Làm chuyện này trong xe, bởi vì không gian chật hẹp nên có cảm giác bị gò bó. Hơn nữa trong không gian như vậy, càng khiến người ta có cảm giác ngột ngạt. Nhưng ngược lại cũng khiến người ta có cảm giác rất khác thường, khoái cảm phát ra càng thêm mãnh liệt. Thể lực Tô Trữ Xuyên hoàn toàn thua kém Đường Nhạc, nhưng chỗ kia cứ bị hung hăn đâm xuyên như vậy, phân thân ngây ngô phía trước cũng lén lút đỉnh lên trên bụng Đường Nhạc. Đường Nhạc không quan tâm tới nó, Tô Trữ Xuyên dù thế nào cũng không thể không biết xấu hổ đưa tay xuống chạm vào nó, chỉ có thể nương theo chuyển động kịch liệt, theo bản năng đáng thương nâng thắt lưng làm cho bộ vị kia nhẹ nhàng ma sát với da thịt Đường Nhạc. Tô Trữ Xuyên cố gắng tới lúc sau cũng bắt đầu muốn lâm vào cảm giác bán hôn mê, chỉ cảm thấy rất nóng, mồ hôi chảy từ trán xuống tới ngực, bụng, tay chân và thắt lưng mềm nhũn vô lực, hai chân kẹp lại vô thức dựa vào vai Đường Nhạc. Toàn thân, chỉ có hạ thân liên tục bị ma sát nóng như bị thiêu đốt, bộ vị đứng thẳng giữa hai chân tuy không được an ủi, nhưng theo chuyển động kịch liệt cũng đạt được đỉnh điểm khoái cảm muốn phóng thích. Nhưng trong nháy mắt chỉ có một phần ngàn giây lập tức sẽ xuất ra này, đột ngột bị Đường Nhạc nhanh tay nắm chặt phần gốc! Trong nháy mắt từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục thống khổ đến không thể chịu nỗi, đôi mắt đang khép hờ của Tô Trữ Xuyên lập tức mở to, bất lực lại có chút buồn bực mờ mịt nhìn Đường Nhạc. “Ngươi phải cầu ta.” Đường Nhạc khẽ cười, bên má lộ ra hai lúm đồng tiền đáng iu trong lúc này quả thực cực giống một ác ma. “Cầu, cầu người….thái tử….” Bình thường có lẽ cảm thấy những lời này vô cùng xấu hổ, nhưng trong khoảnh khắc này lại dễ dàng thốt ra. Tuy trong lòng cảm thấy chính mình rất khác thường, nhưng không thể khống chế được cảm giác ấm ức muốn tới cao trào, áp bức muốn sung sướng. “Cầu gì?” Ngữ điệu của Đường Nhạc vẫn chậm rãi như trước, nhưng lại mang theo cảm giác nhẹ nhàng bâng quơ. Đôi mắt xanh chăm chú nhìn thiếu niên trước mặt đã vô cùng yếu ớt, tuy rằng cũng thấy chính mình có chút tàn nhẫn. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đen mọng nước nhìn mình lại cảm thấy vô cùng đáng yêu. “Cầu người, cầu người cho…..cho ta….” Đại khái là đã đến cực hạn, âm thanh thiếu niên vì rên rĩ lúc này mà có chút khàn khàn, phía sau còn một vài tiếng nhưng đã bị tiếng nức nở nhấn chìm hết. Đường Nhạc cúi đầu, tinh tế hôn lên gương mặt thiếu niên. Làn da trắng nõn sạch sẽ, khóe mắt hẹp dài có chút ướt át, giống như nai con bị khi dễ vừa khóc nức nở xong. ── thật là đẹp. Đường Nhạc nghĩ như vậy, thắt lưng lập tức chuyển động mạnh mẽ, cuối cùng cũng buông bàn tay đang siết chặt vật nhỏ đáng thương phía trước. Ngay sau đó, y cúi đầu, nhẹ nhàng cắn lên vành tai thiếu niên, khẽ nói nhỏ: “Trữ Xuyên….” Trữ Xuyên….. Thời điểm đạt tới đỉnh điểm, tất cả đều trở nên mơ hồ, chỉ còn cảm giác trái tim đang rung động. Phảng phất nghe thấy tiếng gọi như vậy, Tô Trữ Xuyên trong nháy mắt cảm thấy chính mình vô thức trở nên ngu ngốc. Trữ Xuyên, Trữ Xuyên. Cuộc đời này, hắn chưa bao giờ cảm thấy tên mình lại dễ nghe đến như vậy. Bị người kia gọi như vậy như bị chìm đắm trong hồ nước xanh biếc yên tĩnh.