Liệp Bộ
Chương 56 : Nghĩ cách cứu viện (2)
Akai Shuichi cùng Hattori Heiji hai người xuất phát từ sân bay quốc tế Nhật Bản, đi đến Australia Queensland (1).
Akai Shuichi hơi hơi nghiêng đầu, đôi mắt lạnh lùng nhìn thiếu niên da ngăm bên cạnh, không thể nghi ngờ đối với Akai Shuichi mà nói, sự xuất hiện của Hattori Heiji là ngoài ý muốn, đúng hơn là một người đột nhiên xâm nhập.
Vốn dĩ lúc suy đoán ra địa điểm rồi tính toán xuất phát, thiếu niên này đột nhiên đi tới trước mặt anh.
“Anh muốn đi cứu Shinichi? Để tôi đi cùng!” Có lẽ là vì làn da ngăm, lúc Hattori Heiji cười rộ lên hàm răng đặc biệt trắng, nhìn vô cùng tương phản.
Đối với thiếu niên xa lạ bỗng nhiên xuất hiện này, Akai Shuichi trong nhất thời không biết phải ứng đối như thế nào.
“Cậu ấy là bạn của Shinichi, cũng là một thám tử trung học, muốn đến hỗ trợ!” Sau đó Ran Mori đi theo giải thích.
“Tên kia thật không có suy nghĩ, chuyện lớn như vậy mà một chút cũng không kể, nếu không phải lúc nãy tôi đến tìm cậu ta, vừa lúc gặp được Ran, không chừng cũng đã bị bỏ quên rồi!” Hattori Heiji tựa hồ có chút không vui nói, cậu và Shinichi coi như là bạn tốt, tính tình tên kia kỳ thật cậu cũng biết vài phần… Không đến lúc thật sự bất đắc dĩ tuyệt đối sẽ không muốn người khác hỗ trợ, điểm này bản thân Hattori cũng như thế. Nhưng mà hiện tại dĩ nhiên đã bị bắt cóc, sau mấy ngày cũng không hề có tin tức, là loại người nào có thể làm được đến như thế?
Akai Shuichi nghiêng đầu nhìn gương mặt không vui của thiếu niên. “Không được, cậu không thể cùng đi, lần này sự tình rất nguy hiểm, hơn nữa tính mạng của cậu không phải lúc nào tôi cũng có thể phụ trách.” Akai Shuichi nghiêm túc nói.
Ran Mori có chút do dự, cô cũng hiểu được lời Akai Shuichi nói là chính xác, Hattori Heiji cho dù lợi hại thế nào cũng chỉ là một học sinh trung học, cũng giống như Shinichi, khi đối mặt với tổ chức không biết có bao nhiêu cường đại kia, đối mặt với súng ống quân hỏa khổng lồ, căn bản không phải chỉ dựa vào đầu óc liền có thể toàn thây trở về! Nhưng mặt khác, chẳng lẽ chỉ đơn thuần dựa vào một mình Akai Shuichi là có thể? Cho dù là FBI, nhưng cũng chỉ đơn phương độc mã mà thôi.
“Anh yên tâm, tính mạng của tôi thì tôi tự mình phụ trách, hơn nữa toàn bộ trang bị mà tiến sĩ Agasa cho tên kia tôi cũng có, tôi cũng không phải đi chịu chết, tôi là đi cứu người!” Hattori Heiji nhếch miệng cười nói, gương mặt cậu thời điểm nghiêm túc rất thành thục, nhưng lúc cười lên cũng lộ ra mười phần tính khí trẻ con, thậm chí có chút khinh khi không phục đối với Akai Shuichi!
“Đây không phải trò chơi!” Akai Shuichi có chút bất đắc dĩ, lúc này đây, nếu như theo lời Vermouth, anh biết bản thân đang phải đối mặt điều gì, đó là cuộc chiến sống chết.
Hattori Heiji thu hồi nụ cười, quay đầu nhìn Akai Shuichi, “Tôi là đi cứu bạn của tôi, cũng không hẳn là đi cùng anh, tôi có thể tự mình đi! Nơi khi nhân loại mới bắt đầu đã cực kỳ giàu có, Australia Queensland Brisbane (2), nơi đó có thành phố gọi là Gold Coast (3), hoặc là tôi có thể tiến thêm một bước thu nhỏ lại phạm vi, vịnh Noosa (4) ở phía nam Gold Coast, đó là nơi nghỉ dưỡng cũng là địa phương của người giàu có, anh cảm giác thế nào? Ngài FBI Akai Shuichi!” Hattori Heiji hơi hơi nhấc cằm, có thể đấu trí thông minh với mình, người duy nhất tương đồng, chỉ có Shinichi Kudo mà thôi!
Cho đến giờ phút này, dĩ nhiên đã ngồi trên máy bay, đối với ánh mắt khinh thường của thiếu niên, Akai Shuichi có chút buồn cười. Nghiêng đầu nhìn người ngồi bên cạnh mình, thiếu niên không biết đang ngủ say hay đang suy nghĩ, có lẽ cậu ấy thật sự khinh thường anh.
Nước Úc là phần lục địa được bao lấy bởi Thái Bình Dương và Đại Tây Dương, là lục địa nhỏ nhất thế giới, nhưng có hòn đảo lớn nhất thế giới. Queensland là tiểu bang lớn thứ hai của Úc, nằm ở hai bên xích đạo nên Queensland luôn luôn nắng, đối với khách du lịch, miền nhiệt đới, ánh nắng mặt trời rực rỡ cùng bờ cát trắng, là một thiên đường du lịch chân chính.
Akai Shuichi và Hattori Heiji đáp máy bay ở Queensland. Lúc này ở Úc là giữa trưa, ánh nắng trực tiếp của mùa hè khiến người ta có chút khó chịu, cho dù nhiệt độ không khí tại Úc chỉ khoảng 20 độ, cũng tương đương với cường độ ánh sáng mặt trời là 40, huống chi bây giờ mùa hè.
Hai người vừa rời khỏi sân bay thì cơ hồ bị ánh nắng mặt trời đâm thẳng vào mắt, lọt vào trong tầm mắt chỉ là một màn trắng sáng.
“Nơi này cách Brisbane hai tiếng, cách vịnh Noosa gần năm tiếng.” Akai nói.
“Anh quên là đến Gold Coast còn mất ba giờ nữa! Hiện tại từ nơi này trực tiếp đến vịnh Noosa thì trời cũng tối rồi! Huống hồ vịnh Noosa chúng ta cũng không biết nhiều, chỗ đó là khu người giàu nổi danh nhất thế giới, tất nhiên không phải ai cũng vào được.”
Hattori lấy tay che mắt, nếu không phải là ánh nắng quá mức gay gắt, thì phong cảnh Queensland thật sự rất đẹp, sắc xanh cây cối bao phủ một khu vực rất rộng, không khí cũng cực kỳ tươi mát! Cậu hít sâu một hơi, “Chúng ta vẫn đến Gold Coast trước đi!” Sau đó đi về phía xe taxi.
Akai đi theo, ánh mắt chợt loé, ngược lại cũng không nói gì, chỉ đi theo, nếu nhìn kỹ, có thể thấy được khoé môi anh hơi hơi mang ý cười.
Lúc Shinichi thanh tỉnh đã là ba ngày sau khi cậu hôn mê, thân thể đau nhức đã đỡ hơn, chủ yếu là vẫn mệt mỏi, cậu cũng không thể suy đoán nổi lúc cậu hôn mê có được cho uống thuốc gì hay không, mới có thể như thế này, hai tay hai chân mềm mại không giống bình thường.
Miễn cưỡng cử động thân, cậu vẫn ở trong căn phòng kia, trên người cậu mặc một chiếc áo ngủ màu trắng, chất liệu cũng là nhung, xúc cảm vô cùng mềm mại!
Tựa vào thành giường, Shinichi không khỏi cười khổ, trong đầu hiện ra hình ảnh thân thể không ngừng chuyển động, nơi đặc thù kia mỗi một lần giãy dụa đều rất đau đớn, điều đó khiến cậu càng thêm rõ ràng, cũng biết được lúc trước đã phát sinh chuyện gì.
Có lẽ lúc cậu hôn mê thì vẫn cứ mơ hồ, nhưng thời điểm thanh tỉnh, cảm giác thân thể như bị bổ đôi ra này, khuất nhục khi bị một người đàn ông khác đặt dưới thân, khiến cậu thở mạnh gấp gáp, như không có cách nào để thở bình thường được! Cậu dùng lực chuyển động mạnh trên giường vài cái, nhưng ngoại trừ khiến thân thể càng thêm đau đớn, cũng không thể khiến bản thân cảm thấy nhẹ nhàng hơn…
Cậu không rõ Gin vì sao lại muốn làm vậy? Nếu đơn giản chỉ muốn cho cậu biết sự cách biệt sức lực giữa hai người, cũng không cần phải làm thế, hơn nữa nếu cậu đã không có tác dụng với bản đồ kho báu, như vậy cậu vì sao lại bị đưa đến nơi này?
Chẳng lẽ thật sự theo lời Gin nói!
Món đồ chơi?
Shinichi Kudo cậu thế nhưng lại biến thành, món đồ chơi?
Suy nghĩ như vậy khiến Shinichi muốn cười, lại là vô cùng chua xót, hai tay không tự chủ liền nắm lấy vạt áo trước ngực, đó là một động tác bảo hộ bản thân. Quay đầu, nhìn bức màn bên cạnh, vị trí hiện tại của cậu là lầu một, cho nên cũng không thể nhìn toàn bộ khung cảnh bên ngoài, nhưng nếu là ở lầu hai, có thể sẽ khác.
Nếu ngay cả bản thân ở nơi nào cũng không biết, như vậy muốn bỏ trốn sẽ thật sự rất khó khăn! Cậu cố gắng tập trung suy nghĩ đến chuyện bỏ trốn, để làm ngơ đi những điều không nên nghĩ tới. Cậu là Shinichi Kudo, là thám tử trung học! Trong lòng không ngừng tự nhủ với chính mình, nhưng chính cậu cũng hiểu rõ, đây chỉ là cách làm của đà điểu, cho dù vùi đầu vào trong cát, cho dù mình không thấy, người khác cũng sẽ thấy được…
Bức màn vẫn được kéo một nửa như cũ, ánh nắng mặt trời vẫn giống như hôm đó cậu thanh tỉnh, rất mãnh liệt. Cửa sổ rất lớn kia cũng không thể mở ra được, có lẽ là hàng cao cấp, dùng điều khiển điện tử. Mà cho dù là có điều khiển hay không, muốn dựa vào cửa sổ này để trốn thoát, cũng rất khó!
Thân thể cậu bị thương nặng, phải cần ít nhất ba ngày mới có thể đi lại được, hơn nữa điều kiện đầu tiên là trong thời gian này không gặp phải thương tổn khác!
Nhẹ nhàng sờ sờ cái bụng không có chút cảm giác, mấy ngày nay cậu không hề ăn gì, hiện tại tỉnh dậy, lại cũng không thấy đói.
Căn phòng và kết cấu bảo vệ như vậy, muốn chạy đi thật sự rất khó khăn, huống hồ trong tay cậu bây giờ không hề có bất cứ thiết bị nào.
Trong lúc Shinichi suy nghĩ, khoá cửa bỗng nhiên chuyển động, thân thể theo phản xạ co rụt lại, cho dù tinh thần vẫn nhắc nhở bản thân trấn định. Một người phụ nữ bưng khay vào cửa, trang phục người giúp việc. Tựa hồ cũng có huyết thống Âu Mỹ, làn da của cô ta còn trắng hơn so với da Gin, là cảm giác cơ hồ trong suốt, đầu tóc vàng được cột phía sau đầu, biểu cảm trên mặt mang theo vài phần chất phác và nghiêm túc, gương mặt có thể coi là xinh đẹp lại không có bất cứ sắc thái nào.
“Bữa sáng của ngài!” Người phụ nữ dùng tiếng Anh nói.
Shinichi sửng sốt, là bữa sáng?
“Hiện tại là buổi sáng!?” Nhưng cường độ ánh sáng bên ngoài lại không giống buổi sáng, cho dù mùa hè ở Nhật Bản, thời điểm nắng nóng gay gắt nhất là hai giờ trưa cũng không bằng ánh nắng lúc này.
Ánh sáng mặt trời cường liệt đến mức trắng bệch.
“Đúng vậy!” Người phụ nữ đáp.
Shinichi không nghĩ câu hỏi của mình lại được trả lời, lại hỏi tiếp: “Hiện tại là mấy giờ?”
“Tám rưỡi sáng!” Giọng điệu của người phụ nữ như được lập trình sẵn, không hề có bất cứ thăng trầm nào.
Mới tám rưỡi mà ánh nắng đã như vậy! Nói cách khác lúc này cậu đang ở vùng nhiệt đới? Nhưng chỉ riêng kết luận như vậy là không đủ, quốc gia nhiệt đới cũng không phải là ít!
“Bữa sáng của ngài, không ăn sẽ lạnh.”
Lúc Shinichi đang suy tư, người phụ nữ bỗng nhiên nói như thế, giọng điệu cứng nhắc nói lời tựa hồ quan tâm lại lộ ra cảm giác quỷ dị.
Shinichi gật gật đầu, tựa hồ là có suy xét đến mấy ngày cậu đã không ăn gì, trên khay cơ hồ đều là thức ăn lỏng. Shinichi cũng không do dự, đã ở trong này, Gin căn bản không cần nhọc công mà hạ độc, cầm lấy chiếc thìa bạc bên cạnh, chậm rãi uống Borscht (5), thỉnh thoảng ăn một miếng khoai tây nghiền bên cạnh, cùng với món súp không biết làm từ gì.
Hương vị rất ngon, có lẽ vì ăn vào, lượng đường trong máu đâng lên, cảm giác khó nhọc trong ngực cũng giảm nhẹ.
Người phụ nữ chậm rãi dọn dẹp khay đồ, rồi sau đó đứng thẳng lên, nhưng không có lập tức rời đi, mà là đứng bên cạnh nhìn Shinichi nằm trên giường.
Khoé miệng cong lên thành một nét cười khinh thường, nói: “Nếu cậu đủ thông minh, thần kinh tra xét của cậu đủ sâu sắc, cậu sẽ phát hiện trong phòng cậu đều được lắp máy quay ẩn từ nhiều góc độ.” Nói xong, cô vươn tay bắt cánh tay Shinichi, liền nghe “đinh” một tiếng, một chiếc nĩa từ trong ống tay áo cậu rớt ra, đánh vào bên mép giường.
Người phụ nữ nhặt nĩa ăn lên, bỏ vào khay chuẩn bị rời đi!
Shinichi ngồi ở trên giường hơi hơi trố mắt, nhưng sau đó lại nhếch khoé môi. Một bộ đồ ăn chỉ gồm có vài thứ, người khác tuỳ ý lấy đi quả thật rất dễ phát hiện, mà cậu vừa rồi làm như vậy, thủ pháp vụng về, hiển nhiên có dụng ý của cậu.
Chỉ là không nghĩ sẽ biết được thêm tin tức như vậy. Cậu ngửa đầu quan sát bốn phía, máy ghi hình thứ nhất được giấu ở trên đầu một bức điêu khắc, một điểm màu đen nhỏ nhỏ, hoàn toàn bị bức điêu khắc phức tạp che giấu. Máy ghi hình thứ hai ở bên cạnh bức màn, có cùng màu sắc với vải. Ngoài hai cái máy ghi hình này, Shinichi tìm một vòng, cũng không phát hiện thêm manh mối nào.
Thân thể nằm thẳng trên giường, tứ chi hoàn toàn thả lỏng, như vậy cảm giác bủn rủn mới có thể tốt hơn một chút!
Trong đầu yên tĩnh một lát, hình ảnh không nên xuất hiện lại lập tức nhảy ra, hai má Shinichi ửng hồng, gắt gao cắn răng.
Đối với tình dục, trước đây cậu cơ hồ chưa từng tiếp xúc qua, mà lần đầu tiên tiếp xúc này, quả thật đối với cậu mà nói, là một loại sỉ nhục.
Gin, ta nhất định sẽ bắt lấy ngươi, khiến ngươi rơi vào ngục.
“Đại ca!” Vodka cung kính gọi một tiếng, rồi sau đó mở một bên cửa sắt.
Trên người Gin chỉ mặc một chiếc áo choàng ngủ màu trắng, bước vào cửa.
Đây là một căn phòng cơ hồ được xây bằng đá, ngoại trừ cánh cửa và ống thông gió chỉ lớn bằng nắm tay. Vách tường bốn phía đều được lát đá hoa cương cứng rắn đã mài nhẵn, căn phòng kín đáo như vậy, trừ phi dùng thuốc nổ, bằng không không thể nào chạy thoát được.
Haibara Ai ngồi ở một góc hẻo lánh, biểu tình trên mặt vô cùng bình tĩnh, như đã biết trước sẽ có lúc này, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện tay cô đang bấu chặt quần áo, có lẽ vì trong thời gian dài, ngay cả gân xanh cũng xuất hiện.
“Đã lâu không gặp, Sherry!” Gin thản nhiên nói, đôi mắt xanh lục nhìn Haibara vẫn trong hình dạng đứa trẻ ở một góc, như vậy trái lại có phần giống cách hắn nhìn vào bộ dáng Shinichi Kudo trước đây.
“Gin.” Tiếng gọi mang theo run rẩy cùng lời nói tràn đầy sợ hãi này hoàn toàn phá huỷ bộ dạng bình tĩnh, làm sao có thể không sợ được? Cô hoàn toàn có khả năng chết ở nơi này ngay sau đó.
“Cô đang sợ hãi? Thật là đáng thương, Sherry! Thuốc của cô thành công, vốn là xứng đáng được khen ngợi, nhưng cô lại ỷ vào sự yêu thích của tôi, khiến hắn thể hiện trí thông minh trước mặt tôi một thời gian, hành vi lừa gạt cùng phản bội tổ chức, cô cảm giác tôi nên xử trí cô thế nào?” Gin ngồi xổm người xuống, vươn tay nâng cằm Haibara, đưa mặt lại gần cô. Lời của hắn rất chậm, nhưng loại sát khí doạ người này khiến sắc mặt Haibara tái nhợt như tờ giấy, cả khuôn mặt đều tràn đầy mồ hôi.
Có lẽ vì quá mức sợ hãi, Haibara trong nhất thời cũng không nghe rõ lời Gin nói, “hắn coi trọng gì đó” là cái gì? Sau đó mới phản ứng lại, lập tức hỏi: “Shinichi Kudo, cậu ta, thế nào?”
Gin lạnh lùng cười, “Lúc này, cô còn có tâm tình lo lắng cho người khác, hử? Sherry, không nghĩ tới cô cũng coi trọng cậu ta!”
Haibara đột nhiên ngẩng đầu, không biết sao, cô cảm giác được sát khí trên người Gin tăng lên, áp lực cơ hồ khó có thể hô hấp. Cảm giác đối với Shinichi rốt cuộc là thế nào, chính cô cũng không rõ, có lẽ là có cảm tình đi! Nhưng đến thời khắc gần chết mới biết được, thì còn có ích gì!
Gin vươn tay vỗ vỗ gương mặt tuyệt vọng của Haibara. “Yên tâm, cô vẫn còn có tác dụng, sẽ không chết nhanh như vậy đâu!”
————————
Chú thích:
(1) Queensland: là một tiểu bang của Úc, chiếm phần góc đông bắc của lục địa Úc châu. Nó giáp với Northern Territory về phía tây, Nam Úc (South Australia) về phía tây nam và New South Wales về phía nam. Về phía đông, Queensland giáp với biển Coral và Thái Bình Dương. Đây là tiểu bang rộng thứ nhì châu Úc nếu tính về diện tích, theo sau Western Australia, và là bang đông dân thứ ba sau New South Wales và Victoria.
<img alt=562 src="https://whoaibangw.files.wordpress.com/2015/08/56-2.jpg" data-pagespeed-url-hash=3382676231 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
(2) Brisbane: là thành phố thủ phủ và là thành phố đông nhất bang Queensland của Úc. Nó cũng là thành phố lớn thứ ba ở Úc. Nó nằm gần Thái Bình Dương và bên cạnh sông Brisbane trên vùng đồng bằng giữa vịnh Moreton và Dãy núi lớn (Great Dividing Range) ở vùng đông nam của Queensland.
<img alt=563 src="https://whoaibangw.files.wordpress.com/2015/08/56-3.jpg" data-pagespeed-url-hash=3677176152 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
(3) Gold Coast: Gold Coast là một thành phố ở tiểu bang Queensland ở bờ miền đông của nước Úc. Gold Coast có khoảng nửa triệu dân và là thành phố phát triển nhanh nhất ở Úc theo số dân. Đây là thành phố lớn thứ nhì của bang này, và là thành phố lớn thứ 6 ở Úc. Kinh tế ở đây dựa trên du lịch từ du khách quốc tế.
<img alt=561 src="https://whoaibangw.files.wordpress.com/2015/08/56-1.jpg" data-pagespeed-url-hash=3088176310 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
(4) Noosa: là một khu vực chính quyền địa phương khoảng 130 km (81 dặm) về phía bắc Brisbane trong khu vực Sunshine Coast của Đông Nam Queensland, Australia.
Với một không gian hiền hòa và những ngôi nhà không cao quá ngọn cây, thiên đường cận nhiệt đới Noosa là nơi du khách có thể hoàn toàn thư giãn. Nhưng điều đó không có nghĩa là không có việc gì để làm ở đây. Noosa có những khu nghỉ dưỡng đẳng cấp quốc tế đến những bãi biển hoang sơ, công viên quốc gia và những nơi xa bờ biển phong phú.
<img alt="Biển Noosa" src="https://whoaibangw.files.wordpress.com/2015/08/56-4.jpg" data-pagespeed-url-hash=3971676073 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Biển Noosa
(5) Borscht: là một món súp có nguồn gốc ở Ukraina, phổ biến ở nhiều quốc gia Đông và Trung Âu. Ở phần lớn các nước, củ cải đường là thành phần chính cho món ăn này khiến cho nó có màu đỏ tía. Ở một số nước, cà chua mới là thành phần chính còn củ cải đường là nguyên liệu thứ hai.
<img alt=565 src="https://whoaibangw.files.wordpress.com/2015/08/565.jpg" data-pagespeed-url-hash=2734505505 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
169 chương
123 chương
9 chương
54 chương
86 chương
295 chương