Liệp quốc
Chương 107 : Số phận độc tài
Cánh cổng cung điện to lớn và rất nặng được đóng lại, liền giống như đem cung điện hoàn toàn cách li với mọi sinh vật ở thế giới bên ngoài.
Trần cung điện cao hơn sáu thước, mái vòm hình tròn được khắc nhiều loại hoa văn, tràn đầy phong cách cổ xưa làm cho người ta cảm giác được vô cùng trang nghiêm, trên vách tường là cái bích họa cùng phù điêu của các nghệ thuật đại sư trứ danh nhất mọi thời đại lưu lại, cùng với trần cung điện dung hợp thành một thể, hoàn chỉnh vô cùng.
Bốn phía đều có màn che màu đen nhẹ nhàng tung bay, cùng với nguyên bản vách tường cũng được khảm đá cẩm thạch màu đen nên không thể phân biệt đâu là đâu. Làm cho cung điện trang nghiêm lại tăng thêm vài phần màu đen huyền bí.
Hai mươi ngọn đèn cực bự, chân đèn toàn bộ được làm bằng vàng ròng, phía trên mỗi chân đề được cắm một ngọn nến màu đỏ to bằng cánh tay, phảng phất như dưới bầu không khí trang nghiêm, ngọn lửa của cây đèn cũng trở nên cứng rắn, thỉnh thoảng chỉ bập bùng rất nhỏ, liền sau đó trở nên cứng lại, chỉ có những giọt nến cực đại đang chảy xuôi xuống, ngưng tụ thành từng mảng từng mảng màu đỏ xinh đẹp.
Đám người hầu mặc một bộ đồ vải lanh màu đen đặc biệt chỉ có trong cung đình, vô cùng cẩn thận đứng ở một bên, đem mặt giấu ở trong bóng tối, nhìn giống như là những u linh-- trừ phi vị chí tôn kia triệu hoán, nếu không, bọn họ không được phép làm ra bất kỳ động tĩnh gì.
Ở vị trí nổi bật nhất trong cung điện, là một cái ghế được đặt trên một bình đài tròn, xung quanh bên dưới là những cây cột làm bằng ngọc trắng, hơn nữa hai đầu còn được mạ vàng, đầy rẩy các viên cẩm thạch được trạm lên thân cột, một cái bình thai hoa lệ giống như một bàn thờ của các vị thần. . . Mà trên thực tế, lúc này ánh mắt của những người xung quanh nhìn về phía này, cũng giống như là đang phải đối diện với một vị thần trong thần điện.
Đơn giản là, lúc này người đang ngồi ở trên ghế, vị chí tôn kia, tôn quý của hắn, chí ít ở trên thế giới này, cùng thần linh cũng không khác gì nhau.
Bên cạnh cái thần thai kia, là hai ngọn nến màu vàng. Đã cháy được hơn phân nửa, ánh nến nhu hòa rơi vào khuôn mặt của người đang ngồi trên thần thai, chiếu rọi lên khuôn mặt người kia một tầng ánh sáng màu vàng nhìn trong có vẻ rất thần thánh.
Một bộ áo choàng được dệt từ vàng sợi nguyên chất cùng tơ tầm màu xanh, mềm mại đẹp đẽ và quý giá, phía trước thiêu một đóa hoa Iris đang nở rộ, mỗi cánh hoa được thiêu rất khéo léo và xinh đẹp, tinh mỹ giống như là một tác phẩm nghệ thuật. Thế bên dưới của tấm áo choàng này, chủ nhân của nó, lại có vẻ như . . .
Như . . .
Nặng nề tử khí ! !
Nguyên bản là khuôn mặt màu xám đen, dưới ánh nến lúc này biến thành màu vàng quỷ dị, gò má nhô cao, hai má lõm vào thật sâu, tạo ra vẻ mặt hơi gầy, hai gò má ửng đỏ mang theo màu sắc bệnh tật, môi khô nứt như một mảnh đất nhiều năm không có mưa.
Mái tóc quăn gãy héo úa, phảng phất như không còn lại bao nhiêu sinh mạng lực, mà vương niệm đang đội ở trên đầu, đều là được làm từ vàng nguyên chất, được khảm đầy bảo thạch màu xanh màu đỏ màu lục các loại, dưới ánh nến phản chiếu rực rỡ.
Thế nhưng một bộ dáng huy hoàng đến như vậy, lại càng làm lộ vẻ mệt mỏi cùng suy nhược của chủ nhân.
Nếu như chỉ bỗng nhiên nhìn thấy, người ta thậm chí cho rằng dưới bộ trang phục hoa lệ này, căn bản chỉ là một cổ thi thể !
Thế nhưng. . . Hai tròng mắt của người này hơi hơi khép lại, thỉnh thoảng còn phát ra vô số tia tinh quang! Mạnh mẽ giống như thiểm điện xẹt qua trong màn đêm đen tối!
Đương kim hoàng đế đế quốc Byzantine, có trong tay hai phần ba lãnh thổ của lục địa này, sở hữu ngàn vạn thần dân, sự sống cao quý thần thánh nhất của đế quốc, là chúa tể cao nhất của quốc gia này-- Kangtuosi Dorongaros Diyaweila Kelunma (DG : cũng hên gọi tắt là Kangtuosi nếu không mỗi lần thằng này xuất hiện thì gọi tên cũng đủ trẹo lưỡi)-- vị hoàng đế vĩ đại thống trị đế quốc Byzantine năm nay đã 54 tuổi, hắn thậm chí được cho rằng trong tất cả các hoàng đế của gia tộc Kelunma, hắn là người được bài danh trong nhóm 3 người anh kiệt nhất.
Có thể nói, vị hoàng đế này, đáng nhận được cái danh dự cao quý trên.
Tên của hắn là Kangtuosi, "Kangtuosi" trong ngôn ngữ cổ của Byzantine có nghĩa là "trường thương của kỵ sĩ" . Mà cùng lúc, vị hoàng đế này cũng có một cái xưng hào nổi tiếng đó là: kỵ thương đại đế. Sự dũng cảm của hắn, sự kiên cường của hắn, sự cứng cỏi của hắn, đều giống như là trường thương sắc bén trong tay kỵ sĩ, sắc bén không gì sánh được.
Chí ít, tại 20 năm trước, hắn quả thật là có bộ dạng đó.
Vị kỵ thương đại đế này, lúc kế thừa ngôi vị hoàng đế thì chỉ mới có 9 tuổi, mà khi đó quyền lực chủ yếu của đế quốc, là nằm trong tay của mẹ hắn. Hắn rất may mắn, vì được kế thừa một đế quốc to lớn trong tay, thế nhưng hắn cũng không may mắn, bởi vì mẹ hắn có vài người anh em tham lam. Chí ít lúc Kangtuosi còn chưa thành niên, quyền lực của đế quốc đã từng bị những người anh em của mẹ hắn nắm giữ, đem chính vụ của đế quốc làm cho rối tung rối mù cả lên, thậm chí mấy người anh em họ của hắn, còn tính lật đổ hắn chiếm lấy ngôi vị hoàng đế.
Lúc hắn còn là vị thành niên hắn đã từng 6 lần bị ám sát, lần nguy hiểm nhất là có người mua chuộc người hầu thường đi theo cạnh hắn, khi hắn cưỡi ngựa thì dây yên ngựa đã bị cắt đứt hơn phân nửa, suýt tý đã bị móng ngựa đạp chết. Mà khiến cho hắn đau lòng chính là, lúc hắn 14 tuổi, một vị nữ quan cung đình mà hắn yêu thích cùng tin tưởng hơn nửa năm, trong một lần hoan hảo, nàng đã đích thân dâng cho hắn một ly rượu độc.
Thế nhưng Kangtuosi, hắn rất ngoan cường mà sống. Sống đến ngày làm lễ thành niên!
Chỉ dùng hơn một năm, hắn lấy danh phận là truyền nhân chính thống của hoàng tộc, thu phục được thế lực của nguyên lão viện đầy bảo thủ, ầm thầm mua chuộc các tướng lĩnh địa vị cao trong quân đội nhằm chiếm lấy sự ủng hộ của quân đội, sau đó trong một bữa tiệc cung đình, hắn giả say gây chuyện, trước mặt mọi người chém chết một người anh họ đang có dã tâm chiếm đoạt ngôi vị hoàng đế. Mà ngay ngày hôm sau, hắn liền triệu tập quân đội đi vào đế đô, bắt đầu một cuộc thanh tẩy với quy mô lớn.
Ba người anh em của mẹ hắn, toàn gia tộc bị nhổ tận gốc, thành viên trong tộc đều bị xử tử, trong vòng ba ngày, đế đô Aosiji Liya máu chảy thành sông, ngàn vạn dân chúng đều bị hoảng hốt.
Mà lúc mẹ hắn quỳ xuống van xin hắn, cầu xin hắn tha cho người em nhỏ tuổi nhất của bà một con đường sống, Kangtuosi suy nghĩ suốt một đêm liền đáp ứng. Mà người chú nhỏ tuổi nhất của hắn bị phán lưu vong tới phương đông xa xôi, thế nhưng trên đường lưu vong, liền bị một đám đạo tặc giết chết-- không ai tin tưởng việc này sẽ không liên quan tới Kangtuosi.
Vì thế, từ ngày đó mẹ hắn đã tiến vào trong thâm cung, trong 5 năm liền cũng không có đi ra cửa cung nửa bước, cũng không có gặp lại mặt người con của mình dù chỉ một lần, thẳng cho đến ngày bà chết đi !
Kangtuosi xưa nay vốn nổi tiếng là rất ngoan cường, quả cảm, bền gan vững chí, cũng như .... tàn nhẫn ! Từ lúc hắn trưởng thành tiếp nhận lấy quyền lực, đã không dưới 20 lần dẫn quân phòng vệ trong nước tiến đánh người Odin. Thân là chí cao vô thượng của đế quốc, vị bệ hạ này thân mặc giáp, cầm binh khí, tự mình thống lĩnh quân sĩ, cùng đám kỵ binh xung phong ở phía trước, cùng nhau chiến đấu, cùng nhau tiến đánh người Odin, cùng nhau sống trong những ngày tháng băng tuyết ở phương bắc-- lúc này chân trái của hắn thiếu mất một ngón út, chính là bởi vì trong lần cuối cùng viễn chinh về phía bắc, tại một vùng giá rét lạnh buốt nên ngón chân bị hoại tử mà phải cắt bỏ !
Hắn thật sự giống như là một thanh trường mâu, một thanh trường mâu trong tay kỵ sĩ, đánh đâu thắng đó, ngoan cường, dũng khí, đồng thời cũng .... máu lạnh và tàn nhẫn !
Thế nhưng, hắn cuối cùng cũng đã già, phảng phất như tất cả nhưng thứ hùng mạnh nhất trên thế giới này, cũng dần dần bị thời gian bào mòn theo năm tháng, không còn sắc bén như xưa, hút cạn tinh lực của hắn. Nguyên bản thân thể cao to, thế nhưng sau hai năm bệnh nặng nay đã gầy đi, chỉ còn lại một bộ khung xương rộng thùng thình.
Lúc này, vị chúa tể chí tôn, đang dùng một tư thế suy yếu ngồi trên thần thai, cúi đầu trầm tư, hai đầu lông mày thống khổ vắt lại, trán đầy nếp nhăn, từng cái từng cái đều sâu rõ, giống như là bị dao búa khắc vào.
Rốt cục, một tiếng thở dài hùng hồn mạnh mẽ đánh tan sự yên tĩnh.
"Kaweixier cơ trí, Kaweixier thông minh, Kaweixier trí tuệ, hiện tại ta cần lời đề nghị khách quan từ phía ngươi." Vị hoàng đế già cả thở dài, giọng nói khàn khàn của hắn phảng phất như chứa đựng sự phẫn nộ cùng nôn nóng.
Lúc này trong hoàng cung to như thế, nhưng chỉ có một người đang ngồi trước mặt của vị hoàng đế già.
Người này cũng đã cao tuổi, da mặt hiện lên vẻ vàng vọt của tuổi già, chỉ là trán và hai gò má của hắn vẫn như cũ chưa hề có nếp nhăn, mũi nhô cao, môi cong nhu hòa, có thể nhìn ra đây là một mỹ nam tử lúc còn trẻ. Mà cho dù lúc này tuổi đã lớn, thế nhưng đôi mắt vẫn còn lưu lại vẻ bình tĩnh an bình cùng trí tuệ, không bị thời gian làm phai mờ.
Kaweixier chính là đồng bọn mà kỵ thương đại đế tín nhiệm nhất trong suốt cuộc đời, được giới quyền lực cao tầng của đế quốc xưng hô là "Thuẫn bài của kỵ thương". Kỵ thương đại đế Kangtuosi đối với vị đồng bạn này hầu như tín nhiệm không gì sánh được, thân là một hoàng đế nổi tiếng tàn nhẫn nghi kỵ thậm chí là tàn bạo, việc này quả thực làm cho người ta khó hiểu.
Nhưng vị Kaweixier này, hắn khư khư chiếm được sự tín nhiệm duy nhất của kỵ thương đại đế, hơn nữa loại tính nhiệm này không có phai mờ theo năm tháng, trái lại còn có xu thế càng ngày càng mạnh. Toàn thể người trong hoàng cung, chỉ có mình hắn là có thể tùy thời không cần thông báo cũng có thể đi vào cung điện cùng thư phòng của hoàng đế. Bất kỳ yêu cầu nào của Kaweixier, Kangtuosi đều có thể đáp ứng -- tuy rằng trong nhiều năm qua, Kaweixier rất thông minh khi không lạm dụng quá mức những cái đặc quyền này.
Mà mỗi cái đề nghị của Kaweixier, cho dù là một đệ nghị hoang đường, Kangtuosi đại đế cũng sẽ rất nghiêm túc suy xét khả năng thực tế của nó.
Thế nhưng một người được hoàng đế tin tưởng đến như vậy, rất khó tin tưởng, thân phận của hắn cư nhiên không hề có tới một quan nửa chức danh hiệu ! Danh hiệu duy nhất mà hắn có, gần như cũng không chính thức là "cố vấn cho hoàng thất".
Thế nhưng, bất kỳ câu nói nào của hắn, đối với kỵ thương hoàng đế, ảnh hưởng còn vượt xa lời nói của tể tướng đương triều !
Kaweixier hiện tại đã 57 tuổi, so với kỵ thương đại đế còn muốn lớn tuổi một tuổi. Lúc hắn còn trẻ đã từng có tiếng là thiên tài kiệt xuất nhất trong học viện của đế quốc. Hầu như tất cả học viên hay đạo sư cùng học giả trong tất cả các học viện của đế quốc, cho dù là thích hắn hay là không thích hắn, đều phải thừa nhận, hắn đối với phân tích sự việc là vô cùng hiểu rõ cùng trí tuệ.
Vô luận là lĩnh vực chính trị, lịch sử, hay là nghệ thuật, tôn giáo v.v..., hắn đều am hiểu rất sâu.
Tiên đoán của hắn về mọi quốc sách của đế quốc, cuối cùng đều biến thành hiện thực, mỗi cái đề nghị của hắn đưa cho bệ hạ, cuối cùng đều đạt được kết quả mong muốn.
Thế nhưng một người như thế, lại không đạt được bất kỳ chức quan nào!
Không phải vì Kaweixier xuất thân thấp kém, hắn sinh ra trong một gia đình quý tộc trung lưu, tuy rằng gia đình không có giàu có, thế nhưng vượt xa xa qua mức có thể bước vào cửa quan trường.
Thậm chí hắn còn là bạn tốt của hoàng đế, hơn nữa đã là bạn hơn ba mươi năm. Có người nói kỵ thương đại đế lúc còn trẻ, thường hay cải trang để vào học viện nghe giảng, mà ngay lúc này, hắn gặp được Kaweixier, một thiên tài mới nổi của học viện, cũng như đã bị trí tuệ cùng cơ trí kiệt xuất của Kaweixier chinh phục.
Thậm chí trong một lần hưng phấn, kỵ thương đại đế còn nói nhỏ với vị bằng hữu của mình: Kaweixier, ta sẽ chọn ngươi làm tể tướng khi ta lên làm hoàng đế!
Nhưng rất đáng tiếc, vị thiên tài vốn có khả năng sẽ trở thành quân thần cao nhất tại đế quốc, nhưng lại bất đắc dĩ phải hoàn toàn chia tay con đường làm quan của mình.
Đơn giản là, một ít ngôn luận cùng quan điểm công khai của hắn đã chọc giận không ít người.
Lúc còn học trong học viện, Kaweixier cũng đã có danh tiếng khá lớn, nhiều lần công khai biểu lộ chủ trương chính trị của hắn: chế độ quân khu "Tema" kéo dài hơn một trăm năm của đế quốc Byzantine, căn bản chính là nguyên nhân lớn nhất làm cho thực lực của đế quốc từ từ bị suy yếu ! !
Dân số của đế quốc Byzantine đông gấp mười lần người Odin, lãnh thổ thì gấp ba lần Odin, thế nhưng hơn một trăm năm tranh đấu cùng người Odin đều là vị vây trong hoàn cảnh xấu, mà chế độ quân khu Tema căn bản là nguyên nhân lớn nhất ! Chính vì chế độ quân khu lạc hậu cùng mục nát này đã đem một đế quốc hoàn chỉnh phân cách ra thành nhiều cá thể, khiến cho mỗi lần đế quốc lâm vào tình trạng khó khăn đều không thể tập trung toàn bộ thực lực của một nước để chống lại kẻ thù từ bên ngoài, cùng lúc chế độ quân khu trùng lặp đã làm tiêu hao lãng phí rất lớn thực lực của đế quốc. . .
Cái chủ trương này, năm đó đã chọc giận không ít quân phương (quân đội địa phương) có thế lực hùng hậu.
Quân chế Tema, là một loại chế độ hành chính quân sự đặc thù được lập ra cách đây hơn một trăm năm. Lúc đó đế quốc bất hạnh rơi vào trong một cuộc phản loạn nội chiến, mà thừa dịp đế quốc Byzantine bị suy yếu, các cường địch xung quanh như người Odin ở phương bắc và dân du mục ở phương đông liền nhân cơ hội mà xâm chiếm, đế quốc một lần nữa đối mặt với tuyệt cảnh phải bị sụp đổ.
Mà vị hoàng đế của đế quốc lúc bấy giờ, để đối mặt với nguy cơ này, đã đặt ra một chế độ hành chính bán quân sự hóa hoàn toàn mới toanh, dưới chế độ này, tất cả lãnh thổ của đế quốc Byzantine, ngoại trừ đế đô Aosiji Liya nằm ở giữa tiếp tục là một phần lãnh thổ trực thuộc hoàng đế ra, còn lại lãnh thổ đều được chia đều thành vài chục "quân khu", Tema là một từ có nghĩa là "quân đội đóng quân tại chổ", mỗi một quân khu đều thiết lập một tổng đốc làm quan chức hành chính cao nhất, tổng đốc sẽ do tướng lĩnh quân đội đảm nhiệm. Trên nguyên tắc, trong mỗi một quân khu đều thực thi chế độ nông binh, có nghĩa là chính phủ sẽ cung cấp một bộ phận ruộng đất, sau đó chiêu nạp một ít nông dân tiến hành trồng trọt, những nông dân được chiêu nạp này có thể lấy được một phần thu hoạch, cùng lúc bọn họ cũng phải thực hiện quân dịch, bình thường thì trồng trọt, rảnh rỗi thì tiến hành một ít huấn luyện quân sự, một khi chiến tranh xảy ra thì phải hưởng ứng mà nhập ngũ.
Quan điểm lúc đó cho rằng: chỉ cần nông binh có cuộc sống được đảm bảo, trong lúc động viên chiến tranh cùng chỉ huy cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều, đồng thời, vì bảo vệ cho chính mảnh đất của mình chống lại giặc xâm lấn cho nên sĩ khí cũng sẽ cao hơn bình thường, mà phần lương bổng của bọn họ do đế quốc gánh vác cũng sẽ giảm thiểu tới mức thấp nhất.
Sự thực đã chứng minh, cái quan điểm này quả thực không sai.
Thế nhưng vấn đề là, chế độ này đồng dạng cũng mang theo những khuyết điểm bẩm sinh không cách nào tránh khỏi ! Phải biết rằng chế độ nông binh chỉ có thể áp dụng lúc nguy cấp, mà căn bản là không có cách nào có thể trở thành quốc sách để phát triển lâu dài.
Lúc Kaweixier còn trẻ đã từng phát biểu quan điểm trên, đem cái chế độ này đánh giá tệ thê thảm.
Vị trí giả này của đế quốc cho rằng, khuyết điểm đầu tiên, chính là một chế độ như vậy chỉ có thể là một loại sách lược ưu tú trong khoảng thời gian nguy cấp. Nông binh sở hữu ruộng đất mặc dù đối mặt với quân xâm lược nhằm bảo hộ gia đình nhà cửa thì sĩ khí sẽ rất cao, thế nhưng bản chất vẫn là nửa nông nửa binh, hay nói chính xác bản chất của những nông binh này chính là : thương đất !
Bọn họ không cách nào rời khỏi bản địa để mà chiến đấu xa ! Lúc bọn họ bảo vệ đất của bọn họ tất nhiên sẽ mười phần cực lực, nhưng một khi quân đội này tiến hành xuất chinh ở xa mà nói, thường thường sĩ khí sẽ giảm. Nói tóm lại một câu là, đám nông binh như thế không cách nào đảm nhận được vai trò của quân đội chính quy !
Cái nhược điểm thứ hai chính là lãng phí ! Chế độ nông binh như vậy chỉ có thể phát huy hiệu quả khi gặp phải kẻ thù xâm lược, nói cách khác, đương lúc địch nhân đánh tới địa phương của bọn họ, đám nông binh này mới phát huy toàn bộ sức mạnh phòng ngự của bọn họ. Nhưng chiến tranh, không phải chỉ vỏn vẹn là phòng ngự chờ bị đánh ! Chính bởi vì như vậy, đế quốc còn cần phải thành lập thêm một chi quân đội chính quy chuyên nghiệp phụ trách chủ động tiến công. Mà kiến tạo một đội quân cơ động như thế sẽ tốn rất nhiều tài nguyên cùng tiền bạc.
Nhược điểm thứ ba chính là : ruộng đất ! Đế quốc Byzantine là thể chế phong kiến phân phong ( DG : phong tước, phân chia giai cấp, ruộng đất), trên bản chất, hoàng thất là quý tộc cao nhất, xuống tiếp phía dưới chính là các gia tộc thân cận của hoàng thất. Mỗi một quý tộc mới được sinh ra đều được phong hầu phân chia ruộng đất. Mà chỉ khi toàn thể gia phả bị diệt vong thì dòng tộc mới đoạn tuyệt, lúc đó đế quốc mới có quyền đem đất đai này thu hồi lại trở thành sở hữu quốc gia. . . Nhưng tốc độ sản sinh ra quý tộc mới vĩnh viễn nhanh hơn nhiều so với quý tộc vị diệt vong, nhanh hơn nhiều nhiều lắm ! Lãnh thổ của đế quốc tuy rằng có mở mang, thế nhưng dù sao tổng số lượng đất cũng là có hạn. Chỉ với một số lượng đất có hạn, lại liên tục không ngừng cấp cho giai cấp quý tộc, cùng lúc còn phải cấp cho nông binh trong quân khu làm đất canh tác, nhu cầu ruộng đất ngày càng nhiều, hình thành một loại mâu thuẫn không thể hòa giải.
Mà khuyết điểm thứ tư chính là. . . Quyền lực!
Từ lúc chế độ Tema sinh ra, đã trực tiếp tạo thành một hậu quả nghiêm trọng chính là thế lực của quân phương lớn mạnh chưa từng có, thế nhưng đối với tiêu chuẩn của một quốc gia mà nói, loại "lớn mạnh" này lại tạo thành sự uy hiếp.
Tổng đốc là quan hành chính cao nhất của quân khu, đây là một chức quan bán quân sự, tổng đốc trước giờ giống nhau đều do tướng lĩnh quân đội đảm nhiệm-- bởi vì cần phải phụ trách việc chỉ huy nông binh, cho nên cũng cần phải có một thủ lãnh bán quân sự. Mà cùng lúc để trung ương bất an chính là, những quân khu này đã xé đế quốc ra thành hơn vài chục cái tập đoàn quân sự nhỏ, hầu như rất ít khi chịu sự quản hạt của trung ương!
Bởi vì các nông binh có đất để tự do trồng trọt, cho nên những cái tập đoàn quân sự nhỏ này hầu như có thể tự cung tự cấp! Mà tài chính thu được cũng độc lập tiêu dùng! Điều này trực tiếp quý tộc hóa các tướng lĩnh quân phương !
Thử nghĩ, mỗi một tổng đốc ở trong quân khu của mình, dưới sự quản hạt của bản thân, nắm trong tay quyền tự do chi thu tài chính, có ruộng đất có binh mã, không cần trung ương cung cấp quân lương cũng có thể tự cung tự cấp, thậm chí có vài quân khu đặc biệt hùng mạnh, tổng đốc hoàn toàn có thể thông qua mua bán, lần nữa tổ kiến lại quân đội trong quân khu của mình, chọn ra một bộ phận lính tinh nhuệ tạo thành quân đội chính quy !
Thời gian dài, hầu như từng bước từng bước tạo thành những tập đoàn quân sự lớn tự cung tự cấp! Mà các tập đoàn quân sự này, lại trở thành một khối u ác tính sinh trưởng bên trong cơ thể không lồ của đế quốc!
Tướng lĩnh quân phương được quý tộc hóa, quân phiệt hóa, trở thành nguyên nhân khiến cho đế quốc Byzantine tuy lớn nhưng lại không mạnh.
Trải qua hơn một trăm năm, số lần tổng đốc bên trong đế quốc tạo phản đã đạt hơn con số mười lần, trong đó có sáu lần mới nhất, chính là phát sinh trong 30 năm gần đây!
Khư khư một cái chính sách như thế, quân phương trở thành người trực tiếp nhất được hưởng lợi, đương nhiên bọn họ sẽ hết mình ủng hộ chế độ này. Lịch đại hoàng đế cũng không phải là không có nghĩ tới, cũng đã nổ lực dẹp bỏ cái chế độ này, thế nhưng quân phương trải qua nhiều năm tẩm bổ, đã trở thành một con quái thú khổng lồ, đến mức ngay cả hoàng đế đế quốc cũng không hoàn toàn chế trụ được con quái thú này. Quân phương chỉ vì bảo vệ lợi ích của mình, đương nhiên sẽ nỗ lực loại trừ tất cả những cử động làm nguy hại tới chế độ Tema.
Tại vài chục năm trước, có một lần hoàng đế tiền nhiệm đã lần nữa nỗ lực cải biến cái loại quân chế này, tể tướng lúc đó của đế quốc nhận lệnh soạn thảo công văn phản đối chế độ Tama, kết quả để bảo vệ lợi ít cho chính mình, quân phương không ngại phát động một hồi chính biến quy mô nhỏ, vị tể tướng kia bị "loạn quân" xông vào nhà giết chết, mà sau đó, dưới áp lực từ phía quân phương, hoàng đế phải thu hồi lại mệnh lệnh của chính mình.
Nhiều lần được lịch đại hoàng đế thỏa hiệp, giúp cho chế độ Tama thâm căn cố đế, mà thế lực của quân phương trong một trăm năm qua đã mở rộng hơn rất nhiều. Lúc chế độ Tema vừa thành lập, toàn đế quốc chỉ có 31 cái quân khu Tema, mà tới lúc vị kỵ thương hoàng đế Kangtuosi lên ngôi, toàn bộ quân khu Tema của đế quốc Byzantine đã đạt tới con số 46! !
46 cái quân khu Tema, hầu như chiếm phân nửa số lãnh thổ của đế quốc! ! Mà phân nửa còn lại, cũng có một phần lớn là lãnh địa thuộc về giai cấp quý tộc, chân chính coi như là lãnh thổ trực thuộc sự quản hạt của trung ương, đã không còn tới một phần năm toàn bộ lãnh thổ đế quốc! !
Mà người quyền quý mới từ trong quân đội đi ra, một khi trở thành tổng đốc của quân khu Tema, thường là nắm giữ chức vụ này cả đời, có thể ngồi vững cho tới lúc chết mới thôi, thậm chí trong đó có vài quân khu đặc biệt hùng mạnh, còn có thể truyền thừa từ cha sang con tiếp tục cai quản quân khu.
Chế độ Tema phảng phất như là quái thú, đem các quân phương của đế quốc vì lợi ích chung mà đoàn kết vững vàng lại với nhau, nguyên bản là quân đội bảo vệ cho quốc gia, lúc này lại trở thành gánh nặng hút lấy máu tươi của đế quốc. Mà quân bộ của đế quốc, hầu như trở thành một cái hạch tâm trung ương độc lập hoàn toàn với hoàng thất. Toàn quốc có 46 cái quân khi Tema, chính lệnh sở hữu, mệnh lệnh quân sự, thậm chí là chi thu tài chính, đều do quân bộ trực tiếp tiến hành điều phối.
Mà hoàng thất để chống lại quân phương càng ngày càng khổng lồ, tiếng tâm càng ngày càng vang dội, cũng chỉ có thể làm hết mọi khả năng để lấy được lòng trung thành của quân đội thường quy-- chỉ có những người này, mới được cho rằng là quân nhân chân chính, mà không phải là quân phiệt do quý tộc hóa ! !
Mà nội bộ quân đội, cũng chi làm hai phe phái khác nhau, một phái lấy chế độ tập đoàn quân phiệt làm gốc, phái này chiếm tuyệt đại đa số quân phương, đã từ quân nhân bảo vệ cho lợi ít quốc gia trở thành bọn sâu mọt tập đoàn quân phiệt chỉ biết gìn giữ lợi ích của cá nhân. Mà còn lại một phe phái, chính là một số ít quân nhân chân chính vẫn như cũ bảo trì tín ngưỡng đối với quốc gia.
Đáng tiếc chính là lực lượng của phe phái quân phiệt lại vô cùng hùng mạnh, toàn nước có 46 vị tổng đốc chiến khu Tema, hầu như tám chín phần mười đều là thành viên của phe phái này.
Mà phe của quân nhân chân chính, thì đại bộ phận chính là hơn mười cái binh đoàn thường quy nồng cốt của trung ương( Adelike cùng binh đoàn 13 không hề nghi ngờ chính là thành viên trong phe này. )
※※※
Kaweixier năm đó đã từng hướng về kỵ thương đại đế lúc còn trẻ, biểu đạt qua lập trường chính trị của hắn, thế nhưng vì hắn đối với quân khu Tema là có địch ý, khiến cho quân phương phi thường bất an. Nếu như là người khác ôm một cái chính kiến địch ý như thế này, hay là một học giả nào đó trong học viện của đế quốc, như vậy những nhân vật lớn của quân phương tối đa cũng chỉ cười nhạt, chính xác là cười kinh thường.
Thế nhưng vị Kaweixier này, lúc hắn còn trẻ thì thanh danh đã hiển hách, thiên tài trứ danh nhất của học viện quân sự trong mười năm qua, hơn nữa hoàng đế đối với hắn cũng không chút nào che giấu khen ngợi. . . một tên gia hỏa có thể gần gũi cũng như có thể gây ảnh hưởng đến hoàng đế bệ hạ, thế nhưng hết lần này tới lần khác đối với quân khu Tema lại ôm địch ý rất lớn, khiến cho người của quân phương làm sao có thể an tâm?
Mà vừa vặn kỵ thương hoàng đế lúc còn trẻ rất cần quân đội để đoạt lại quyền hành, hắn đã phải làm ra một vài thỏa hiệp nhất định, trong đó một thỏa hiệp chính là, phải hứa rằng Kaweixier vĩnh viễn không được đảm nhiệm bất kỳ chức quan chính thức nào cả!
Mà bi kích của Kaweixier không chỉ ở chổ quân phương có địch ý đối với hắn, cùng lúc ngay cả một đoàn thể chính trị lớn khác của đế quốc là nguyên lão viện, cũng biểu thị sự bất mãn đối với vài quan điểm của Kaweixier.
Nguyên lão viện là một thể chế chính trị lâu đời của đế quốc Byzantine, chủ trương chính trị vào thời kỳ lập quốc cách đây một nghìn năm trước của đế quốc Byzantine chính là "quân quyền lấy dân làm gốc", cái này có thể xem như là có chút dân chủ. Mà thành viên của nguyên lão viện, nói cho cùng chính là một ít tướng lĩnh ưu tú của quân đội, nhân vật tinh anh đại biểu cho giới quý tộc, còn có một ít thường dân thế nhưng phải là người có một ít hành nghiệp hay danh vọng hoặc địa vị cao trong vài lãnh vực nào đó( chẳng hạn như phú thương hoặc là các học giả tôn kính hay là nghệ thuật gia nổi tiếng v.v.... ).
Trong thời kỳ đầu lập quốc, nguyên lão viện chính là nơi rất có quyền lực, thậm chí tại giai đoạn đầu của thời kỳ khai quốc, nguyên lão viện thậm chí có quyền tuyển cử hay bãi nhiệm hoàng đế. Thế nhưng về sau hoàng quyền dần dần hùng mạnh, chế độ nguyên lão thương nghị quốc sự này cũng dần dần xuống dốc. Mà về sau, dưới sự thành lập của chế độ quân khu Tema, danh tiếng của quân đội dần dần vang dội, nhanh chóng vượt qua nguyên lão viện đang bị xuống dốc, điều này khiến cho nguyên lão viện nguyên bản đã từng thể hiện tinh thần lập quốc của đế quốc Byzantine, trở thành một loại tồn tại vật vờ giống như là kê lặc (1). Các chính sách trọng yếu đã không còn phần biểu quyết của nguyên lão viện, mà một ít chuyện nhỏ vặt vãnh, bọn họ cũng không thèm quản lý.
Cho tới hiện tại, tồn tại của nguyên lão viện, chỉ là cấp cho một ít nhân vật quyền quý tăng thêm một cái danh hiệu cùng tầng hào quang ở trên đầu.
Thế nhưng trong nguyên lão viện, cũng còn không ít người vẫn ngoan cường bảo vệ tín ngưỡng trước đây của họ, nhóm người này được xưng là "viện đảng ", bọn họ vẫn như cũ không có buông tha cho chủ trương truyền thống của nguyên lão viện chính là : hoàng quyền cần bị hạn chế! Mà sự tồn tại của nguyên lão viện, chính là gánh chịu trách nhiệm hạn chế hoàng quyền mở rộng vô hạn mà thương tổn đến lợi ít của dân chúng! Thậm chí, bên trong phe phái quân nhân chân chính, có không hề ít quân nhân, cũng chịu sự ảnh hưởng từ tư duy này của viện đảng, trở thành một thành viên trong nguyên lão viện.
Mà hoàng thất đôi khi để chống lại quân bộ ngày càng lớn mạnh, cũng phải mượn hơi cùng mượn sức từ phía nguyên lão viện, khiến cho đoàn thể chính trị từ thời xa xưa này lại có thể tiếp tục tồn tại.
Thế nhưng, nguyên lão viện căm ghét Kaweixier!
Căm ghét vị thiên tài kiệt xuất nhất của học viện quân sự đế quốc!
Bởi vì bên dưới cái ý nghĩ đầy trí tuệ của Kaweixier, cư nhiên ẩn chứa một trái tim cuồng nhiệt của kẻ độc tài ! Cái tên trí giả lý trí và thông tuệ này, cư nhiên từ đầu tớ chân đều là người ủng hộ hoàng quyền độc tài ! !
Trong mắt của hắn, không chỉ có quân phương theo chế độ quân khu Tema là khối u ác tính, mà nguyên lão viện xưa nay thích khoa tay múa chân với hoàng quyền, đồng dạng cũng là cái đinh trong mắt. Từ Kaweixier xem ra, nếu như có thể đem hai cái khối u này diệt trừ, sau đó tìm một hoàng đế đủ mạnh và anh minh thanh tuệ tiến hành độc tài, một lần nữa lập lại trung ương hạch tâm hùng mạnh, mới có thể giúp cho cái đế quốc này chân chính một lần nữa tỏa sáng thanh xuân.
Cho nên. . . Trong ánh mắt của nguyên lão viện, Kaweixier cũng biến thành người không được hoan nghênh.
Hai đại chính thể của đế quốc đều hắn liệt vào danh sách đen, Kaweixier đã định trước rằng suốt đời không cách nào có thể đặt chân vào quan trường, hắn tuy rằng trở thành bạn thân của hoàng đế, cố vấn cho hoàng đế, thậm chí kỵ thương đai đế đối với hắn rất là tin tưởng, thế nhưng hết lần này tới lần khác, hắn không có cách nào tự tay mình thi triển ra khả năng của mình ở trong quan trường.
Này không thể không nói, cũng là một việc bi ai của Kaweixier.
※※※
Lúc này, kỵ thương đại đế lúc về già đang nhìn vị trí giả mà bản thân mình rất tín nhiệm, vô lực thở dài : "Kaweixier, ta cần trí tuệ của ngươi. Ta cần chọn một người ! Cái đám quân phiệt chết tiệt rốt cục cũng mất đi một chức vị phó đại thần phụ trách quân đội, đây là cơ hội tốt để cài người của ta vào đó."
Kaweixier hai tay giấu ở trong tay áo, nhẹ nhàng khoanh hai tay lại, đứng dậy hơi khum người, tiếng nói có chút lanh lảnh và nhu hòa: "Bệ hạ, ta suy nghĩ đã lâu, có lẽ. . . đã tới lúc chúng ta làm một ít cải biến."
Cải biến?
Hai đầu lông mày của vị kỵ thương đại đế, Kangtuosi, ninh lại cùng một chỗ.
"Thành quả lần này chúng ta đạt được không tính là nhiều lắm, tuy rằng khí thế của bọn quân phiệt có chút thu liễm. . . Thế nhưng, một chức vị phó đại thần phụ trách quân quân đội, cũng không thực sự tạo thành tổn thương gì cho bọn chúng." Giọng nói của Kaweixier rất bình thản, thậm chí bên dưới loại bình thản này, còn ẩn giấu một phần lạnh lùng: "Ta cần biết trước ý chí của ngài, bệ hạ. . . Kết quả cuối cùng của ngài muốn là gì?"
"Kết quả?"
Kỵ thương đại đế bỗng nhiên nhướng hai đầu lông mày lên, cũng trong nháy mắt này, một cổ uy nghiêm sắc bén từ trên khuôn mặt của hắn hiện lên, tinh khí thần trong ánh mắt của hắn đều bạo phát, làm cho hắn phảng phất như trẻ lại hai mươi tuổi, biến thành một kỵ thương đại đế chân chính lúc còn trẻ năm đó dẫn quân ngang dọc trên vùng tuyết lạnh phương bắc !
Nhưng vẻ mặt phấn chấn này, cũng gần như chỉ có thể duy trì trong một cái nháy mắt, vị hoàng đế già lập tức thấp giọng cười nhạt: "Kết quả, ngươi còn hỏi kết quả !? Kaweixier, ta tới hoàn cảnh này rồi, còn có thể cần kết quả nào khác chứ!"
Hoàng đế nắm chặt hai bàn tay, móng tay bấu thật sâu vào trong lòng bàn tay, xương bàn tay trở nên trắng phiếu, tận lực kiềm chế kích động cùng phẫn nộ ở trong lòng: "30 năm, Kaweixier! Ta nhất mực nhẫn nại, mà ngươi cũng liên tục khuyên giải an ủi ta phải nhẫn nại, nhưng ta nhẫn nại là chờ kết quả gì đây? Bọn sâu mọt quân phiệt, đã đem đế quốc thuộc về ta ăn đục cho thành trăm ngàn lỗ hỗng! Mà những tên gia hỏa lòng tham không đáy này càng ngày lại càng trở nên tham lam! Kaweixier, ta vẫn tin tưởng trí tuệ của ngươi, cho tới tận ngày hôm nay, ta cũng chưa từng hoài nghi về điểm này. Ta thực sự là không thể tiếp tục chờ đợi được nữa."
Hắn ngưng mắt nhìn người bạn hữu tín nhiệm nhất của mình, thấp giọng nói: "Ta già rồi. Tuy rằng bản thân ta không chịu nói ra ta đã già, nhưng trong lòng ta rất rõ ràng-- Ta đã già ! Lúc còn nhỏ thì trải qua các lần ám sát, sau đó lại là cuộc đời quân lữ, số mệnh đã định trước ta không cách nào trở thành hoàng đế sống thọ. Kaweixier, ngươi hiểu rồi chứ? Ta hiện nay, năm nay so với năm trước càng thêm suy yếu. . . Không, phải nói là hôm nay so với hôm qua càng thêm suy yếu!"
Ánh mắt của vị hoàng đế này liên nôn nóng giống như là một con hùng sư: "Phụ thân ta lưu lại cho ta một cái đế quốc bị trăm ngàn lỗ hỗng, mà trong nhiều năm nay ta liên tục may may vá vá, thế nhưng ta không cam lòng đem một đế quốc vẫn còn trăm ngàn lỗ hỗng giao cho con cháu mình! Thế nhưng ta hoài nghi, ta rất khó. . . Không, không phải rất khó, mà là chắc chắn không cách nào làm được! Ta không cách nào có thể đem từng cái từng cái khối u này hoàn toàn diệt trừ trước khi ta chết !"
Nói xong, vị hoàng đế già nhìn Kaweixier một chút : "Thân thể của ngươi luôn luôn tốt hơn so với ta, ta tin tưởng, sau khi ta chết, ngươi cũng có thể sống tiếp ít nhất là hai mươi năm. Đáng tiếc. . . Nếu như ta có một đứa con thông minh, như vậy ta sẽ yên tâm hơn khi đem việc còn làm chưa xong này giao cho hắn, sau đó nhờ ngươi giúp hắn hoàn thành sự nghiệp của chúng ta! Thế nhưng Kaweixier. . ."
Hoàng đế già hừ một tiếng: "Ngươi xem xem ta còn cần kết quả gì nào? ! Con của ta là một đứa ngu ngốc nhu nhược, hắn thậm chí sẽ vì một người nam nhân mà ô hợp với cái bọn sâu mọt quân bộ ! ! Đừng nói rằng ta không biết, cái tên thỏ mặt trắng Bangfuleite kia, lẽ nào đứa con yêu quý của ta, sẽ không biết nam sủng của hắn là hạng người nào? Trên chiến trường đánh bị thương Heisiting? Cái này đúng là trò cười ! ! Thế nhưng con ta lại để hắn thu nhận lấy quân công, cư nhiên cùng đám sâu mọt quân bộ hợp tác ! Điều này quả thật làm ta thất vọng tới cực điểm ! Kaweixier, đứa con này làm ta tuyệt vọng, hắn đã trở thành đệ tử của ngươi hơn mười năm, thế nhưng hắn không thể học lấy được một phần mười trí tuệ của ngươi ! ! Mà cái làm ta thất vọng nhất chính là, hắn đã kết hôn hơn một năm, hắn cưới thiếu nữ quý tộc xinh đẹp nhất Aosiji Liya, việc này chắc ngươi cũng đã biết, hắn cư nhiên không có cùng vợ của mình ngủ chung dù chỉ một lần! ! Ta thậm chí hoài nghi, cái sở thích nam nhân dơ bẩn của hắn, có hay không sẽ dẫn đến sự tuyệt vong của gia tộc Kelunma chúng ta ! !"
Kaweixier lẳng lặng đứng nghe vị bệ hạ này phẫn nộ phát tiết, sau đó lão già cơ trí này mới nhàn nhạt cười, dùng giọng nói bình thản pha chút lạnh lùng của hắn nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Bệ hạ, ngài lại không thể kiềm chế được con phẫn nộ trong lòng rồi . . . xin ngài đừng quên câu nói kia: đối mặt với việc không cách nào giải quyết, mà nhất mực chỉ biết bi thương phẫn nộ hoặc là luống cuống, những hành động này chỉ thuộc về bọn nhu nhược." (DG : bố khỉ, đạo văn, trộm của lão gia hỏa !?)
Kỵ thương đại đế Kangtuosi nhất thời ngậm miệng lại.
"Phẫn nộ không làm nên chuyện gì, ta cần phải biết rằng, ngài muốn có dạng kết quả nào đây?" Mí mắt của Kaweixier chậm rãi nhướng lên, phảng phất như rất thờ ơ mà nói: "Ta từng nói qua, chúng ta cần một cái cơ hội, nhưng mà hình như vận mệnh không có chiếu cố tới ngài, cơ hội ngài cần vẫn còn chưa tới. Thế nhưng, cái này không có nghĩa là cơ hội vĩnh viễn sẽ không đến, nếu như ngài vẫn như cũ muốn tránh rối loạn và nguy hiểm mà nói, như vậy chúng ta cũng chỉ có thể tiếp tục chờ. Còn nếu nhưng ngài muốn một kết quả khác. . ."
"Con của ta có một trái tim chỉ biết thích nam nhân, đủ khiến cho ta tuyệt vọng." Kỵ thương đại đế phẫn nộ rít gào: "Ta không cách nào có thể tiếp tục chờ đợi ! Thời gian của ta không còn nhiều, Kaweixier! Ta không chút nghi ngờ, một khi ta chết đi, đứa con ngu xuẩn của ta lên cầm quyền thì không cần tới một năm, số lượng quân khu Tema bên trong đế quốc sẽ tăng lên gấp đôi ! ! Tiếp sau đó không tới một năm, tổng bộ của quân phương sẽ dời vào cái hoàng cung này-- ta không hề có chút nghi ngờ về điều này! Chuyện tình lần này, đủ khiến cho ta đối với đứa con ngu xuẩn của ta hoàn toàn tuyệt vọng! Cho nên, ta phải mạo hiểm! Ta không có dự định tiếp tục chờ đợi ! Trước khi ta chết, ta phải đem toàn bộ nguyện vọng làm xong một lần !"
Đối mặt với vị hoàng đế đang nôn nóng và kích động, ánh mắt của Kaweixier vẫn như cũ bình tĩnh lạnh lùng và trong suốt, chậm rãi nói: "Ngài hẳn là hiểu rõ, kết quả như ngài mong muốn, xác suất thành công không có cao."
"Ta hiểu rõ ràng!" Kỵ thương đại đế nhếch miệng cười nhe răng nanh ra: "Nếu đã như vậy thì cứ một lần liều mạng cá chết rách lưới đi ! ! Nếu như cái đế quốc này thật sự cần một lần hỗn loạn, mới có thể lần nữa tỏa ra lại ánh sáng xuân xanh mà nói, như vậy, ta cũng hy vọng làm cho nó hỗn loạn một lần ! Chí ít, so sánh với đứa con trai ngu xuẩn của ta, ta có thể nắm chắc được vài phần thắng-- tuy rằng phần thắng rất ít. Thế nhưng. . ."
Vị hoàng đế già này bỗng nhiên chống hai tay lên thành ghế, miễn cưỡng đứng thẳng đứng lên, dưới bộ áo choàng hoa lệ to lớn của hắn là một thân mình cao lớn nhưng chỉ còn da bộc xương, gió thổi ngang qua, lộ ra vẻ vô cùng tiều tụy.
Khuôn mặt của vị hoàng đế già hiện lên một vẻ hoàn toàn kiên quyết: "Nếu như thật sự không thể vượt qua cửa ải này, như vậy, sự vinh quang của gia tộc Kelunma, nên kết thúc trong tay của ta là được rồi ! Đây là đế quốc thuộc về ta, nếu như thật sự muốn nó kết thúc, hồi chuông an táng cũng nên do chính tay ta gõ ! ! !"
Ánh mắt như điện của hắn quét qua khuôn mặt của Kaweixier, kiên quyết nói ra từng chữ từng chữ: "Cá chết ! Hoặc là, rách lước ! Đây là kết quả ta muốn, Kaweixier!"
Kaweixier rốt cục thở dài, hắn vẫn khoanh khoanh hai tay, sau đó hướng về phía vị hoàng đế, cúi đầu xuống, dùng âm thanh nhẹ nhàng nói: "Như vậy, ta đã hiểu rõ ý chí của ngài."
Liền sau đó vị trí giả này lập tức dùng giọng bình thản và rõ ràng nói: "Chức vụ phó đại thần lo việc quân đội, nguyên bản người thích hợp nhất để thay vào chính là công tước Minasi, công tước Minasi đại nhân ở trong quân đội cũng có lực ảnh hưởng rất mạnh, ngay cả bọn sâu mọt cũng phải cấp cho hắn một ít mặt mũi. Nhưng mà mấy năm gần đây sức khỏe thân thể của công tước đại nhân có chút vấn đề, hơn nữa, ta lo lắng. . . Công tước Minasi hiện tại, đã không còn như công tước Minasi trước đây, hắn dường như đã đánh mất một ít nhuệ khí, sợ rằng rất khó nhận trọng trách chính diện giao tranh với bọn sâu mọt này."
"Như vậy, ý của ngươi là?"
"Ngài cần một người mạnh mẽ." Giọng nói của Kaweixier rốt cục cũng toát ra một tia quả đoán: "Nếu như ngài không kiêng kỵ dấy lên một hồi náo động, như vậy ngài cần chọn một người có tâm lý kiên cường và trung thành hoàn toàn, cũng như. . . quyết đoán dũng cảm tiến về phía trước không ngại đụng chạm. Mà một cái nhân tuyển như vậy, hiện tại vừa lúc có một người."
"Ân. . . Ý của ngươi là. . ."
"Adelike tướng quân, chỉ huy binh đoàn 13. Thân là một thành viên của phe quân nhân chân chính, lòng trung thành của Adelike tướng quân đối đế quốc là không cần hoài nghi. Mà năm xưa khi chúng ta nhất mực đưa hắn vào vị trí chỉ huy binh đoàn 13, tới nay cũng đã 9 năm, trong khoảng thời gian này bọn sâu mọt quân bộ đã vô số lần hủ hóa hắn, thậm chí lấy chức vụ tổng đốc ra cám dỗ, mà Adelike tướng quân cũng không hề phản bội, như vậy hắn đáng để bệ hạ tin tưởng. Mà nói đến dũng khí, vị tướng quân bướng bỉnh này, hẳn là sẽ không làm cho ngài thất vọng."
Kỵ thương đại đế nghiêm túc suy tư đề nghị của Kaweixier một chút: "Ta tin tưởng đề nghị của ngươi. . . Thế nhưng, binh đoàn 13 là lực lượng trọng yếu mà chúng ta có trong tay, mất đi Adelike, như vậy ai sẽ lên làm người lãnh đạo mới của kỵ binh đoàn Luodeliya?"
Trên mặt Kaweixier lộ ra một tia tiếu ý: "Công tước Minasi đã từng thầm kín đề cử một người, người này được công tước tán thưởng là đệ tử kiệt xuất nhất của hắn, người này cũng đã từng đi theo công tước đại nhân một thời gian dài, tuy rằng trong đó hơn phân nửa thời gian là làm đầu bếp cho công tước đại nhân. . ."
Sắc mặt của kỵ thương đại đế nhất thời có chút khó coi: "Kaweixier, lẽ nào. . . Người ngươi nói chính là tên thỏ tướng quân Ruhr chuyên lấy bản lĩnh chạy trối chết mà nổi danh? Là tên gia hỏa đó sao?"
Kaweixier hé miệng cười, lúc hắn mỉm cười, ánh mắt của hắn tản mát ra một loại tình cảm mười phần ấm áp khiến cho người ta có cảm giác thân cận: "Bệ hạ, xin ngài tin tưởng, bản lĩnh của Ruhr, tuyệt đối không chỉ có chạy trối chết !"
Đương lúc cửa hoàng cung mở ra, mấy tên người hầu mặc đồ vải lanh màu đen cung kính khoanh tay đứng ở hai bên trái phải, nhìn theo Kaweixier chậm rãi bước ra khỏi cửa hoàng cung, Kaweixier đột nhiên dừng lại ở nấc thang cách mặt đất còn hơn ba mươi bậc, lẳng lặng đứng đó gần hơn một phút.
Vị trí giả tuổi đời không còn trẻ này ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, trên bầu trời đang dần tụ tập một đám mây đen, thưa thớt rơi xuống những hạt mưa nhỏ, sắc trời ảm đạm phảng phất như mang theo một tia tử khí nặng nề. . .
"Rốt cục cũng đợi được ngày hôm nay, quyết tâm vừa rồi. . ." Lúc này trên mặt của Kaweixier không hề lạnh lùng bình thản như khi đối mặt với vị hoàng đế già kia, trong ánh mắt của hắn hàm chứa một tia thâm ý nhàn nhạt: "Chỉ là. . . Có hay không là hơi muộn một tý. Hừ!"
Trong cơn mưa lưa thưa, Kaweixier chậm rãi đi xuống bậc thang, phía dưới bậc thềm, một thân ảnh cao gầy lập tức tiến đến, đem một cái ô màu đen rộng thùng thình che phủ ở trên đỉnh đầu của Kaweixier.
Kaweixier chậm rãi tiếp tục đi phía trước, bước chân không hề dừng lại dù chỉ một bước, mà cái thân ảnh đi theo bên cạnh hắn, tay giơ ô che mưa cho hắn, yên lặng đi theo sau, mặc cho hạt mưa rơi vào bản thân mình, phảng phất như không hề phát giác bị mưa rơi trúng.
Cái thân ảnh đang cầm ô che mưa này, bước đi tập tễnh, lúc đi chân có chút khập khiễng, hình như là có chút dị tật, mà trên khuôn mặt lại mang một miếng sắt che nửa khuôn mặt, chỉ là nửa khuôn mặt lộ ra ngoài thì rất thanh lệ nhưng lạnh lùng tới cực điểm, một con ngươi màu tím rất quyến rũ, lặng lặng đi sau lưng của Kaweixier.
Nữ nhân này, tất nhiên chính là Weiya!
Mãi đến lúc ra khỏi cổng lớn của hoàng cung, một chiếc xe ngựa đang chờ ở trước cổng, xa phu bước tới mở cửa xe, Kaweixier tiến vào trong xe ngựa, lúc này mới quay đầu, phảng phất như tới tận lúc này, mới nhìn thấy được Weiya.
Cơn mưa dần dần trở nên nặng hạt, Kaweixier ngồi ở trong xe, còn Weiya vẫn đứng dưới mưa, hắn nhìn con ngươi màu tím cùng con mắt trong suốt nhưng lạnh lùng của Weiya, nước mưa dần dần làm ướt đẫm mái tóc màu tím của nàng, làm ướt quần áo ở hai vai nàng. Kaweixier mới rốt cục thở dài.
"Đã trở về?"
"Đã trở về."
"Mọi việc đều kết thúc?"
"Kết thúc. Nợ. . Ta cũng đã trả hết."
Kaweixier gật đầu: "Còn tên gia hỏa kia thì thế nào?"
Weiya nhếch nhếch miệng, sắc mặt vẫn băng lãnh như cũ: "Một tên tiểu tử còn rất yếu."
Kaweixier phảng phất như rất thoả mãn với đáp án này: "Ngày mai ngươi đi Odin một chuyến, ta có vài sự việc cần ngươi làm, mỗi một việc đều phải hoàn thành cho tốt."
Nói xong, Kaweixier dường như đã mấy đi hứng thú nói chuyện, hắn đóng cửa xe ngựa lại, sau đó bánh lăn lăn, xe ngựa ngay trước mắt của Weiya chậm rãi rời đi.
Trong xe, Kaweixier rốt cục thở dài, trên mặt của hắn rốt cục cũng lộ ra vẻ mệt mỏi già yếu của một người có tuổi tác cao.
Hắn từ bên dưới ghế ngồi rút ra một cái chăn lông đấp lên đầu gối của mình, sau đó uể oải dựa vào thành ghế. . .
Vị trí giả này dường như thở dài.
"Ân. . . Một kẻ độc tài hùng mạnh, vì sao lại khó tìm đến như vậy. Kangtuosi. . . ta nguyên bản tưởng rằng hắn là một người tốt nhất để lựa chọn, đáng tiếc. . . đáng tiếc. . ." Kaweixier lắc đầu, yên lặng nói nhỏ:
"Đáng tiếc, hắn không phải !"
※※※
"Di, mập mạp, nói như vậy, hiện tại quân đội của đế quốc Byzantine các ngươi, thật ra là đang chia thành hai phe phái ?" Hạ Á ngồi trên lưng ngựa, rất ngạc nhiên kêu to một tiếng.
Trên đường lớn của bình nguyên, một nhóm kỵ binh đang chậm rãi đi về phía lãnh thổ của đế quốc.
Ruhr có chút bất đắc dĩ, nhìn thoáng qua cái tên dế nhũi này, may là bên cạnh đều là thân vệ thân tín của hắn, cho nên cũng không sợ những lời này bị truyền ra ngoài, hắn tức giận lớn tiếng nói: "Đừng luôn miệng các ngươi các ngươi ! Cái tên tiểu tử nhà ngươi, đừng quên hiện tại ngươi cũng là sĩ quan của đế quốc Byzantine !"
Hạ Á cười hắc hắc: "Không muốn cùng ngươi tranh luận vấn đề này, ngươi trước tiên nói rõ một chút, tướng quân Adelike của chúng ta là người thuộc về phe phái nào?"
Liền sau đó Hạ Á sờ sờ cằm suy nghĩ một chút: "Ân, ngươi nói tướng lĩnh quý tộc hóa, đều là người của phe phái quân phiệt, nghe như là bọn sâu mọt bại hoại của quốc gia, tướng quân Adelike là một nhân vật chính trực, tất nhiên không thể làm bạn với bọn người này! Hắn đương nhiên là người của phe quân nhân chân chính." Nói xong, dế nhũi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Ruhr: "Về phần ngươi . . . Ta xem ra, hơn phân nửa ngươi là người của phe phái sâu mọt."
Ruhr tức giận đến mức thật sự muốn bước tới tung chân đá chết cái tên dế nhũi này.
Sau đó hắn cố gắng nhẫn nại đè nén: "Đừng nói bậy! Ông đây cũng là quân nhân chân chính ! Hừ, đám sâu mọt này sớm đã không thể gọi là quân nhân. Trong quân đội rất nhiều chức vị thậm chí đều bị một ít gia tộc quý tộc hóa nắm giữ, tỷ như một ít chức vị tổng đốc của vài quân khu, cha truyền cho con, con truyền cho cháu, cái này con mẹ nó không đáng gọi là quân nhân! Về phần phe phái của bọn ta, là do hoàng đế sáng lập trong học viện quân sự vào 30 năm trước, ý nghĩa chân chính là cách ly hoàn toàn quân đội với các tập đoàn quyền quý, bắt đầu lại từ đầu, bồi dưỡng ra một nhóm quân đội mới chân chính trở thành máu sạch cho quốc gia. Mà sĩ quan xuất thân từ học viện quân sự của đế quốc, đều giống nhau đều được xưng là ưng hệ. Bởi vì cờ hiệu của học viện cùng với ưng kỳ của quân đội đều phi thường giống nhau. Học viên có thể vào học viện quân sự, đều đơn thuần là chọn từ các tiểu quý tộc từng lớp trung lưu, thỉnh thoảng cũng xuất hiện các thường dân có thiên tài xuất chúng. Trong ba mươi năm đào tạo, từng nhóm từng nhóm học viên được phân công tới các binh đoàn thường quy, mới rốt cục hình thành một thế lực ưng hệ trong quân đội, miễn cưỡng cùng đám sâu mọt quân phương hình thành một cái đối trọng! Hanh hanh ! Chỉ bất quá, các học viên có xuất thân từ quý tộc, sẽ dễ dàng thăng cấp hơn. Còn một ít học viên xuất thân từ bình dân, lên chức thì rất chậm, hơn nữa bọn sâu mọt cũng kiêng kỵ đối với người xuất thân từ học viện, luôn luôn tiến hành chèn ép, có vài người thậm chí 20 năm trời vẫn đứng yên một chức vị. Người có thể giống như ta và Adelike được thống lĩnh một cái binh đoàn độc lập, quả thật ra rất ít."
Dừng một chút, Ruhr rất đắc ý cười nói: "Trước đây đảm nhiệm chức vụ viện trưởng của học viện quân sự là công tước Minasi, công tước đại nhân có uy danh rất lớn ở trong quân đội đế quốc, hắn cả đời chiến đấu trên lưng ngựa, ngay cả bọn người trong phe phái sâu mọt, đều không ít người từng là thủ hạ của công tước, ít nhìn cũng phải cấp cho đại nhân một ít mặt mũi. Mà đại nhân đối với hoàng thất cũng vô cùng trung thành, khiến cho hắn được chọn ngay vào chức vĩ lãnh đạo phe phái ưng hệ lúc vừa mới thành lập. Hừ, những quan quân xuất thân từ học viện như bọn ta, đều có thể nói toàn bộ đều là đệ tử của công tước đại nhân. Còn ông đây thì là một trường hợp đặc biệt, ta lúc đầu làm đầu bếp cho công tước 6 năm, sau đó bởi vì đại nhân phát hiện ra ta có thiên phú không tồi, liền đem ta vào học viện để đào tạo, ông đây ở trong học viện học liền 6 năm, cộng thêm những năm đi theo bên cạnh công tước đại nhân, là tròn 12 năm học tập từ kinh nghiệm từ công tước Minasi ! Hanh hanh, mấy người khác làm sao có được phúc khí như ông đây."
Hạ Á đối với việc tự sướng của Ruhr không hề hứng thú, thế nhưng đối với chuyện của Adelike thì rất quan tâm: "Như vậy theo những gì ngươi nó, tướng quân của bọn ta cũng xem như là một nhân vật có địa vị cao trong phe phái?"
Sắc mặt của Ruhr có chút cổ quái, hắn lắc đầu: "Điều đó cũng không chính xác. . . Nhắc đến việc này thật làm cho người ta nhụt chí, những người được học viện quân sự đào tạo ra, hơn phân nửa đều là bọn có đầu óc bảo thủ, người thông minh hiểu biết sự đời như ông đây quả thật là rất ít. Có vài tên thuần phục hoàng thất, có vài tên trung thành với tín ngưỡng của bản thân, cho rằng quân nhân chỉ bảo vệ cho tổ quốc, mà không nên phục thuộc vào phe phái nào đó hoặc là thế lực của chính bản thân mình. . . Tỷ như tướng quân Adelike của các ngươi, rõ ràng là người của ưng hệ chúng ta, thế nhưng đại khái là chắc là do đọc sách nhiều quá nên mới bị ngu ra, cư nhiên qua lại cùng bọn người bên trong nguyên lão viện, nghe nói nguyên lão viện đang có ý định mời hắn trở thành thành viên của hạ viện."
"Nguyên lão viện là cái quái gì thế?" Hạ Á có chút hiếu kỳ.
"Ách. . . Nguyên lão viện ư. . ." Ruhr giải thích đại khái một lần, dế nhũi nghe xong, mở to hai mắt đờ người ra không biết là đang suy nghĩ cái gì, qua một hồi, dế nhũi bỗng nhiên nhếch miệng cười ha hả, bộ dạng tươi cười rất là vui sướng, khiến cho mập mạp có vài phần khó hiểu.
"Ngươi cười cái gì, tiểu tử? !"
Hạ Á kinh thường nói: "Ta cười người Byzantine các ngươi tự mình làm mọi chuyện rối tung rối mù cả lên, đường đường là một cái quốc gia, lại phải đối mặt với nhiều cái nội vụ đến như vậy, quả thực là tốn tinh lực cho những việc cởi quần ra rồi đánh rắm."
". . ." Mập mạp ngơ ngác mở to hai mắt.
"Không phải như thế sao?" Hạ Á cười lạnh nói: "Tên hoàng đế của các ngươi, nhìn qua thì địa vị thật sự rất lớn, nói rằng có thể làm chủ mọi thứ, thế nhưng vừa gặp phải một đám quân phương, liền phải thoái nhượng. Mà đám quân phương này, tình hình hiện tại là do cấp cho hoàng đế mặt mũi nên bọn họ mới không mở miệng, nếu bọn họ thật sự mở miệng, thì nhất định sẽ có thể làm chủ. Về phần đám người trong nguyên lão viện, đem một đám phế nhân tập trung lại một chổ, suốt ngày chỉ biết kêu la, nói nhiều như vậy, như
Truyện khác cùng thể loại
531 chương
33 chương
148 chương
66 chương
541 chương
1541 chương
386 chương
115 chương
124 chương