Suốt quảng đường đến tận khi bước vào đại sảnh lộng lẫy của khách sạn St. Louis, Đường Nhạc hoàn toàn không hề mở miệng. Phó Vũ Tây dĩ nhiên không tiếp tục đi theo, chỉ thấp giọng bên tai Đường Nhạc xin chỉ thị sau đó lập tức rời khỏi. Thế là chỉ còn một mình Tô Trữ Xuyên, bất an theo sát phía sau Đường Nhạc đi về phía căn phòng quen thuộc. Sau khi đóng cửa phòng lại, Tô Trữ Xuyên đứng giữa gian phòng khách rộng lớn đột nhiên có cảm giác cả người bị siết chặt. Mặc dù đây là lần thứ hai hắn đứng ở chỗ này, sau đó mới bị áp lên chiếc giường lớn đặt giữa phòng tàn bạo xâm phạm. Hiện tại, trong căn phòng cũng chỉ có hắn cùng với Đường Nhạc. Đường Nhạc vẫn còn mặc bộ âu phục xám trên người, thờ ơ đứng ở quầy bar tự rót cho mình một ly rượu nho. Dáng người y rất cao, thế nhưng hơi gầy nhìn rất mảnh khảnh. Hơn nữa còn thừa hưởng chút huyết thống tây phương, có bờ vai rộng và phần eo hẹp khiến dáng y khi mặc tây trang nhìn cực kỳ anh tuấn. Tô Trữ Xuyên nhìn bóng lưng Đường Nhạc, trong đôi mắt đen kịt thoáng hiện lên một tia phức tạp. Suy nghĩ của hắn có chút rối loạn, tuy rằng không thể hiểu được suy nghĩ của Đường Nhạc, cũng không biết kế tiếp nên làm thế nào, thế nhưng bị rơi vào tình huống như thế này, nhìn người đàn ông anh tuấn cao hơn hắn một cái đầu này lại cảm giác được một chút cảm xúc tinh tế mà bản thân không thể lí giải được. Đặt chai rượu lên mặt quầy, đưa ly rượu lên môi khẽ nhấp nháp, đôi con ngươi xanh biếc trong vắt không chút gợn sóng. “Ngươi biết số điện thoại của Phó Vũ Tây, sau này có bất kỳ chuyện gì, cần tiền, cần đồ vật gì, cứ đi tìm gã.” Sắc mặc Tô Trữ Xuyên có chút trắng bệch, đứng yên tại chỗ không biết trả lời thế nào. “Ta không phải là người không nói lí lẽ, ta muốn cơ thể ngươi, tiền tài thì ta sẽ không xử tệ với ngươi. Đồng dạng, ta cũng muốn ngươi kính trọng ta. Nói đơn giản hơn, ta sẽ cho ngươi tiền dùng không hết, vì thế khi ta muốn ngươi, ngươi không được phép làm việc khác.” Cố ý nói ra những lời tàn ác như vậy, Đường Nhạc nhẹ nhàng nâng ly rượu lên, tư thế vẫn ưu nhã như trước. Ánh mắt sắc bén lướt về phía thiếu niên sắc mặt trắng bệch đang đứng ở ngoài, ngay cả đôi môi cũng có chút run nhè nhẹ. Đường Nhạc là thái tử đông khu, không phải là một kẻ ngốc vô dụng. Hơn mười tuổi y đã nắm quyền lực trong tay, dạng người nào, tình huống nào y cũng đã gặp qua.  Thế nhưng đối mặt với một người bạn giường trẻ con thế này, y quả thực không muốn dùng thủ đoạn trong làm ăn đối phó với hắn. Y không hề đối xử tệ với những thiếu niên bạn giường trước đây. Chỉ mình Ngôn Nhạc, trong tình huống như vầy không biết sẽ đòi hỏi bao nhiêu đồ vật. Những thứ phù phiếm đó, đối với địa vị của mình, y hoàn toàn không để tâm tới, vì thế cũng chưa bao giờ nói rõ ra. Lần này nói những lời này với Tô Trữ Xuyên, mục đích đương nhiên không phải muốn cho hắn sự ưu đãi gì. Mà chỉ trắng trợn tát lên mặt Tô Trữ Xuyên, sử dụng thủ đoạn để thuần phục một con thú cưng. cũng có ý muốn nhắc nhở thân phận của y với Tô Trữ Xuyên không giống nhau, điều cuối cùng là muốn xé rách tôn nghiêm, phá hủy đi tâm lý muốn chống lại của đối phương. Những thủ đoạn nhỏ này, khi còn chưa trưởng thành y đã sử dụng rất thuần thục. Đường Nhạc khi đó kỳ thực muốn gì cũng rất đơn giản, y là thái tử Đường gia quyền lực không ai sánh được, vì thế từ nhỏ đã có suy nghĩ tự cao. Một diễn viên hạng ba nhỏ bé, ngoại trừ những biểu tình khác lạ trên giường, toàn thân có điểm nào khiến y phải chiếu cố. Nếu để cho y cụt hứng, thì phải dạy dỗ cho một bài học. Cảm giác trong lòng Tô Trữ xuyên ra sao, Đường Nhạc căn bản là chưa bao giờ nghĩ tới.