Liên Tình
Chương 10
CHƯƠNG 10
. . . . Ấm quá. . . . thoải mái quá. . . . Nơi này là nơi nào? Hắn đã chết rồi sao? Trước mắt tối đen như mực, cái gì cũng nhìn không thấy, bất giác tự với tay sờ soạng, chỉ cảm thấy dưới thân là những lớp vải dệt nhu mềm mát mịn, thoảng đâu đó ngửi thấy được một mùi hương thơm thanh thoát dễ chịu, khả vì cái gì. . . . Hắn cảm thấy toàn thân trên dưới đau như bị ai dằn xé? Hắn là đã chết hay chỉ là đang trong cõi mộng? Đâu là thực đâu là hư. . . . . .
Cố gắng mở to mi mắt đang nặng như đeo chì, nam hài phát hiện chính mình đang nằm trên một chiếc giường mà cả đời này cũng chưa từng nghĩ sẽ được nằm qua nó, hắn mặc cảm tự ti nhất thời hiểu được bản thân dơ bẩn không xứng đáng được nằm ở đó.
Không kịp nghĩ nhiều, người đã lật đật ngọ nguậy muốn bò xuống giường, cũng không quan tâm toàn thân trên dười trải đầy vết thương, tứ chi nặng chịch căn bản cũng không nghe theo sự sai khiến của hắn, hơn nữa cả người hư nhuyễn-1, khiến cho hắn không còn một chút sức lực, liền mất đà ngã xuống giường một cách rất khó coi.
Lúc ngã xuống, vô tình va phải cánh tay đau nhức đã bị bẻ gãy từ trước, lại tác động lên nội thương ở ngực, cổ họng ngọt một trận, nhịn không được mà khụ vài cái, ói ra búng máu lớn, trên người vài chỗ miệng vết thương cũng vì té ngã va đập mà xuất huyết đến thê thảm, nhất là chỗ thẹn kia, truyền đến hỏa lạc đau nhức, hắn cảm nhận được dường như có thứ dịch thể sền sệt từ trong cơ thể chậm rãi chảy ra.
Nhưng thế nào lại đau như vậy, lại khó chịu đến thế, nam hài vẫn cố lần nữa gom hết khí lực toàn thân lê lết trên mặt đất một cách khó khăn, hắn không thể ở nơi này, hắn là tên một nô tài thấp hèn . . . . Ngay cả đứng ở cửa cũng không xứng. . . . Nếu bị người khác phát hiện. . . . Hội sẽ lại bị đánh phạt. . . .
“Ai ~~ ngươi như thế nào đã thức dậy rồi?” Lăng Ngữ Hàn vừa vào liền chứng khiến tình cảnh dọa người trước mắt, đi theo phía sau là một nam nhân thân hình cao to vĩ ngạn-2, hai người cùng lúc liếc mắt nhìn nhau, hắn làm sao có thể tỉnh nhanh như vậy? Trầm hương trên bàn đối với hắn không có tác dụng sao?
Nhát gan ngẩng đầu, nhìn thấy hai người cực kỳ xa lạ, nam hài gương mặt trắng bệch cực kỳ sợ hãi nói: “Đối, thực xin lỗi. . . . Đại gia. . . . Nô tài. . . . Không phải cố ý. . . . Đợi một chút. . . . Nô tài lập tức đi ra ngay. . . . Thực xin lỗi. . . .” Thanh âm dễ nghe tựa như âm thanh của huyền cầm ngân nga trong trẻo đắc động lòng người, nhưng căn bản lại không hoàn mỹ toàn vẹn là vì ngữ khí tự ti khiếp nhược kia.
“Ngươi toàn thân trơ trụi như thế, mà còn muốn đi đâu?” Lăng Ngữ Hàn bộ dáng trêu chọc tươi cười hỏi, bước một bước lớn đi tới gần nam hài, hai tay chụp lấy thân thể yếu ớt của tiểu nam hài nhẹ nhàng ôm lên đặt hắn trên giường nhượng hắn nằm úp sấp, nhíu mày nhìn một hồi, tiểu mỹ nhân này lại khiến mình biến thành một thân chật vật.
Nhanh chóng gỡ các bông băng trên người nam hài xuống, một bên cầm vội chiếc khăn ẩm trong chậu rửa mặt, nhẹ nhàng lau rửa miệng vết thương cho nam hài.
“Đại. . . . Đại gia. . . . Nô tài sẽ làm bẩn ngài mất. . . .” Nam hài sợ hãi hướng góc trong giường lui lại, né tránh cánh tay đang tham tới của Lăng Ngữ Hàn, sợ trên người huyết bẩn cùng bụi bặm hội sẽ làm bẩn bộ xiêm y đắc tiền với chất liệu vô cùng thượng hạng trên người vị thiếu gia xinh đẹp kia.
Lăng Ngữ Hàn ôn nhu cười, “A! Đừng lo lắng, ta là lang y, mấy trường hợp huyết nhục-3 lẫn lộn ta đều đã thấy qua không ít lần, nếu ngươi gọi cái này là bẩn, hai tay ta đây chẳng phải là sớm nên thối rữa hay sao? Đây là Tuyết Liên cao, chuyên chữa trị ngoại thương, nó sẽ làm máu bầm tan ra mau thôi, ngươi đừng sợ.”
Nam hài lo lắng tay chân lại tiếp tục giãy dụa càng khiến thương thế của hắn càng lúc càng nặng hơn, Lăng Ngữ Hàn với một tay điểm Ma Huyệt-4 của hắn khiến hắn không thể động đậy, một bên nhanh chóng lau rửa miệng vết thương, thượng dược, băng bó, động tác liền mạch dịu dàng lưu loát.
“Ngươi chỉ tổn thương ở phần cánh tay là khá nghiêm trọng, nếu muốn nó chóng lành, nội trong một tháng tới, tốt nhất là đừng để nó là đừng cử động nhiều quá, tránh cầm vật nặng, biết không?” Khi Lăng Ngữ Hàn đi đổi dược để thay cho tay trái của nam hài, dựa vào thiên tính của thầy thuốc liền mở miệng, cũng không quên trừng mắt, hung hăng liếc nam nhân phía sau một lần trước khi ra cửa.
Nam hài thản nhiên nhìn toàn thân sưng đến biến dạng, liếc mắt nhìn sang tay trái không cảm giác, đôi mắt buông xuống không nói, phải làm việc. . . . nhất định sẽ dụng đến hai tay. . . . Tay không lành được, cũng không có vấn đề gì. . . . nhưng công việc. . . . không thể không làm. . . .
Sau cùng Lăng Ngữ Hàn định bắt tay vào việc xử lý vết thương nghiêm trọng nhất phía sau nam hài, vị nam nhân từ đầu tới cuối đều không lên tiếng phút chốc cướp đi dược cao trên tay Lăng Ngữ Hàn, đôi mắt hàn băng ngàn năm nhìn chằm chằm Lăng Ngữ Hàn, đây là món đồ chơi của hắn, trước khi hắn còn chưa chơi đủ, ai cũng không được quyền động vào món đồ kia của hắn.
Lăng Ngữ Hàn buồn cười nhìn Nghiêm Dục Phong, hai ngày qua khi phụ trách thân thể nhỏ gầy này nên xem nên sờ, hắn toàn bộ cũng đã sờ soạng không ít lần, hiện tại hắn mới chịu biểu hiện muốn giữ lấy, có phải là quá muộn rồi hay không? Bất kể hắn còn sống hay đã chết lúc nào trông cũng hệt như một kiệt tác của tạo hóa, do hắn bất hảo còn có thể tái ăn đậu hủ tiểu mỹ nhân nhi kia vài ngày sao.
Nam hài nằm im bất động trên giường, chịu đựng đau đớn chờ Lăng Ngữ Hàn thay hắn chữa thương nơi thắt lưng, cổ họng không dám hé ra một tiếng, sau lại ý thức được bên giường tựa hồ thay đổi người khác, hắn khó hiểu quay đầu lại nhìn, miệng vết thương phía sau đột nhiên lại bị một ngón tay thon dài vuốt nhẹ, trên mặt tái nhợt chợt nhiễm một màu đỏ ửng, sợ hãi không dám nhìn hướng nam nhân bên giường, mãi đến khi cao dược chạm vào bên trong miệng vết thương bị xé rách, trùy tâm-5 kia lạnh đến cắt da đau đến nỗi chợt kiềm không được kêu rên một tiếng, nhắm chặt hai mắt, cắn môi, tay phải nắm thành quả đấm, gồng mình cố gắng chịu đựng.
“Tạ ơn… nhị vị đại gia. . . .” Thật lâu sau, sau khi đợi nam nhân xử lý hoàn vết thương xấu hổ nơi hạ thể, rồi mới giải khai huyệt đạo của nam hài, nam hài nhắm chặt hai mắt lúc này mới nhút nhát mở miệng nói lời cảm tạ.
“Uy! Dục Phong, ngươi đem hắn tra tấn thành như vậy, hắn còn đối với ngươi nói lời cảm tạ đấy!” Lăng Ngữ Hàn châm biếm nhìn Nghiêm Dục Phong.
Nam hài nghe vậy khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn về phía nam nhân có bộ dạng tuấn mỹ tà mị kia bên giường, nhưng không có một tia nhân khí của nam nhân ( khí chất của người bình thường) , hắn. . . . Hắn chính là Vương gia? !
Đêm đó hắn chỉ nghe được thanh âm châm chọc lãnh liệt kia của người kia, lúc đó trong phòng hoàn toàn tối đen, hắn cái gì cũng không nhìn thấy, làm sao biết nam nhân tuấn mỹ vô trù này chính là Vương gia.
Hồi ức kinh hoảng thống khổ lúc đó như được rập khuôn tái hiện trong đầu, không quan tâm thân thể còn đang đau đớn kịch liệt, nam hài suy yếu lui thân nghĩ muốn hướng giường đi ra ngoài, gương mặt kinh hoảng, run rẩy nói: “Thực xin lỗi. . . . Vương gia. . . . Nô tài. . . . Lập tức đi ra ngay. . . . Thực xin lỗi. . . .”
Bàn tay to không kiên nhẫn liều mình áp chế thân thể đang giãy dụa của nam hài, ánh mắt lạnh lùng lần thứ hai trừng hướng Lăng Ngữ Hàn đứng lẳng lặng một bên xem trò hay, còn tay kia thô lỗ đoạt chén thuốc trong tay hắn bưng qua, nâng cằm nam hài lên.
“Uống thuốc đi.” Nam nhân lãnh ngạnh mở miệng.
“Không. . . . Không. . . . Nô tài không tư cách uống thuốc này. . . . Vương gia. . . . Thực xin lỗi. . . .” Mới hiểu được vừa rồi là Vương gia thay hắn trị thương trong lòng lại vì thế mà cảm thấy e ngại hắn , cư nhiên còn nhường hắn chạm vào nơi địa phương dơ bẩn kia, gương mặt nam hài nao núng không ngừng nói, cúi thấp đầu xuống né sang một bên muốn tránh khỏi bát thuốc kia, hắn bất quá chỉ là tên nô tài đê tiện. . . . Không tư cách nhượng chủ tử hầu hạ, huống chi bát thuốc kia là vô cùng quý giá, mười sáu năm qua cuộc sống ở Sở gia đau khổ thế nào càng khiến hắn lo sợ đủ chuyện, thật lòng làm sao khi không lại dám nhận hảo ý của người khác.
Nhưng liều mình giãy dụa hơn nữa vì quá độ sợ hãi, mà lần thứ hai nội thương nơi ngực nam hài dẫn tới bộc phát, chợt ngực nam hài như đau thắt lại, nam hài cố gắng nuốt xuống vị tanh ngọt gần như sắp tuôn ra nơi cổ họng, sợ hãi sẽ lại làm bẩn giường và xiêm y đắc tiền của Vương gia.
Vì tốc độ nuốt xuống so với dồn ép trong ngực chậm hơn rất nhiều vì thế lập tức dâng lên tụ huyết, chỉ còn cách lấy tay vội vàng che miệng lại nhưng không thể ngăn chặn, nam hài run rẩy ho nhẹ vài tiếng, lượng máu lớn nhất thời từ khe hở nhỏ hẹp giữa ngón tay chảy ra, bất chợt mất quá nhiều máu khiến nhiệt độ cơ thể hắn ngày càng trở nên hàn lãnh, hắn còn muốn mở miệng hướng Nghiêm Dục Phong giải thích, rốt cuộc lần vì mất sức, hai tay mềm nhũn buông xuống, cứ như vậy đi vào hôn mê.
Nghiêm Dục Phong cúi đầu, chạy nhanh đến phong bế huyệt đạo của nam hài để tránh hắn tái nôn nhiều huyết, đem thân thể tê liệt của nam hài kéo vào trong lòng, ôn nhu đưa nội lực chậm rãi xuyên vào sau lưng nam hài, bảo vệ tâm mạch hắn, khi chân khí xuyên vào giống nhau, Nghiêm Dục Phong nhíu mày, nam hài từ nhỏ trong cơ thể khí huyết tán loạn cùng thể chất hư hàn-6 , hắn lại không có nửa điểm võ công, thậm tính ra so với đứa nhỏ bình thường thì gầy yếu hơn, thật ra là chuyện gì đây?
Mà Lăng Ngữ Hàn lại quyết định xuất ra ngân châm thật nhanh trát vào mấy đại huyệt ở ngực nam hài, khai thông khí huyết đang chạy tán loạn xung quanh, lát sau, thân thể băng lãnh của nam hài mới dần dần ấm lại, Lăng Ngữ Hàn mới đưa ngân châm từ từ gỡ xuống.
Sau khi vất vả ổn định thương thế của nam hài, Lăng Ngữ Hàn mới bất mãn mở miệng: “Tiểu gia hỏa này thật là nhát gan, hắn hiện tại cực kì sợ ngươi, nên người đừng đi dọa hắn nữa, dọa hắn sợ quá, đến ta cũng không cứu nổi đâu.”
Nghiêm Dục Phong lãnh nhãn đảo mắt liếc nhìn người đang nói, sau đó thu hồi nội lực, cũng không ôn nhu lắm đem nam hài đặt ngay ngắn trên giường.
Lăng Ngữ Hàn ánh mắt lạnh lùng ngắm hướng nam hài trên giường, hỏi: ” Bây giờ ngươi định làm gì với hắn?”
Nghiêm Dục Phong mặc không lên tiếng, một hồi lâu sau mới thản nhiên mở miệng: “Không biết.”
Lăng Ngữ Hàn vừa nghe qua không khỏi chán nản, căm giận nói: “Nói như thế nào đứa nhỏ này cũng là vô tội! Ngươi xem bộ dáng nhát gan tự ti thế kia, giống với kẻ hay gạt người sao? Cùng lắm chỉ là một tiểu hài tử thôi mà, hắn chẳng qua là bị tên thương nhân Sở Thiên Nghiêu vô lương kia uy hiếp bắt đại giá.”
“Đợi Phong Minh trở về trước rồi tính sau.”
_________________________________________
Chú thích
1- hư nhuyễn: trở nên yếu ớt, mơ hồ
2- vĩ ngạn: cao to tráng lệ, ngạo mạn, kiêu căng
3- huyết nhục: máu thịt
4- Ma Huyệt: huyệt làm cho tê dại
5- trùy tâm:
+ Trùy: cái dùi, vật hình dùi, dùi lỗ
+Tâm: trung tâm
6- hư hàn: thân thể hư nhược, yêu ớt, băng lãnh
Nghiêm Dục Phong không muốn tiếp tục nghĩ về vấn đề này nữa, quay đầu nhìn về phía tiểu nhân nhi suy yếu ở bên giường, hắn lạnh lùng nhìn kỹ càng, Lăng Ngữ Hàn liền đứng dậy thu dọn toàn bộ vải băng bó đã bị dính đầy máu, tiểu nhân nhi này cư nhiên toàn thân trên dưới không có một chổ nào là da thịt lành lặn, tiên thương-1, bị phỏng, đao thương-2. . . . Hầu hết đều hằn sâu trên da thịt thành nhiều vết thương chi chít hoặc tím bầm.
Nghiêm Dục Phong khi nhìn thấy liền xác định, khó trách sao xương cốt của hắn lại yếu ớt như vậy , hắn thậm chí ngay cả xương cốt đều dễ dàng nứt ra hoặc giả đã từng bị đánh gãy qua, những vết thương xanh tím cứ thế trải rộng trên tấm thân đơn bạc gầy yếu, thậm chí có những vết thương chưa qua xử lý đều đã sinh mủ , truyền đến từng trận tanh tưởi, vả lại toàn bộ đều là những vết thương cũ, hắn không đi đến gặp đại phu ư?Từng đạo vết máu để lại khó coi nhiều đến mức nhìn vào cảm thấy ghê người. Ngay cả khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt kia cũng có mấy vết sẹo nhạt mơ hồ không thấy rõ.
Nhìn ra Nghiêm Dục Phong nghi hoặc, Lăng Ngữ Hàn chậm rãi nói: “Trên người hắn phần lớn đều là vết thương cũ, nhất là hắn đoạn cốt-3 ở đầu gối bên phải, chí ít cũng gãy khoảng mười năm, khả là cũng chưa xem qua thầy thuốc, nên mới biến thành bộ dáng thê thảm như vậy, Có lẽ. . . . Hẳn là lúc trước, khi còn ở Sở gia cuộc sống cũng chẳng mấy tốt đẹp gì, thật sự là đáng thương. . . . Cũng không biết hắn làm sao có thể sống được đến bây giờ?”
“Ân. . . . . .” Không bao lâu,theo thói quen từ trước của nam hài đến lần thứ hai thức tỉnh, Nghiêm Dục Phong và Lăng Ngữ Hàn hơi kinh ngạc nhìn về phía hắn, bị thương nặng như vậy, hắn vẫn là có thể ở trong khoảng thời gian cực ngắn tỉnh lại, khó trách trên bàn có để lại không ít trầm hương có tác dụng an thụy-4 lại không có tác dụng.
Trợn mắt mở mắt nhìn đến hai người mới vừa rồi còn ở trong phòng, lại nhìn đến dưới thân, cái giường bị huyết của hắn nhuộm thành một mảng đỏ hồng, ánh mắt lập tức co lại, giường. . . . bị hắn làm dơ bẩn thế này . . . . nếu Hà đại nương mà biết thì. . . .
Nam hài cúi đầu, gương mặt tái nhợt hèn mọn nói: “Đối. . . . Thực xin lỗi. . . . Vương gia. . . . Nô tài. . . . Làm bẩn giường rồi. . . . Nô tài. . . . sẽ đem nó đi giặt lại ngay. . . . A!”
Hắn nói xong liền đứng dậy thu dọn thì lại bị Nghiêm Dục Phong thô lỗ lôi vào trong lòng, tách hai chân nam hài ra bắt nam hài ngồi lên giữa hai chân hắn, để tránh khỏi chạm đến vết thương ở mông, sau đó liền đem tấm chăn lớn cuộn lại che lấp hoàn toàn thân thể của nam hài.
Thuốc được bưng tới bị gác qua một bên, Nghiêm Dục Phong cường ngạnh nắm cằm nam hài, lạnh lùng mở miệng: “Uống!” Nếu người này dám can đảm tái thổ huyết, hắn chắc chắn sẽ đối người này thật tốt hơn.
Trong cuộc đời hắn, lần đầu tiên được người khác ôm vào lòng vô cùng thân thiết, nam hài hoảng loạn không biết làm sao, người kia chính là một vị Vương gia cao cao tại thượng ! Còn hắn. . . . Bất quá cũng chỉ là một tên nô tài hèn mọn. . . . Không, không tư cách khiến Vương gia người có địa vị cao như vậy lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp như hắn. . . . . .
Mãi cho đến khi bát ngọc bích đem đến làn môi băng lãnh của hắn, nam hài mới rụt rè mở to mắt dò xét lén nhìn người trước mặt, Nghiêm Dục Phong lạnh lùng đưa mắt nhìn hắn, nếu hắn không chịu uống lần nữa, liền nghĩ bụng cách trực tiếp mớm hắn uống.
Nhưng hài tử kia vẫn chần chờ, chung quy không dám mở miệng, đưa miệng vội rời xa khỏi bát thuốc.
“Hửm? Ngươi sao lại không uống ? Yên tâm đi! Ta không hạ độc đâu.” Lăng Ngữ Hàn khóe miệng mang tiếu ý, an ủi nam hài.
“Không, không phải. . . . Đại gia. . . . nô . . . nô tài. . . . không có tiền. . . . thuốc này. . . . hẳn là rất đắc. . . . nô tài không thể uống được. . . .” Nam hài cúi đầu lúng túng nói ra nguyên nhân không muốn uống thuốc, chỉ là tội hắn lừa gạt Vương gia quá lớn, hắn làm việc cả đời đều không thể bồi lại đủ, huống chi là dược này. . . . . .
Nghiêm Dục Phong nhìn hắn chăm chú nửa ngày, lộ ra một ý cười tà mị, tự mình hớp lấy một ngụm thuốc, khi nam hài còn chưa kịp phản ứng, nâng cằm nam hài lên, đôi môi băng lãnh tái nhợt liền bị bao phủ bởi bờ môi của hắn, thuốc trong miệng không để chảy ra một giọt mà toàn bộ đều trôi tuột vào yết hầu của nam hài.
Nam hài mở to mắt kinh hãi nhìn động tác của Nghiêm Dục Phong, sốt ruột giãy dụa muốn thoát khỏi người hắn, lại bị bàn tay to lớn của Nghiêm dục Phong chặt chẽ giam cầm vào trong ngực, không thể động đậy.
Không cho nam hài có nhiều thời gian giãy dụa, hắn liền hạ thủ vi cường mà đem một chén nước thuốc đắng gắt dùng phương thức như cũ mớm thuốc cho nam hài uống, đầu lưỡi linh hoạt thỉnh thoảng còn tham tiến vào trong miệng nam hài, hơi thở mùi đàn hương theo lưỡi trêu đùa hắn khả không thể nào trốn khỏi.
Trong miệng hài tử này thật là mỹ vị , vừa thơm vừa ngọt, làm cho hắn dâng lên một tia dục hỏa, lưỡi cường ngạnh mà càng bạo hơn níu chặt xung quanh chiếc lưỡi run rẩy cố tìm đường né tránh của nam hài, hắn liền như vậy không có cơ hội trốn thoát.
Lăng Ngữ Hàn ở một bên nhìn thấy trường hợp nhiệt hỏa này mà giống lại hệt như đang xem hí kịch, nam hài được mớm thuốc đến toàn thân hư nhuyễn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt trong nháy mắt nhiễm lên một mạt ửng đỏ, đôi mắt hắc bạch phân minh cũng nổi lên một tầng sương mờ mịt.
Sau khi bị kẻ khác dùng loại phương thức xấu hổ này để ép thuốc, nam hài cúi đầu ngượng ngùng không dám nhìn hướng Nghiêm Dục Phong, từ sóng mũi cảm thấy chua xót, khóe mắt cay cay, Chưa. . . . Chưa từng có ai đối với hắn tốt như vậy. . . . Thay hắn chữa thương, lại. . . . mớm thuốc cho hắn uống. . . . . .
Trong trí nhớ của hắn, ngoại trừ mama ra, chưa từng có người nào nguyện ý tới gần hắn nửa bước, tất cả mọi người đều ngại hắn dơ bẩn, hôi thối, còn là đứa tai tinh chẳng lành, chỉ cần không bị đánh, hắn đã rất cảm kích rồi, như thế nào có thể có người giống như Vương gia cùng vị đại gia hảo tâm kia đối tốt với hắn như vậy.
“Khụ! Ta gọi là Lăng Ngữ Hàn, là hảo bằng hữu kiêm đồng môn sư đệ của Vương gia nhà ngươi, cũng là một đại phu, hắn đây! Chính là Vương gia – Nghiêm Dục Phong nhà ngươi, ngươi đã biết chưa?” Sau khi đợi Nghiêm Dục Phong mớm thuốc xong, Lăng Ngữ Hàn mới lên tiếng hỏi.
“Biết, dạ biết, nô tài. . . . Cám ơn Vương gia. . . . Cám ơn Lăng đại gia, nô tài nhất định sẽ cố gắng làm việc. . . . để chuộc tội và bồi lại tiền thuốc này. . . . . .” Nam hài e ngại nhìn về phía Nghiêm Dục Phong cùng Lăng Ngữ Hàn nói lời cảm tạ, hắn. . . . Hắn đã uống thuốc xong, vì cái gì Vương gia. . . . Còn không buông hắn ra. . . . . .
Vừa nghe đến nam hài nhỏ gầy trong lòng, ngữ khí tự coi nhẹ mình, Nghiêm Dục Phong liền cau mày khó chịu.
“Tên?” Nghiêm Dục Phong phá lệ mở miệng hỏi hắn.
“Ân? Danh. . . . Tánh ư? Thưa, thưa Vương gia. . . . Nô. . . . Nô tài. . . . Không có tên. . . .” Nam hài ánh mắt hiện lên một tia ảm đạm, tự ti gục đầu không dám nhìn hướng hai người đang ở trong phòng.
“Như thế nào lại không có tên? Cha mẹ ngươi đâu? Bọn họ dù sao cũng phải đặt cho ngươi một cái tên chứ!” Lăng Ngữ Hàn ngạc nhiên nói, tùy tiện gọi là a miêu a cẩu gì cũng đều được, như thế nào ngay cả đặt cái tên cũng làm biếng sao?
“Nô tài. . . . là điềm xấu. . . . sẽ khắc, khắc chết cha mẹ. . . . bọn họ. . . . đều căm ghét nô tài. . . . cho nên. . . . Không. . . . Không có đặt tên. . . .” Nam hài thanh âm nho dần run rẩy nói ra căn nguyên, ngữ khí hèn mọn nghẹn ngào làm cho người ta không khỏi đau lòng.
Bặm môi, tự ti cúi đầu không dám ngẩng lên, Vương gia và Lăng đại gia. . . . Nhất định sẽ nghĩ rằng hắn ngay cả chó cũng không bằng! Người khác nuôi chó trong nhà đều còn có tên. . . . Duy chỉ mình hắn là không có. . . .
Nếu có thể, hắn cũng mong muốn mình chính là một đứa trẻ ngoan, nhưng hắn chưa kịp biểu hiện yêu thương đối với cha mẹ, như vậy liền bị một câu nói của thầy tướng số đánh rơi xuống địa ngục, hắn không trách thầy tướng số kia, lại càng không oán cha mẹ mình. . . . Là chính hắn sinh ra không đúng thời điểm. . . . Không có quyền hận bất cứ ai. . . . . . .
“Đây là loại ngụy biện gì chứ? Làm gì có ai vì khắc cha mẹ mà không được đặt tên a! Cha ta đây cả ngày đều nói ta từ nhỏ là sát tinh khắc hắn, ta cũng không phải là không có tên đâu?” Lăng Ngữ Hàn nói xong thì cảm thấy nộ khí sung thiên.
Nam hài thấy Lăng Ngữ Hàn sinh khí, hấp tấp giải thích nói: “Lăng, Lăng đại gia ngài đừng nóng giận, nô tài. . . . nô tài cũng quen rồi . . . . Nô tài. . . . Cũng là một cái tên vậy. . . .”
Mười sáu năm qua, chưa từng có người nào hỏi qua tên của hắn, coi như hắn căn bản chưa từng tồn tại, lâu thành lệ, cũng tập dần thành thói quen, nhưng gần đây nhất, đầu tiên là Hà đại nương, rồi lại đến là . . . Vương gia. . . . Bọn họ đều hỏi tên hắn. . . . Cho dù mục đích hỏi hắn có bất đồng. . . . Nhưng vẫn là làm cho hắn cảm thấy. . . . Chính mình vẫn là một con người. . .
“Cái gì mà nô tài cũng là cái tên? Nô tài chính là để xưng hô, danh hiệu, tất cả hạ nhân toàn bộ trong vương phủ đều không phải là nô tài sao? Mỗi người bọn họ đều trùng tên trùng họ với ngươi hay sao?”
Lăng Ngữ Hàn càng nói càng tức giận, hắn chỉ là một đại phu hành y tế thế, thống hận nhất trên đời là nhìn thấy kẻ yếu vô tội gặp chuyện bi thương, bị đời khi dễ, cha mẹ là cái đồ bỏ, phi! Bất quá lại thích nghe mầy lời mê tín gièm pha của hàng tiểu nhân khốn kiếp nào đó.
“Đối. . . . Thực xin lỗi. . . .” Không biết nên giải thích như thế nào nam hài cứ theo thói quen mà liên tục thì thào tạ lỗi, tính cách này là được giáo huấn từ nhỏ đến lớn, chỉ cần có chuyện, hắn sẽ là người đầu tiên xin lỗi trước nhất, dù đúng hay sai.
“Sau này, gọi ngươi là Hi Trần.” Nghiêm Dục Phong từ nãy đến giờ vẫn bặt hơi không lên tiếng, lúc này lại lạnh lùng nói ra một câu, cắt đứt cơn thịnh nộ của Lăng Ngữ Hàn, lập tức đem nam hài trong lòng an trí trở về giường, rồi tuyệt nhiên rời đi.
“Oa! Có nghe thấy không? Vương gia nhà ngươi đặt cho ngươi cái tên thật hay đấy! Tiểu Trần nhi.” Lăng Ngữ Hàn vẻ mặt hưng phấn hô to” nật danh” của Hi Trần, tên này rất dễ nghe, tiểu mỹ nhân rạng ngời rạng dưới ánh nắng ban mai biệt nhiên giữa trần thế, Lăng Ngữ Hàn ở trong long tự ý đối với tên này tiếp tục nhận định.
Nam hài khiếp sợ nhìn phía Nghiêm Dục Phong đã rời đi, Vương, Vương gia. . . . Cho hắn một cái tên? Đây là mộng phải không? . . . . Đường đường là một Vương gia tôn quý. . . . lại đặt cho một tên nô tài thấp hèn như hắn, hơn nữa còn đặt tên cho một đứa lừa gạt như hắn?
Trong tâm nho nhỏ như là tràn đầy hạnh phúc, nam hài không khống chế được lệ tuôn không ngừng rơi xuống hai bên gò má mịn màng trơn bóng , hắn không đáng. . . . Hắn không xứng có được cái tên đẹp như vậy. . . . Hắn không muốn làm cho Vương gia sinh khí. . . . Hắn thật không hề muốn sẽ bị thu hồi cái tên lần đầu tiên hắn có?
“Hả? Như thế nào cho ngươi cái tên, ngươi ngược lại còn khóc? Đừng khóc, yên tâm đi! Dục Phong nếu đặt tên cho ngươi, liền minh chứng hắn đồi với ngươi cũng không tệ lắm a, ngươi an tâm ở đây dưỡng thương đi!” Nghĩ đến nam hài ra là sợ hãi, Lăng Ngữ Hàn liền nhẹ nhàng trấn an.
“Không, không phải. . . . Nô tài. . . . Là rất vui sướng . . . . nên, nên mới. . . . mới khóc . . . . Nô tài thật sự không đáng như vậy a. . . .” Hắn thụ sủng nhược kinh, mười sáu năm qua trong cuộc đời cô tịch của hắn, chưa từng nhận qua sự đối xử dịu dàng vậy, từ khoảng khắc hắn tỉnh lại, đã ban cho hắn cơ may mà hắn chưa từng có, hết thảy mọi thứ đều tốt đẹp đến không tưởng, hoàn toàn như giấc mộng hư ảo trôi qua.
**********************************
Chú Thích
1- tiên thương: vết thương do roi
2- đao thương: vết thương do đao
3- đoạn cốt: đoạn xương cốt bị gãy
4- an thụy: loại như an thần, thuốc ngủ
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
8 chương
11 chương
21 chương