sai ngươi bắt sống ta mang về? Làm sao có khả năng. Chính hắn đã hạ lệnh cho đám ám dạ ngự lâm này tới giết ta. . ." "Hiện tại tình huống có chút thay đổi." Sắc mặt Qipu rất bình tĩnh: "Mệnh lệnh mới nhất truyền tới tay ta vào tám ngày trước. Thúc thúc của ngươi không hy vọng ngươi bị chết, trái lại còn ra lệnh bảo vệ ngươi!" "Vì sao. . ." Kẻ đáng thương nhíu mài. "Ngươi đoán không ra sao?" Qipu cười nhạt: "Nguyên nhân rất đơn giản -- là khai chiến !" "Khai chiến? Ai cùng ai?" "Chúng ta cùng Odin!" Qipu thở dài: "Trên đường ta tới đây có đi ngang qua Dã Hỏa trấn, hiện tại Dã Hỏa trấn đã bị quân đội của chúng ta tiếp quản, từ Dã Hỏa trấn xuôi về phương nam một trăm dặm, đều thuộc về phạm vi quản hạt của quân đội." Thần sắc của kẻ đáng thương nhất thời trở nên phức tạp cực kỳ, Qipu nhìn nàng một cái, lại quay đầu nhìn sang Hạ Á một chút: "Cái tên gia hỏa kia là ai?" Hạ Á nguyên bản vẫn đang chắp tay đứng tại chổ, nhìn mấy tên kỵ binh bên cạnh đi tới đi lui, đem thi thể trên mặt đất tập chung lại, thỉnh thoảng phát hiện vài tên ám dạ ngự lâm còn chưa chết, liền dứt khoát bổ xuống một kiếm. Những người này bận rộn qua lại, cũng không có ai thèm liếc mắt tới Hạ Á, thế nhưng Tatara nhìn thấy khuôn mặt đằng đằng sát khí của bọn người kia, trong lòng bồn chồn, nhịn không được liền nhích nhích lại gần Hạ Á hơn một chút. Cuối cùng, toàn bộ thi thể cũng đã tập chung lại một chổ, nhìn thấy đám kỵ sĩ ám dạ ngự lâm bị giết chết, những vết chém thẳng tấp đầy sắc bén trên thi thể, làm cho những tên kỵ binh đang đứng nhìn có chút động dung. Bọn họ không phải là chưa từng giết người, liếc mắt liền có thể nhận ra những vết tích này không phải đơn giản là có thể tạo thành! Sau đó những người này nhìn về phía Hạ Á, trong ánh mắt tràn đầy sự kính nể. Dù sao. . . Nhóm Hạ Á cũng chỉ có ba người. Vừa nhìn kẻ đáng thương cùng Tatara liền biết được họ không phải loại người có thể làm ra việc này. Mà một tiểu đội ám dạ ngự lâm như thế, có lẽ chỉ có một mình Hạ Á là có thể chống cự. Một người có thể giết chết cả một tiểu đội ám dạ ngự lâm, trong đó còn có một tiểu đội trưởng thực lực trung giai võ sĩ, như vậy chắc chắn rằng Hạ Á không phải là một người tầm thường. Tức thời có người đem tin tức này bẩm báo cho Qipu, Qipu nghe xong, ánh mắt liền lóe sáng, hai mắt nhìn về phía Hạ Á, lộ ra vẻ mặt đầy hứng thú. Hắn cùng kẻ đáng thương đang ở xa xa thấp giọng thương lượng một hồi, thái độ của kẻ đáng thương ban đầu rất kiên quyết, liên tục lắc đầu, thế nhưng sau khi Qipu nói tiếp mấy câu, kẻ đáng thương dần dần bị dao động, do dự một hồi, mới khốn khổ gật đầu đồng ý, sau đó hai người lại tiếp tục nói gì đó, kẻ đáng thương đầu tiên là cười cười, sau đó lại khóc vài tiếng, cuối cùng Qipu thở dài, vỗ vỗ vai kẻ đáng thương vài cái, xoay người rời đi. Hạ Á đứng ở xa xa nhìn thấy thế liền hiếu kỳ, không biết rốt cuộc kẻ đáng thương đã phát sinh chuyện gì. Bất quá hiện tại xem ra, địa vị của kẻ đáng thương hình như rất cao a. . . Đang nghĩ ngợi, liền thấy kẻ đáng thương đi về phía của hắn, từ xa có thể nhìn thấy, hai mắt nàng tràn ngập nước mắt, thần sắc bi thương. Trong lòng Hạ Á mơ hồ có cảm giác không ổn, thế nhưng vì sao không ổn, thì ngay cả hắn cũng không biết, nói chung là hắn nhìn thấy bộ dáng như vậy của kẻ đáng thương, trong lòng hắn liền cảm thấy bất an. Đang định bước tới, thì bên cạnh lại truyền tới một tiếng cười. "Làm phiền ngài một chút. Hạ Á tiên sinh." Khuôn mặt Qipu mang theo một tia mỉm cười đứng ở trước mặt Hạ Á, ngăn chặn ánh mắt của Hạ Á đang nhìn về phía kẻ đáng thương: "Đầu tiên ta xin giới thiệu, tên của ta gọi là Qipu. Ách. . . Ta chính là người thân của Adel. Nga, Adel, chính là hắn, cảm tạ ngươi cứu mạng của hắn." Qipu mỉm cười nhìn Hạ Á, thầm nghĩ: nếu như lời nói của Adeline là thật, thì tên gia hỏa này chắc chắn chính là thiên hạ đệ nhất người mù, cư nhiên đối xử Adeline như là một nam nhân. . . "Không cần nói cảm tạ. . ." Hạ Á xua tay, bộ dáng rất hào phóng, bất quá câu nói tiếp theo lại lộ ra cái đuôi hồ ly của hắn: "Lời nói trong miệng thì không thể đổi thành tiền. Ta thấy các ngươi có lai lịch cũng không nhỏ, muốn đa tạ ta, thì đưa ra hoàng kim hay bảo thạch gì đó, ta cũng có thể miễn cưỡng thu nhận." Qipu hơi sửng sốt, lập tức cười cười, kinh nghiệm xử thế của hắn vô cùng nhiều, liền móc ra một cái túi da nhỏ, nhẹ nhàng run lên, lập tức truyền tới âm thanh "rột rột" mà Hạ Á thích nhất-- kim tệ! "Lần này do vội vã nên ta không có mang theo nhiều tiền, nơi này có hai trăm kim tệ, xem như là một ít thù lao." Qipu đem túi da ném cho Hạ Á, mặt mày của Hạ Á nhất thời rạng rỡ, vươn tay chụp lấy túi da liền sau đó nhét vào trong ngực, cười ha ha: "Không có gì không có gì ! Thật ra kẻ đáng thương ăn uống cũng không nhiều, ngoài việc hay lười biếng ra, nói chung cũng rất dễ nuôi." Qipu nghe thế trong lòng liền trầm xuống, có chút thất vọng: nguyên bản nhìn thấy cái tên gia hỏa này, một mình có thể giết sạch cả tiểu đội ám dạ ngự lâm, một cái kiệt xuất cao thủ mà tuổi lại còn rất trẻ như vầy, rất đáng để ra sức chiêu mộ. Thế nhưng hiện tại nhìn thấy tên gia hỏa này lại thô bỉ không chịu nổi, vậy chiêu mộ hay không cũng không quan trọng. Ở Aosiji Liya đế đô, cao thủ cũng nhiều, thêm hắn cũng không nhiều mà thiếu hắn cũng không ít, tên gia hỏa này lại quá thô bỉ, hơn phân nửa là không thể lọt vào mắt của hoàng tử điện hạ. Hắn đối với Hạ Á liền mất đi hứng thú, lập tức nhìn sang Tatara: "Vị này là?" "Qipu đại nhân tôn kính, có thể đứng trước mặt ngân tiêu kiếm sĩ , thực sự là vinh hạnh của ta. Ta là một ma pháp sư, ngài có thể gọi ta là Tatara." Qipu thoáng sửng sốt, vô cùng kinh ngạc nhìn cái tên gia hỏa đầy hèn mọn này, tướng mạo của Tatara làm cho một người sinh ra trong quý tộc là Qipu có chút phản cảm, liếc mắt quét ngang qua Tatara, sau đó lập tức thu hồi ánh mắt: "Ân, nguyên lai là một vị ma pháp sư tôn kính, ngài cư nhiên nhận thức được ta?" "Tại Aosiji Liya, ai lại không biết mỹ danh ngân tiêu kiếm sĩ của ngài chứ." Tatara cười khiêm tốn, chỉ tiếc là lúc hắn cười lên, nhãn thần hèn mọn của hắn càng làm cho Qipu chán ngấy. Bất quá đối mặt với một tên ma pháp sư, Qipu cũng phải biểu hiện một chút tôn kính: "Xin hãy tha thứ cho sự mạo muội của ta, ta vừa rồi đã không nhận ra thân phận của ngài, trên áo choàng của ngài cũng không có đeo huy chương. . .Bằng không ta cũng không có tới bây giờ mới bước tới chào hỏi ngài. Ngài ma pháp sư tôn kính, xin hỏi ta có thể xưng hô ngài ra sao đây? Tha thứ ta mạo muội. . . Tên của ngài hình như có chút quen tai, dường như ta đã nghe qua ở nơi nào. . ." Nhất thời sắc mặt của Tatara có chút xấu hổ, cười gượng hắc hắc hai tiếng: "Cái này. . . Ta là hạ giai nhất cấp thổ hệ ma pháp sư, mà cái huy chương của ta, nó. . . Tạm thời thất lạc." Nhất cấp. . . Trong lòng Qipu có chút thất vọng, thế thì càng không đáng để chiêu mộ. Di? Bỗng nhiên trong lòng hắn khẽ động, chợt nhớ tới cái tên Tatara này, quả nhiên là bản thân mình đã từng nghe qua! Trước đó vài ngày, nghe nói tại Aosiji Liya có ban bố lệnh truy nợ một tên ma pháp sư bị phá sản, để quịt nợ hắn đã trốn đi rất xa. . . Quả thực là làm mất hết mặt mũi của ma pháp sư hành hội, trong lúc nhất thời, mọi người ở đế đô đều đàm luận về vị ma pháp sư đã khai sáng trường phái giụt nợ mà trăm ngàn năm qua chưa từng xuất hiện trong ma pháp sư hành hội. Lẽ nào chính là người đang đứng trước mặt mình? Làm ma pháp sư mà lại bị phá sản, tên này cũng thật sự là một cái nhân tài! Hai người này, một tên rất có thực lực, thế nhưng lại quá thô bỉ, một tên thực lực thấp, lại trở thành trò cười cho cả thủ đô. Cả hai đều không đáng để chiêu mộ, Qipu rất nhanh liền mất đi hứng thú, tìm một cớ rời đi. Lúc này, kẻ đáng thương cũng đã đi tới. Đôi mắt của nàng hồng hồng, chính là do vừa nãy nàng đã khóc. "Ê, Hạ Á." Kẻ đáng thương đứng ở trước mặt Hạ Á, giọng nói có chút đau buồn: "Ta, ta không thể tiếp tục đi chung với ngươi." "Ân. . . A?" Hạ Á nhìn kẻ đáng thương một chút: "Ân, ngươi muốn cùng với thân thích của ngươi trở về nhà?" "Đúng vậy. . . Ta, ta phải trở về." Kẻ đáng thương thở dài một cách yếu ớt, thần sắc thê lương: "Thật ra, ta thực sự rất muốn đi theo ngươi, thế nhưng, ta cần phải trở về." Dừng một chút, kẻ đáng thương hít sâu một hơi, nỗ lực ngăn chặn nước mắt nhìn Hạ Á, nàng nhẹ nhàng nói: "Lần bỏ trốn này, ta dự tính là sẽ chạy xuyên qua Dã Hỏa nguyên đi vào Odin đế quốc, thế nhưng không nghĩ tới lại gặp được ngươi. . . Có thể gặp được ngươi, quả là sự may mắn của ta. Hạ Á. . . Ta phải trở về, ngươi, ngươi cũng không được quên ta a." Hạ Á nhìn vào hai mắt của kẻ đáng thương lúc này đã tràn ngập nước mắt, trong lòng cũng có chút cảm giác là lạ, hắn thở dài, vỗ vỗ vai kẻ đáng thương. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mặt kẻ đáng thương, ánh mắt của hắn trong suốt chưa từng thấy, còn hàm chứa một cổ chân thành, sóng mắt như thế, làm cho tim của kẻ đáng thương không kềm được phải đập lên "bang bang" . Hắn, hắn lẽ nào đã nhìn ra? Hắn, hắn định nói gì với ta đây? ( thật ra, ta sớm đã biết người là nữ hài tử xinh đẹp. Yên tâm đi, ta sẽ cố gắng vượt trội hơn mọi người, tương lai ta nhất định sẽ đi tìm ngươi! Hãy chờ ta, một ngày nào đó, ta sẽ mặc áo giáp năm màu, chân đạp mây bảy sắc đi tới đón ngươi! Ta nhất định sẽ nỗ lực, trở thành một anh hùng cái thế, khi đó, khi ta có thể cùng ngươi xứng đôi, ta nhất định sẽ tới tìm ngươi! Công chúa xinh đẹp của ta, để có được người, ta nguyện ý đạp bằng chông gai. . . Đã từng có một đoạn ái tình xuất hiện trước mặt ta, thế nhưng ta lại không biết nắm giữ, đến lúc mất đi thì hối hận đã không kịp. . . ) Tim của kẻ đáng thương đập loạn, trong đầu nghĩ ngợi lung tung, nhất thời các loại tạp niệm bay tán loạn, tưởng tượng ra vô số loại tình cảm nồng nàn. . . Cuối cùng, Hạ Á cũng mở miệng. Hắn thở dài yếu ớt, vẻ mặt đầy chân thành nhìn kẻ đáng thương, thấp giọng nói nhỏ : "Ê, về tới nhà, đừng quên trồng một cái răng vàng." Kẻ đáng thương: ". . ."