Liên Tình
Chương 7
CHƯƠNG 7
Một đôi mắt băng lãnh chăm chú nhìn về thân ảnh nhỏ gầy, đang khập khiễng mang thùng nước nghiêng qua nghiêng lại phía trước, lãnh nhãn ( lặng lẽ) nhìn thân thể gầy yếu kia cố sức múc nước từ trong giếng , đôi chân run gánh đầy thùng nước mà đi được năm mươi bước thì hết mười một bước là đã lảo đảo muốn ngã xuống rồi, ánh mắt hắn càng lạnh hơn khi nhìn người kia ở trên đường lại không cẩn thận vấp phải một cục đá mà mất đà té ngã.
Mùa thu tháng mười, những giọt sương băng lãnh toàn bộ đều rơi xuống trên tấm thân gầy yếu, làm cho hắn tức thời hắt hơi vài cái nho nhỏ, cả người nhân thể bất chợt vì lạnh mà run lên, một thân vải thô ẩm ướt lạnh như băng, dính chặt trên người hắn, có thể nhìn ra được nam hài kia căn bản chỉ gầy đến trơ xương.
Thân thể gầy yếu bởi vì trời lạnh mà người không ngừng run rẩy, nhanh chóng đứng lên, động tác khó khăn một chút, nhưng vẫn vội vàng làm tiếp công việc nặng nhọc này, nghĩ không còn nhiều thời gian nữa, muốn cố gắng nhanh chóng đem mấy chục thùng lớn đầy nước kia gánh về.
Mặc dù, đã thức từ sớm nhưng Hà đại nương vẫn hướng ánh mắt sắc bén nhìn nam hài chưa làm xong công việc, nổi giận đùng đùng cầm một cây mây to liền hướng thân thể gầy trơ xương của hắn mà đánh, một bên hung hăng mắng: “Ngươi – tên cẩu nô tài này, bảo ngươi làm việc, ngươi việc gì cũng làm không xong, mọi người đều nhanh nhẹn, ngươi ngay cả một nửa thùng nước này cũng giả vờ không gánh nổi là sao, không biết rốt cuộc ngươi là làm ăn cái gì a? Thế nào? Nổi nóng a? Muốn cho mọi người hôm nay không được dùng nước phải không? Ta phải hảo hảo giáo huấn ngươi, tiện nô tài này, để xem ngươi còn dám khi dễ Hà đại nương ta nữa không!”
“Đối, thực xin lỗi. . . . Nô tài không phải. . . . Cố ý. . . . Thực xin lỗi. . . . Thực xin lỗi. . . . Nô tài không dám . . . . Không dám . . . .” Nam hài lui thân mình che đầu mặc cho Hà đại nương bất chấp dồn hết sức cầm cây liều mạng đánh hắn, đôi môi tái nhợt không dám phản bác, chính là càng không ngừng giải thích.
“Thật không hiểu sao Phong Minh đại gia còn lưu ngươi ở chỗ này làm gì ? Việc gì cũng làm không tốt, dưỡng trư so với tên què quặc như ngươi còn hữu dụng hơn nhiều, còn không mau đứng lên tiếp tục làm cho xong chuyện của ngươi à, hay còn muốn ăn đòn nữa à?” Hà đại nương khinh thường nhìn nam hài bị đánh giờ chỉ còn chút hơi thở mong manh, hướng trên người hắn thượng cái chân thô phì ( to mập) không quên đạp nam hài thêm một cước nữa.
“Vâng . . . Thực xin lỗi. . . .” Bị Hà đại nương mắng đuổi nam hài có chút hoàn hồn, đứng lên cố hết sức chạy nhanh, loạng choạng nhặt thùng nước lên, hắn tiếp tục công việc chưa hoàn thành. Dừng lại nhìn Hà đại nương hướng phòng bếp đi đến, xem ra. . . . Hôm nay lại đói bụng nữa rồi. . . . . Đầu càng ngày càng không được tỉnh táo. . . . cứ đau đến muốn nứt ra, hắn nghĩ rằng tuyệt không thể bị bệnh. . . . Nếu bị bệnh Hà đại nương chắc chắn đuổi sẽ hắn ra khỏi Vương phủ. . . . Hắn chỉ còn chỗ này là chỗ dung thân duy nhất mà thôi. . . . Hơn nữa, Vương gia thậm chí còn chưa định tội hắn mà. . . .
Trời cũng dần dần chuyển lạnh hơn, quả thật thời tiết phương bắc Kinh Thành cùng Tô Châu rất chênh lệch nhau, mới giữa tháng mười người đã liền lạnh đến phát run, nam hài trên người nhiều năm qua chỉ có một bộ xiêm y cũ nát duy nhất này, hắn không có quần áo dư thừa để chống lạnh, lúc đầu hắn còn miễn cưỡng cố gắng kết thúc tất cả công việc trong ngày, mấy ngày gần đây bởi thời tiết đột nhiên chuyển lạnh, chân tay hắn trở nên đông cứng không còn nghe sự điều khiển nữa mà làm công việc càng chậm trễ hơn, trên người ngang dọc vết thương cũng nhiều đến không đếm xuể.
Từ đầu đến cuối, chủ nhân của đôi mắt băng lãnh đều ẩn thân ở một chỗ lạnh nhạt nhìn thấu mọi lẽ, con ngươi sâu hút chợt lóe lên một tia thâm ý, sau tầm nửa tháng qua, chủ tử hướng Phong Minh mở miệng, nói: “Hắn là ai vậy?”
Phong Minh nhìn theo ánh mắt nam tử, bất an trả lời: “ Bẩm báo Vương gia, hắn. . . . Hắn chính là. . . . Là người mà ngài hơn mười ngày trước cưới về, nhưng chưa bái đường đích thị ” Sở gia tiểu thư” .”
Nghiêm Dục Phong sắc bén liếc Phong Minh một cái, không hờn giận mở miệng: “Hắn là nam.”
Xem Nghiêm Dục Phong hắn là người mù sao? Cho dù so với nữ tử bình thường ở tuổi thanh xuân này có phần nhỏ gầy đôi chút, nhưng thể nào cũng nhìn ra được khung xương kia rõ ràng là thuộc loại nam tính, đã vậy còn là một tên què quặc bẩn thỉu.
Phong Minh đau đầu nghĩ, chuyện mình lo lắng rốt cục cũng đã xảy ra, hắn bất đắc dĩ nói: “Bẩm báo Vương gia, hắn. . . . Quả thật là nam . . . . Thuộc hạ đoán rằng. . . . Người Sở gia thừa dịp sự việc hết sức hỗn loạn mà quyết định. . . . Dùng hắn đến thay Sở Hàm Du đại giá. . . . . . Mặt khác, thuộc hạ nhận được tin tức. . . . Sở Thiên nghiêu trước một ngày khi đưa hắn vào phủ, liền suốt đêm mang gia quyến-1 ly khai Tô Châu thành.”
Từ đầu tới cuối, mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ hắn đều rõ như lòng bàn tay, ngày ngày đầu tiên khi người được gã đến hắn liền biết tân nương tử là một nam nhân, không! Là một nam hài. . . . Nhưng chuyện kinh thiên động địa này, hắn là thuộc hạ cũng vô pháp làm chủ, đành phải một bên âm thầm phái người theo dõi nam hài, một bên thì lật tung khắp nơi để tìm kiếm, còn chủ tử người mà vừa ra khỏi cửa không dưới mười ngay, nửa tháng tuyệt không thấy thân ảnh kia bất ngờ trở về xem xét quyết định .
Nghiêm Dục Phong cười lạnh, nguyên lai. . . . Sở gia to gan lớn mật dám lừa gạt hắn, bị bức đến cùng đường, tùy tiện nghĩ đem một nam hài đến thế thân? Xem Nghiêm Dục Phong hắn là đồ chơi à? Mười một năm trước là cừu, còn hôm nay là hận, Nghiêm Dục Phong trong mắt tà mị, trước ngọn lửa đang tỏa ra chưa lâu, trầm tịch một lát , một lần nữa tâm lại thị huyết mà rung động.
Hắn hiện ra một mạt cười thị huyết, lạnh lùng mở miệng: “ Đi điều tra, đem bọn họ toàn bộ bắt lại. Còn nữa, đêm nay…Do hắn thị tẩm”
Đã dám lừa hắn, thì phải có can đảm nhận kết quả này, hắn mặc kệ nam hài này là có tâm hay là vô tình, chỉ cần giúp người Sở gia, hắn tuyệt sẽ không buông tha.
Phong Minh mồ hôi lạnh chảy ròng nhìn bóng dáng chủ tử rời đi, lại nhìn hướng thân ảnh nhỏ gầy đáng thương kia, bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng thay hắn lo lắng, đứa nhỏ này. . . . Có thể sống được qua đêm nay không?
“Khụ khụ!” Phong Minh vô thanh vô tức đi lên trước mặt nam hài nguyên lai vẫn đang bận rộn, liền ra tiếng nhắc nhở hắn.
“A! Phong. . . . Phong đại gia.” Nam hài vừa nghe thanh âm vội theo quy củ mà đứng lên, cung kính đối Phong Minh xoay người hành lễ, hơn mười mấy ngày gần đây, nguyên lai là người này từng đến đây cùng hắn nói qua vài câu, và là người duy nhất trong Vương phủ đối đối tốt với hắn, vả lại còn biết cả chuyện hắn đại giá đến đây.
“Ân. . . . Vương gia đã hồi phủ .” Phong Minh lời vừa ra khỏi miệng, không ngoài dự kiến liền thấy nam hài sắc mặt bất ngờ, thoáng cái lập tức trắng bệch.
Đôi mắt Nam hài kinh hoảng nhìn Phong Minh, cố đạt tới thanh âm bình ổn, hắn mở miệng nói: “Phong đại gia. . . . Vương, Vương gia. . . . Muốn tới trị tội nô tài phải không?”
Phong Minh lắc đầu, “Vương gia chưa nói, nhưng. . . . Hắn muốn ngươi đêm nay. . . . Thị tẩm.” Hắn đơn thuần như giấy trắng, nhất định không biết đây là ý tứ gì.
“Thị tẩm? Phong đại gia. . . . Cái gì là thị tẩm?” Chợt nam hài mở to hai mắt nghi hoặc hỏi, thị tẩm chính là định tội ư?
“Thị tẩm chính là. . . . Chính là bồi cho Vương gia ngủ.” Phong Minh không muốn dọa chết đứa nhỏ đáng thương này, căn bản là vì gương mặt quá đỗi đơn thuần kia.
Ngủ? Ngủ không phải là một người thôi sao? Vì cái gì một nhân vật quan trọng như Vương gia lại muốn người khác bồi hắn ngủ? Nam hài đơn thuần suy nghĩ một đống nghi vấn. Nhưng cũng chỉ là thuận tiện gật đầu, không dám mở miệng hỏi lại, bởi thân phận hắn chỉ là hạ nhân, không nên hỏi quá nhiều chuyện.
“Tóm lại. . . . Ngươi đêm nay. . . .Sau khi tự tấm rửa xong, thì đi vào trong phòng Vương gia, Vương gia thì sẽ xử lý ngươi.” Phong Minh nhìn đứa nhỏ nhát gan đơn thuần này mà cảm thấy thương hại.
” Ngươi trước tiên nên đổi bộ xiêm y sạch sẽ đi! Trời lạnh như thế, ngươi cả người đều ướt đẫm, sẽ rất dễ nhiễm phong hàn.” Phong Minh định rời đi thì quay đầu hướng người kia, nguyên lai nhìn đôi môi nam hài bởi vì lạnh mà liền tái nhợt tím tái, y phục ẩm ướt dính sát vào trên thân thể gầy trơ xương không ngừng run rẩy, tâm không khỏi mềm nhũn, tái lại vài câu công đạo, chỉ hy vọng chủ tử đêm nay có thể xuống tay lưu tình một chút.
“Không, không cần. . . . Nô tài mặc bộ này là tốt rồi. . . . Nô tài không thấy lạnh. . . . Cám ơn Phong đại gia. . . .” cự tuyệt hảo ý của Phong Minh nhưng trong lòng lại cảm thấy một trận cảm kích cùng chua xót, đã thật lâu lắm rồi không có ai. . . . quan tâm hắn như vậy. . . .
Phong Minh thở dài, “Có phải vì cho ngươi không có quần áo khác để thay không? Ta sẽ bảo Hà đại nương lấy cho ngươi vài bộ xiêm y ấm áp để thay!”
Hắn tâm tư tinh tế tỉ mỉ, lúc đầu chỉ xem nhẹ nam hài này cho đến khi thấy hắn mang theo một bố trang rách nát, bên trong khả không có bao nhiêu xiêm y.
“Không sao . . . Phong đại gia. . . . Nô tài, nô tài sớm muộn gì cũng bị Vương gia trị tội . . . . Phong đại gia không cần. . . . phải lãng phí đồ vật này nọ ở trên người nô tài đâu. . . . Đa tạ ngài lắm. . . .” Hốc mắt đã có chút phiếm hồng, nam hài cảm kích hướng Phong Minh nói lời cảm tạ, từ ánh mắt đồng cảm của Phong Minh, hắn có thể thấy được sắp có việc gì đó xảy ra, có lẽ chẳng bao lâu nữa, hắn có thể sớm gặp được ma ma rồi. . . . .
Phong Minh bất đắc dĩ nói: “Ai. . . . Tùy ngươi vậy. . . . Có cái gì cần thì cứ nói với ta!”
Từ lần đầu nhìn thấy, hài tử này liền khiến hắn cảm thấy đau lòng, bất luận người khác châm chọc như thế nào, vũ nhục, ngược đãi hắn ra sao, hắn chưa bao giờ có nửa phần oán hận hay tức giận, đôi mắt to trong suốt thuần túy chỉ có thể hoàn toàn thuận theo và cam chịu vận mệnh này, giống như hắn cần phải gánh chịu hết thảy những tai vạ này vậy, hài tử này. . . . Dường như chưa từng có người đối tốt với hắn hay sao?
Nam hài lại hướng Phong Minh nói tiếng cảm tạ, đợi sau khi Phong Minh rời đi, mới tranh thủ bắt tay vào làm đống công việc còn dang dở, sợ rằng lát sau Hà đại nương thấy hắn làm việc chậm trễ, sẽ lại tiếp tục hứng lấy một trận đòn nữa.
**********************************
Chú thích gia quyến: người nhà
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
8 chương
11 chương
21 chương