Liệp quốc
Chương 160 : Cùng đường mạt lộ
Nghe những lời này, Hạ Á thiếu chút nữa trực tiếp té từ trên ghế xuống mặt đất, khó khăn lắm mới có thể ngồi vững, gắt gao nhìn tên người hầu do Kaweixier phái tới, nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của đối phương, trên mặt cũng không có nửa điểm ý tứ đùa giỡn, Hạ Á không khỏi chột dạ, dò xét một chút: "Ngươi, ngươi vừa nói cái gì? Ta không có nghe rõ, ngươi lập lại một lần xem."
"Lão gia của bọn ta nói : 3 vạn quá đắt, giảm 20% đi? ?"
Lần này thì Hạ Á đã nghe rất rõ! Từng từ từng chữ đều rất rõ ràng. Nhưng sau đó dế nhũi lại há to miệng, cằm kéo dài chạm đất, mở to hai mắt.
Con, con, con mẹ nó. Kaweixier, lão quái vật kia muốn làm trò hề gì đây?
3 vạn quá đắt, giảm 20% ?
Lẽ nào lão quái vật Kaweixier bỗng nhiên bị rối loạn thần kinh? Loại chuyện này mà hắn cũng dám làm?
Chỉ nghe qua dùng tiền mua nô lệ, dùng tiền mua nữ nhân, dùng tiền mua sắc đẹp. . . Nhưng chưa từng nghe qua dùng tiền mua đồ đệ !
"Cái này. . ." Hạ Á lắp bắp nói: "Cái này. . . . Tiền. . . Rốt cuộc là ta cho hắn, hay là hắn cho ta?"
Vừa nghe thấy những lời này, ánh mắt của tên người hầu nhìn về phía Hạ Á giống như là đang nhìn một thằng điên, hắn hỏi ngược lại: "Nam tước lão gia, không phải ngài đòi tiền của lão gia bọn ta hay sao?"
Nga, vậy là không có lầm.
Trong lòng Hạ Á nhất thời bình tĩnh ! Hắn rất sợ Kaweixier hiểu lầm ý của hắn, biến thành là hắn đưa tiền để bái sư-- hiện tại hắn cách bờ vực phá sản chỉ còn vài bước, còn đâu ra tiền để bái sư?
Nhưng sau đó hắn lại trở nên lo lắng không yên: Kaweixier cho ta tiền? Lão quái vật thực sự cho ta tiền?
Cho dù. . . Cho dù hắn thật sự cho ta tiền, ta có dám cầm lấy không?
Hạ Á cười khổ hai tiếng, một tay hắn vuốt cằm, trong lòng do dự hơn nửa ngày, thiếu chút nữa là bào mòn cái cằm của hắn, rốt cuộc trong lòng mới làm ra một cái quyết định: mẹ nó, nếu như hắn bằng lòng cho ta tiền, thì ta cũng sẽ tốt bụng nhận giúp hắn ! Sau khi nhận được tiền thì bỏ chạy ra biên cương, đến lúc đó trời cao hoàng đế xa, hắn có thể bắt được ta sao!
Trong lòng dế nhũi quyết đoán, liền xuất ra cổ tính khí lưu manh vô lại mà hắn học được từ trong Dã Hỏa trấn: "Được rồi ! Ngươi trở về mang theo tiền tới đây, ta sẽ viết thiệp bái sư!"
Tên người hầu vừa thấy Hạ Á mở miệng đồng ý, phảng phất như thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt mộc mạc của hắn lúc này hiện ra một tia giảo hoạt: "Không cần phải lãng phí thời gian quay về, nam tước lão gia, ta cũng đã mang tiền tới."
Nói xong, hắn hướng về Hạ Á hành lễ một cái, quay đầu chạy ra khỏi nhà, không bao lâu sau, ở chỗ ngoặt đầu đường xuất hiện một chiếc xe ngựa lớn, hiển nhiên chiếc đã sớm chờ ở trước ngõ, khi chiếc xe chạy tới trước cổng của biệt thự, hai người hầu liền nhảy xuống xe, nâng theo một cái rương lớn đi vào trong sân.
Lúc này Hạ Á cũng đã đứng trong sân, mắt thấy đối phương nâng theo một cái rương lớn cung cung kính kính đặt ở trước mặt hắn, sau đó tên người hầu mở nắp rương ra, bên trong nhất thời ánh vàng lấp lánh, đầy chiếc rương đều là vàng khối to bằng bàn tay được xếp rất ngay ngắn! Hơn nữa những khối vàng này cũng không phải vàng bình thường, mà là vàng tím (tử kim) so với vàng còn quý trọng hơn nhiều. Theo hoán đổi của đế quốc, một khối vàng tím có thể đổi được 6 khối vàng thường có cùng trọng lượng.
"Nam tước đại nhân." Tên người hầu hướng về Hạ Á khom lưng cung kính nói: "Số tiền này là do lão gia bọn ta bảo ta mang tới, tổng cộng là 1000 khối vàng tím, vừa vặn tương đương với 24.000 kim tệ của đế quốc, mời ngài kiểm tra và thu lấy."
Hạ Á: "..."
Dế nhũi trầm mặc một lát, bỗng nhiên nhìn tên người hầu : "Số tiền này ngươi cũng đã chuẩn bị trước ? Ngươi đưa cho ta như thế, không sợ ta sẽ nuốt lời quịt nợ hay sao?"
Khuôn mặt thành thật mộc mạc của tên người hầu hiện lên một nụ cười tươi, khuôn mặt tươi cười của hắn tại Hạ Á xem ra, phảng phất như còn mang theo một chút bộ dáng thách thức : "Lão gia của bọn ta nói, ngài sẽ không dám nuốt lời quịt nợ."
". . ." Hạ Á hoàn toàn chịu phục .
Lần trước hắn chỉ là phát hỏa trong cơn nóng giận, sau đó liền hối hận, đang lo lắng sợ rằng đã chọc giận sát tinh Kaweixier, nhưng hắn không nghĩ tới lão quái vật cũng giống như bản thân cùng nhau nổi điên?
24.000 kim tệ a ! Đây là thu nhập trong bảy tám năm đối với một tiểu quý tộc như hắn !
( lão quái vật thật sự là có quá nhiều tiền a.) Tâm tư của Hạ Á lại nổi lên, bái một sư phụ có nhiều tiền như lão quái vật, hình như cũng. . . cũng không tồi a.
Bất luận là động tâm cũng tốt, ân hận cũng tốt, nhưng tình cảnh hiện tại đích thực đã bức Hạ Á vào bước đường cùng, hắn không thể không đáp ứng.
Dế nhũi cũng không dám tiếp tục chống cự để tìm đường chết, hắn trực tiếp chạy vào trong phòng lấy ra giấy viết, sau đó viết vài chữ như cua bò:
"Ta hiện tại là nam tước Hạ Á Lôi Minh của đế quốc, ngưỡng mộ tài học của ngài Kaweixier, cam nguyện làm đệ tử của ngài, đây xem như là giấy biên nhận ! Tái bút : ta sẽ nhận phí bái sư 24.000 kim tệ của ngài, nhưng ta sẽ không trả !"
Hắn thổi khô mực, sau đó cầm theo tấm thiệp đi ra ngoài, nhét vào trong tay của tên người hầu, sau đó phất tay nói: "Được rồi! Ngươi cầm theo thứ này đem về đưa cho hắn đi!"
Tên người hầu nhìn thoáng qua tấm thiệp bái sư, khóe mắt của hắn giật giật vài cái, thầm nghĩ: tên gia hỏa này đúng thật là thằng ngu, phóng mắt khắp đế đô, đệ tử có thể bái lão gia bọn ta làm sư phụ không quyền thì cũng quý, người khác cầu còn không được. Nhưng tên tiểu tử này, ngay cả thiệp bái sư mà hắn cũng viết giống như là giấy biên nhận xin tiền, làm gì có tới nửa điểm mùi vị ngoan ngoãn kính trọng?
Hạ Á đưa ra tấm thiệp bái sư, sau đó hắn chờ một chút, nhưng nhìn thấy tên người hầu của Kaweixier còn không có ý định rời đi, liền trừng mắt nói: "Ngươi còn ở đây làm gì? Chờ ta mời ngươi ăn cơm hay sao?"
Tên người hầu oán thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười nói: "Nếu như đã bái sư, như vậy nam tước đại nhân cũng là người một nhà. Ân, trước khi ta tới đây lão gia còn giao cho ta vài chuyện."
Quả nhiên. . . tiền của Kaweixier không dễ dàng bỏ vào túi a!
Trong lòng Hạ Á thoáng lo lắng: "Được rồi, ngươi nói đi."
"Vâng." Tên người hầu lại lần nữa cung kính: "Chuyện thứ nhất, dựa theo phong tục của người Byzantine chúng ta, khi đệ tử bái sư đều phải hiếu kính một phần tiền cho sư phụ, còn nhiều hay ít là tùy lòng của đệ tử, chỉ là đối với số tiền này ngài cũng không nên tiết kiệm, nếu không, sẽ làm mất mặt của lão gia bọn ta, cũng là làm mất mặt của nam tước đại nhân, người bên ngoài sẽ nói ngài không biết tôn sư trọng đạo. . ."
Sắc mặt của Hạ Á nhất thời trắng nhợt: "Cái gì. . . Tiền biếu thầy? Đại khái là bao nhiêu?"
"Cũng không cần nhiều lắm, chỉ là biểu hiện một chút lòng thành mà thôi." Câu nói này khiến cho Hạ Á nhẹ nhõm trong lòng, nhưng sau đó lại nghe tên người hầu nói tiếp: "Đại khái mà nói, lão gia của bọn ta đã lập ra một quy củ, để tránh cho đám đệ tử phân bì, cho nên tiền biếu sư ban đầu đều là như nhau, nói cách khác, mấy đệ tử trước đây của lão gia biếu sư phụ bao nhiêu tiền, thì ngài cũng biếu giống như vậy, không cần nhiều hơn cũng không được ít hơn, như thế mới công bằng."
Trong lòng Hạ Á lại lần nữa lo lắng: "Ngươi nói rõ con số đi."
"Về việc này. . . Lão gia được mệnh danh là học giả của đế đô đã hơn vài chục năm, là cận thần của bệ hạ, sư phụ của thái tử. Tiền biếu thầy của các đệ tử trước đây của lão gia là. . ." Nói tới đây, tên người hầu dựng thẳng hai ngón tay.
"Hai trăm?" Hạ Á nhăn mặt mở miệng.
Mí mắt của tên người hầu nhướng lên: "Nam tước đại nhân thích nói đùa, đừng nói lão gia của bọn ta, coi như đăng ký vào học viện của đế đô, ngài dám vào cửa báo ra con số này, nhất định cũng sẽ bị người ta đá văng ra ngoài."
Da mặt của Hạ Á run lên: "Hai nghìn?"
"Chính xác." Tên người hầu gật đầu.
Trong lòng Hạ Á đau từng khúc ruột, bất quá hắn suy nghĩ lại: lông cừu mọc trên thân cừu. Dù sao ta cũng nhận của hắn hơn hai vạn kim tệ, coi như trả cho hắn một chút, cũng không đáng là bao nhiêu, hai nghìn thì hai nghìn đi.
"Được rồi! Tiền biếu thầy này ta sẽ trả, ngươi cứ trực tiếp lấy từ trong số vàng trong rương đi." Hạ Á cũng vui vẻ hào phóng.
"Nam tước đại nhân quả nhiên biết tôn sư trọng đạo." Tên người hầu khen ngợi một câu, liền sau đó nói: "Còn chuyện thứ hai. . ."
"Thứ hai ?" Trong lòng Hạ Á bắt đầu cảm thấy không ổn.
Chợt nghe thấy tên người hầu cười tủm tỉm nói: "Sắp tới sẽ là ngày cúng xuân, theo phong tục của người Byzantine chúng ta, ngày cúng xuân cũng chính là lúc đệ tử hăng say học tập thể hiện lòng thành kính đối với sư phụ, mọi nhà đều phải cấp cho sư phụ của bản thân một phần lễ vật nhằm cầu lấy may mắn."
Sắc mặt của Hạ Á nhất thời khó coi: "Cái này. . . nhiều ít?"
"Không nhiều lắm, cũng giống như con số hai trước đây." Tên người hầu lại dựng thẳng hai ngón tay.
Hạ Á túm đầu giật tóc: "Được rồi! Ngươi cũng lấy từ trong rương mà mang về."
"Đa tạ nam tước đại nhân." Tên người hầu cười, tiếp tục nói: "Còn có sự tình thứ ba. . ."
"Còn nữa? !" Hạ Á trừng mắt.
"Ân, chuyên này vốn không cần phải nói, bất quá hiện tại ngài đã là đệ tử của lão gia, như vậy ta cũng nên nói cho ngài biết rõ một chút. Thật ra cũng rất đúng lúc, vài ngày sắp tới chính là sinh nhật của lão gia bọn ta. Dựa theo phong tục của người Byzantine chúng ta, sinh nhật của sư phụ, các đệ tử đương nhiên phải chúc mừng một chút. Theo phong tục mà xem, số tiều cần biếu đều theo quy củ làm tròn, lão gia của bọn ta hiện tại là 55 tuổi, xem như là gần sáu, như vậy số tiền cần biếu sẽ là con số sáu."
"Ý của ngươi là. . . Sáu nghìn?" Hạ Á hít vào một ngụm khí lạnh.
"Đúng vậy, năm ngoái lão gia bước qua tuổi 54, thái tử điện hạ cùng vài vị đệ tử khác, mỗi người đều biếu lão gia 6000, mà năm nay cũng sẽ theo thường lệ." Nhìn bộ dáng cười tủm tỉm của tên người hầu, thực sự Hạ Á rất muốn đấm cho hắn một quyền khiến cho mặt hắn lõm vào như cái ao.
"Lấy đi lấy đi ! Ngươi cứ lấy đi !" Hạ Á trừng mắt hét lớn.
"Đa tạ nam tước đại nhân." Tên người hầu lại khom người, tiếp tục nói: "Còn nữa. . ."
"Ngưng ! !" Hạ Á sợ đến mức phải hét to một tiếng, cắt đứt câu nói của đối phương: "Đừng nói nữa! Ngươi còn nói nữa, chỉ sợ số tiền này còn chưa vào trong túi ta, thì ta đã phải trả hết cho ngươi còn phải đưa thêm cho ngươi mang về !"
Tên người hầu nhìn thấy biểu cảm của Hạ Á, trong lòng hắn cười thầm, vẻ mặt vẫn cung kính nói: "Không còn khoản tiền nào khác. . . Ta muốn nói là, lão gia chuyển cho ngài một câu, lên đường bình an, đi tới địa phương thì cho dù làm chính hay làm quan đều phải cẩn thận, nếu có việc gì không rõ, thì viết thư gửi về cho lão gia."
Nói xong, tên người hầu vung tay lên, cùng tên đồng bạn lấy ra gần phân nửa số vàng ở trong rương, mang về lại trong xe ngựa. Sau đó nghênh ngang rời đi.
Hạ Á nhìn đống vàng ở trong rương nhất thời mất đi gần phân nửa, trong lòng không khỏi đau từng khúc ruột.
Tính ra, hắn được 24.000 kim tệ, mà tiền biếu thầy 2000, tiền cúng xuân 2000, quà sinh nhật 6000. . . Trong một lúc liền mất đi một vạn !
Cuối cùng cũng còn 14.000, không tồi không tồi, may là ông đây phản ứng nhanh, chặn đứt lời nói của đối phương, nếu không, chỉ sợ hôm nay còn chưa nhặt được tiền, trái lại còn phải xuất tiền trong túi. Hạ Á ung dung thở dài một hơi, cúi người nhặt lấy vài khối vàng tím, đang tỉ mỉ quan sát, bỗng nhiên nhớ tới một việc, nhất thời khuôn mặt biến sắc!
"Không ổn !" Hạ Á giậm chân, đầu đầy mồ hôi: "Bị lừa rồi !"
Tiền biếu thầy 2000 rốt cuộc cũng chỉ cần nộp một lần, về sau sẽ không cần phải tiếp tục nộp! Nhưng cái nghi lễ cúng xuân quỷ quái kia, còn có quà mừng sinh nhật-- năm nay cho, sau đó hằng năm đều phải cho a! !
Đó chính là 8000 kim tệ mỗi năm ! ! Vạn nhất lão quái vật sống dai một chút, hắn sống thêm vài năm, chờ đến lúc hắn qua năm 60 tuổi, dựa theo quy củ làm tròn, sau 60 tuổi chính là gần bảy, sinh nhật hằng năm đều phải biếu thêm một nghìn!
Hiện tại tuy rằng ta có 14.000 kim tệ. . . cũng, con mẹ nó, cũng chỉ có thể cấp cho lão quái vật 2 năm quà lễ ! ! Tối đa là đến năm thứ ba, bản thân ta phải bỏ tiền túi ra !
"Thất sách thất sách! Phí bái sư thật sự là cọn mẹ nó quá đắt ! Sau này hằng năm phải đưa hắn 8000 kim tệ, ta làm gì có thể kiếm ra ? Một cái tước vị nam tước nhỏ bé như ta, thu nhập hằng năm bất quá chỉ hai ba nghìn kim tệ . . ."
Hạ Á giậm chân, đi qua đi lại trong sân vài lần, ngửa mặt lên trời thở dài, trong lòng hắn hối hận tới từng khúc ruột.
Nhưng bỗng nhiên ý niệm trong đầu của hắn khẽ động: như thế xem ra lão quái vật Kaweixier có rất nhiều tiền a!
Với phương pháp thu tiền của hắn, cùng lúc thu nhận vài tên đệ tử mà nói, hằng năm hắn thu vào tới mấy vạn kim tệ tiền quà a! Nếu như hắn thu 108 tên đồ đệ, cho dù hằng năm ngồi chơi ở trong nhà, chẳng phải cũng có núi vàng núi bạc tự chui vào nhà hay sao?
Mẹ nó. . . Hóa ra làm giáo dục lại giàu đến như vậy a!
Hai mắt của dế nhũi hiện lên hai luồng ánh sáng màu vàng: Ông đây làm nam tước, còn phải ra trận chém giết sống chết, một năm cũng bất quá chỉ có hai ba nghìn kim tệ, mà lão quái vật ở nhà đọc sách, dạy vài tên đồ đệ, một năm ít nhất cũng phải vài vạn kim tệ. . .
Chi bằng. . . Ông đây cũng kiếm vài tên xài tiền như rác nhận làm đồ đệ. . .
※※※
Cũng may, Kaweixier nhận được thiệp bái sư của Hạ Á, liền không tiếp tục kiếm Hạ Á gây chuyện phiền phức.
Thu thập hành trang cũng xong, lần này rời khỏi đế đô cũng khác so với lúc tới đế đô, lúc đi tới đế đô bất quá chỉ có ba người, trên lưng cũng chỉ có hai bao hành lý nhỏ. Lần này rời khỏi, thân phận khác trước, người bên cạnh cũng không đồng nhất, tiền hô hậu ủng cũng hơn vài chục người, còn có rất nhiều quà tặng gia sản, giáp người giáp ngựa, thu thập một mạch cũng chất đầy ba bốn cổ xe ngựa. Nhất là Youliya mang thai trong người, tuy rằng nàng vốn không thích hợp di chuyển đường dài, thế nhưng để nàng lại đế đô, trong lòng Hạ Á cũng thực sự có chút lo lắng, cho nên hắn dứt khoát dùng tiền thuê một chiếc xe ngựa, bên trong xe ngựa được lót vài tầng thảm lông dày, còn có hai lò than đỏ rực, ngay cả cửa sổ cũng được dùng vải dày che phủ, mua thêm hai con ngựa kéo xe loại tốt. Cho nên người ngồi trong xe, vừa êm vừa ổn, không hề xóc nảy, lại còn ấm áp như mùa xuân.
Trước khi rời đi, lại có người tìm tới cửa, lần này là vài người quan quân, phụng mệnh thái tử Garcia điện hạ vội vàng mang tiễn đến cho Hạ Á.
Nếu như không phải đối phương tìm tới cửa, Hạ Á suýt nữa cũng quên mất việc này. Tuy rằng ngày đó bên trong lâm viên hoàng gia, hoàng đế già đã ra lệnh cho thái tử tạo tiễn, thế nhưng mấy ngày nay không có tin tức, Hạ Á cho rằng thái tử đã cố ý quên đi. Không nghĩ tới trước khi rời khỏi đế đô, đối phương lại phái người mang tiễn tới.
Kiểm kê một chút, một trăm thanh trọng tiễn thân sắt, mũi tiễn hình tam giác, đuôi tiễn là lông sắt đặc chế. Hơn nữa từ công nghệ và tính chất mà xem, quả nhiên đều là thượng phẩm, thậm chí so với nhóm tiễn đầu tiên do Guluo người Landisi tặng hắn còn hoàn mỹ hơn. Có thể cho thấy vị thái tử kia cho dù hận bản thân hắn, thế nhưng đối với mệnh lệnh của hoàng đế cũng không dám bằng mặt không bằng lòng, thành thành thật thật vâng lời, cũng không dám ăn bớt ăn xén.
Bất luận thế nào, có một trăm thanh trọng tiễn thân sắt này, Hạ Á đương nhiên cũng rất cao hứng. Cung Tụ Khiếu của hắn phải dùng loại tiễn nặng như thế này mới có thể phát huy uy lực.
Rốt cục cũng xử lý xong mọi việc trong đế đô, đồ đạc đều chất hết lên xe ngựa. Lần này rời khỏi đế đô, còn có võ sĩ đoàn nanh sói do Afuleika mang đến (trong đó một phần là do Afuleika viết thư gửi về quê nhà, triệu hoán bọn họ đến đế đô), tổng cộng là 53 người .
Năm mươi ba người, ba chiếc xe ngựa, hơn sáu mươi con ngựa, trùng trùng điệp điệp rời khỏi đế đô, xuyên đường vượt lối, một mạch đi về cổng thành tây của đế đô, đi qua cây cầu đá bắc ngang kênh đào nhân tạo.
Khi tới bên kia cầu đá, Há Á xoay đầu lại nhìn thoáng về phía sau, sau lưng hắn là bức tường thành hùng vĩ đồ sộ cao hơn năm mươi thước, còn có khải hoàn môn cao to như cửa cung điện của các vị thần linh-- Hạ Á thở dài trong lòng, nhìn xung quanh trái phải của bản thân một chút, tiền hô hậu ủng, áo mới ngựa khỏe, uy phong lẫm lẫm, lần này rời khỏi đế đô, bản thân cũng đã trở thành hào kiệt một phương.
Trong lòng hắn rất nhiều xúc động, không khỏi mở miệng cười to ba tiếng.
Đoàn người đi dọc theo đại lộ hướng về phía tây, trước tiên là tới thành trì bảo hộ phía tây phụ cận đế đô. Đi theo đoàn còn có ma pháp sư Tatara.
Mấy ngày nay Tatara đều ở trong nhà rèn luyện vũ kỹ, Shaerba Katuo còn có Afuleika đem tên ma pháp sư đáng thương huấn luyện cho kêu trời gọi đất, hầu như mỗi ngày ngoại trừ lúc ăn và ngủ ra, đều là khắc khổ luyện tập, cũng may ma pháp sư tuy rằng lười nhát, thế nhưng đối với tín niệm trong lòng lại vô cùng chấp nhất, cho nên hắn cắn răng kiên trì luyện tập. Nhưng mà thiên phú của hắn có hạn, mà ba tên dạy dỗ cũng không tính là cao thủ chân chính, tuy rằng hắn ăn không ít vị đắng, thế nhưng vũ kỹ cũng chỉ đạt được thành tựu rất ít, chí ít thân thể cường tráng hơn một tý, tuy rằng vẫn như cũ gầy gò thấp bé, thế nhưng nhìn qua cũng đã có vài phần rắn chắc.
Rời khỏi đế đô đi về phía tây, đi tới thành trì bảo vệ xung quanh đế đô, Tatara cũng sẽ chia tay mọi người, một mình hắn sẽ tiến về hướng đông, đi xuyên lãnh thổ đế quốc, bước vào khu vực hỗn loạn, chui vào rừng rậm mênh mông như biển, tìm kiếm "ma vẫn hương dụ" bên trong nơi cư trú của tinh linh tộc.
Hắn vốn đã lấy đủ dũng khí, nhưng khi đối với mặt với việc chia tay mọi người một mình ra đi, ma pháp sư thật sự bắt đầu có chút lo sợ, chỉ là đối với mọi việc khác trong đời, hắn còn có thể nhu nhược, nhưng đối với danh hiệu ma pháp sư cũng là truy cầu cả cuộc này của hắn, hắn chỉ dao động trong một chút, liền cắn răng tiếp tục hạ quyết tâm.
Tới rồi đại lộ phía trước vệ thành của đế đô, lúc này xuất hiện một cái ngã ba, phân ra bên trái đi về hướng bắc và bên phải đi về hướng đông, đi về phía tây bắc chính là hướng của quận Moll, mà hướng đông còn lại chính là lữ trình của Tatara.
Hạ Á nhìn tên tùy tùng đã theo bản thân khá lâu, cuối cùng cũng thở dài: "Ngươi thực sự đã hạ quyết tâm, không hối hận? Ta không tạt nước lạnh vào mặt ngươi, nhưng lần này ngươi đi, xác suất thành công là cực thấp, hơn nữa. . ."
"Lão gia, việc này ta hiểu rất rõ." Tatara ủ rũ mặt mày: "Ngươi đừng nói nữa, ta thật vất vả mới hạ được quyết tâm, ngươi nói thêm vài câu nữa, chỉ sợ quyết tâm của ta lại dao động."
Hạ Á cười ha ha, từ trên yên ngựa lấy ra một bao hành trang nhỏ đưa cho Tatara: "Ma pháp sinh mệnh của ngươi đến bây giờ vẫn còn chưa sử dụng qua, cũng không biết rốt cục nó có uy lực như thế nào. Ân. . . Bao hành trang này ta tặng cho ngươi. Bên trong đều là những thứ lần trước ta thu được từ trong người bọn ma pháp sư ở trên Dã Hỏa nguyên, dù sao đối với ta mà nói chúng đều không có tác dụng, đem chúng giao ngươi có lẽ sẽ giúp được ngươi." Trong bao hành trang còn có hai miếng vảy rồng, nhưng Hạ Á cũng không có nói ra.
Ánh mắt của Tatara lộ ra một tia cảm kích, cuối cùng há há miệng không nói được gì, sau đó hướng về Hạ Á trịnh trọng gật đầu, cưỡi ngựa đi về hướng đông.
Nhìn tên gia hỏa hèn mọn trước sau như một kiên trì với tín niệm của bản thân, những người khác đang ở bên cạnh cũng có chút cảm khái, tuy rằng Tatara bình thường hay lười nhát, thế nhưng lúc này thật sự khiến cho người ta có một chút kính trọng đối với hắn.
Ngay cả người tùy tùng còn lại của Hạ Á là Souleaterr, tuy rằng ngày thường cũng hay ăn hiếp Tatara, lúc này chia tay, cũng nhịn không được phải rơi vài giọt nước mắt.
※※※
Xúc động một hồi, mọi người lại tiếp tục lên đường, bọn họ không có vào vệ thành, ngay chỗ ngã ba trực tiếp rẻ trái, dọc theo đại lộ chậm rãi mà đi, đi khoảng chừng được một giờ, Hạ Á còn thỉnh thoảng giục ngựa đi đến chiếc xe ngựa của Youliya ở chính giữa của đội ngũ, cưỡi ngựa song song với cửa sổ xe ngựa hỏi han vài câu, mà các thị vệ vốn là các võ sĩ của nanh sói đoàn, lúc này tản ra trước sau đội ngũ tiến hành bảo vệ xung quanh.
Đang lúc di chuyển, bỗng nhiên nghe thấy tiếng người hô hoán ở trên đường lớn phía sau, ban đầu âm thanh nọ ở rất xa, hơn nữa lúc này còn có chút gió, âm thanh nọ như ẩn như hiện, vốn không còn nghe rõ được là tiếng gì.
Chỉ là qua một chút, đám người của Hạ Á chung quy cũng bị kinh động, quay đầu nhìn về đại lộ ở phía sau, từ rất xa đã vung lên một đoàn bụi bặm, còn có tiếng vó ngựa gấp gáp, chợt nghe trong gió truyền tới âm thanh kêu la chật vật rất chói tai:
"Hạ Á. . . Lão gia. . . Lão gia. . . Cứu. . . Cứu mạng. . ."
Lúc này Hạ Á đã nghe rõ âm thanh nọ, sửng sốt một chút, liền vung tay lên, đoàn người lập tức dừng lại, Hạ Á cùng Afuleika còn có Shaerba Katuo cưỡi ngựa đi tới phía cuối đoàn người quan sát một chút, mơ hồ trong đám bụi bặm, vài chục người đang cưỡi ngựa chạy rất nhanh về phía họ !
Chạy ở phía trước nhất chính là một con ngựa cùng một cổ xe ngựa, một ngựa một xe đều đang ra sức chạy nhanh, người cưỡi ngựa nằm sát xuống thân ngựa, rõ ràng là đang chật vật chạy trốn, mà ở phía sau bọn họ là hơn vài chục võ sĩ đều cưỡi ngựa, mấy tên võ sĩ ở phía sau vừa chạy nhanh vừa vung vẫy vũ khí sáng chói lành lạnh như băng, còn có vài tên võ sĩ cưỡi ngựa kéo cung bắn tiễn truy đuổi, từng mũi từng mũi tiễn bay tới một ngựa một xe đang chạy ở phía trước.
May là chiếc xe ngựa chạy ở phía sau, thùng xe rộng lớn ngăn cản không ít mũi tiễn.
Mà khi một ngựa một xe chạy lại gần đoàn người hơn một chút, người ở trên con ngựa chạy phía trước rống họng hét lớn : "Hạ Á lão gia. . . Cứu mạng. . . Cứu mạng. . ."
Lúc này khoảng cách đã gần, đám người Hạ Á nhìn thấy rõ người nọ, không khỏi đều ngây ngẩn cả người.
"Tatara? !"
Hạ Á ngây người, nhìn đám người ở bên cạnh, ngỡ ngàng nói: "Mẹ nó, mới vừa sinh ly tử biệt, tên gia hỏa này lại nhanh như vậy đã hoàn thành nhiệm vụ trở về?"
"Ách. . . Sẽ không phải nửa đường đổi ý đấy chứ, chùn chân buông tha nhiệm vụ trở về với chúng ta đây."
Mắt thấy Tatara đang chạy trốn rất chật vật, một thanh tiễn từ phía sau lướt qua xe ngựa đâm vào mông ngựa của hắn đang cưỡi, con ngựa kêu thảm một tiếng, lảo đảo ngã xuống, Hạ Á nhìn thấy thế liền giận dữ nói: "Chuyện đó nói sau! Trước tiên phải cứu người đã!"
Hắn hét lớn một tiếng: "Shaerba Katuo dẫn theo người bảo vệ đoàn xe! Afuleika, theo ta đi cứu người!"
Vừa nói, hắn vừa phóng ngựa chạy vội về phía trước, Afuleika cũng hô to một tiếng, rút thanh bạch ngân thập tự trường kiếm đuổi theo.
Hai bên chạy thẳng vào nhau, khoảng cách rất nhanh liền thu hẹp, Hạ Á chạy vội tới bên cạnh của Tatara, tên ma pháp sư đáng thương đầy người là bụi đất, trên người còn mang theo không ít vết máu, đang quỳ rạp trên mặt đất, lúc ngựa của hắn té lăn ra đất, đã đè lên một chân của hắn, lúc này hắn đau tới mức kêu cha gọi mẹ, bỗng nhiên thấy Hạ Á phóng ngựa chạy tới bên cạnh, liền giống như gặp được cứu tinh, nước mặt nước mũi thi nhau chảy ra, rống họng khóc thảm : "Lão gia a! Thiếu chút nữa là ta đã không thể gặp lại ngài !"
Hạ Á cười mắng một tiếng: "Cái tên gia hỏa nhà ngươi, làm thế nào lại trở về nhanh đến như vậy?"
Vẻ mặt của Tatara khẩn trương, chỉ về phía sau: "Nhanh ! Nhanh cứu chiếc xe ngựa kia ! ! Không thể để cho bọn võ sĩ phía sau cướp mất !"
Ở trên đại lộ phía sau, do thùng xe có trọng lượng nên cuối cùng bị rơi lại, lúc này đang bị vài chục tên võ sĩ vọt tới bao quanh, đám truy binh này hiển nhiên là rất có kinh nghiệm, lúc đuổi kịp chiếc xe ngựa, đầu tiên là dùng kiếm chém chết con ngựa ở phía trước đầu xe, xe ngựa nhất thời lảo đảo một chút rồi dừng lại, sau đó hơn mười tên võ sĩ cùng lúc vọt tới, mang theo âm thanh hò hét vây quanh thùng xe, trường thương đoản kiếm, cùng nhau bổ loạn về phía thùng xe.
Trên xe ngựa có một người đang ngồi vị trí điều khiển xe, mơ hồ mặc trên người một bộ đồ vải đay bình thường, mang theo áo choàng, cầm trong tay một thanh trường kiếm, vùng vẫy bên trong đám võ sĩ đang quây quanh, mắt thấy người kia bỗng nhiên rung lên một cái, một đoàn đấu khí màu bạc lập tức tỏa ra toàn thân ! Đám võ sĩ vây công nhất thời kinh hô một tiếng liền lui ra xa, nhưng sau đó chợt nghe thấy một âm thanh hét lớn : "Sợ cái gì! Hắn đã là một phế nhân !"
Nói xong, một con ngựa nhảy tới, trong tay người trên ngựa cầm một thanh trường kiếm tỏa ra một luồng đấu khí màu xám, liền hung hăng bổ thẳng vào người đang ngồi ở trên xe ngựa!
Đấu khí màu xám hiển nhiên không mạnh như đấu khí màu bạc, thế nhưng khiến Hạ Á kinh ngạc chính là, tên lái xe ngựa đưa kiếm kiên cường chống đỡ một hồi, nhưng lại có chút chịu không nổi, lập tức khiến cho tên võ sĩ tấn công càng thêm phấn kích, trường kiếm liên tục chém xuống, mắt thấy tên lái xe ngựa chịu không nổi phải nghiêng trái ngã phải né tránh, đám võ sĩ xung quanh liền hét lớn một tiếng cùng lúc tiến lên, trường thương đoản kiếm lại lần nữa bổ xuống.
Tên lái xe ngựa trái ngăn phải đỡ, rốt cục cũng ngăn chặn được vài kích, tuy rằng động tác vung kiếm của hắn rất nhạy bén, né tránh cũng rất nhanh, thế nhưng vai cùng bắp đùi cũng bị thương nhiều chỗ, rốt cục kêu thảm một tiếng, từ trên xe ngựa ngã lăn xuống mặt đất đầy bụi bặm.
Đám truy đuổi giết người liền hoan hô lớn một tiếng, tên đầu lĩnh tiếp tục bổ xuống một kiếm. Tên lái xe ngựa đang nằm trên đất lại giơ ngang kiếm ngăn cản, chợt nghe cách một tiếng, trường kiếm trong tay hắn cũng đã bị đánh bay.
"Ha ha ha! Chết đến nơi còn làm bị thương vài tên thuộc hạ tốt của ta!"
Tên đầu lĩnh kia rất đắc ý.
"Phi ! Thủ hạ của ngươi !? Bọn họ vốn là người của ta!" Âm thanh của người đang nằm trên mặt đất đầy oán hận: "Xavier! Tên hỗn đản nhà ngươi ! Lúc trước ta đối đãi với ngươi cũng không tệ, còn cho ngươi làm phụ tá bên cạnh, không nghĩ tới ngày hôm nay ngươi lại cắn trả ta một cái ! Đồ bội bạc, tên hỗn đản lòng lang dạ sói !"
Người kia đang nằm trong đống bụi đất, máu tươi trên người chảy xuôi xuống đất, cùng bùn đất trộn lẫn thành một đoàn, nhưng lúc này áo choàng đã bị chém rớt, lộ ra tướng mạo vốn có.
Hạ Á ở xa xa liếc mắt nhìn thấy người nọ, liền không khỏi ngây dại.
Di ? ? Là hắn?
Afuleika cũng ngây ngẩn cả người: "Hạ Á đại nhân. . . Là. . . Là tên gia hỏa Philip !"
Người lúc nãy bị truy sát hiện tại đang nằm trên mặt đất, chính thị là Philip thủ lĩnh của võ sĩ đoàn rắn bạc, cũng là người đã bị Hạ Á phế bỏ ngay tại trong đấu trường của đế đô !
Hiện tại Philip còn đâu bộ dáng kiêu ngạo tự đắc như trước đây ? Trên người mặc một bộ đồ vải đay thô kệch, khuôn mặt anh tuấn lúc này cũng gầy gò hốc hác, râu ria xồm xàm, đầu tóc rối tung, hơn nữa, hai bàn tay của hắn đều quấn băng trắng, ở vị trí ngón cái còn mơ hồ xuất hiện máu tươi bên dưới lớp băng.
Hạ Á vừa nhìn tới đây thì đã minh bạch-- khó trách đấu khí của hắn so với đối phương cao hơn một tầng như lại bị đối phương đánh bại, ngón tay cái của tên gia hỏa này đã bị chặt đứt, bàn tay không cách nào cầm được kiếm, cho dù cầm kiếm cũng không đủ lực để khống chế.
Vẻ mặt của Philip bi phẫn: "Tên hỗn đản có tâm địa rắn rết ! Xavier, Hôm nay ngươi giết ta, tương lai cũng sẽ chết không được toàn thây!"
Tên Xavier cười nhạt: "Philip, nhân vi tài tử điểu vi thực vong (DG: người chết vì tiền, chim chết vì mồi)! Vì để trở nên phú quý, không từ thủ đoạn -- những thứ này đều là do ta học được từ trên người của ngươi trong nhiều năm qua a! Dù sao hiện tại ngươi cũng là một phế nhân, võ sĩ đoàn rắn bạc từ nay về sau đương nhiên sẽ là của ta !"
Sắc mặt của Philip trắng bệch, mắt thấy lưỡi kiếm của Xavier chỉ còn cách cổ bản thân khoảng một ngón tay, rốt cục trong lòng cũng sợ hãi: "Ngươi! Ngươi nhất định phải đuổi tận giết tuyệt?"
"Ha ! Không giết ngươi !? Trong đám thủ hạ chung quy vẫn còn người trung thành với ngươi, nếu như ngươi không chết mà nói, ý niệm trong đầu của bọn họ sẽ không đoạn tuyệt, ta làm thế nào có thể điều khiển bọn họ!"
Tuy rằng khoảng cách khá xa, thế nhưng nghe xong những câu nói này, Hạ Á cũng đại khái cũng đoán được vài phần câu chuyện, hắn lắc đầu liếc mắt nhìn Afuleika : "Ác có ác báo, chúng ta đi thôi, đừng quản vào việc này."
Afuleika do dự một chút, nhưng nhìn thấy bộ dáng cùng đường mạt lộ của Philip đang nằm trong vũng bùn đất, bỗng nhiên trong lòng sinh ra một tia đắn đo, lắc đầu nói: "Đại nhân! Thỏ tử hồ bi (DG: thỏ chết chồn khóc thương), ta. . . ta thà rằng chính tay vung một kiếm chém chết hắn, cũng không thể nhẫn tâm nhìn hắn như chó nhà có tang nằm trong vũng bùn đất."
Nói xong, Afuleika hít vào một hơi, liền giục ngựa vọt tới, bạch ngân thập tự kiếm trong tay nhất thời tỏa ra ánh sáng chói lọi: "Có người của võ sĩ đoàn nanh sói ở đây ! Người của võ sĩ đoàn rắn bạc, mau chóng cút ngay cho ông !"
Cứ như thế hắn giục ngựa xông tới, đám người ở xa xa nhất thời bị kinh động. Kỳ thực Xavier đã sớm nhìn thấy những người ở phía trước, chỉ là hắn ỷ vào người đông thế mạnh, mắt thấy có người đang giục ngựa vọt tới, hắn liền quát lớn: "Võ sĩ đoàn rắn bạc đang xử lý nội bộ, không muốn chết thì mau cút ngay!"
Thế nhưng hắn vừa nói được phân nửa, thì nghe được âm thanh quát lớn của Afuleika, nghe thấy võ sĩ đoàn nanh sói, hắn liền biến sắc !
Võ sĩ đoàn rắn bạc cùng võ sĩ đoàn nanh sói có thù hận rất sâu, hắn vốn là cánh tay trái của Philip, như thế nào lại không biết? Lần này Philip bị sa cơ lỡ vận như thế này, đều là do cao thủ quen biết với võ sĩ đoàn nanh sói hoàn toàn phế bỏ bên trong đấu trường của đế đô!
Lúc này vừa nhìn thấy Afuleika vọt tới, Xavier nheo mắt nhìn kỹ, quả nhiên là thủ lĩnh của võ sĩ đoàn nanh sói, đầu tiên Xavier cả kinh, sau đó một ý niệm chuồn tấn công vào đầu, nhưng lập tức nghĩ lại, bản thân hắn hiện tại đang phản loạn đoạt quyền, nếu như trận đánh đầu tiên không chiến mà chạy, sau này làm sao có thể làm đại ca thống lĩnh mọi người? Huống hồ đối phương cũng chỉ có hai ba người, đại bộ phận đội ngũ của đối phương vẫn còn ở rất xa, lúc này có thể thừa dịp nhiều người, đem tên Afuleika kia giết chết mà nói. . .
Ác niệm trong đầu của hắn nổi lên, vung kiếm hét lớn : "Các huynh đệ theo ta tiến lên, đem tên. . ."
Hắn còn chưa hét hết câu thì bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh xé gió vô cùng lợi hại bay tới!
Vèo! Phốc! ! !
Một đạo ánh sáng màu đỏ từ xa xa bay tới, một tên võ sĩ đang ngồi trên ngựa chỉ cách Xavier vài bước, nhất thời bị đạo ánh sáng nọ đâm trúng ngực ! Phốc một tiếng, ngực trước của người nọ hoàn toàn nổ tung, hóa thành một đống máu thịt ! Mãi tới lúc người nọ ngã xuống đất, phần ngực hầu như bị đứt ngang !
Một tiễn uy lực như thế quả thực cả đời Xavier cũng chưa từng thấy qua, nhất thời trong lòng lạnh run, dũng khí ban nãy nhanh chóng tiêu tan thành mây khói, phóng mắt nhìn về phía xa xa thì thấy Hạ Á đang ngồi trên ngựa, trong tay cầm một thanh trường cung có tạo hình kỳ lạ, đang hướng về bản thân hắn cười nhạt.
Hắn híp mắt nhìn thấy rõ bộ dáng của Hạ Á, nhất thời tay chân liền lạnh ngắt ! Hắn là người bên cạnh Philip, như thế nào lại không nhận ra bộ dáng của Hạ Á? Khi Philip bị phế bỏ, hắn cũng đã cho người do la tin tức, cũng biết được Hạ Á chính là cao thủ mới nổi gần đây của đế quốc! Ngay cả võ thần Heisiting của người Odin còn bị thương dưới tay Hạ Á! Hơn nữa lúc này Hạ Á đã trở thành quý tộc đồng thời nắm giữ thực quyền cao, một tên võ sĩ xuất thân dân gian như bản thân hắn làm thế nào có thể trêu trọc vào loại người như Hạ Á? Bọn họ tuy rằng cũng được các nhà quý tộc thu nhận, nhưng bình thường cũng bất quá chỉ là cáo mượn oai hùm, khi dễ bắt nạt các võ sĩ đoàn dân gian khác tỷ như Afuleika, còn đối với loại nhân vật quyền cao chức trọng như Hạ Á, bọn họ nào dám trêu chọc?
Vừa nhìn thấy Hạ Á, Xavier nhất thời sợ đến nổi hồn phi phách tán, quát to một tiếng: "Rút lui ! !"
Hắn quay đầu ngựa bỏ chạy đầu tiên, đám võ sĩ xung quanh còn chưa rõ sự tình, chỉ nhìn thấy một đồng bạn bị bắn nổ tung tại chỗ, thủ lĩnh thì giống như là gặp quỷ mà bỏ chạy, lao nhao một hồi, cả bọn đều quay đầu ngựa chạy trốn theo thủ lĩnh.
Afuleika giục ngựa vọt tới, bạch ngân thập tự kiếm trong tay hắn còn chưa xuất chiêu lần nào, hắn đang có ý định dùng máu của địch nhân để rửa kiếm, không nghĩ tới vừa mới vọt ngựa tiến lại gần, đối phương liền giống như thỏ nghe tiếng sấm cong đuôi chạy mất, Afuleika há há to miệng, nhìn đám gia hỏa đang chật vật bỏ chạy ở xa xa, lúc này chỉ lưu lại cho hắn là một đoàn bụi bặm. . .
"Phi!" Afuleika phun ra một khẩu nước bọt, nhìn thoáng qua Philip vẫn còn đang nằm trong vũng bùn đất, do dự một chút, sau đó xoay người xuống ngựa, đứng ở trước mặt Philip, cau mày nói: "Hừ, ngươi còn chưa chết đấy chứ?"
Philip đối mặt với Afuleika, ánh mắt của hắn rất phức tạp, biểu tình trên mặt cũng không biết là hận hay là oán, vẻ mặt thay đổi liên tục, cuối cùng hiện lên một tia u ám, yên lặng ngồi dậy, giọng nói có chút khó chịu : "Hiện tại ta còn chưa chết. . . Nếu ngươi không ngại thì cứ bổ xuống một kiếm."
Lúc này Hạ Á cũng đã cưỡi ngựa đi tới, hắn xách Tatara để lên lưng ngựa phía sau lưng của hắn, đi tới bên cạnh Afuleika, Hạ Á mới xoay người xuống ngựa, nhìn Philip đang nằm trên mặt đất một chút, nhếch miệng cười: "Aha, đây không phải thủ lĩnh võ sĩ đoàn rắn bạc hay sao !? Di? Hôm nay, quần áo của ngươi rất là đơn sơ a. Thế nào, khí trời tốt như thế này nên mang theo một đám thủ hạ ra ngoại thành chơi trò rượt bắt ?"
Philip xấu hổ và giận dữ muốn chết, nhìn Hạ Á một chút, bỗng nhiên hô hấp nặng nề, há miệng phun ra một bụm máu, sau đó trở mình quỳ trên mặt đất, hướng về Hạ Á khấu đầu, cắn răng nói: "Đa tạ Hạ Á đại nhân đã cứu cái mạng hèn của ta! Bất quá ta đã không còn gì, nếu như ngài muốn lấy mạng ta, vậy thì xin ngài ra tay đi !"
Hạ Á hừ một tiếng, còn chưa có mở miệng, thì Tatara đang ở trên ngựa bỗng nhiên kêu lên: "Lão gia, không được giết ! Không thể giết ! Hắn, hắn biết. . ."
"Cái gì?"
"Hắn biết nơi nào có thể tìm thấy ma vẫn hương dụ!! !" Vẻ mặt của Tatara nhất thời nôn nóng.
"Ma vẫn hương dụ?" Hạ Á cau mày: "Chính là nhiệm vụ thí luyện của ngươi?"
Vẻ mặt của Tatara liền khẩn trương, tuy rằng chân đang bị thương, đau đến mức sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn cố sức gật đầu.
Truyện khác cùng thể loại
531 chương
33 chương
148 chương
66 chương
541 chương
1541 chương
386 chương
115 chương
124 chương