Liên Tình

Chương 3

CHƯƠNG 3 “ Thanh tỷ tỷ, chúng ta rốt cuộc là đi đâu a?” một bé trai có gương mặt trong sáng , tuấn tú , ngẩng đầu nhìn người kế bên – là một cô gái đang mang trên đầu là chiếc  mũ sa-1 đơn giản , bọn họ đã đi nhiều ngày, mỗi ngày trốn trốn tránh tránh, mệt mỏi không thôi, biểu tình trên khuôn mặt hắn vừa đói vừa mệt, lại còn nhớ cha nhớ mẹ…. “ Tiểu thiếu gia, chúng ta đi Tô Châu thành là để tìm một vị bằng hữu của Vương gia, đến thỉnh hắn giúp đỡ chúng ta a!” cô gái trẻ sắc mặt trắng bệch, một mặt mệt mỏi trấn an tiểu chủ tử của mình, một mặt lại, cẩn thận nhìn xung quanh có truy binh hay không. “ Nga….tìm được bằng hữu kia của phụ thân, chúng ta có phải có thể về nhà và gặp được cha mẹ không?” Nam hài mở to đôi mắt, phấn khởi hỏi nàng. “ Ân…đúng vậy, tìm được người rồi, tiểu thiếu gia là có thể gặp Vương gia cùng Vương phi…” Đau lòng nhìn vào đôi mắt to ngây thơ của nam hài, cái này, nàng như thế nào có thể nói ra sự thật đây, Vương gia cùng Vương phi từ lúc bọn họ trốn đi, thì cũng vào ngày hôm đó, Vương gia một mình cố hết sức chiến đấu với đám quan binh bao vây, cuối cùng sức cùng lực kiệt mà qua đời, mà Vương phi lại rất yêu thương trượng phu của mình, nên liền nâng đao tự sát nằm bên cạnh ngài. Nhanh chóng tìm được vị Sở lão gia kia, tay nắm chặt ngực, từng trận đau nhức truyền đến khiến nàng thỉnh thoảng ứa ra mồ hôi lạnh, vết thương của nàng….kéo dài không được bao lâu nữa, hy vọng vị Sở lão gia kia thật có thể trợ giúp tiểu thiếu gia tránh qua kiếp nạn này! Đến khi tới được Tô Châu thành toàn thân đã thấm mệt, dọc đường đi cũng thật vất vả , vào thành bọn họ liền hướng người qua đường hỏi thăm nơi ở của Sở gia, rồi ôm theo hy vọng đến gõ cửa đại môn tôn màu đỏ thắm của Sở gia. “ Xin hỏi….Sở Thiên Nghiêu, Sở lão gia là ở đây phải không?” Cô gái trẻ thân hình nhỏ gầy, ôm chặt tiểu nam hài bên cạnh, hồi hộp nói, trong lòng mong nơi này sẽ có người bọn họ muốn tìm. “ Ách….các người là……?”  Cửa mở, người hầu do dự bước ra hỏi, đảo mắt nhìn toàn bộ từ trên xuống dưới đánh giá hai người toàn thân dơ bẩn này, thầm nghĩ lão gia nhà mình liệu có biết hai người này không? Có thể nào là kẻ lừa đảo hoặc là chỉ là vài tên khất cái a? Biết người hầu trước mắt không tin bọn họ, cô gái trẻ xuất ra từ trong ngực một mảnh ngọc bội hoa văn hình rồng, đưa cho người hầu nói: “ Mời ngươi đem ngọc bội này giao cho lão gia các ngươi, hắn nhìn thấy liền sẽ rõ.” “ Nga….vậy ngươi cứ chờ trước cửa, ta đi vào thông báo lại với lão gia” đại môn lập tức đóng kín, liền đi vào trong,  cũng chẳng thèm nhìn tới hai người bọn họ. “ Thanh tỷ tỷ, tỷ xem người  Sở gia như vậy thật không có phép tắc gì cả?” Hắn nghiêm mặt cau mày hỏi nàng, từ khi sinh ra đến nay Nghiêm Dục Phong chưa từng chịu qua một tia ủy khuất nào,  nếu không phải bọn họ hiện tại đang hướng Sở gia cầu xin, hắn sớm đã cho bọn người  hầu này nếm mùi khổ sở. “ Tiểu thiếu gia, ngài trước nhẫn nại một chút, người hầu kia không biết chúng ta nên mới có thể như vậy mà thất lễ, Thanh Lan xoa dịu cơn giận của tiểu chủ tử. Lát sau, đại môn lại lần thứ hai mở ra, người hầu có thái độ khinh thường lúc nãy đã không còn dùng ánh nhìn hệt như “cẩu” vừa rồi nữa, mà lập tức cúi đầu,  lãnh đạm nói: “ Nhị vị, mời vào, lão gia nhà ta đang ở sau đại sảnh.” Thanh Lan nhất thời  nhẹ nhàng thở phào, tốt rồi…..chỉ cần Sở lão gia đồng ý gặp bọn họ, thì tiểu thiếu gia sẽ có một chút hy vọng,  nhanh dắt tay Nghiêm Dục Phong theo người hầu đi vào. “ Lão gia,người đã đến.” “ Ân! Đi xuống đi!” Sở Thiên Nghiêu an nhàn ngồi giữa phòngchậm rãi thưởng trà. “ Vâng!” Người hầu nhẹ nhàng đối chủ tử thi lễ, liền vội đi làm việc của mình. “ Khụ! Nhị vị, mời ngồi!” Sở Thiên Nghiêu một bên tiếp đón hai người, một bên suy nghĩ hai người trước mặt đến đây có ý đồ gì, dựa vào tin tức trong thành, Hoàng Thượng trước hạ một thánh chỉ tru di tam tộcVương gia – Nghiêm Thiều một nhà hơn trăm khẩu, nghe nói là Nghiêm Thiều có ý định mưu đồ tạo phản, đương lúc dư luận đều đang xôn xao, mà hai người này lại cầm tín vật – Long Văn Ngọc đại diện cho chính Nghiêm Thiều đến tìm hắn, không biết là có ý đồ gì đây. “ Nhị vị, tại hạ là Sở Thiên Nghiêu, xin hỏi nhị vị là?” “ Là như vầy…..Tiểu nữ tử tên là Thanh Lan, vị này chính là tiểu chủ tử của nhà ta……..Thanh Lan cũng chẳng dám che giấu, chắc hẳn Sở lão gia cũng đã biết chuyện của Vương gia ta…..phải không?”  Thanh Lan nhìn thoáng qua Nghiêm Dục Phong, hắn còn không biết phụ thân của mình đã gặp chuyện nguy hiểm, Thanh Lan cố gắng giữ ngữ khí hỏi Sở Thiên Nghiêu. “ Có nghe nói qua.” Xem ra chính là hạ nhân của Nghiêm Vương gia, chạy trốn thập diện mai phục vẫn còn lọt lưới ( không hiểu câu này nói gì a T T ) Thanh Lan phút chốc quỳ xuống khẩn cầu nói: “ Sở lão gia, tiểu nữ tử ở chỗ này cầu ngài, cầu ngài ra tay cứu lấy tiểu thiếu gia nhà ta đi.” “ Vị cô nương này, nàng trước hãy đứng lên đã! Có chuyện gì cứ từ từ nói, lão phu sẽ làm đúng với khả năng có thể.” Sở Thiên Nghiêu mở miệng nói như vậy, nhưng trong lòng sớm tính toán nên như thế nào đuổi hai người này đi, dù sao chứa chấp khâm mệnh tội nhân quan trọng, chính là tử tội a! “ Sở lão gia, hắn chính là đích tôn độc nhất của cả nhà Vương gia ta, nể tình lúc trước Vương gia chúng ta cùng ngài giao hảo-2 , xin ngài hãy cứu giúp tiểu chủ tử nhà ta, dẫn hắn lên núi Trường Bạch đi tìm hảo sư phụ của hắn , được không?” Thanh Lan kéo Dục Phong qua, đau khổ khẩn cầu,  nếu bản thân nàng không bị trọng thương, thời gian không nhiều, không thể tự mình mang theo tiểu chủ tử tìm sư phụ hắn, nếu không bọn họ cũng sẽ không đến nỗi tự hạ thấp thân phận mà đi khẩn cầu người khác. “ Nàng, nàng nói là…..Hắn là nhi tử của Nghiêm Vương gia – Nghiêm Dục Phong sao?” Sở Thiên Nghiêu đột nhiện sắc mặt trắng bệch, tay run rẩy chỉ thẳng vào trước gương mặt, không chút thay đổi của tiểu hài tử hỏi. “ Vâng, đúng là vậy!” Thanh Lan đáp. Sở Thiên Nghiêu ảo não ấn huyệt thái dương của mình, Xong rồi! Hoàng thượng đã tru di một nhà già trẻ Nghiêm Vương gia, ngay cả người hầu, đầy tớ cũng không buông tha, như thế nào lại còn có thể lưu lại huyết mạch của hắn chứ? Trước mắt là hai tên tội phạm chạy đến cầu cứu, hắn rốt cuộc là nên tiếp hay không tiếp đây? Nếu tiếp nhận sự việc này,  mà lo liệu không tốt , Hoàng Thượng cũng có thể tru di cửu tộc nhà hắn, kia chẳng phải là con đường chết hay sao? Năm đó khi đến Hàm Châu nói chuyện làm ăn, bị một đám ác bá nhìn chăm chú, thừa dịp nơi vắng vẻ, muốn cướp của giết người, thì vừa lúc gặp được Nghiêm Vương gia đi ngang qua ra tay cứu hắn, nếu không cái mạng già này của hắn sớm là về Tây Thiên cực lạc rồi, cũng sẽ không có khả năng ở chỗ này uống trà nói chuyện. Về sau , hắn trong lòng tính toán, nếu có thể dựa vào mối quan hệ cùng hoàng thân quốc thích, người kia chẳng những đối với tiền đồ Sở gia hưng thịnh còn có thể giúp hắn rộng đường tài phú, vì thế Sở Thiên Nghiêu liền đáp ứng Nghiêm Thiều ngày sau vô luận chuyện gì , hắn đều cũng cố gắng hết sức hỗ trợ, để hắn đền ơn cứu mạng đối với ân nhân. Ai ngờ vài năm sau, Vương gia, người như thế nào làm ra một chuyện lớn như vậy, hại hắn hối hận năm đó liều mạng nịnh bợ, hiện tại tốt rồi, hai người nghĩ muốn đòi hắn giữ tròn lời hứa hẹn năm xưa mà đến đây, nhưng…..chứa chấp tội phạm quan trọng……đồng dạng chính là tử tội! Cả đời tỉ mỉ tính toán, Sở Thiêu Nghiêu trong lòng không ngờ lại bị bắt chẹt như vậy, thôi! Dù sao Nghiêm Vương gia cũng đã chết, không thể bắt hắn làm chuyện gì, mà thoạt nhìn Thanh Lan mệnh cũng không lâu, chỉ còn tiểu hài tử trói gà không chặt mà thôi, tái thế nào hắn cũng không thể lấy tảnh mạng cả nhà mình đem làm trò đùa . “ Khụ khụ….này Thanh Lan cô nương, hãy thứ cho lão phu bất lực, lão phu thật sự không thể đảm nổi trọng trách lớn này a!” Sở Thiên Nghiêu vờ tỏ vẻ bất lực. “ Sở… Sở lão gia, ngươi nói cái gì? Ngươi không muốn giúp chủ tử nhà ta sao?” Thanh Lan họng nghẹn lại, trân trối, trừng mắt nhìn Sở Thiên Nghiêu, năm đó lời hứa cũng quên đi trôi theo mây gió? “ Không….không phải ta không muốn giúp…….thật sự là…..lão phu chỉ là người kinh thương nho nhỏ, trong nhà còn có vợ con dựa dẫm ta mà sống…..mà các người….lại là khâm phạm quan trọng triều đình ……lão phu thật thật không thể lấy tính mạng cả nhà hơn mười khẩu đi làm liều đặt cược được……” Cả người cứng đờ tỏ ra lúng túng, Sở Thiên Nghiêu khó khăn đáp. “ A… còn không….lão phu cho các ngươi một chút lộ phí….nha……ngay cả ngọc bội này cũng trả lại cho hai ngươi, các ngươi vẫn là nên tìm hoàng thân quốc thích giao hảo với các người, đến giúp các người đi! Bọn họ tài đại thế đại-3 , tuyệt đối so với lão phu lợi hơn nhiều lắm.” Nói xong liền đưa tay lên trả lại ngọc bội cho Thanh Lan, quay đầu dặn dò: “ Dư Bá, mang hai vì này đến phòng sổ sách lấy ra chút ngân lượng……rồi tiễn bọn họ ra ngoài!” “ Không cần! Ta không ham thứ tiền dơ bẩn của các ngươi!” Từ đầu tới cuối Nghiêm Dục Phong đều không nói một lời, giờ đã chịu mở miệng, trong mắt hẳn dâng đầy lửa giận,  nhìn chằm chằm vào Sở Thiên Nghiêu. Nếu là có thể tìm hoàng thân quốc thích giúp đỡ, Nghiêm gia hắn hội sẽ không rơi vào kết cục như vậy, còn cần đến một tiểu dân kinh thương phố phường này sao? Bất quá chỉ toàn một thân bị thịt thối tha mà thôi! “ Cha, người xem đi,  một người ham sống sợ chết như thế này, cư nhiên làm sao có thể là một hảo bằng hữu của người được, bổn thiểu gia không cần người giúp, cũng có thể đến được núi Trường Bạch! Thanh tỷ tỷ, chúng ta đi!” Nghiêm Dục Phong nộ khí khinh thường quay đầu nói, liền đỡ Thanh Lan với gương chán chường thất vọng đi ra ngoài. ___________________________________________ 1-       ta cũng bó tay với từ này, nếu ai biết thì chỉ ta với, ta lên google search , định tìm hình nhưng lại không thấy T T 2-       giao hảo: quan hệ thân thiết/ tốt đẹp 3-       tài đại thế đại: nhiều tiền nhiều thế lực ( chắc vậy) ^^ Vừa bước ra đại môn Sở gia, Thanh Lan liền oa một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, Nghiêm Dục Phong sợ tới mức chạy nhanh đến  đỡ nàng, một bên ngồi xuống, khẩn trương hỏi: “ Thanh tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy? Ngươi không sao chứ?” Thanh Lan cười yếu ớt, bàn tay dịu dàng xoa lên khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu của Nghiêm Dục Phong , tuy có chút hơi bẩn, nhưng thật rất lạnh a, “ Thực xin lỗi, tiểu thiếu gia…Thanh Lan đã nói dối, Vương gia cùng Vương phi đã…….” “Bọn họ đã chết rồi, đúng không?” Nghiêm Dục Phong ánh mắt kiên định nhìn Thanh Lan, đôi môi nho nhỏ lạnh nhạt nói, năm đó tuy hắn còn nhỏ, nhưng được cái thông minh lanh lợi, hắn biết mấy ngày nay, bọn họ mỗi ngày đều trốn tránh chính là do sự truy sát của quan phủ, đêm đó phụ thân đưa hắn giao cho Thanh Lan, vẻ mặt tuyệt nhiên -1 , hắn liền biết cơ hội gặp lại cha mẹ là rất xa vời. Thanh Lan đau lòng nhìn tiểu chủ tử của mình, chưa lớn lên đã phải chịu nhiều ủy khuất, hai hàng lệ trong suốt, rơi xuống , nàng nghẹn ngào nói:  “ Thanh Lan thực xin lỗi Vương gia, Vương phi, không thể hoàn thành tốt sự việc bọn họ giao phó , càng thực xin lỗi tiểu thiếu gia ngài, Thanh Lan không thể ở bên người chiếu cố ngài, dẫn ngài đến núi Trường Bạch…..Tiểu thiếu gia ngài là một hài tử dũng cảm…..Thanh Lan cầu ngài…..Nhất định phải tìm được sư phụ ngài…..Miếng ngọc bội này…..Còn có phong thư này, chính là bằng chứng…..Tiểu thiếu gia, ngài phải dựa vào nó….. Hãy thay Vương gia…Vương phi, rửa sạch nổi oan khuất kia! Oa….” Thanh Lan vì bệnh tính công tâm, lại phun ra tiếp một ngụm máu tươi nữa. “ Thanh tỷ tỷ….Ngươi yên tâm đi! Ta sẽ không làm mất mặt cha mẹ ta đâu!” Biết thương thế của Thanh Lan đã hết cách , Nghiêm Dục Phong tuyệt nhiên dứt khoát nói. “ Hảo… hảo hài tử, Vương gia Vương phi chắc chắn sẽ phù hộ tiểu thiếu gia ngài….”  Nói xong liền mang theo một nụ cưởi. Hai tay nhẹ nhàng buông xuống, thanh thản ra đi. Nghiêm Dục Phong hai tay ôm chặt thi thể Thanh Lan thật lâu, giống như một pho tượng chạm khắc tinh xảo, chưa từng chuyển động dù chỉ một chút, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tấm bảng hiệu trước đại môn Sở gia, tựa như là muốn đem “ Sở phủ” hai chữ khắc cốt ghi tâm. Hài tử trong lòng nguyện thề, tương lai, hắn sẽ đem những cừu nhân kia , từng người từng từng đòi lại hết thảy, bằng không…thề không phải con cháu Nghiêm gia! Đột nhiên, có một tiếng động nhỏ truyền đến, Nghiêm Dục Phong trừng ánh mắt sắc bén, cảnh giác hướng nơi thanh âm phát ra, người nọ bị hắn dọa tới mức bình thường mà trở nên sợ hãi chỉ dám đứng tại chỗ không thấy rõ mặt, nhưng lập tức, xuất hiện một đứa bé đang cẩn thận đi tới,  chỉ chốc lát đôi mắt băng lãnh của Nghiêm Dục Phong nhìn vào khuôn mặt có chút bẩn thỉu của đứa nhỏ, Nghiêm Dục Phong ngạc nghiên nhìn tiểu quỷ dơ bẩn trước mặt, đang ngồi xổm trước mắt hắn, có chút rụt rè , nhưng liền đối hẳn mỉm cười. Tiểu nam hài dơ bẩn, rụt rè mở miệng: “ Đại… đại ca ca, ngươi ôm vị tỷ tỷ  này ngủ đã lâu như vậy! Ngươi chắc là đang đói bụng lắm phải không? Ở đây ta có vài cái bánh màn thầu-2, cho ngươi ăn? Tuy có hơi cứng….nhưng còn có thể ăn được a….” Tiểu nam hài vui vẻ nghĩ, may là mấy ngày qua là sinh thần của thiếu gia, phòng bếp đúng lúc đang vội,  bận bịu chuẩn bị các loại đồ ăn, ma ma thừa dịp khi mọi người bận tối mặt tối mày lấy một ít thức ăn lén cho hắn, hắn mới có thể ăn một chút thức ăn ngon đến như vậy! Tuy rằng hắn rất đói bụng, nghĩ muốn giữ lại ba cái màn thầu này để chống đỡ cho mười ngày tới, nhưng vừa rồi khi định ra cửa sau  để đi gánh nước, thì hắn nhìn thấy vị đại ca ca này một thân cô độc ôm đại tỷ tỷ ngồi bên lề đại môn không hề nhúc nhích. Tiểu nam hài đoán rằng đại ca ca này là chưa hề ăn cơm, đói quá nên mới như vậy mà không có khí lực đi tiếp. Thế là, khi ma ma đương trộm ba cái màn thầu cho hắn, hắn liền cao hứng thừa dịp khi không có ai chú ý, lét lút chuồn ra,  nghĩ muốn đem chút đồ ăn quý báu này mang cho đại ca ca kia ăn. Nghiêm Dục Phong nhíu mày liếc mắt, quan sát tiểu nam hài trước mặt, hắn có một đôi mắt to đen sáng ngời,  giọng nói thì tựa như tiếng chim ôn nhu mềm mại, làm cho người nghe nổi lên một tia thoải mái cực kỳ. Bất quá tái đánh giá toàn bộ hắn từ trên xuống dưới, đầu tóc rối bù, khuôn mặt dơ bẩn, đen thui xấu xí, quần áo bằng vải thô cũ nát cũng đã trở nên xơ xát,  đôi chân trần nhỏ gầy, ngay cả hài cũng không có mang, cả người gầy yếu, thoạt nhìn hắn bất quá độ chừng hai ,ba tuổi là cùng! “ Đại ca ca? Ngươi chắc là đói bụng lắm rồi, nhanh ăn đi! Ăn mới có khí lực a!”  Tiểu nam hài nhìn Nghiêm Dục Phong vẫn chưa phản ứng,  ngay sau đó hắn liền mở miệng “ Ngươi, là người Sở gia?” Nghiêm Dục Phong lạnh lùng hỏi lại, mới vừa rồi hắn chính là nhìn thấy người này từ cửa sau của Sở gia bước ra, hướng hắn đi tới. “ Ân….không, không được xem như là vậy đâu…..nô tài chỉ là người hầu ở đây thôi …..” Tiểu nam hài nhấp miệng, cúi đầu khổ sở, nếu lão gia và phu nhân nói tiếng thích hắn, hắn cũng có thể xem như người của Sở gia rồi…. Lắc lắc đầu, tiểu nam hài nghĩ muốn đem sự việc không thoải mái này quên đi, hai tay lại lập tức cầm ba màn thầu đến trước mặt Nghiêm Dục Phong tựa như lấy lòng, đối với Nghiêm Dục Phong cười toe toét, nói: “ Đại ca ca, ngươi mau ăn màn thầu đi, hảo ăn đi! Hơn nữa nô tài còn dùng vải sạch bọc lại , không có bẩn đâu.” Nghiêm Dục Phong chậm rãi cầm lấy một cái màn thầu, nhìn qua nhìn lại, bất quá chỉ là một cái màn thầu lạnh cứng, cho dù đem quăng cho chó trong Vương phủ , nó cũng chẳng thèm đụng tới nữa là. Tên tiểu quỷ chết tiệt này, coi hắn là cái thứ gì chứ?  Tên ăn mày hay sao? Hừ lạnh một tiếng , đem màn thầu mà tiểu nam hài xem như là báu vật hướng đại môn Sở gia đại môn ném đi, rồi nhìn xuống khuôn mặt kinh ngạc đầy tiếc rẻ của tiểu nam hài. Tiểu nam hài chạy nhanh đến phía trước,  nhặt lại màn thầu, bàn tay nhỏ bé  khẩn trương phủi những hạt bụi bên trên xuống, hai mắt phiếm hồng tạo thành một tầng hơi nước mỏng, không muốn phải nhìn thấy đổ ăn bị lãng phí. Nhưng hắn vẫn không từ bỏ, liền đi trở về, lần nữa đưa hai cái màn thầu sạch khác, đối với Nghiêm Dục Phong sợ hãi nói: “ Đại ca ca…. ngươi không thích ăn cái kia phải không? Ở đây…..ở đây ta còn hai cái….ngươi mau ăn chút đi.” Nghiêm Dục Phong nhìn tiểu nam hài  kiên nhẫn trước mặt , dâng lên tia cười lãnh khốc, lại nắm lên một cái màn thầu, lần thứ hai nặng nề mà hướng đại môn Sở gia ném, cũng lần thứ hai vừa lòng nhìn biểu tình như chực khóc của tiểu nam hài . Đối với việc Nghiêm Dục Phong tùy tiện lãng phí thức ăn , tiểu nam hài không buồn cũng không sinh khí, môi như sắp mếu, vẫn như cũ im lặng chạy đi nhặt màn thầu trở lại, cẩn thận phủi bụi, tái chuyển cái màn thầu sạch sẽ cuối cùng, thành âm có chút nghèn ngào, “ Đại… đại ca ca….đây là cái cuối cùng rồi…..nếu ngươi thật sự không thích ăn nó….. cũng đừng vứt nó đi được không….rất rất tiếc a…..này ….. nó ăn ngon lắm mả….” Nghiêm Dục Phong tà nịnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cùng bộ dạng sợ hãi chực khóc của tiểu nam hài, hắn lại muốn ném lần nữa, vẫn như vậy chậm rãi cầm cái màn thầu cuối cùng, bắt đầu nghĩ muốn dẫm nát trái tim ngây thơ của tiểu nam hài, nhưng khóe mắt chợt lóe sáng khi thấy đôi mắt mở to của nam hài, từng giọt từn giọt lệ tràn ra liên tận , hắn là đương giơ tay lên thì liền chững ở giữa không trung, không biết vì sao, khi những giọt nước mắt trong suốt nóng hổi rơi xuống lại khiến trái tim băng giá của hắn, chợt hiện ra một tia yêu thương, Nghiêm Dục Phong nhắm mắt ngồi tại chỗ, hắn trừng mắt, căm giận ngặm thứ đồ ăn cứng ngắt khó nuốt kia. Nhìn Nghiêm Dục Phong rốt cục cũng ăn cái màn thầu mà hắn đưa, tiểu nam hài giật mình nín khóc, mỉm cười, hắn lặng lẽ ngồi xuống ở  nơi cách xa Nghiêm Dục Phong một chút, thật cẩn thận lột những mảnh da của màn thầu bị bẩn do lúc nãy bị Nghiêm Dục Phong ném, nhìn Nghiêm Dục Phong ăn hết cái màn thầu, từ ba xuống còn hai cái, hắn vội vàng đưa lại cái thứ hai vừa được bóc sạch vỏ bẩn, “ Đại ca ca, ngươi đừng có ghét nó nha? Nô tài đã đem nó lột sạch sẽ rồi a….. Vẫn còn có thể ăn được đó.” Trừng mắt liếc nhìn tiểu nam hài, bất quá món đồ ăn kia vẫn hãy còn một ngụm lớn trong miệng, nếu hắn thật không cực kỳ đói bụng, bằng với  thân phận của hắn, loại này ngay cả hạ nhân trong phủ, cũng không thèm liếc nhìn chứ đừng nói đến ăn, hắn cũng không hội liếc mắt nhìn, tiểu nam hài này cư nhiên đem loại thức ăn dở tệ thế này, lại điên khùng cho là món ăn trân quý. Rõ là kì quái mà. ____________________________________ Chú thích 1- tuyệt nhiên: có lẽ là dứt khoát 2- bánh màn thầu: bánh bao Sau một hồi, Nghiêm Dục Phong đã đem ba cái màn thầu trên tay tiểu nam hài ăn đến hết sạch sẽ, không chừa lại dù chỉ một chút, tiểu nam hài nhỏ nhẹ nói: “ Thực xin lỗi……Đại ca ca……Nô tài đã hết màn thầu rồi….. Người có muốn nô lén vào đến phòng bếp tìm xem vài cái nữa không….” Nói xong liền đứng dậy rời đi, nhưng bị ngăn lại. “Không cần!” “ Đại ca ca, người hết đói bụng rồi sao?” Tiểu nam hài quay đầu nghi hoặc hỏi, hắn như thế nào cảm thấy được đại ca ca này bộ dáng giống như không ăn no, đột nhiên nhìn chằm chằm hắn. Nghiêm Dục Phong nhếch mép, bỗng chốc cầm cánh tay nhỏ bé gầy yếu của tiểu nam hài,  hắn liền hướng cổ tay há miệng cắn mạnh. “A!!!…..Đau, đau quá a……” Bị Nghiêm Dục Phong hành động bất ngờ sợ tới mức thiếu chút nữa là thất thanh kêu to, nhưng lại sợ kinh động người khác, nếu như để người phát hiện hắn lấy trộm màn thầu, khẳng định sẽ lại bị đánh nữa, tiểu nam hài cố cắn chặt môi dưới, chịu đựng cơn đau đớn truyền đến từ cổ tay, trong lòng cầu nguyện đại ca ca đừng cắn đứt tay hắn, bằng không hắn sẽ không thể tiếp tục làm việc được a…. Dám để cho hắn ăn đồ ăn bần thỉu khó nuốt đến như vậy, tiểu quỷ này chính là người đầu tiên, hắn như là muốn cắn nát các khớp xương nhỏ bé này luôn ( không biết phải diễn tả làm sao nữa) Nghiêm Dục Phong cắn càng lúc càng sâu, càng lúc càng dữ hơn, cho đến khi nghe được mùi máu tươi nhè nhẹ thấm vào yếu hầu, thì mới vừa lòng nhả ra, trước khi rời đi còn khẽ liếm một chút máu nóng vừa chảy ra, thực ngọt, mỹ vị…. Nhấc mí mắt nhìn lên, ngắm nhìn tiểu nam hài một phen, người kia chính là bộ dạng cắn chặt môi dưới vô cùng ủy khuất, ngay cả môi dưới đều bị cắn ra tạo thành một vệt máu mới, đôi mắt mở to sợ hãi , nước mắt rưng rưng, nhưng lại không dễ dàng rơi xuống. Nghiêm Dục Phong nhìn tiểu nam hài một cách kì lạ,  hắn nghĩ  đối phương sẽ mắng hắn là tên vong ân bội nghĩa gì đó, cho hắn đồ ăn, ngược lại còn bị hắn cắn một cái,  hắn là không có não ư ? “ Ngươi không sinh khí ?” Nghiêm Dục Phong lãnh đạm lên tiếng. Tiểu nam hài lắc lắc đầu, run rẩy rụt tay về, ủy khuất mở miệng: “ Nô tài thực bẩn…..chỉ sợ làm bẩn người đại ca ca thôi, hơn nữa…..Đại ca ca nhất định là sinh khí, thực sinh khí lắm…..mới tức giận cắn nô tài……” “ Sao ngươi biết?” Không sai hắn thực sự là rất tức giận,  mười năm hắn sống trên đời này chưa bao giờ từng chịu qua bất cứ ủy khuất nào. Mà cà ngày hôm nay, hắn phải chịu đựng biết bao thứ ủy khuất,  khó nhịn được sự đè nén trong lòng, vì vậy hắn mới đem toàn bộ tức giận của bản thân mà trút hết lên người tiểu nam hài này. Tiểu nam hài do dự trong chốc lát, mới ấp úng nói: ” Người. . . . Bởi vì. . . . Nô tài vừa rồi ở bên trong nghe được những người khác nói chuyện. . . . Hình… hình như. . . . Lão gia không chịu giúp đại ca ca. . . .  mà đại tỷ tỷ này lại sinh bệnh . . . . Cho nên đại ca ca mới sinh khí như vậy. . . . Đúng không? . . . . Hơn nữa. . . . Hơn nữa, ngươi nhất định là không thích ăn…..những cái màn thầu này. . . . Mới lại sinh khí lần nữa. . . . Mới cắn nô tài. . . . Nhưng mà. . . . những cái màn thầu vừa rồi, là thứ tốt nhất mà nô tài có được.. . . Hễ mỗi lần nô tài có được cái gì ăn được…. Đều ăn hết sức vui vẻ!” Mặc dù nhìn Nghiêm Dục Phong một thân chật vật, nhưng dựa vào xiêm y-1 hoa lệ kia, tiểu nam hài biết hắn hẳn là tiểu hài tử của một gia đình phú quý, loại màn thầu cứng ngắc khó ăn này hắn hẳn ngay từ đầu cũng sẽ không bao giờ liếc nhìn một lần. Nhưng chính là bởi vì bản thân biết chịu ủy khuất là khổ sở như thế nào, cho nên với tâm địa thiện lương của hắn là không muốn nhìn người khác khổ sở, nên hắn mới cầm cái màn thầu, mà chính bản thân mình hai ngày qua chưa có hạt cơm nào trong bụng, trong lòng thầm nghĩ đem thức ăn có được lén lút đi ra….. Đơn thuần hy vọng hắn có thể đầy bụng, sẽ không phải chịu đói như vậy nữa…..chính là hắn không nghĩ tới, Nghiêm Dục Phong lại ghét ăn loại màn thầu này như vậy…. Năm tuổi…..Hắn chỉ nếm qua màn thầu một lần…. Là lần sinh thần trước của tiểu thư…..Ma ma lén trộm một ít màn thầu vụn, thứ mà người ta ăn nửa bỏ nửa trong các buổi tiệc…..Hắn đã tràn đầy cảm kích vì đây là lần đầu tiên hắn ăn được mỹ thực-2 như thế…..Nhưng ma ma lại ở một bên vừa rưng rưng vừa nhắc đi nhắc lại…..Đều là cùng sinh một ngày….Thân phận cũng là một tiểu thiếu gia….Như thế nào vận mệnh lại khác xa nhau nhiều đến vậy? Hắn khó hiểu hỏi ma ma, mới phát hiện thì ra lão gia và phu nhân là cha mẹ của hắn, mà thiếu gia cùng tiểu thư chính là thân ca ca và tỷ tỷ của hắn, thì ra hắn và tiểu thư cùng sinh cùng một ngày! Nguyên lại hắn có người gia đình…..Không phải là đứa cô nhi không cha không mẹ …….Không phải là tạp chủng….. Nhưng vì cái gì, hắn không thể gọi bọn họ là cha mẹ hoặc ca ca tỷ tỷ…..Tái hỏi ma ma….Lại chỉ thấy ma ma càng khóc dữ hơn……Liên tục mắng một thấy tướng số….Về sau…. Hắn cũng không dám hỏi lại…..Sợ ma ma lại tái thương tâm….. Nghiêm Dục Phong lẳng lặng nhìn tiểu nam hài kia ngẩn người dừng lại, trong đầu chỉ đơn thuần lo cho người khác vui vẻ, khoái hoạt, cũng không ngẫm lại tình cảnh mình cũng không so với người ta tốt hơn bao nhiêu. Đột nhiên,  một trận thanh âm ầm ỹ truyền đến từ bên trong Sở gia phủ, một đám người hầu đều la hét giống như đang tìm người….Tiểu nam hài vừa nghe thấy, thần sắc liền khẩn trương, nói: “ Ai nha! Nguy rồi, nước còn chưa gánh xong nữa! Mọi người nhất định là sinh khí….Đại ca ca….Thực xin lỗi….Nô tài phải đi rồi….. Ngưởi đừng đau khổ nữa nha…. Mau dẫn vị tỷ tỷ này đi tìm người thân đi…..” Kích động đem những mảnh da lúc nãy xé ra, cẩn thận dùng một mảnh vải bẩn bao bọc lại, một chút da này cũng đủ để hắn chống đỡ vài ngày, lúc này mới hướng Nghiêm Dục Phong làm lễ, vẻ mặt vội vàng hướng cửa sau Sở gia chạy tới. Nghiêm Dục Phong nhíu mày nhìn bóng dáng tiểu nam hài rời đi, mới vài tuổi thế thôi, gánh nước ư? Hắn gánh được sao? Quên đi, chuyện của người khác hắn lười để ý cũng lười đi quản, hận thù nhìn chằm chằm bảng hiệu của Sở gia, một ngày nào đó, hắn sẽ trở về…báo thù! ********************************** Chú thích 1- xiêm y: quần áo 2- mỹ thực: thức ăn ngon