Liên Tình
Chương 36
CHƯƠNG 36
Tại kinh thành, khắp phố phường vang vọng âm thanh khua chiêng gõ trống rung trời, một đoàn đón dâu dài thật dài chậm chạp đi từ đường phía nam sang đường phía bắc, nổi bật giữa đoàn người là một cỗ kiệu màu đỏ được trang trí hoa lệ, kiệu lớn đến nỗi phải cần đến mười tám đại hán tráng kiện mới có thể nâng lên được, đoàn người chậm chậm chạp chạp vừa đi vừa tấu nhạc vô cùng náo nhiệt, mãi tới khi đến trước một phủ lớn mới dừng lại.
.
Tất cả dân chúng trong kinh thành đều tụ tập ở ngã tư hai bên đường, nhìn ngó cảnh tượng long trọng khó gặp, mọi người thì thầm xì xào bàn tán, ngày hôm nay, là ngày đại hỉ của Duệ Vương gia hai mươi lăm tuổi ─ Nghiêm Dục Phong!
.
Ba năm trước sau khi Duệ Vương gia dẫn quân dẹp yên loạn Hồi Hột tộc, thì đột nhiên biến mất vô ảnh vô tung, chỉ có đại quân cùng một Đại tướng quân khải hoàn hồi kinh, khiến Hoàng Thượng nóng ruột đến mức giơ tay giậm chân, phái người tìm kiếm khắp nơi, nhưng đều không thể triệu về. Ba năm sau, Duệ Vương gia không tung tích này bỗng nhiên lại trở về kinh thành, mà càng kì lạ hơn là vừa trở về không bao lâu, liền muốn cưới một vị thê tử, mà. . . .vị thê tử đó lại là nam!
.
Đây là việc kinh thế hãi tục chưa bao giờ xảy ra ở Thiên triều, dân chúng bàn tán sôi nổi, tất cả đều tụ tập chen chúc ở trước phủ Duệ Vương, chỉ vì muốn nhìn một chút vị Duệ Vương gia bất chấp thể diện hoàng thất kia, thậm chí mới hôm qua thôi, y bị Hoàng Thượng biếm thành thứ dân, mà vẫn kiên trì muốn cưới thê tử, mọi người đều tò mò muốn biết cuối cùng vị nam thê của y dáng vẻ như thế nào? Mới có thể khiến người luôn phong lưu như gió lại tàn ác như Nghiêm Dục Phong có thể dừng chân ổn định.
.
Nghiêm Dục Phong một thân hồng y, cao lớn tuấn vĩ đứng trước đại môn đỏ thẫm, khóe miệng nhếch lên tựa tiếu phi tiếu, đôi mắt lạnh lùng đầy mị hoặc nhìn chằm chằm vào kiệu hoa, thần sắc âm trầm khó dò, khiến người khác không biết y đang suy nghĩ cái gì.
.
Hỉ bà vui vẻ vén rèm che kiệu hoa lên, vô cùng cẩn thận, khúm núm dắt một bàn tay nhỏ bé trắng trẻo mềm mại bước ra. Tân nương tử phủ khăn hồng, hồi hộp để mặc hỉ bà dắt đi, nam nhân tiến lên, ôn nhu như nước nhận lấy bàn tay của tân nương từ tay hỉ bà, tân nương tử nhận thấy một bàn tay to thay thế nắm lấy tay mình, liền yên lòng để y nắm.
.
Nghiêm Dục Phong vẻ mặt tươi cười nhìn thê tử của mình, vui mừng vì bé hoàn toàn tin tưởng y. Nghiêm Dục Phong dịu dàng ôm nương tử đi vào đại đường (phòng lớn), ngoại trừ thân thuộc là Phong Minh và Lăng Ngữ Hàn ra, các vị tân khách sớm đã tụ họp ở trong phòng, kỳ thật Nghiêm Dục Phong không phát hỉ thiếp, nhưng tất cả tân khách không mời mà đến này đều là do cái gã có vẻ mặt tươi cười hớn hở, diện mạo tuấn nhã phong lưu ─ thái tử Nghiêm Niệm Hiên mời đến, trong đó có không ít người của hoàng thất.
.
Nghiêm Dục Phong lạnh lùng liếc nhìn đường đệ Nghiêm Niệm Hiên vẻ mặt lưu manh đang tự ý ngồi trên ghế chủ vị, không biết hắn lại muốn đến làm loạn cái gì?
.
Ống tay áo bị tiểu nhân nhi khẽ kéo kéo, Nghiêm Dục Phong cúi đầu, thấy bàn tay nhỏ bé của thê tử đang nắm chặt tay áo y, cái đầu nho nhỏ dưới hồng khăn lắc lắc cảnh cáo y, Nghiêm Dục Phong chớp mắt liền minh bạch, là hàn ý trên người mình khiến tiểu thê tử hờn dỗi, bởi vì bé không thích y tỏ ra u ám tức giận, hàn ý nhanh chóng biến mất, y ngẩng đầu cố hướng Nghiêm Niệm Hiên nhếch miệng có chút thú vị.
.
“Hảo hảo! tân lang tân nương đã đến đủ, hôm nay đều do bản cung làm chủ hôn, khụ khụ!” Nghiêm Niệm Hiên vẻ mặt cà lơ phất phơ lớn tiếng tuyên bố .
.
Hắn đằng hắng, lớn tiếng từ tốn nói: “Nhất bái thiên địa! Nhị bái cao đường! Phu thê giao bái!”
.
Nghiêm Dục Phong tàn ác trừng mắt nhìn Nghiêm Niệm Hiên, nhưng không thể không làm theo ý hắn, khi nhất bái cao đường, điệu bộ trưởng bối của hắn khiến Nghiêm Dục Phong chỉ muốn trực tiếp đá hắn ra ngoài.
.
“Được rồi! Đại công cáo thành, đưa vào động phòng!” Lời vừa nói xong, nhất thời nội đường thanh âm chúc mừng vang lên không ngừng, mọi người đều vỗ tay bắt tân lang tân nương cùng uống rượu mừng.
.
Nghiêm Dục Phong nắm tay thê tử xoay người muốn rời đi, Nghiêm Niệm Hiên lại kéo Nghiêm Dục Phong lại, “Ai ~~ nghe ta nói đã Dục Phong, ngươi làm tân lang. . . . Phải ở lại để kính rượu các tân khách a! Đừng vội vã muốn cùng tiểu thê tử của ngươi vào động phòng như vậy chứ!”
.
Lời vừa nói, mọi người đều sợ tới mức câm như hến, không dám có chút thở mạnh, gần trăm hai con mắt tới tới lui lui hết nhìn thái tử lại liếc trộm sang Nghiêm Dục Phong, không nghĩ cũng biết, từ trước đến nay Nghiêm Dục Phong làm việc hoàn toàn dựa trên cảm hứng của y, cưới một vị nam thê đã kinh thiên động địa cùng Hoàng Thượng ồn ào trở mặt, hiện tại thái tử còn nháo hỏng việc. . . . . . nếu lỡ mà đùa giỡn quá đáng, nói không chừng trong ngày đại hôn, Nghiêm Dục Phong cũng sẽ không kiêng kị mà đại khai sát giới mất!
.
Lăng Ngữ Hàn thấy vẻ mặt Nghiêm Dục Phong không tốt, vội vàng tiến lên hoà giải, “Khụ! Thái tử, ngài cũng biết tính tình Dục Phong, huống hồ hắn cũng không uống rượu. . . . Hôm nay cũng đừng làm khó dễ hắn nữa. . . . !”
.
Nghiêm Niệm Hiên liếc liếc mắt nhìn Lăng Ngữ Hàn, ra vẻ vẻ mặt tiếc hận nói: “Nga! Vậy được rồi! Ngươi đã không thể uống rượu, vậy đành phải. . . . để tiểu thê tử của ngươi ở lại kính rượu, ta nghĩ các ngươi là phu thê đồng tâm, vốn cùng nhất thể, Trần Nhi ở lại, ngươi nhất định sẽ không để bụng chứ?”
.
Vừa nói xong, Phong Minh, Lăng Ngữ Hàn cùng các vị các tân khách ai cũng đổ mồ hôi lạnh thay Nghiêm Niệm Hiên, bất cứ ai đều biết biết Nghiêm Dục Phong cơ hồ đối với thê tử bảo bối của y sủng đến tận trời, sao có thể để Hi Trần một mình rót rượu chịu sự trêu chọc? ! Thái tử. . . . Dám lớn mật đùa giỡn như vậy. . . .
.
Hi Trần khẽ nhéo bàn tay to của Nghiêm Dục Phong, bàn tay nhỏ bé lại nắm chặt tay y biểu lộ sự lắng, Trần nhi. . . . sẽ không uống rượu a!
.
Nghiêm Dục Phong nắm tay thật chặt, ánh mắt âm hiểm liếc Nghiêm Niệm Hiên, người kia trước sau vẫn mang vẻ vẻ mặt tươi cười hỉ hả, hoàn toàn bất chấp uy hiếp của Nghiêm Dục Phong .
.
Nghiêm Dục Phong từ từ nhắm hai mắt hít thở sâu, cố gắng nén cơn giận của chính mình, khom người nhẹ giọng nói bên tai Hi Trần: “Về phòng trước, một lát huynh sẽ về.”
.
Hi Trần đội hỉ khăn nên không nhìn thấy gì, nhưng bé biết nhất định bây giờ Nghiêm Dục Phong đang tức giận, chỉ có thể khe khẽ gật đầu, thầm thì dặn dò: “Vậy. . . . Huynh. . . . Đừng uống nhiều. . . .”
.
“Ai nha ~~ Tiểu nương tử lo lắng cho phu quân kìa! Sợ hắn uống nhiều, đêm nay quá say không thể động phòng ~~” Nghiêm Niệm Hiên cười ha ha , đến gần giễu cợt Hi Trần, mọi người nghe thấy đều bật cười.
.
Hi Trần mắc cỡ đỏ mặt, cúi đầu, hồi hộp không biết phải làm như thế nào, may mắn bé đang phủ hồng khăn, nếu không nhất định bị mọi người cười chết!
.
Ánh mắt Nghiêm Dục Phong lạnh lẽo bắn về phía Nghiêm Niệm Hiên, vẻ mặt băng lạnh, dám để thê tử của y lâm vào tình cảnh khó xử như vậy, đúng là kẻ đệ nhất hỗn đản, chuyện này y sẽ nhớ kỹ!
.
Đem Hi Trần giao cho hỉ bà, sau khi để bé nhanh chóng thoát khỏi ánh mắt mọi người, Nghiêm Dục Phong mới xoay người đối mặt với Nghiêm Niệm Hiên vẫn đang híp híp mắt cười.
.
Bộ dáng Nghiêm Niệm Hiên tựa như thân thiết, tựa khuỷu tay lên vai Nghiêm Dục Phong, niềm nở nói: “Dục phong a! Hôm nay là ngày đại hỉ hiếm có của ngươi, là huynh đệ, ta thật sự vui mừng thay cho ngươi, ngươi cô đơn hai mươi mấy năm, hiện tại rốt cục cũng đã nghĩ xuôi, tuy rằng ngươi cưới không phải là nữ tử, bất quá cũng không sao, dù sao ngươi cũng có Tuyền nhi, tương lai có người kế tục, ta là hoàn toàn tôn trọng quyết định của ngươi, về phần phụ hoàng. . . . Ta sẽ lại giúp ngươi cầu tình. . . . Ngươi thì. . . .”
.
Chưa nói hết lời đã bị Nghiêm Dục Phong lạnh lùng chặn lại, “Không cần!” Hiện tại y thực sự thoải mái, không cần cùng hoàng đế đấu nữa.
.
Nghiêm Niệm Hiên ngượng ngùng nói: “Nga. . . . Được rồi! Việc này ngày sau bàn lại, hiện tại. . . .” Cầm lấy hai chén rót đầy rượu trong khay do hạ nhân bưng tới, cũng nháy mắt với hạ nhân kia một cái, đưa một chén cho Nghiêm Dục Phong.
.
“Nào! Chúc ngươi cùng Trần Nhi phu thê đồng tâm, trăm năm hảo hợp! Bản cung cạn trước!” Vừa nói xong liền hào sảng một ngụm uống cạn.
.
Nghiêm Dục Phong lạnh lùng nhìn Nghiêm Niệm Hiên, khi thấy Nghiêm Niệm Hiên cùng hạ nhân nháy mắt ra dấu, trong lòng liền biết cái tên đó nhất định giở trò quỷ ở đây. Nhưng Nghiêm Dục Phong vẫn ung dung thản nhiên khép mắt, uống cạn chỗ rượu mạnh kia, để xem vị đường đệ này đang muốn làm trò gì!
.
Nghiêm Niệm Hiên quan sát Nghiêm Dục Phong, sóng ngầm nổi lên mãnh liệt trong lòng hai người, các vị khách mời chỉ thấy thái tử cùng Nghiêm Dục Phong tình cảm rất tốt, giữa hai người chưa hề có khúc mắc
.
“Thật sảng khoái! Nữ nhi hồng ủ mười hai năm này uống tốt chứ? Đây là hảo tửu do bản cung lén trộm từ trong cung mang đến đó! Các vị tân khách, hôm nay là ngày đại hỉ của đường huynh bản cung, các ngươi phải thay bản cung hảo hảo kính rượu, đêm nay không say không về a!”
.
Khuôn mặt tuấn tú của Nghiêm Dục Phong càng lạnh lùng, chén rượu trong tay cơ hồ cũng bị bóp nát, hạ nhân nơm nớp lo sợ giúp y châm rượu, tay không ngừng run rẩy, sợ bị y giận cá chém thớt.
.
Tất cả các tân khách, từ hoàng thân quốc thích đến quan viên trong triều lần lượt tiến lên kính rượu chúc mừng, chén rượu trong tay Nghiêm Dục Phong không lúc nào được đầy quá lâu, hạ nhân càng không ngừng giúp y rót đầy.
.
Sau khi uống hết mấy chục chén rượu, Nghiêm Dục Phong dĩ nhiên đã ngấm men say, nhưng vẫn mạnh mẽ giữ bản thân bình tĩnh, duy trì tỉnh táo, mà trong cơ thể ẩn ẩn xuất hiện một cơn xáo động, y bắt đầu tâm phù khí táo*, dần dần lộ vẻ không kiên nhẫn.
.
(*tâm phù khí táo: phập phồng, thấp thỏm)
.
Phong Minh cùng Lăng Ngữ Hàn đều thấy không bình thường, Lăng Ngữ Hàn lặng lẽ đi đến cạnh Nghiêm Niệm Hiên, thấp giọng hỏi: “Thái tử. . . . Ngài có phải. . . . . .”
.
Nghiêm Niệm Hiên cười cười, vẻ mặt thần bí nói: “Ngươi cũng nhìn ra? Ha hả. . . . Chén thứ nhất Dục Phong vừa mới uống. . . . Chính là bảo bối mà ta từ trong trong cung mang đến đó! Do Tây Vực tiến cống. . . . Hợp Xuân Tán. . . .”
.
Lăng Ngữ Hàn cùng Phong Minh biến sắc, bọn họ song song đồng cảm mà nhìn về phía Nghiêm Dục Phong đang càng lúc càng mất kiên nhẫn, lại vẫn phải liên tục ứng phó với rượu mời, Tiểu Trần Nhi. . . . Đêm nay sợ là bị “hại” đến thê thảm. . . . . .
.
Sau khi Hi Trần tỉnh dậy, cùng mọi người ở trên Trường Bạch sơn dưỡng sức, Hi Trần trong hai năm đó được Liễu Thương Ly tận lực truyền thụ y thuật, cũng nhận lão làm nghĩa phụ, còn Nghiêm Dục Phong ngoại trừ ban ngày dạy nhi tử luyện kiếm, thì thời gian còn lại đều là thanh tâm quả dục.
.
Đám người Lăng Ngữ Hàn cả người tê dại nhìn Nghiêm Dục Phong, dược tính của Hợp Xuân Tán rất mạnh, cho dù người khỏe mạnh nội lực thâm hậu cũng không cản được, huống chi. . . . Nghiêm Dục Phong cùng Hi Trần tình nồng ý mật như thế. . . . . Hai người chỉ hy vọng Nghiêm Dục Phong có thể tự kiềm chế một chút. . . . Đừng để Trần Nhi biến thành không xuống được giường. . . . . .
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
26 chương
100 chương
56 chương
85 chương