Liệp Bộ
Chương 14 : (Truy tung)
Chiếc Porsche màu đen chạy trên đường cao tốc, Gin một tay giữ vô lăng, một tay như vô tình mở radio bên cạnh.
Rất nhanh, thanh âm MC trong radio lưu loát mà nghiêm túc truyền ra.
“Haha, không nghĩ sẽ có người xuống tay trước chúng ta.” Vodka nghe nội dung radio, tựa hồ cảm giác buồn cười, cười khẽ vài tiếng.
Gin lấy hộp thuốc lá trong áo ra, bật lửa màu đen bùng lên ngọn lửa, nhanh chóng châm điếu thuốc cuối cùng trong hộp. Điếu thuốc được đốt lên, một hương vị bạc hà nhè nhẹ phảng phất toàn bộ xe.
“Nhưng mà tên nhóc Hine này, tổ chức lần này lại để mất một cây tiền, tổn thất không hề nhỏ!” Vodka tuy rằng nói như vậy, trong giọng nói lại không mang theo bao nhiêu cảm xúc tiếc nuối, dường như chỉ là tuỳ tiện nói.
“Phản bội tổ chức kết quả chỉ có một, cho dù không có sự can thiệp từ bên ngoài, tất cả những kẻ phản bội tổ chức đều không thể thoát được. Tao nghĩ tổ chức cũng không cần những cây tiền như vậy.” Đôi môi mỏng chầm chậm nhả thuốc, lời trần thuật lại có vẻ như đe doạ.
Vodka hiển nhiên đã quen với ngữ điệu này, chỉ là hơi hơi gật đầu, liền thanh thản dựa vào ghế xe.
Hine là biệt hiệu của Yuu Nakajima ở trong tổ chức, hắn có nhiệm vụ hoạt động bên ngoài, cũng coi như là một trong số những thành viên quan trọng. Ít nhất trước khi chết cũng cống hiến cho tổ chức khá nhiều. Siêu sao quốc tế, rõ ràng là một cây hái ra tiền, đáng tiếc, Yuu Nakajima lại không chấp hành mệnh lệnh được chỉ đạo, còn đề xuất ý tưởng muốn rời khỏi tổ chức…
Rời khỏi tổ chức? Trong lòng Vodka thầm nghĩ, rồi sau đó cười nhạo một tiếng, chẳng phải đồng nghĩa với chết sao.
“Vẫn chưa tìm được Sherry?” Gin thản nhiên hỏi, đồng thời, làn khói mỏng manh từ trong miệng hắn phả ra.
“Vâng! Đại ca, phía sau có người theo dõi.” Vodka nhìn vào gương chiếu hậu, trong giọng nói mang theo chút trào phúng lại khẩn trương: “FBI? Thật đúng là âm hồn không tiêu tán.”
“Hừ!” Gin hừ lạnh một tiếng, tay hạ điếu thuốc xuống, rồi sau đó tuỳ tiện mở cửa sổ, ném mẩu thuốc lá ra bên ngoài. Thong thả đạp chân ga một cái, liền cảm giác người hơi ngửa ra sau… Chiếc xe chạy trên đường cao tốc, tốc độ như vậy vẫn khiến người khác phải nhìn theo. Quả thật, chiếc Porsche 365A này vốn là hàng hiếm, huống hồ kiểu dáng lại kiêu ngạo siêu việt như vậy.
Akai Shuichi nắm chặt tay lái, trên mặt thần tình hờ hững, nhưng đôi mắt hơi nheo lại mang theo khí tức nguy hiểm, khiến người khác không thể xem nhẹ.
Đuôi xe trước mắt, khoảng cách giữa anh và chiếc xe kia… đã bắt đầu có rất nhiều chiếc xe khác chen vào giữa.
Cho dù khuôn mặt có lạnh nhạt như thế nào, cuối cùng, đánh một vòng tay lái, thế nhưng lại để chúng tào tẩu được.
Akemi!
Lái xe đến bên cạnh bờ kênh, Akai Shuichi dừng xe, tuỳ ý đốt thuốc, làn khói khẽ lượn lờ quanh vết sẹo trên má phải, khiến cho khuôn mặt lộ ra nét quỷ mị.
Một hội triển lãm giao lưu, ngoại trừ bị thương và miễn cưỡng phá được một vụ án, đối với Conan mà nói quả thực không thú vị đến cực điểm.
Ba ngày sau hội triển lãm chấm dứt, trong lòng Conan không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng đồng thời vẫn còn nghi hoặc. Hoặc cũng bởi vì sự tình vốn bị xem nhẹ trong vụ án vừa rồi, khi lên máy bay an tĩnh mới chậm rãi nổi lên trong lòng.
Người đàn ông kia vì sao lại xuất hiện trong hội triển lãm?
Vì để giết Yuu Nakajima sao?
Sau đó…
Bởi vì Itou Miwa ra tay trước hắn, cho nên hắn không cần động thủ đã có thể làm ngư ông đắc lợi…
Nhưng trong lúc đó, Yuu Nakajima chỉ là từ trên sân khấu ngã xuống không dậy nổi, bình thường dưới tình huống đó căn bản không có biện pháp xác định người kia đã chết hay chưa. Như vậy…hắn ta vì cái gì mà vội vã rời đi?
Cũng vì cái gì mà muốn giết Yuu Nakajima?
Conan lấy ngón tay vuốt cằm, nếu thật Yuu Nakajima cùng tổ chức kia có quan hệ, người đàn ông kia đột nhiên rời đi… là vì điều gì?
Trong đầu mọi chuyện không ngừng rối rắm, lại rất khó giải thích, Conan quay đầu nhìn mây trắng bên ngoài cửa sổ máy bay. Thời tiết bên ngoài rất tốt, trên phi cơ, càng làm người ta mở mắt không ra.
Conan híp mắt, nhìn những đám mây lơ lửng trong dương quang toả ra bốn phía, nếu ánh mặt trời có thể chiếu sáng những góc khuất âm u…
“Conan, em đang nhìn cái gì thế? Ngồi yên nhé, chân em còn chưa khỏi hắn đâu.”
Conan gật gật đầu, liền ngồi thẳng lên, bên cạnh tựa hồ có ánh mắt nóng rực đang nhìn cậu.
Không tự chủ được liền nghênh đón.
“Sao vậy chị Ran?” Ran không biết vì sao lại đến gần nhìn kỹ Conan, khiến cậu kinh ngạc, dùng giọng điệu trẻ con, hỏi.
Bị Conan nhắc nhở, Ran Mori mới giật mình hồi thần. “À, không có gì. Chỉ là bỗng nhiên cảm giác khuôn mặt nhìn nghiêng của em có chút giống với cái tên mất tích từ lâu kia.” Ran Mori lúc nói đến “cái tên mất tích từ lâu”, giọng có chút cao lên.
Trên trán Conan không khỏi toát mồ hôi lạnh, vốn chính là một người, như thế nào có thể không giống được? Miễn cưỡng cười gượng nói, “Anh Shinichi nhất định là gặp phải vụ án lớn, cho nên mới bộn bề nhiều việc.”
“Ừ.” Ran Mori gật gật đầu. “Cậu ấy luôn nói vụ án lần này rất nghiêm trọng, nhưng mà lúc cậu ấy phá án, nhìn cũng rất thuận mắt…” Như là thì thầm tự nói, thanh âm Ran Mori rất nhẹ nhàng, nhưng lời vừa nói ra, hai má cô cũng chậm rãi đỏ ửng.
Conan tất nhiên là nghe được toàn bộ, cũng không biết vì sao nhìn Ran đỏ ửng hai má. Cậu có chút xấu hổ, có chút bất đắc dĩ, và cũng quyết tâm hơn.
Cậu không phải không biết tình cảm của Ran, nhưng giờ phút này cậu hoàn toàn không có tâm tư cho chuyện tình cảm như vậy.
Trong lòng cậu chỉ có một quyết tâm, tìm được cô gái kia, lấy được thuốc giải! Rồi sau đó triệt để diệt trừ… tổ chức áo đen! Cho dù bọn chúng ở nơi nào, mục đích của bọn chúng là gì…
Ba ngày nghỉ kết thúc, chân Conan cũng không còn sưng nữa. Tuy rằng vẫn mang băng gạc, nhưng bởi vì không phải do Sonoko băng bó, cho nên đi giày cũng không thành vấn đề. Chỉ là lúc đi bộ, vẫn hơi cảm giác được đau đớn.
“Conan, chân cậu làm sau vậy?” Sáng sớm trên vườn trường có rất nhiều trẻ em lui tới.
Conan thật sự không biết ba đứa nhóc này làm thế nào ở trên sân trường đông đúc vậy, có thể định vị được cậu mà chạy ngay tới.
Chỉ có thể quay đầu, đối mặt với ba gương mặt trẻ con tò mò nói: “Tớ không sao, chỉ là trong hội triển lãm không cẩn thận bị dẫm lên chân.”
“Sao?” Ayumi phát ra một tiếng kêu sợ hãi, cúi đầu nhìn chân trái Conan đang mang giày, “Không còn đau chứ?”
“Ừ.” Conan gật gật đầu.
“Này, Conan, tớ thấy trên báo nói, lần này trong hội triển lãm lại phát sinh án mạng, phải không?” Mitsuhiko đứng trước mặt Conan nghiêm nghị hỏi.
“Tớ cũng có nghe nói!” Genta phụ hoạ.
“Ừ ừ.” Tất nhiên Ayumi cũng chớp mắt to nhìn Conan.
Một đầu mồ hôi lạnh cùng với hắc tuyến, Conan thật đúng là không biết phải làm sao, giật mình nhìn đồng hồ, thản nhiên nói: “A, phải lên lớp thôi, tớ đi trước, bị muộn rồi.”
Lời này vừa nói ra, ba đứa nhóc lập tức đáp lại, như là giật mình “A” một tiếng, cũng quên câu hỏi vừa rồi, một đường thẳng tắp chạy vào lớp.
Conan trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cũng đi về phía trước, lại không biết vì cớ gì mà quay đầu, dường như có ai đó theo dõi cậu.
Nhưng sau khi quay đầu, ngoại trừ tiếng nhốn nháo của trẻ con trên sân trường, căn bản không có điều gì dị thường. Tự cười bản thân mình đa nghi, Conan lưng mang túi sách đi vào phòng học.
—————————–
Porsche 365A của Gin:
<img alt=Porsche src="https://whoaibangw.files.wordpress.com/2015/07/porsche.jpg" data-pagespeed-url-hash=3763161588 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
37 chương
37 chương