Tinh lực Đường Nhạc cực kỳ xung mãn, dằn vặt Tô Trữ Xuyên hết lần này đến lần khác suốt một đêm làm toàn thân hắn dường như sắp rã ra. Đổi nhiều tư thế, thậm chí còn bị áp vào tường rồi từ phía sau tiến vào. Tô Trữ Xuyên chỉ cảm thấy phía dưới thắt lưng tê dại, thỉnh thoảng vật cực đại kia lại hướng vào một điểm mà mãnh liệt đâm vào chạm tận nội tạng bên trong làm hắn cực kỳ sợ hãi. Sau khi hoan ái, tinh thần Đường Nhạc dường như tốt hơn rất nhiều, đeo nhẫn vào ngón tay sau đó rời khỏi phòng. Tô Trữ Xuyên nằm trên giường lớn, ngực hơi phập phồng. Một lúc lâu sau, bắt đầu cử động thân thể cứng đờ. Chất lỏng chậm rãi từ trong cơ thể chãy ra làm hắn cảm thấy rất khó chịu, Tô Trữ Xuyên vụng về đi vào nhà tắm, trên mặt gương bóng loáng là gương mặt quen thuộc có chút tái nhợt vô cùng uể oải. Có lẽ không thể chịu được so với khi còn trẻ. Tô Trữ Xuyên nhìn bọt nước nhỏ giọt trên mặt, trong con ngươi đen sâu thẳm hiện lên một tia cô đơn. Nam nhân tuy không chú ý tuổi tác như nữ nhân, nhưng suy cho cùng hắn cũng đã gần hai mươi lăm, tuổi này trong nghề của hắn đã được xem là quá lớn. Có đôi lúc Tô Trữ Xuyên cũng cảm thấy tinh lực mình không còn như trước. Mười bảy, mười tám tuổi đã bắt đầu gia nhập vào làng giải trí, mỗi ngày đều tràn trề sức sống cùng tự tin, ngay cả những bước đi ở công ty như đang phát ra ánh sáng rực rỡ. Hắn khi đó cũng có rất nhiều mộng tưởng, mà Đường Nhạc… cũng là một trong số đó. … Sau khi giải quyết hoàn tất công việc, Đường Nhạc trở về phòng liền thấy Tô Trữ Xuyên đang ngồi trên giường cúi đầu xem lịch công tác. Hắn đang có khá nhiều hợp đồng, nhưng mà vì người kia trở về liền sắp xếp dồn về sau, sau này giải quyết công việc tồn đọng, chắc phải tốn nhiều ngày thậm chí làm đến tận khuya. Tô Trữ Xuyên có chút lo lắng, ngẩng đầu nhìn lướt qua Đường Nhạc, nhẹ nhàng thăm dò: “Thái tử, lần này ở lại thành phố B bao lâu…?” Đường Nhạc ngáp một cái, đem hồ sơ công việc ném sang một bên, sau đó nằm xuống bên cạnh Tô Trữ Xuyên: “Trở về xem tình hình kinh doanh, sau khi giải quyết xong một số việc, chắc sẽ ở lại một vài ngày.” Nói xong, con ngươi xanh biếc tựa tiếu phi tiếu nhìn thoáng qua Tô Trữ Xuyên: “Ngươi cứ làm công việc của ngươi, nếu ta muốn tìm ngươi, sẽ trực tiếp đến công ty ngươi đòi người.” Tô Trữ Xuyên giật giật môi, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng. Trong công ty mọi người cũng đã biết hắn là người của thái tử, mặc dù hắn chưa bao giờ nhờ cậy Đường Nhạc trợ giúp hắn bất kỳ việc gì, vì vậy trong sự nghiệp nghệ sĩ của mình, đây chính là chuyện gây chấn động nhất của hắn. Đường Nhạc từ năm mười tuổi đã được gọi là thái tử. Đông khu là sản nghiệp của Đằng Long Đường gia, chủ yếu là hệ thống kinh doanh trong bóng tối ── ám huyết. Ở thời đại này, ngoại trừ các công ty nhà nước, các tổ chức ngầm cũng tranh đấu kinh doanh kịch liệt. Có thể nói, Đằng Long Đường gia hoàn toàn xứng đáng là gia tộc đứng đầu trong ám huyết. Mười năm trước, Đường Nhạc chưa có vị trí ổn định trong gia tộc, mọi người vì nể mặt mủi đường gia mà kêu y một tiếng thái tử. Thái tử, thái tử, nhưng y không có quyền lực thật sự của hoàng đế. Mười năm sau, ám huyết bị giao vào tay Đường Nhạc. Hôm nay Đường Nhạc vẫn là thái tử như trước, thế nhưng tại đông khu, ý nghĩa hoàn toàn bất đồng. Mà Tô Trữ Xuyên đã theo Đường Nhạc sáu năm, gần như thấy được toàn bộ quá trình phát triển của Đường Nhạc để vươn lên vị trí như hiện giờ. Thái tử đã trở thành biểu tượng của y, dường như đi tới đâu cũng bị mọi người nhận biết. Đối với loại đối xử kỳ lạ này, Tô Trữ Xuyên vẫn chưa thích ứng, nhưng đôi khi cũng cảm thấy mới mẻ đối với cuộc sống của Đường Nhạc.