Liên Tình
Chương 5
CHƯƠNG 5
“ Lão gia, ngươi hãy nói chút gì đi! Phải làm thế nào mới tốt đây?” Một phu nhân phong hoa tuyệt đại-1 cau mày lo lắng hỏi vị phu quân bên cạnh.
“ Này….Cái này….Ai! Ta cũng không biết a!!”Vị trung niên nam tử trả lời so với phu nhân càng thêm lo lắng, liên tiếp lau mồ hôi túa ra trên trán.
“ Thế nào lại không biết? Ngươi không phải nói nhi tử duy nhất của Nghiêm Vương gia sớm đã chết rồi sao? Hiện giờ thế nào mà người vẫn sống, còn trở về Kinh Thành làm Vương gia? Bây giờ còn sai cả người đến nhà chúng ta nói muốn đề thân-2 với Du nhi của chúng ta chứ? Hơn nữa vừa không có sính lễ lại vừa không thỉnh người mai mối đến nói chuyện… Hắn nghĩ hôn sự này là cái gì a? Xem nhi nữ nhà chúng ta là cái thứ gì chứ?!” Quan Nguyệt Hà căng thẳng, sợ hãi mà không khỏi che mặt ngậm ngùi.
“ Ai….Ta làm sao biết mệnh hắn lại lớn như vậy chứ, năm đó bản thân hắn vừa không tiền không nhà, còn bị quan phủ truy sát, ta cho rằng hắn chết là cái chắc rồi! Chậc, ai mà biết….” Sở Thiên Nghiêu đưa tay ấn ấn hai huyệt Thái Dương, rõ là người tính không bằng trời tính, thật không biết hắn rốt cuộc làm như thế nào mà chống được tới tận hôm nay.”
“ Cha, nương….Du nhi đã về!” Một thanh âm nhẹ nhàng lưu loát từ ngoài cửa truyền vào, không lâu sau liền thấy một thân ảnh vận xiêm y vàng nhạt phiên nhiên đi tới, bổ nhào vào lòng mẫu thân, hi hi cười.
“ Cha, nương các ngươi đang nói chuyện gì a? Di…? Nương, người sao lại khóc?” Sở Hàm Du khó hiểu nhìn mẫu thân không sao nói rõ được mà che mặt rơi lệ.
“ Sở Thiên Nghiêu, ta cảnh cáo ngươi, tuyệt đối không thể nhượng Du nhi chúng ta gả cho hắn, hắn nhất định là không tốt lành gì, nghe nói hắn là một người thủ đoạn độc ác, lãnh huyết vô tình, hắn khẳng định là muốn báo thù, nữ nhi nếu gả cho hắn, đều không phải là đi vào tử lộ sao? Ôi, nữ nhi đáng thương của ta a….” Quan Nguyệt Hà một bên âu yếm ôm nữ nhi bảo bối do chính mình mang thai mười tháng khổ cực sinh ra vào lòng, một bên trừng đôi mắt duyên dáng tức giận nhìn Sở Thiên Nghiêu đe dọa hắn.
Quan Nguyệt Hà dịu dàng vuốt nhẹ lên khuôn mặt tuyệt mĩ của nhi nữ, càng nghĩ càng sợ , không khỏi đau buồn, nước mắt rơi ra liên tận.
“ Nương, ta phải gả cho ai a?” Sở Hàm Du nghiêng đầu hỏi mẫu thân, bọn họ rốt cuộc là đang nói gì vậy? Cái gì là báo thù? Cái gì là tử lộ?
“ Ta….Ô ô….Lão gia, ngươi hãy tự mình nói với Du nhi đi!” Quan Nguyệt Hà lần nữa che mặt mà bật khóc, thật chẳng biết phải giải thích như thế nào với nhi nữ.
“ Ách…..Cái này….Du nhi a…..Hôm này có người đến đây cầu thân…..Muốn….Muốn cưới người về…..” Sở Thiên Nghiêu ấp úng.
Sở Hàm Du không cảm thấy hứng phấn, lơ đãng hỏi: “ Hắn là ai?”
Bởi vì khuôn mặt xinh đẹp này, mà không ít người đến đây cầu thân, nhìu đến phiền phức, bất quá tất cả đều bị trò đùa quái ác của nàng sợ hãi chạy hết.
“ Là….Là….Là Duệ Vương gia Nghiêm Dục Phong…..” Sở Thiên Nghiêu càng nói càng nhỏ.
Sở Hàm Du nhất thời trừng to đôi mắt tựa như chuông đồng, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ kinh sợ đến trắng bệch, thất thanh kêu lên: “ Không! Ta không muốn gả cho hắn, hắn nhất định sẽ giết ta, cha nương, các ngươi mau mau thay ta nghĩ cách đi!”
Khi còn bé, nàng có nghe qua cha và nương nhắc tới chuyện của Nghiêm Dục Phong kia, lúc đó nàng chỉ cho rằng hắn bất quá là có một phụ thân mưu đồ làm phản mà bị biên tịch -3 ,trở thành kẻ không nhà, hơn nữa năm đó phụ thân cũng không ra tay giúp hắn bình an đi đến núi Trường Bạch tìm sư phụ hắn, nghĩ rằng hắn thế nào cũng đã chết từ lâu. Cho dù là có nghe qua, nhưng không chút lưu tâm, ai biết được mệnh hắn không tuyệt, lại còn nhượng hắn sửa lại án oan của Nghiêm gia khi xưa. Cả hoàng thượng cũng áy náy chuyện xưa tích cũ, trong lòng ray rứt liền phong danh hiệu Duệ Vương gia cho hắn. Ngày hôm nay, hắn lại vô duyên vô cớ phái người đến đề thân, nhất định là muốn nhắm cha nàng báo thù năm đó đã không ra tay cứu giúp.
“ Này…..Cái này….Du nhi con đừng gấp, để cha từ từ suy nghĩ a….” Hắn cả đời sợ nhất chính là nhìn thấy nước mắt của nhi nữ, Sở Thiên Nghiêu vội vã trấn an nàng.
Sở Thiên Nghiệu tại đại sảnh đi qua đi lại, trái lo phải nghĩ hồi lâu, đột nhiên, hắn linh quang lóe sáng liền quát to một tiếng: “ A! Ta nghĩ ra rồi! Có cách, có cách rồi!”
“ Cách gì? Cha, người mau nói đi!” Sở Hàm Du không khỏi sốt ruột, chồm tới hỏi.
“ Khụ khụ!” Sở Thiên Nghiêu thanh thanh yết hầu, âm trầm nói: “ Người đâu! Đem cẩu nô tài kia mang lên cho ta.”
Sở Hàm Du nhìn phụ thân khó hiểu, không hiểu vì sao hắn phải kêu tên nô tài kia đến, hôn sự này cùng hắn có liên quan sao? Nhìn sang mẫu thân, nàng như bừng tình trở lại.
“ Đúng rồi! Lão gia, ngươi thật anh minh, nói đến đều là do cẩu nô tài kia rước lấy tai họa, sớm nên để hắn gánh chịu mọi hậu họa!” Quan Nguyệt Hà lên tiếng ca thán phu quân, nhưng khi nhắc tới tên nô tài kia, vẻ mặt nàng trở nên kinh thương cùng hiểm ác.
Lát sau, một đạo thanh âm sợ hãi từ ngoài cửa vang lên.
“ Lão gia, phu nhân, tiểu thư….” Một nam hài gầy trơ xương, sợ hãi đứng run ngoài bậc cửa, không dám đi vào.
“ Ngươi vào đây!” Sở Thiên Nghiêu thanh thanh yết hầu gọi hắn đi vào, vừa nhìn hắn sắc mặt liền không vui, nhưng nếu không nhờ vào hắn giải quyết hôn sự này, Sở Thiên Nghiêu căn bản nhìn cũng không hội liếc hắn một lần.
“ Là….Lão gia gọi nô tài….có việc gì sao?” Nam hài âm thanh run rẩy hỏi, hắn kéo góc áo bị rách trên người lại, nỗ lực nhớ lại xem hôm nay có làm chuyện gì để bọn họ tức giận hay không, có phải như vậy lại muốn đánh hắn?
“ Không có việc gì ta sẽ tìm cẩu nô tài ngươi sao?! Cũng không phải ăn no rồi không làm việc!” Sở Thiên Nghiêu vẻ mặt hung tợn, căm giận nói.
“ Ân…..Xin lỗi….Lão gia…..Ngài đừng nóng giận…..” Nam hài thấp giọng, ân hận nói, sợ mình lại làm Sở Thiên Nghiêu càng thêm khó chịu, mà rước lấy một trận đòn.
“ Đầu tháng tám kế, người thay tiểu thư gả vào Duệ Vương phủ.”
Nam hài nghe vậy khiếp sở ngẩng đầu lên! Gả?! Hắn, hắn là nam nhân! Thế nào có thể lập gia đình với một nam nhân khác? Lại còn….đem gả cho một vị….Vương gia?!
“ Lão gia, không được! Nô tài, nô tài là nam mà…..sao có thể…..” Nam hài sốt ruột lắc hai tay cự tuyệt, hơn nữa đầu tháng tám này cách nhau không quá mười ngay, hắn….
“ Nói thừa! Ai chẳng biết người là nam, nhưng Du nhi của ta tuyệt không thể gả vào Duệ Vương để chịu khổ chịu tội được, cho nên người nhất định phải đại giá-3 !”
“ Lão, lão gia, vì sao…. lại phải là nô tài…?” Nam hài tuyệt vọng hỏi.
“ Đúng vậy! Cha, vì sao muốn hắn đại giá thay ta?” Sở Hàm Du vẻ mặt hoang mang, cha có đúng hay không là hồ đồ rồi? Gọi một tên nô tài đê tiện, còn là một nam nhân đi đại giá?
Sở Thiên Nghiêu cúi đầu khụ một tiếng, vẻ mặt tuyệt tình, lạnh lùng nói: “ Dư Bá, lau sạch mặt hắn đi.”
Dư Bá cầm khối khăn ướt, thô bạo dùng sức lau ở trên mặt nam hài, những vết bẩn theo gương mặt dơ bẩn kia mau chóng được lau sạch, tức thì liền lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn cơ hồ cùng Sở Hàm Du giống nhau như đúc, duy nhát không giống chính là, gương mặt Sở Hàm Du đầy đặn và mịm hơn, môi hồng răng trắng, mà hắn thì lại tái nhợt, gầy dến chỉ còn thấy một đôi mắt mở to sợ hãi đảo qua đảo lại.
“ Cha….Hắn….Hắn…” Sở Hàm Du sợ đến sắc mặt trắng bệch, nói không nên lời.
“ Duệ Vương gia chắc chắn là đã điều tra nhà chúng ta đến tường tận, mới có thể đề thân muốn cưới Du nhi, hắn nhất định cũng biết hình dáng của Du nhi, nếu chúng ta tìm người khác thay thế, tất nhiên sẽ bị hắn nhìn thấy, cho nên tên nô tài trước mắt chính là công cụ duy nhất bây giờ, dựa vào khuôn mặt giống nhau như đúc kia còn có thể chống qua một cơn đại nạn. Hơn nữa, Duệ Vương gia có thể sống đến bây giờ, tên cẩu nô tài này cũng không khỏi liên quan, cho nên tội này phải do chính hắn tự mình gánh chịu.”
Sở Thiên Nghiêu lạnh lùng nhìn nam hài, nếu hắn năm đó không trộm bánh cho người kia ăn, nói không chừng tiểu tử kia từ lâu đã chết đói ngoài đường, còn có thể như vậy quay về báo thù Sở gia hắn sao?
“ Khả cha……Hắn….Hắn thế nào lại hội cùng ta giống nhau như vậy? A!…. Thật khiến người ta chán ghét mà!” Sở Hàm Du căn bản mặc kệ tên nô tài kia cùng Nghiêm Dục Phong có quan hệ gì, chỉ cần nghĩ đến diện mạo chính mình cư nhiên cùng một tên nô tài ti tiện lớn lên như nhau, nàng sẽ không thể nhẫn nhịn được mà liền làm điều ác, tức giận cùng xấu hổ càng tăng vọt, liền hung hăng đẩy nam hài ngã nhào ra trên đất.
Nam hài mất đi trọng lượng, chật vật liền ngã xuống đất, kêu lên một tiếng đau đớn nho nhỏ, trên người nhất thời lại đụng đến vài vết thương, hắn cố chịu đựng ánh mắt khinh bỉ của mọi người trong phòng, thân thể run rẩy tựa như từng trận thu phong, một đôi tay bẩn theo thói quen hướng chính mặt mình quệt xuống.
Từ nhỏ ma ma đã dạy hắn phải tận lực đem mặt mình làm dơ bẩn để che đi, khả dĩ ngăn ngừa nhiều trận đánh chửi không đáng, bởi vì lão gia, phu nhân không thích thấy hắn cùng tiểu thư lớn lên có khuôn mặt giống nhau, nếu thấy tránh không được thì đành phải nhận một trận nộ khí sung thiên, hắn lại lần lượt bị đánh.
“ Du Nhi, chuyện này cha lát nữa sẽ giải thích với con sau. Cẩu nô tài, người tốt nhất trong đầu không nên có ý nghĩ muốn chạy trốn, bằng không lão phu nhất định không tha cho ngươi. Dư Bá, phái người giám sát hắn chặt chẽ.” Sở Thiên Nghiêu nói xong thì vừa lòng, dẫn thê tử cùng nữ nhi của mình rời đi.
**********************************
Chú thích
1- phong hoa tuyệt đại : hào hoa phong nhã ; tao nhã
2- đề thân : muốn kết hôn
3- biên tịch: tịch thu tài sản
4- đại giá: thay thể đi gả
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
4 chương
6 chương
64 chương