Liệp quốc

Chương 242 : Bán rau

"Móa nó, tay bà nương này cứng quá." Nội Nội thở ra một hơi, tung mình từ trong đống gạch ngói vụn ra ngoài rồi quát lớn một tiếng chói tai: "Tiếp tục!" Duy Á lẳng lặng đứng trên đầu tường, mái tóc toán loạn, sợi dây buộc tóc đã bị chém đứt từ lâu. Trong tay nàng đang nắm trường cung nhưng dây cung đã bị tháo rời. Nàng một tay nắm lấy cánh cung, tay khác nắm lấy một đầu sợi dây cung đã tháo, cặp mắt tím biếc ẩn sau mái tóc rối bời lạnh lùng nhìn Nội Nội chăm chăm. Nội Nội thoáng giật mình nhìn sườn trái mình, trên bề mặt khải giáp có một vết hằn rộng chừng ngón tay in sâu vào trong. Chỉ cần sâu thêm chút nữa thì chắc hẳn đã khiến khải giáp đứt lìa làm đôi. Thanh trọng kiếm trong tay Nội Nội lúc này cũng mẻ một miếng khá lớn. Duy Á đồng dạng cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu, vạt áo bào bị xén ngang một đoạn, thậm chí vết cắt còn liếm luôn một góc quần của nàng, để lại trên chân một vết máu nhàn nhạt. Hiện tại, Duy Á chỉ có thể dùng một chân trụ chống đỡ thân thể của mình, chân còn lại chỉ có thể miễn cưỡng giữ vững thăng bằng. Nội Nội nheo mắt, sau đó hai tay nắm chặt kiếm, vừa quát to vừa nhào tới về phía Duy Á. Duy Á thấy Nội Nội xông tới trước mặt, bỗng nhiên bấm mạnh mũi chân trên đất, thân hình lập tức phóng về phía sau, đồng thời một tay cầm chắc trường cung, tay kia kéo căng dây cung, sau đó khẽ rung cổ tay. "Rẹt" Sợi dây cung như chớp giật quét mạnh ra phía trước. "Lại là chiêu này!" Nội Nội mắng to một câu, huy động kiếm phong vung tới. Một tiếng "kịch" khẽ vang lên, sợi dây cung đang căng cứng lập tức quấn quanh mũi kiếm của Nội Nội. Dây cung kia không biết chế tạo từ thứ gì mà linh động như linh xà trong luồng kiếm phong. Cổ tay Duy Á khẽ run lên rồi giật mạnh trở về, kiếm của Nội Nội lại bị mẻ thêm một góc. Nội Nội giận dữ, vặn người phóng đến, thuận theo thế giật của đối phương mà nện mạnh chuôi kiếm lên ngực Duy Á. Duy Á vội vã chuyển cánh cung chặn lại. Một tiếng vang trầm muộn nữa vang lên, chuôi kiếm đã đập mạnh trên cánh cung. Hiển nhiên lực lượng của Nội Nội vượt xa đối thủ, Duy Á phát ra tiếng hự nhẹ, liên tiếp lui về phía sau mấy bước, gương mặt trở nên tái nhợt, liên tục hít sâu vài hơi mới miễn cưỡng bình ổn khí tức nhộn nhạo trong lồng ngực. Tuy nhiên, nơi bàn tay tiếp xúc với cánh cung đã trở nên chết lặng. Nội Nội đắc ý cười lạnh một tiếng, đang muốn thuận thế xông lên chiếm chút ít tiện nghi, nhưng vừa mới phóng tới thêm một bước thì đã thấy ngân quang đầy trời, sợi dây cung trong tay Duy Á như một trường tiên tinh tế, hung hãn quét tới. Nội Nội vội vã nghiêng đầu, tránh cho khỏi trúng vào mặt thì lại nghe một tiếng "chát" vang lên, dây cung kia đã quất thẳng xuống vai nàng. Tiếp đó là một tiếng vang nhỏ, miếng lót vai của khải giáp nhất thời bị đánh rớt, trực tiếp bị cắt rời xuống đất. Bà nương chết tiệt này! Dây cung kia rốt cuộc là chế tạo từ vật liệu gì mà còn sắc bén hơn cả đao phong? Không chỉ là miếng lót vai bị cắt đứt, Nội Nội nhất thời cũng cảm giác được một cỗ lực lượng áp trên bờ vai khiến thân hình nàng thoáng lảo đảo, đành phải tràn người sang một bên. Thân hình Duy Á rõ ràng đang lùi về phía sau, lại bỗng nhiên dùng một tư thế khó tưởng tượng nổi mà đình lại, dây cung trong tay quăng ra ngoài, quấn lấy bảng hiệu của một cửa hàng làm nơi mượn lực, nhất thời biến đổi thân pháp phóng tới, tung cước đạp thẳng vào ngực Nội Nội. Nội Nội ăn phải một cước, cả người văng về phía sau vài bước, trên ngực còn rành rành một vết giày đen xì. Duy Á một cước đá trúng đối phương nhưng cũng thê thảm không kém. Lực lượng của Nội Nội quá mức cường đại, nàng bị phản chấn đến mức tê dại cả chân, đến lúc rơi xuống đất thì mắt cá chân đã bị trật, nhất thời đau đớn như vạn mũi kim châm. Hai nữ nhân lần nữa tách ra, bảo trì khoảng cách bảy tám bước, nhìn chằm chằm vào đối phương. " A... Lại hòa nhau rồi." Bên trong cửa tửu quán ven đường, độc nhãn ẩn sau cánh cửa nhìn hai gia hỏa quyết đấu mà không nhịn được thở dài: "Đây là lần thứ mười bốn rồi. Hai người này đánh đã hơn nửa ngày, xem ra cả hai đều có thực lực rất mạnh. Dã Hỏa trấn chúng ta có gì đặc biệt mà cả hai cao thủ lại tới như thế này?” "Cao thủ sao?" Bên cạnh Độc nhãn, một nữ nhân mập mạp, tướng mạo bình thường hừ lạnh một tiếng. Gương mặt thô ráp của Độc nhãn lập tức chuyển thành màu vàng như nến, hắn đưa cánh tay to béo gãi gãi đầu ngượng nghịu. Sofia đại thẩm nhìn thoáng qua trượng phu của mình, lắc đầu nói: "Là cao thủ hay thấp thủ hả?" Độc nhãn mặt chau mày ủ: "Ta quản chi hai người này là mạnh hay yếu, chỉ biết hai bà nương này đánh nhau ngay trước cửa tiệm của chúng ta, lại đánh nhau giữa ban ngày ban mặt khiến người đi đường cũng phải vòng qua tránh né. Báo hại cửa tiệm chúng ta một mống khách cũng không có đây nè!" Hai nữ nhân đứng trên đường phố, Nội Nội thở dốc một lát rồi một lần nữa động thân tiến tới. Duy Á thì từng bước từng bước lui về phía sau, thật cẩn thận đem khoảng cách giữa hai người kéo xa hơn. Chân của nàng đang đau, lúc này đánh nhau là không thích hợp. Tuy là lùi về nhưng ánh mắt vẫn thủy chung nhìn chằm chằm Nội Nội. Duy Á vừa lui về sau, vừa thật nhanh đem dây cung đứt lìa một lần nữa quấn lên trên cánh cung. "Lại đến!" Nội Nội hét lớn một tiếng, một lần nữa nhào tới, Duy Á thật nhanh lui về phía sau bảy tám bước, đồng thời trở tay rút từ phía sau vài mũi tên khoác lên dây cung. "Vụt... Hưu..." Liên tục mấy tiếng phá không vang lên, trên mũi tên tựa hồ mang theo một đoàn hắc quang! Nội Nội đang phóng về phía trước liền bổ nhào xuống, huy vũ trường kiếm trong tay cản mấy đạo hắc sắc quang mang trước mặt. Leng keng! Mũi tiễn thứ nhất trực tiếp bị nàng chém làm hai đoạn, mũi tiễn thứ hai cũng bị gạt sang bên, nhưng mũi tiễn thứ ba lại vượt qua làn kiếm quang của Nội Nội, bắn tới trước mặt. Tình thế nguy cập, Nội Nội đột nhiên khẽ hấp khí, há miệng quay đầu sang bên. Két! Mũi tên này trực tiếp bị nàng thuận thế dùng miệng cắn ngang.... Mắt thấy thủ lĩnh của mình đại triển thần uy, chúng mã tặc đang đứng ở đàng xa xem cuộc chiến nhất thời vội vàng lớn tiếng cổ võ ủng hộ. Nội Nội thế nhưng lại mặt đỏ như gấc, đem tiễn nhổ ra. Thế bổ nhào tới trước dù sao cũng bị ngăn trở, nữ nhân trước mặt mình đã kịp thời nhân cơ hội kéo giãn khoảng cách, trong tay lại xuất hiện ba mũi tên khác. Nữ nhân đáng chết này! Thân thủ cổ quái chưa từng thấy. Rõ ràng lực lượng của mình hơn xa người ta, đối phương lại hành động bất tiện nơi chân, thế mà hết lần này tới lần khác lại nhạy cảm chiết chiêu đáng kinh ngạc. Lực bắn đối phương rất mạnh, hơn nữa để cho Nội Nội nhức đầu chính là chiêu thức của đối thủ luôn xảo trá biến đổi, cung tên trong tay nàng ta vừa có thể bắn tên, vừa có thể tháo rời dây cung biến thành trường tiên. Mỗi lần động thủ đều khiến Nội Nội ăn không ít đau khổ. May là Nội Nội đại tiểu thư của chúng ta vạm vỡ hung mãnh, cậy mạnh mới đưa cục diện cân bằng tới bây giờ. Chỉ có điều đánh hơn nửa ngày trời, giao phong tới mười tám lần mà đôi bên đều bình thủ, trúng đòn như nhau nhưng lại chả làm gì được đối phương. Nếu như là thường ngày, khi gặp phải một đối thủ lợi hại như vậy, hơn nữa đối phương còn đồng dạng là nữ nhân, Nội Nội chắc chắn sẽ rất là bội phục. Với tính cách hào sảng của nàng, chỉ sợ là đã ném vũ khí mà chạy tới chị chị em em xóa bỏ ân cừu, cùng nhau nâng chén túy lúy một ngày, hảo hảo kết giao một phen. Về phần thớt ngựa, Nội Nội Đại tiểu thư chúng ta hào sảng cỡ nào cơ chứ, cho dù là đưa ra bảy tám mươi con cũng không coi vào đâu. Nhưng mà hiện tại lại khó xuống ngựa quá! Hai người đánh nhau hơn nửa ngày trên đường, chung quanh không biết bao nhiêu ánh mắt đang xem náo nhiệt, song phương lúc này đã như cung căng hết cỡ, Nội Nội Đại tiểu thư sao có thể mở miệng đề nghị ngừng chiến đây. Trong lòng Nội Nội giờ phút này cũng là rất đơn giản: "Một gia hỏa lợi hại có thể làm cho mình bội phục như vậy, cho dù đưa cho nàng ta hai con ngựa cũng không có gì, nhưng mà người này cứng đầu không nhận thua. Đợi đến lúc mình đánh bại nàng ta xong, sau đó lại khoan dung đưa nàng vài thớt ngựa, như thế mới phù hợp phong cách Nội Nội đại nhân ta a..." Trong lúc Nội Nội còn đang xoay chuyển ý niệm trong đầu thì Duy Á đã động sát cơ! Duy Á bản tính vốn lãnh khốc vô tình, cộng thêm nàng đang nóng lòng chạy về đế đô. Tại thời điểm nghe được tin tức mới nhất từ Odin, lão sư Kaweixier của mình đã chết, Duy Á rốt cuộc dần trở nên thất thố. Nàng đã khẩn cấp phát tin dò hỏi ngược trở về Aosiji Liya, tuy nhiên lại không hề có bất cứ phản hồi nào trở lại! Lão sư trong nhà còn có một tiểu học muội, tiểu ny tử kia mặc dù thân vô vũ kỹ nhưng lại rất thông tuệ, là đệ tử mà lão sư kỳ vọng nhất. Biến cố lần này xảy ra, tin tức của vị tiểu học muội kia cũng không hề có khiến cho Duy Á càng lúc càng rối bời gấp gáp. Mặc dù thâm tâm nàng không tin một thần nhân như Kaweixier lão sư lại có thể bị mưu sát. Nhưng nàng vẫn có vài phần bất an trong lòng. Giờ phút này, tại Dã Hỏa trấn này, nàng chỉ muốn có vài thớt ngựa mà lại bị đối thủ cậy mạnh quấn lấy. Duy Á mặc dù cũng có chút bội phục với người này nhưng nàng là ai cơ chứ? Đại sự làm trọng, giết vài người cá biệt đối với Duy Á mà nói ngay cả mí mắt cũng sẽ không nháy lấy một cái. Rốt cục sau khi động sát cơ, ánh mắt của nàng dần dần lạnh xuống. Đối thủ này vũ kỹ cực kỳ cường hãn, chỉ sợ dựa vào vũ kỹ đơn thuần mà nói thì đã đứng ở tầm cao cấp võ sĩ đỉnh phong. Coi như là tại đế đô, cao thủ như mây thì cũng chỉ có năm người như thế. Không nghĩ rằng tại nơi khỉ ho cò gáy Dã Hỏa trấn này lại gặp được một người. Mặc dù đáng tiếc, nhưng bất đắc dĩ cũng chỉ có thể giết nàng! Trong tâm quyết định như thế, Duy Á lập tức hít vào một hơi, khàn giọng nói: "Ngươi còn không chịu cúi đầu sao? Đừng trách ta không khách khí!" Nội Nội hừ một tiếng, ưỡn ngực tới : "Ta sợ ngươi sao! Nực cười!" Duy Á không nói thêm gì nữa, trở tay rút từ trong túi một mũi tên. Mũi tên này có chút bất đồng so với những mũi khác, toàn thân màu tím, hơn nữa lại là dùng tử kim trân quý chế tạo. Loại kim khí này tính chất tương đối mềm mại, vốn không thích hợp để chế tạo vũ khí. Một mũi tên chế tạo từ tử kim như vậy, nhìn qua khá giống với một món đồ mỹ nghệ làm đẹp của nữ nhân. Duy Á tổng cộng chỉ có năm mũi tiễn tử kim, ban đầu vì cứu Hạ Á, phải đối phó với cường giả Heisiting danh tiếng, nàng đã phải sử dụng hết ba mũi mới ép được Heisiting rời đi. Bây giờ ở nơi này, đối mặt với một cao thủ chả biết từ đâu chui ra, Duy Á bất đắc dĩ mới một lần nữa sử dụng tuyệt chiêu bảo mệnh của mình. Nội Nội vung trường kiếm lên, từ phía xa xa, một mã tặc nhanh chóng quăng cho nàng một tấm thuẫn. Nội Nội bắt được, đem thân giấu dưới thuẫn bài, cất tiếng cười lạnh rồi cất bước về phía Duy Á. Chỉ thấy Duy Á rút lui về sau một bước dài, cả người xoay eo, sau đó dùng một tư thế cực kỳ đơn giản kéo căng trường cung. Mũi tên dài màu tím được đặt lên dây cung trong nháy mắt. Duy Á vừa nhắm mắt lại, gương mặt liền nhanh chóng trở nên trắng bệch như tờ giấy! Ngay cả đôi môi cũng tái nhợt không còn chút huyết sắc. Phảng phất như máu huyết trên mặt nàng vừa bị hút sạch vậy. Trong nháy mắt này, toàn bộ tinh thần lực của Duy Á cơ hồ cũng bị rút lấy không còn. Nàng mặc dù nhắm mắt lại nhưng mà trước mắt không ngờ lại xuất hiện bóng ảnh đối phương. Bên trong ý thức hải của nàng, có một thân ảnh giống như hỏa diễm đang hừng hực thiêu cháy trước mắt. Mặc dù không dùng ánh mắt, mặc dù mũi tên chưa bắn ra nhưng Duy Á cũng đã đem đối thủ vững vàng khóa chặt! "Di?" Sofia đại thẩm chứng kiến tư thế quái dị mà Duy Á bày ra, lại thấy mũi tên màu tím kia, cộng thêm ánh mắt cấm bế và gương mặt không còn huyết sắc của Duy Á, nhất thời lộ ra vẻ cổ quái trên nét mặt, miệng lẩm bẩm nói: "Hôm nay là cái ngày gì? Làm sao hai nữ oa oa thân thủ tốt như vậy lại có quan hệ cùng hai lão quái vật kia a...?" " Không được rồi!" Sofia lắc đầu: "Nếu không ngăn các nàng lại, hai tiểu cô nương liền trở nên liều mạng rồi. Cho dù chết ở chỗ này cũng sẽ dẫn tới vô tận phiền toái. Aizzz, nếu để cho hai lão quái vật kia biết ta tận mắt chứng kiến hai nữ oa oa đánh nhau tới sống chết, chỉ sợ lại giận cá chém thớt mà trút hận lên đầu ta mất." Vừa nói, Sofia tựa hồ vô cùng bất đắc dĩ, chậm rãi đẩy cửa tiệm bước ra ngoài. Duy Á toàn bộ tinh thần đều đặt trong trong không gian ý thức, đem khí tức đối phương hoàn toàn khóa chặt. Nhưng ngay lúc khí cơ toàn thân đã ngưng tụ đầy đủ, chuẩn bị bộc phát thì bỗng nhiên bên tai nàng chợt có một thanh âm nhu hòa vang lên. Thanh âm kia trầm thấp và mềm nhẹ, phảng phất như là thì thầm sát bên tai, thậm chí kèm theo thanh âm đó là hơi thở nhè nhẹ của đối phương. "Tiểu cô nương, chiêu Tinh Trụy (Sao băng) này là ai dạy ngươi?" Theo thanh âm này, một bàn tay to và thô ráp có lực đã chế trụ cổ tay Duy Á! Duy Á trong nháy mắt tim như ngừng đập, hoảng hốt mở mắt, thần sắc cuồng biến! Một nữ nhân nhìn qua dáng vẻ rất ư tục tằn đang đứng cách nàng một bước, híp mắt cười nhìn nàng. Người nọ tuy vẻ mặt vô hại nhưng trong ánh mắt lại như đang ẩn chứ những toan tính thật sâu. Duy Á triệt để ngây dại! Làm sao có thể? Nữ nhân này bỗng nhiên đi tới bên cạnh mà mình lại không hề phát hiện? Trong chớp mắt chế trụ cổ tay mình? Bà ta... Bà ta chẳng lẽ là quỷ hồn sao? "Lão sư của ngươi chưa từng nói với ngươi chiêu Tinh Trụy này dùng nhiều sẽ chết sao?" Sofia cười híp mắt nhìn Duy Á. Tinh Trụy... Tinh Trụy... Bà ta làm sao biết? Đang lúc Duy Á còn ngẩn ngơ, nàng chợt phát hiện tay mình nhẹ hẫng, liền cúi đầu xuống nhìn thì phát hiện cung tên của mình đã không biết từ lúc nào rơi vào trong tay nữ nhân này. Nữ nhân này nắm cung tên của Duy Á, cẩn thận quan sát, sau đó lắc đầu: "Thật là làm loạn mà. Loạn không thể tả! Dám dùng đồ chế phẩm để thi triển Tinh Trụy... Tiểu cô nương này.... Ngươi tuổi còn trẻ như vậy mà sao lại không biết quý trọng thân thể mình hở?" Nàng nhìn sâu vào ánh mắt Duy Á: "Cho dù là dùng Tinh Trụy cung thật sự đi chăng nữa, thì mỗi lần thi triển Tinh Trụy cũng sẽ tiêu hao tâm lực khổng lồ. Huống chi ngươi lại xài hàng chế phẩm thế này? Nhìn tuổi của ngươi còn trẻ, vậy mà toàn thân suy yếu đến cực hạn. Ngươi cũng đã biết, với trình độ này của ngươi, nhiều nhất là tái diễn thêm năm ba lần nữa là ngươi thiệt mạng luôn." Duy Á thần sắc cuồng biến, lùi về sau một bước: "Ngươi, ngươi là ai! Làm sao ngươi biết?" Sofia cười hắc hắc, nụ cười của nàng cơ hồ không có gì khác biệt với những nông phụ khác trong chợ. " Ta? Ta dĩ nhiên là biết. Ta còn biết người dạy ngươi Tinh Trụy là một lão bất tử giảo hoạt. Hừ hừ, lão cáo già đó không hiền hậu chi đâu, ngươi là đồ đệ của hắn sao? Dạy cho ngươi một thân bản lãnh kiểu này chính là hại chết ngươi mà." Duy Á sửng sốt một chút, rốt cục trấn định tâm thần, lập tức quát lên: "Trả lại cho ta!" Nàng đang bị chế trụ cổ tay nhưng vẫn lao tới trước. Sofia chỉ bất quá chỉ lùi lại một bước đã khiến Duy Á nhất thời làm việc vô ích. Nàng chỉ cảm thấy bàn tay đối phương vỗ nhẹ lên lưng mình một cái là toàn thân mềm nhũn, chết lặng, không còn chút khí lực nào. Duy Á lúc này mới xác định nữ nhân trước mắt mình chính là cao thủ cả đời khó gặp. "Ngươi... Xin hỏi ngài là ai?" Duy Á khẩu khí thay đổi, mặc dù trong ánh mắt vẫn tràn ngập địch ý và sợ hãi, nhưng thanh âm lại trở nên khách khí hơn trước. "Ta trước mắt tịch thu cây cung chế phẩm này lại!" Sofia lắc đầu: "Sau này về cứ nói lão cáo già kia một tiếng, hắn sẽ không trách tội ngươi đâu." Duy Á híp mắt nhìn nữ nhân trước mặt, trong lòng thoáng cân nhắc. Nàng vốn là nữ nhân quyết đoán, lập tức làm ra quyết định, gật đầu: "Tốt! Ta không phải là đối thủ của ngươi!" Vừa nói, nàng vừa lui về phía sau mấy bước, chỉ nhìn thoáng qua Sofia rồi không chút lựa chọn liền quay đầu đi! Sofia cười cười: "Lão hồ ly kia, chọn đệ tử quả nhiên có tính cách thú vị." "Này!" Nội Nội nhìn thấy một nữ nhân bỗng nhiên chạy đến, nói qua nói lại vài câu liền đem đối thủ của mình bỏ lại cung tên chạy mất. Nội Nội Đại tiểu thư cũng không đuổi theo. "Này! Ngươi là ai! Đi ra ngoài ngăn cản chuyện bọn ta là sao?" Nội Nội nổi giận đùng đùng sải bước vọt tới, một tay ném thuẫn bài đi, một tay vung kiếm chỉ vào đối phương: "Ngươi có lai lịch như thế nào?" Sofia cười híp mắt nhìn vào mũi nhọn của thanh kiếm, sau lại chuyển ánh mắt lên trên mặt Nội Nội, tiếc hận thở dài, ôn nhu nói: "Aizz, tiểu cô nương đáng thương, một tiểu cô nương thật xinh đẹp lại bị bà điên kia biến thành bộ dáng này a..." Vừa nói, ánh mắt nàng vừa liếc nhìn ma pháp thủ trạc trên cổ tay Nội Nội: "Cự Nhân chi lực? Ôi trời... Cái bà điên kia, thật đúng là biết hành hạ người a…" Nội Nội đột nhiên ngẩn ngơ, giật mình nhìn Sofia: "Ngươi, ngươi, ngươi ngươi, ngươi là ai..." "Ta sao? Ta chính là người bán rau."