Liên quân mobile: du hành athanor " quyển 2"

Chương 95 : Bữa tiệc giáng sinh

Nhìn lên đồng hồ, bây giờ đã là mười giờ tối. Thằng Phúc nó bị đánh đau quá nên nó nằm bẹp trên giường và ngủ luôn, nó cũng không muốn tắm bởi bây giờ mà tắm thì không tốt tí nào cho sức khỏe. Để chứng minh quan điểm của mình là đúng, nó mang ra một loạt bài báo mà nó đọc ở đâu đó ra cho tôi. Bản thân tôi thì lại có một quan điểm khác. Chuyện tắm đêm rồi tử vong, tôi cho rằng nguyên nhân là do sốc nhiệt. Giống như một cái ly thủy tinh, đang nóng mà tạt nước lạnh vào thì vỡ ngay, người cũng thế. Các bạn thử tự suy nghĩ mà xem, tắm đêm với nhiệt độ xung quanh là 30 độ C so với việc tắm ngày với nhiệt độ ngoài trời là 15 độ C, cái nào có khả năng hẻo cao hơn? Quay trở lại câu chuyện, mặc kệ Phúc nói gì, tôi vẫn vào phòng tắm. Khi đến nơi, tôi mới chợt trố mắt khi chẳng thấy bồn tắm hay vòi nước đâu cả, chỉ thấy một cái máy với một cái lồng thủy tinh có cửa. Mở cửa tiến vào, trên đó có một tờ giấy ghi hướng dẫn sử dụng. Tôi đọc: - Để coi nào! Bước 1, kéo cần gạt trên thanh nhiệt độ để lựa chọn nóng/ lạnh. Kế bên tờ hướng dẫn sử dụng là một loạt nút, cần gạt, ngoài ra còn có một cái bảng điện tử để theo dõi nữa. Tôi kéo cần gạt, chắc tầm 60 độ là đủ rồi. - Bước 2, nếu sử dụng xà phòng thì bấm nút màu trắng, sau đó gạt cần để chỉnh lượng. Rồi, tắm xà phòng luôn đi cho thơm. Bước 3, ấn nút màu đỏ để tắm. Vừa bấm xong, một luồng khí ấm tràn ngập cái lồng thủy tinh, bên ngoài được hóa mờ. Luồng khí ấm đi tới đâu, tôi thấy như mình đang được tắm trong nước dù trên thực tế không có một tí nước nào. Hơn nữa, khí này lại có mùi xà phòng thơm vừa phải, dìu dịu, khá thú vị. Tắm thế này thì tôi không sợ bị đột tử hay gì. Ra khỏi phòng tắm, tôi kể lại trải nghiệm và bảo nó đi tắm cho thơm. Không biết nó tin hay không nhưng cuối cùng nó cũng chịu đi tắm. Mãi đến khi nó quay lại thì tôi đã ngủ rồi. * Sáng hôm sau, trời rất lạnh. Nằm trong chăn, cuộn rất kĩ nhưng cảm lạnh vẫn tràn ngập. Có cảm giác như nó lạnh từ trong mền lạnh ra chứ không phải từ bên ngoài. Thằng Phúc ngồi dậy trước, nó vào trong nhà vệ sinh để làm vệ sinh cá nhân trước. Xong xuôi, nó quay trở lại thì có tiếng gõ cửa. Nó hỏi: - Ai đó? - Tôi. - Tôi là ai? Giới thiệu thế sao bọn này biết được! Nghe giọng, Phúc đoán ra được người này là nam. Nó bảo: - Vào đi. - Được. - Anh ta mở cửa. Đó là một thanh niên tầm 22 tuổi trông khá trẻ, anh ta mặc một bộ đồ giữ nhiệt khá dày. Phúc hỏi: - Ngươi đến đây làm gì? - Tôi là Adam, người sẽ quản lí và chăm sóc hai cậu. - Tên Conifer bảo ngươi đến đây dụ dỗ bọn tôi theo các người chứ gì! Còn lâu nhá! Lúc này, tôi ngồi dậy và ngơ ngơ ngác ngác một lúc. Tôi hỏi: - Ai vậy? - Cậu đi vệ sinh cá nhân xong đi rồi chúng ta ăn sáng. Sau bữa ăn, chúng ta sẽ nói chuyện. Tôi vệ sinh cá nhân xong thì cũng là lúc Phúc và người đàn ông kia đã ngồi vào bàn. Tôi ngồi xuống. Phúc hỏi: - Chúng ta ăn gì vậy? - Ăn mì nóng hổi nha. - Adam bảo. Hai đứa gật đầu. Adam đặt tay lên bàn, một vòng tròn ma thuật xuất hiện. Ba tô mì hải sản nóng nghi ngút hiện ra. Cả hai thằng bọn tôi ngạc nhiên: - What? - Ăn đi, ngon lắm đấy. Phúc hơi ngờ ngợ nhưng vẫn gắp đũa ăn thử. Úi chà, ngon khủng khiếp. Nước mì nấu ngọt vừa phải, cộng thêm vị chua của canh. Nhưng ăn mì mùa lạnh thì phải cay, vị cay cay khiến thằng Phúc tấm tắc khen không hết lời. Hải sản thì rất tươi. Cơ mà ... - Hộc hộc ... - Tôi thè lưỡi - Cay vậy? - Nhóc không ăn cay được à? - Phải. - Tôi gật đầu. Adam lấy một ly trà đường nóng ra cho tôi và nói rằng nếu cay quá thì uống vào. Mặc dù tôi thắc mắc tại sao không dùng sữa nhưng thôi, chuyện đó không quan trọng nữa. Tự nhiên tôi nhớ tới Sinestrea, không biết giờ này cô ấy đang ăn gì, làm gì. Ăn xong, Adam dẫn bọn tôi đi một vòng tham quan. Vừa đi, anh ta vừa giới thiệu về mình cũng như về lực lượng. Nói sơ về Adam, anh ta gia nhập lực lượng từ năm 18 tuổi. Nhờ tích cực học tập, rèn luyện, anh được Conifer giao cho chức đội trưởng phân khu E. Nếu các bạn còn nhớ thì khu E có một khu vực là E5 - nơi mà Conifer không thể xây dựng hệ thống phòng thủ vì quá khắc nghiệt cộng với đàn cáo Eafox chực chờ cơ hội cắn nát những con mồi xấu số. Bản thân tôi cũng phải rất chật vật mới thắng được bọn chúng. - Ngài đội trưởng! - Một tiếng gọi từ phía sau. - Chuyện gì? Một anh lính giơ tay lên chào và nói: - Báo cáo đội trưởng phân khu E, nhờ ngài đến phòng tiệc để hỗ trợ công việc trang trí. Hết. - Được! - Adam đáp. Anh lính kia nhanh chóng rời đi. Phúc hỏi: - Tiệc gì vậy anh? - Tiệc giáng sinh ấy mà, hôm nay chẳng phải Noel hay sao? Đúng rồi, Adam nhắc tôi mới nhớ, hôm nay là Noel cơ mà. Tôi mải mê, bận bịu mọi thứ từ khi đến Athanor khiến cho ngày tháng đôi khi bị tôi bỏ quên mất. Phòng tiệc nằm ở một góc thuộc phân khu E, khi tôi và Phúc bước vào thì phải choáng ngợp với độ rộng của nó. Ước tính nó cũng rộng bằng cái sân trường Athanor chứ không ít. Các anh lính mặc áo ấm tất bật trang trí căn phòng tiệc. Ngoài bàn ghế được kê sẵn cùng với ghế ngồi, bọn họ trang trí bằng những cây thông lớn, trên đó có những sợi dây đèn được mắc khá xinh xắn. Adam bảo hai đứa bọn tôi bê những cái thùng đựng đồ đang trí đến chỗ cây thông A1, tức là cây thông gần cửa nhất. Đống đồ trang trí ở tận cuối phòng, mà cây thông lại ở đầu phòng, hai thằng chạy muốn túi bụi. Đến được nơi, hai thằng chống tay vô tường thở hồng hộc. Adam lại bảo: - Nè mấy đứa, lấy mấy dây đèn ra đây. Phúc kéo dây đèn ra, Adam cầm lấy rồi ném lên cho mấy anh lính ở trên cao. Bọn họ luồn những sợi dây đèn qua cây thông trông rất chuyên nghiệp. Đứng không, tôi quan sát xung quanh. Ngoài những cây thông, bọn họ còn chuẩn bị một cái sân khấu lớn, chắc bọn họ làm cũng dữ dằn đây. Trên tường là những hình ảnh về giáng sinh, ông già Noel này, cây thông này, những cái tất này, có cả những vòng hoa nữa. - Nè, nhóc! - Adam vỗ vai tôi - Lấy thêm mấy cái thùng trang trí nữa đi. - Vâng ạ. - Tôi chạy đi. Đang chạy, tôi thầm nghĩ chắc là nên tìm cách nào đó để mang cho tiện. Ma thuật Chinkara Hoi là thứ khiến tôi nghĩ đến đầu tiên. Tôi tiến một đoạn để có thể nhìn thấy được những thùng hàng, tôi bắt đầu: - Chinkara Hoi! Hai thùng hàng bắt đầu bay lên cao, tôi cười đắc chí: - Hay quá lên rồi! Đến đây nào! - Tôi giật mạnh hai ngón tay. Hai thùng hàng trang trí bay đến chỗ tôi với một tốc độ không tưởng, tôi không ngờ là nó nhanh đến như vậy, suýt tí nữa tôi đã bị vỡ mặt với hai cái thùng. Rất may là không ai bị thương trong quá trình vận chuyển. Rút kinh nghiệm, tôi không làm quá nhanh nữa bởi lỡ có chuyện gì thì tôi ... vã lắm. Adam thấy tôi mang đồ về khá nhanh thì vỗ vai tôi: - Hay đấy nhóc. - Ha ha ... - Tôi cười. Tiếp đà hưng phấn, tôi tích cực tham gia giúp đỡ việc hỗ trợ trang trí như dựng sân khấu, gắn các vật trang trí lên tường hay cây thông. Rất nhiều lần tôi sử dụng ma thuật và đạt được hiệu quả cao, xem ra bây giờ là lúc tôi vận dụng ma thuật vào thực tế. * Cả ngày trang trí, tối là lúc mọi người cùng hưởng thụ bữa tiệc giáng sinh vui vẻ. Hai đứa được Adam tặng cho hai bộ đồ tuyệt đẹp, mặc lại ấm nữa. Adam ngồi cùng bàn tiệc với tôi, ngoài ra còn có ba người nữa. Toàn người lạ, hai đứa chỉ dám ngồi ăn chứ không dám ho he gì. - Mấy đứa sao thế? Sợ à? - Adam hỏi. - ... - Tôi gật đầu. - Không sao đâu, cứ bình tĩnh mà làm quen với nhau thôi. - Một người đàn ông vỗ vai tôi. Tên của anh ta là Bosuk, người phụ trách công tác huấn luyện. Anh ta khá dễ gần, chỉ sau vài ba câu hỏi mà tất cả đã thân nhau. - Phúc và Hùng này, hai đứa có chịu ở đây luôn không? - Ơ cái này ... - Tôi. - Chắc không đâu, ở đây thì tụi em đâu có được tự do. Cô gái ngồi chung với bọn tôi nhẹ nhàng đáp: - Không đâu. Nếu mấy đứa ở đây, mấy đứa sẽ được chu cấp đầy đủ về ăn uống, sinh hoạt, thậm chí còn được học tập và huấn luyện chiến đấu nữa. Hiện tại ở ngoài Athanor đang xảy ra chiến tranh, nơi này tương đối an toàn nên rất yên tâm trong việc học. Tôi mím môi: - Nghe thì cũng hay ... - Nhưng ... tụi em có được về không? - Được chứ. - Adam - Sau khi hoàn thành khóa huấn luyện, mấy đứa được phép rời lực lượng để hoạt động tự do hoặc tiếp tục chiến đấu ở đây. Tôi hỏi: - Cơ mà, lực lượng Conifer này được thành lập với mục đích gì vậy? - Mấy đứa muốn biết đúng không? - Vâng. Chỉ chờ có vậy, Adam liền nói: - Ngày mai, mấy đứa đến lớp chính trị lúc 8 giờ sáng, mấy đứa sẽ hiểu. - À, nhắc mới nhớ, mai là bắt đầu lớp chính trị năm nhất đúng không? - Cô gái hỏi. Bosuk gật đầu rồi uống một tí rượu vang. Bây giờ thì tôi mới có thời gian để quan sát cô gái kia. Cô ấy mang một cặp kính tròn cùng với mái tóc dài được cột lên, đôi mắt to tròn trông cũng khá dễ thương. Nếu mà mang so sánh với Sinestrea, tôi đánh giá tương đương. Cơ mà ... - Chết chết, so sánh thế con ghệ nó chém mình chết. Có lẽ như không ai để ý tôi nói gì, tôi cầm lấy cái đùi gà rán và cạp. Chà, đồ ăn làm ngon phết. Chấm với loại sốt đặc biệt (tôi không rõ làm bằng gì) thì tôi hoàn toàn có thể chấm 100/10 luôn chứ không phải là 10/10 nữa. Đương nhiên, đã là tiệc thì không thể không có hát hò. Trên sân khấu, Conifer đứng lên cầm micro: - Để mở đầu chương trình âm nhạc, tôi xin hát bài ... - Hay quá! - Các cổ động viên bên dưới vỗ tay rần rần. Adam gật gù: - Phần mà mọi người mong chờ nhất tới rồi. - ... Ngày xưa trời hay mưa cho anh ngắm mắt em vương buồn/ Ngày xưa trời giăng mây cho anh ngỡ một vùng tóc bay ... - Conifer cất tiếng hát, ai ai cũng phải trầm trồ. Giọng của tên thủ lĩnh thì cũng được, tôi không cảm thụ nhiều về âm nhạc nên không biết chấm bao nhiêu cho đúng. Tiếp sau đó, khá nhiều người xung phong lên biểu diễn. Adam có vẻ cũng khá ngứa miệng nên cũng lên làm một bản, cơ mà ... - Ôi giời! Ông đội trưởng hát dở như hạch cũng bày đặt hát! - Cô gái kia chắt lưỡi. - Kệ ổng đi, miễn ổng vui là được, đúng không, Hiswife? - Cái tên này! - Cô ấy đánh Bosuk một phát vào vai. Tôi gạ thằng Phúc: - Tao với mày lên song ca không? - Cũng được, chơi bài gì? - Ngôi nhà hoa hồng, mày thấy sao? Phúc thắc mắc: - Bài của Nguyễn Văn Chung đó hả? Nhưng Noel sao lại hát bài đó? - Hát đi, lo gì. Mấy ông lính ổng hát cũng đâu liên quan gì đến Noel đâu. - Rồi, tao chiều ý mày. Cơ mà ... bài đó của nam với nữ song ca, tao với mày là hai thằng nam, hát sao được? Tôi chặt lưỡi: - Thằng này! Hừm ... một trong hai sẽ giả gái. - Ai? Hai thằng cùng nói một lượt: - Mày! Hả ... - Mày sẽ giả gái đúng không? - Tôi hỏi. - Mày chứ! Thôi uyn tu toa đi. Thằng này nói gì vậy nhỉ?, tôi thoáng thắc mắc. - Là sao? - Oẳn tù tì đấy. - Ờ ờ ... 1, 2 ... ê từ từ. Rồi, búa kéo bao! Tôi ra bao, nó ra kéo. Tôi thua. Rồi, tôi giả gái. Sẵn tiện có cái nơ của Sinestrea trong túi, tôi cài lên tóc. Hiswife kéo tôi: - Nhóc, chị cho mượn trang phục. - Ồ, nghe ngon nhỉ! - Phúc trầm trồ. Cô ấy kéo tôi vào trong phòng, lựa cho tôi một bộ trang phục Noel cho nữ trông cũng khá đẹp. Mang tất, trang điểm và đội tóc giả vào, tôi thành con gái chính hiệu. MC cầm micro thông báo: - Tiếp theo đây là tiết mục song ca của Hùng và Phúc với ca khúc Ngôi nhà hoa hồng. - Ồ ~ - Các cổ động viên trầm trồ. Nhạc vang lên, tôi tiến từng bước ngắn ra sân khấu. Tôi hướng mắt lên cao để giải tỏa một chút tâm lí. - Em mơ ngày xưa đôi ta ... - Hura ~ - Các khán giả hưởng ứng nhiệt tình, tôi cảm thấy nhẹ nhàng đi phần nào. - ... Những kỉ niệm dấu yêu ngỡ như đã ngủ vùi. Nhưng vì sao đôi khi em thấy cay khóe môi mềm ... Hát xong một đoạn, tôi đứng nhún nhẹ người chờ đợi thằng Phúc. Nó bước ra, tay cầm micro và đưa lên miệng. - Bao năm về ... - Ê! - Phúc la lên - Tới lượt tao mà mày! - Ủa ... úi chết ... HA HA HA, các khán giả bên dưới được một phen cười rôm rả. Phúc bình tĩnh tiếp lời: - Cánh hoa hồng anh cài lên tóc em thẹn thùng ~ Adam cười: - Bọn nhóc này hát cũng hay đấy. - Em à, đi qua những ngày mưa, anh mới yêu thêm những ngày nắng ... - Thằng Phúc đọc phần thoại của bài hát. Giọng nó cố khàn xuống như trong MV gốc khiến tôi cười tủm tỉm. - Nhưng vì sao bên anh con tim em bật khóc. Đừng buồn ... - Tôi. - Đừng buồn nghe em hỡi nước mắt đừng mãi rơi! - Phúc gồng hát to lên. Tôi thoáng giật mình nhưng nhận ra mình lại nhảy vào lời của nó. - Sao này em với anh sẽ không phải xa rời ~ - Tôi. - Vì tình yêu anh trao em khắc sâu đến muôn đời ~ - Phúc. Hát xong, nó tiến lại chỗ tôi và hôn lên má tôi một cái chẹp. Khán giả bên dưới ồ lên rồi vỗ tay cuồng nhiệt, nó vẫy tay ăn mừng với khán giả trong khi tôi đứng ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Đặt tay lên má, tôi lẩm bẩm: - What the heo? - Có gì đâu, một xíu thủ thuật thôi, đừng bận tâm. Hai đứa cúi đầu cảm ơn khán giả rồi xuống. Bosuk cười cười: - Thú vị đấy, hai đứa.