Liệp Diễm Giang Hồ Mộng
Chương 137
Sáu người Bọn Hoa Tiểu Ba thật sự không thể đợi Hy Bình thêm được nữa. Triệu Tử Hào và Hoàng Đại Hải thì lại kiên trì muốn đợi. Thế nhưng Hoa Tiểu Ba hỏi một câu như thế này: Các ngươi có biết tỷ phu của ta tắm cho nữ nhân phải mất bao lâu không? Độc Cô Minh liền phụ họa, nếu như đơn thuần chỉ là tắm rửa thì không cần nhiều thời gian, song cô cô của ngươi thật sự rất mê người. Triệu Tử Uy cũng nói, có lẽ là tỷ phu của ngươi quá háo sắc. Lôi Long gật gật đầu. Hắn hiểu rõ Hy Bình, biết rằng Hy Bình chắc chắn trong lúc tắm rửa phải tốn sức làm cu-li - chính xác là cần phải có nhiều thời gian.
Triệu Tử Hào và Hoàng Đại Hải đưa mắt nhìn nhau, than thở: "Đi thôi!"
Hoa Tiểu Ba, Độc Cô Minh và Triệu Tử Uy đi phía trước. Ba người nhìn thấy mỹ nhân thì ánh mắt liền phát sáng, phóng điện loạn lên, làm rất nhiều phụ nữ lương thiện như gặp giấc mộng tố xuân trong giấc ngủ từng đêm. Có thể nói mị lực phát ra tứ phương.
Lôi Long, Hoàng Đại Hải và Triệu Tử Hào, ba người đi phía sau, hơn nữa đặc biệt cố ý cách xa một đoạn, miễn đừng để người khác ngộ nhận bọn họ cùng với cái bang săn gái này của Hoa Tiểu Ba là cùng một nhóm - kỳ thật đã thành một nhóm rồi. Chính bọn họ bị hắn kéo đi. Thật là kết bằng hữu sai lầm mà.
Trên đường, bọn Hoa Tiểu Ba ba người tuy được các mỹ nữ đưa mắt ngắm nhìn nhưng thật sự không có khả năng làm các mỹ nữ đem thân dâng hiến.
Độc Cô Minh có chút chán nản nói: "Tiểu Ba, ở đây nếu là Dã Mã tộc thì quá tốt. Những nữ nhân này thật sự không biết động tình. Bọn chúng ta tỏ ra quá lãng mạn mà bọn họ lại không chấp nhận những thỉnh cầu lãng mạn của chúng ta, ài!"
Triệu Tử Uy nói: "Bọn họ và lãng mạn có cừu hận, hay là chúng ta học theo phái dã thú của Hy Bình?"
Hoa Tiểu Ba chê nói: "Uy ca, học theo tỷ phu không bằng học theo Tứ Cẩu."
Triệu Tử Uy hỏi: "Là phái gì?"
Độc Cô Minh đáp: "Phái chó mặt dày."
"Miễn đi." Triệu Tử Uy phất tay nói: "Học ai cũng được không học hắn!"
Hoa Tiểu Ba nói: "Uy ca, chiêu này của hắn rất hay, ngay cả muội muội của huynh cũng bị hắn nắm trong tay."
"A…"
Hoa Tiểu Ba tưởng Triệu Tử Uy la lên là lao tới hắn, vừa đang định chuồn. Triệu Tử Uy sau khi la lên thất thanh "a" một tiếng, liền "bộp bộp" chạy hướng sang một bên. Lúc đó tai Hoa Tiểu Ba mới mơ hồ nghe được hai từ: "Mộng Hương".
Độc Cô Minh và Hoa Tiểu Ba đưa mắt nhìn nhau, cùng nhau lắc đầu, thở than một tiếng: "Lại thêm một kẻ thất bại."
Hai người bọn họ cũng đang chầm chậm đi về hướng hai thiếu nữ đứng ở chỗ mua trang sức.
Triệu Tử Uy đi đến sau lưng hai nàng, hắng giọng hai tiếng rồi nói: "Mộng Hương tiểu thư, thật là trùng hợp. Chúng ta lại gặp nhau."
Hai nàng quay đầu lại, trên mặt vẫn còn khăn che mặt như trước. Thanh âm như mộng của Mộng Hương vang lên: "Triệu công tử, đã lâu không gặp."
Triệu Tử Uy nói: "Đúng vây, đã lâu không gặp. Nàng có biết Triệu Tử Uy ta tưởng nhớ nàng rất nhiều không? Nhớ đến nổi hằng đêm đều gặp xuân mộng."
Độc Cô Minh chạy lại, cười nói: "Mộng Hương cô nương, có thể sớm gặp lại nàng như thế này, thật là hạnh vận! Không biết cô nương cần mua thứ gì vậy?"
Triệu Tử Uy không cao hứng chút nào. Tên tiểu tử Độc Cô Minh này lại cùng hắn tranh giành, khó biết được tình xưa của vị đại cữu tử này đối với Mộng Hương có sống lại không? Có lẽ hắn không mong xuất hiện đối thủ cạnh tranh nào. Gì đi nữa thì việc theo đuổi Mộng Hương thật sự là rất khó, lại thêm cái tên tình địch cao minh như Độc Cô Minh này không phải khó càng thêm khó sao? Mẹ nó, ngựa tốt không quay đầu ăn lại cỏ. Độc Cô Minh này đúng là đồ ngựa xấu!
Mộng Hương đáp: "Ta muốn mua một cái ngọc trạc ."
Hoa Tiểu Ba tiếp tục nói: "Vậy đã mua chưa?"
"Hoa Tiểu Ba! Nói ít lại!" Triệu Tử Uy hét lên, trách Hoa Tiểu Ba lắm miệng. Câu này phải để cho Triệu Tử Uy hắn nói, Hoa Tiểu Ba lại dám giật từ ngữ của hắn, kêu hắn làm sao nói? Còn muốn cùng hắn tranh nữ nhân thật sự không cân xứng mà?
Hoa Tiểu Ba cất tiếng hỏi: "Tại sao vậy?"
Triệu Tử Uy không thích giải thích với hắn, bởi vì hắn đã nhìn thấy Độc Cô Minh đang vì Mộng Hương mà lựa chọn ngọc trạc. Hắn cũng phải chạy lên cho kịp, dừng lại bên Mộng Hương, giống như một bà dì hoa tay múa chân mồm năm miệng mười.
Bảo Nguyệt hỏi Hoa Tiểu Ba: "Hắn đâu?"
Hoa Tiểu Ba ấp úng trả lời: "Tỷ phu à? Huynh ấy còn đang bồi tiếp cô cô ta tắm."
Bảo Nguyệt kinh ngạc nói lớn: "Tỷ phu ngươi bồi tiếp cô cô ngươi tắm à?"
Ít khi thấy khuôn mặt Hoa Tiểu Ba ửng đỏ như vậy. Hắn nói: "Đây là việc của tỷ phu ta, không liên quan đến chuyện của Hoa gia. Đừng dùng cái ánh mắt chăm chăm đó để nhìn ta. Huyết thống của Hoa gia chúng ta thì rất bình thường."
Bảo Nguyệt mỉm cười nói: "Nhìn bộ dạng của ngươi, ta liền biết rõ ràng huyết thống của Hoa gia rồi."
Hoa Tiểu Ba vẻ rạng rỡ nói: "Ta chính là nhân vật kinh điển mà, ha ha!"
Cười rất thường được sử dụng để che giấu cái vẻ bối rối ngượng nghịu.
Mộng Huơng lấy một cái ngọc trạc lam sắc, nói: "Lão bản, ta muốn cái này."
Độc Cô Minh và Triệu Tử Uy tranh nhau muốn trả tiền cho Mộng Hương nhưng lập tức phát giác vì đi ra ngoài quá gấp nên thật sự không mang theo ngân lượng. Bọn họ quay sang tìm Hoa Tiểu Ba để vay nhưng Hoa Tiểu Ba cũng không mang theo. Hai người muốn tìm bọn Lôi Long ba người thì biết Mộng Hương đã trả tiền, cùng Bảo Nguyệt muốn bỏ đi.
Hai vị công tử đi lại, mặt đỏ tai tía, không biết nói gì.
Mộng Huơng nói: "Ta biết hảo ý của hai vị công tử, Mộng Huơng xin tâm lĩnh, sư phụ đang đợi chúng ta ở Đại Địa Minh, như thế đành phải cáo biệt!"
Triệu Tử Uy thầm van nài: "Mộng Huơng ta yêu, xin nàng đừng bỏ đi." nhưng ngoài miệng chỉ đáp không vui: "Thế này, chúng ta gặp lại ở Đại Địa Minh vậy."
Độc Cô Minh thật sự có phong độ: "Mộng Hương cô nương, cho ta gởi lời vấn an tới sư phụ nàng. Độc Cô Minh chúc cô lên đường vui vẻ."
"Đa tạ!" Mộng Hương tặng cho Độc Cô Minh viên đường ngọt xớt làm hắn trong lòng vô cùng đắc ý.
Ôi, sự cảm kích của mỹ nhân cảm kích khiến lòng người đều rung động.
Tim Triệu Tử Uy cảm thấy bạc nhược thật sự như sắp tan vỡ. Sau khi hai nàng bỏ đi, hắn quát to: "Độc Cô Minh, ngươi không phải rút lui rồi hay sao? Sao lại nhảy vào quấy nhiễu hả?"
Độc Cô Minh cười nói: "Muội phu, đừng tức giận. Ta chỉ là lấy lui làm tiến thôi. Hơn nữa Từ Thanh Vân đã lên trời rồi. ngươi không có đối thủ cạnh tranh, như vậy thắng cũng không hay ho gì."
Hoa Tiểu Ba nói: "Đúng vậy, Uy ca, hay đệ cũng gia nhập hàng ngũ tình địch của huynh, để huynh thắng được uy phong nhé?"
Triệu Tử Uy đưa quyền đầu về phía trước, nói: "Ngươi đã lâu chưa chịu thiết quyền của ta phải không?"
Hoa Tiểu Ba lập tức nói ngay: "Uy ca, đệ tuyệt đối ủng hộ huynh cưa Mộng Hương. Đệ chỉ trợ giúp huynh chứ không phải tranh đoạt với huynh."
Cái này cũng không sai gì lắm! Triệu Tử Uy nói: "Xem ra ngươi còn thức thời."
Lôi Long nói: "Có thể đi được chưa? Chúng ta đợi đến phát mệt."
Sáu người vẫn tiếp tục đi lang thang trên đường.
Trước mặt có ba ni cô đang đi tới, dĩ nhiên là Vạn Diệu, Diệu Duyên và Diệu Ý.
Hoàng Đại Hải và Độc Cô Minh vội vàng chạy đến thăm hỏi Diệu Ý. Hoa Tiểu Ba thì không quên được cái đầu sáng rực rỡ của Diệu Duyên.
Nguyên lai bọn họ mới vừa đến Long thành, đang định đến Đại Địa Minh, cùng sáu người trò chuyện vài câu, liền bỏ đi.
Hoa Tiểu Ba nhìn chăm chú vào phía sau Diệu Duyên, cảm thán nói: "Trên đời một cái đầu trọc, Tiểu Ba si tình tìm kiếm."
Triệu Tử Uy vỗ vào đầu hắn, chửi: "Không phải trang si tình mà là kẻ ác tâm. Tiểu tử ngươi mà là một kẻ si tình à? Tới ni cô cũng không buông tha, làm tổn hại danh dự Tứ đại võ lâm thế gia chúng ta."
"Gia gia cuối cùng có thể gặp được cô cô, trong vài năm nay ông luôn tưởng nhớ đến cô cô!" Độc Cô Minh cảm động lên tiếng: "Ôi ! Diệu Duyên thật làm người ta mê đắm!"
Triệu Tử Uy thất kinh nói: "Ngươi cũng nghĩ đên Diệu Duyên hay sao?"
Độc Cô Minh mỉm cười nói: "Nam nhân nào mà đối với mỹ nữ không có mơ tưởng chứ?"
"Ngươi đừng có tưởng nhớ đến Mộng Hương của ta." Triệu Tử Uy rất phẩn nộ. Độc Cô Minh thật quá đa tình!
Những lời có cánh của Độc Cô Minh lại phát ra: "Thiên hạ nơi nào mà không có cỏ thơm, hà cớ chi ham luyến bông hoa! Ta hái hoa là giống hoa người, một lòng muốn hái vạn đóa hoa nhân gian."
Triệu Tử Uy nói: "Ngươi câm miệng! Tiểu tử ngươi mà như thế, ta cũng theo ngươi tranh giành Diệu Duyên."
Triệu Tử Hào cười ha ha nói: "Các ngươi đừng phá hoại phật duyên của người ta, theo đuổi nữ hài tử cũng không cần theo đuổi đến điên cuồng."
Ba người nghe được câu này, rất không sảng khoái, sải chân bỏ đi trước, tựa hồ muốn bỏ lại phía sau ba tên hỏa bản bất đồng phong tình, tránh xa cái xấu để tâm tình của bọn họ được trong sạch.
Sáu người đi dạo một lúc, không thấy Hy Bình tìm tới, cũng không thấy một mỹ nữ nào để ôm vào lòng, định chuẩn bị đi về.
Nhưng có chuyện thật bất ngờ, đột nhiên gặp phải Nguyên Chân công chủ và ngũ đoá kim hoa!
Bọn họ làm gì ở Long Thành vậy?
Hoa Tiểu Ba chạy theo phía sau sáu nữ nhân, gọi to: "Công chúa, công chúa!"
Mọi người trên đuờng đứng lại nhìn: "Công chúa ở đâu?"
Sáu nữ nhân quay đầu lại. Nguyên Chân hỏi: "Là bọn ngươi à?"
Độc Cô Minh và mọi người cũng đi tới, Triệu Tử Uy nói: "Công chúa, nàng đến Long Thành có chuyện gì?"
Nguyên Chân nói: "Mọi người li khai Dã Mã Tộc không bao lâu, ta và ngũ đóa kim hoa liền đến đây."
Độc Cô minh hỏi: "Các người đang ở đâu?"
Nguyên Chân nói: "Đại Địa Minh."
Hoa Tiểu Ba cười nói: "Công chúa, thật là hữu duyên. Chúng tôi cũng ở tại Đại Địa Minh, ài, ở Phong Nhân viện phía sau."
Ngũ đóa kim hoa trên mặt hiện ra nét cười, Nguyên Chân nói: "Các ngươi đến trợ quyền à?"
Hoa Tiểu Ba nói: "Không sai, đánh cho Thái Âm giáo tan tác, thế nào có thể thiếu phần chúng ta được?"
Nguyên Chân mỉm cười nói: "Chúng tôi thân cũng theo về Đại Địa Minh. Sau này chúng ta cùng một trận tuyến."
Độc Cô Minh và Hoa Tiểu Ba cùng nói: "Chúng tôi thề đứng bên công chúa cho tới chết, liều mạng đánh Thái Âm giáo."
Hừ! Hai tiểu tử này, tại Cái Bang thì nói muốn giúp Thái Âm giáo, đến trước mặt Nguyên Chân thì đổi lời liền.
Nguyên Chân kiều mị cười một tiếng, nói: "Chúng tôi có việc của mình phải đi trước đây." Nói xong chuyển thân bỏ đi được vài bước, đột nhiên quay đầu hỏi: "Hoàng Hy Bình đâu?" Sau khi nàng ta đến Long thành, mới biết rằng Hy Bình không chết.
"Đại ca ở Phong Nhân viện." Hoàng Đại Hải không muốn Hoa Tiểu Ba lại nói Hy Bình bồi tiếp Hoa Lôi tắm rửa, bèn tranh lời đáp.
Nguyên Chân cảm tạ rồi dẫn ngũ đóa kim hoa rời đi.
Hoa Tiểu Ba nói: "Không biết ai ngâm bọn họ."
Độc Cô Minh kỳ lạ nói: "Tiểu Ba, nói gì vậy?"
Hoa Tiểu Ba giải thích: "Bọn họ không còn là xử nữ nữa. Ai là người khai mở cho họ?"
Triệu Tử Uy nói: "Khả năng là do Lạc Thiên cẩu hùng đó, bọn họ không nói thân theo về Đại Địa Minh sao? Ta nghe nói, Lạc Thiên tiểu tử đó cũng rất phong lưu."
Hoàng Đại Hải trầm tư một lúc, nói: "Đệ chỉ là kỳ quái, tại sao nội khí của Nguyên Chân và hai nữ nhân khác so với trước mạnh hơn nhiều?"
Độc Cô Minh nói: "Huynh cũng có loại cảm giác như thế. Bọn họ giống như biến thành rất cường hãn, khó nói Lạc Thiên truyền võ công cho bọn họ."
"Cũng không có khả năng đó. Nếu có truyền võ công, bọn họ cũng không thể học nhanh như thế. Hơn nữa, tại sao chỉ truyền cho ba người, mà không phải là sáu người?" Lôi Long phủ nhận phán đoán của Độc Cô Minh.
Hoàng Đại Hải nói: "Đó là chuyện của họ, chúng ta không cần phải biết quá rõ. Không cần biết cũng được."
Mọi người nghĩ Hoàng Đại Hải nói rất đúng, cũng tự chuyển ý nghĩ sang chuyện khác.
chuyển qua vài con đường, nhìn thấy cái mặt như đầu heo của Hy Bình, sáu người cả kinh, bao vây xung quanh.
Hoàng Đại Hải nói: "Đại ca, ai làm vậy?"
Hy Bình chửi: "Mẹ nó, các ngươi đi đến đâu vậy? Ta tìm không thấy các ngươi, lại tìm thấy Lãng Vô Tâm thì đánh liền, quyền đầu của tiểu tử này quả là cứng, bất quá, cuối cùng hắn cũng thua bại bởi tay ta."
Hoa Tiểu Ba mở to hai mắt, không dám tin tưởng, nói: "Tỷ phu, huynh không dụng đao cũng có thể đánh bại Lãng Vô Tâm sao?"
Hy Bình hét: "Không tin à?"
"Tin chứ!" Sao dám không tin được? Hoa Tiểu Ba ta không phải là kẻ khờ dại, tự mình cũng biết đánh giá khách quan chuyện này. Nói khoác cũng thật phi thường, hắc hắc!
Độc Cô Minh nhìn Đỗ Quyên, hỏi: "Sao nàng ta lại theo ngươi trở lại?"
"Nàng ta là nữ nhân của ta, đương nhiên là theo ta." Hy Bình choàng tay kéo ôm Đỗ Quyên vào lòng, hôn nàng vài cái.
Đỗ Quyên rên rĩ: "Ca, không được, lúc này đang ở trên đường."
Hy Bình buông nàng ra, quay nhìn Hoàng Đại Hải hỏi: "Đại Hải, mẹ và những người kia đâu?"
Hoàng Đại Hải nói: "Bọn họ đi còn sớm hơn chúng đệ. Long Thành này to thật, không thể tìm thấy ngay được."
Hy Bình nói: "Từ từ mà tìm, trước sau gì cũng gặp. Tiểu Ba, không phải bọn ngươi nói đi cưa cẩm sao? Kết quả sao rồi?"
Hoa Tiểu Ba thở ra nói: "Rất thất bại."
"Hừ!" Hy Bình thô lỗ nói: "Mỹ nữ đầy đường mà bọn ngươi không tìm được thứ gì để săn. Quả thật là mất mặt mà."
Hoa Tiểu Ba nói: "Có tỷ phu ra tay là được."
Hy Bình chỉ vào mặt mình, hét lớn: "Ta còn có thể ra tay nữa sao? Ngươi bảo ta đi dọa chết mỹ nữ à?"
Hoa Tiểu Ba liền giải thích: "Đừng e ngại, bọn họ đều thấy qua mặt thật tỷ phu, doạ cũng không chết được đâu!" Hắn kể về việc gặp Mộng Hương và chúng nữ.
"Cái gì?" Hy Bình đột nhiên gọi Độc Cô Minh lại nói: "Cô Cô của ngươi cũng tới à? Cái đầu trọc này cũng thật là, đã có hài tử mà còn đi loạn tứ tung à, ài, lần này đại phiền nhiễu."
Độc Cô Minh kỳ quái vì sao Hy Bình phản ứng kịch liệt như vậy, hỏi: " Hy Bình có vấn đề gì vậy?"
Hy Bình nói: "Vấn đề lớn, bất quá, không thể nói cho bọn ngươi biết."
Sáu người đột nhiên đều muốn xuất quyền đánh hắn một cái nhưng thấy hắn hiện tại đã gần như trở thành mặt đầu heo, cuối cùng cũng nhẫn nhịn được.
Hoa Tiểu Ba chuyển đề tài nói: "Tỷ phu, bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Nhìn vào mặt ta đi thì biết." Hy Bình tuy cảm kích Hoa Tiểu Ba đã vì hắn giải vây nhưng hỏi hắn đi đâu bây giờ quả là chuyện không tế nhị chút nào. Với khuôn mặt này của hắn, còn có thể đi đâu nữa? Đương nhiên là trở về Phong Nhân viện.
Hoa Tiểu Ba tự cho mình thông minh nói: "Đệ biết rồi, lại tiếp tục đi tán tỉnh."
"Tán tỉnh cái đầu ngươi á." Hy Bình cốc lên đầu Hoa Tiểu Ba, hét lớn: "Muốn tán thì bọn ngươi tự đi đi. Sau khi ta đánh nhau, thật sự không còn mặt mũi đi tán gái nữa."
Hơn nữa, với cái khuôn mặt này của hắn, đến lão thái bà cũng sợ mất mật, nói gì đến tiểu nữ?
Lôi Long nói: "Đệ không muốn đi theo ba tên quậy bọn họ. Có lẽ đệ quay về với Bích Nhu của đệ. Đệ nôn nóng trở về để bồi tiếp nàng ta. Nếu nàng ta trở về không thấy đệ thì thật là tội nghiệp."
Triệu Tử Hào tán đồng nói: "Chúng ta cũng đã ra ngoài một thời gian, cần trở về ăn cơm. Các ngươi muốn nhìn nữ hài tử thì cứ nhìn cho đã, ta thật sự rất đói."
Độc Cô Minh gọi Triệu Tử Uy đến mỉm cười nói: "Sao đại ca của ngươi không giống ngươi chút xíu nào vậy?"
Triệu Tử Uy nói: "Ngươi nói thật là thúi. Chúng ta không giống nhau chút nào sao? Chúng ta cùng họ Triệu, điểm này hoàn toàn tương đồng."
Hoàng Đại Hải nói: "Quả thật là không giống cái gì."
Triệu Tử Uy vừa muốn nổi nóng, Độc Cô Minh bổ sung thêm một câu làm cho hắn vui lên: "Ngươi biết điều tiết cảm xúc hơn đại ca ngươi."
Có người nói hắn biết điều tiết cảm xúc, hắn có thể không cao hứng à?
Triệu Tử Uy mãn nguyện nghĩ thầm: Một nam nhân biết điều tiết cảm xúc, đương nhiên không thể tùy tiện nổi giận. Bởi vậy hắn cũng không nổi giận.
Thật sự là một nam nhân biết điều tiết cảm xúc nha - xem ra tình huống này cũng là một loại điều tiết.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
21 chương
13 chương
55 chương
38 chương
424 chương
126 chương
10 chương