Liên Hoa Bảo Giám
Chương 486
Những tù binh đều sửng sốt, rất nhiều người buông thức ăn trong tay, khó hiểu nhìn chủ soái quân địch. Tán gẫu với những tù binh chúng ta cũng chính là để moi lấy tin tình báo sao? Mà moi tin tình báo nhất định không tách khỏi nghiêm hình đánh đập... nghĩ tới đây, thần sắc những tù binh đều có chút không đúng...
Đỗ Trần cười thân thiết:
- Chớ khẩn trương, ta chính là muốn thương lượng với các ngươi một chút, những tù binh các ngươi nên xử trí như thế nào mới tốt đây!
Những tù binh tức thời thần sắc cuồng biến, việc liên quan đến vận mệnh của chính mình ai không quan tâm? Francis mặc dù lập thệ không giết tù binh, nhưng có đôi khi, sống so với chết càng khó coi hơn! Nam nhân bị lôi vào núi sâu làm nô dịch, cả năm không thấy ánh mặt trời, làm bạn với roi da! Nữ tốt số một chút thì bị bán vào thanh lâu, kết thúc cuộc đời đau khổ, nhưng số không tốt, trực tiếp chuyển làm quân kỹ (Cave cho quân lính), không được vài ngày bị dày vò cho tới chết...
Những binh dân của Kinh Ức ác nhân cốc, đối với những thủ pháp này hiểu quá rõ rồi!
- Chư vị ngẩn ra làm cái gì? Vừa ăn vừa nói đi, các ngươi nhiều người như vậy nói chuyện với ta cũng không tiện. Như vậy đi, các ngươi tự minh tiến cử một trưởng giả có thể tin cậy nói chuyện phiếm với ta mấy câu!
Những tù binh nơm nớp lo sợ, rất nhanh đã đề cử ra một lão đầu tám chín mươi tuổi, lão nhân này cười gượng nói:
- Đại nhân, bậc cha ông của ta là thế hệ nguyên lão trong cốc, ngày nay mặc dù rơi rụng mất, nhưng cũng còn tính là quý tộc, có vài phần uy tín, ngài có lời gì xin hãy nói với ta vậy!
- Được, ngài trước tiên hãy ngồi trước mặt ta đã! Giáo chủ Brooke, ngài và những giáo đồ đi tiếp mọi người ăn uống, cũng cùng với mọi người tán gẫu chút giáo nghĩa của thần ta, làm cho mọi người yên tâm!
Dịch Cốt một thân trang phục thần côn, phía sau theo rất nhiều tiểu thần côn mấy năm gần đây thần giáo bồi dưỡng ra, rất nhanh liền vào giữa những tù binh "tán gẫu". Dịch Cốt tuy làm nội chính không ổn nhưng làm chút việc truyền giáo nghĩa và công tác tư tưởng thật sự là hảo thủ bậc nhất - hắn vốn chính là cuồng tính đồ của Da Tát thần!
Đỗ Trần cười mỉm hỏi:
- Lão ngài nói, ta nên xử trí các ngươi thế nào mới tốt đây? Yên tâm, hãy nói thật lời trong lòng!
Lão nhân nơm nớp lo lợ:
- Nói lời trong lòng... hắc hắc. Đại nhân, chúng ta khẳng định là hi vọng ngài thả chúng ta về nhà...
- Ồ!
Đỗ Trần gật gật đầu đề cao âm thanh,
- Được, đợi ăn xong một bữa tiễn biệt này, ta lập tức thả các ngươi trở về Kinh Ức Cốc!
Xoẹt một cái, danh tù binh giống như bị người ta đặt vách tường cách âm.
Yên lặng như chết!
Ngay ở lúc Đỗ Trần cùng tù binh Nói chuyện phiếm thì tại Kinh Ức Cốc, tháp cao trong thành, phòng ngủ của cốc chủ Senna!
Cốc chủ Senna hơi thở mong manh, Avril săn sóc ở bên người nàng, mặc dù biểu tình dưới khuôn mặt không bị người ta biết, nhưng hai vai run rẩy nói rõ nàng đang thương tâm khóc thầm.
Thomas cũng ngồi ở trước giường, trong lòng đã không đành lòng thấy bộ dạng lâm chung của Senna, lại cũng lửa giận bừng bừng:
- Nhị tỷ! Người cũng đã... Ài, việc của Ted người đừng lo lắng nữa, an tâm dưỡng bệnh đi!
- Ta, ta...
Senna một hơi không phát ra được, hư nhược đưa ngón tay chỉ Avril:
- Con, con hiểu rõ ý ta, thay ta nói...
Avril rưng rưng lệ nói:
- Tam thúc, ý tứ của sư phụ là, Kinh Ức Cốc đại nạn tới trước mắt. Lúc này thật sự không thể nội loạn được! Sự việc hôm nay sư phụ đã biết rồi, Ted không có lòng phản, chúng ta, chúng ta ngàn vạn lần đừng làm cho người ta sinh tấm lòng nguội lạnh!
Thomas phản bác nói:
- Chính bởi vì Kinh Ức Cốc gặp đại nạn ngay ở trước mắt, chúng ta mới không thể xuất hiện phản đồ. Bây giờ trong miệng Ziege nói đi nghĩ biện pháp, nhưng ai mà biết không phải là hắn lâm trận chạy trốn hay không? Nhị tỷ! Chúng ta vẫn phải dựa vào chính mình, dựa vào chính mình, không thể để nội bộ sinh ra phản đồ!
Senna tức giận đập mép giường rầm rầm, Avril vội la lên:
- Tam thúc, ngươi thế nào...
Thomas mặt lạnh lùng:
- Sát, ngươi dám nói chuyện với ta như thế sao? Ngươi ra ngoài trước đi, ta nói chuyện với Nhị tỷ mấy câu!
Avril há mồm, nhưng lại bất lực lắc đầu, đi ra ngoài.
Thomas hạ thấp giọng:
- Nhị tỷ, Kinh Ức Cốc là tâm huyết của nghĩa mẫu, ta tuyệt sẽ không để cho nó bị hủy trong lúc này, ngươi yên tâm, ta đã có kế sách vạn toàn, có thể giữ cho Kinh Ức Cốc bình an!
Senna trên mặt đột nhiên nổi lên một tầng đỏ bừng, chẳng biết khí lực từ đâu đến, la lên:
- Ngươi còn có thể nghĩ ra biện pháp tốt? Thomas, chớ có hại Kinh Ức Cốc!
Thomas nhếch môi:
- Nhị tỷ người đúng là không tin năng lực của ta! Nói thật cho tỷ nhé, người nhà cũ của ta đến rồi...
Senna thần sắc biến đổi, nhà cũ của Thomas, vậy chẳng phải là sào huyệt Ma tộc?
- Ngươi, ngươi và Tử Huyết Nhân...
Thomas lập tức đem việc của Ma tộc nhất nhất nói tới, cười nói:
- Nhị tỷ cho rằng thế nào? Ta biết, người không ưa Tử Huyết Nhân, nhưng Kinh Ức Cốc chúng ta độc lập bên ngoài với Hồng Huyết Nhân, bây giờ Hồng Huyết Nhân muốn giết chúng ta, chúng ta chỉ có thể đi theo Tử Huyết Nhân mới có một con đường sống, người nói đúng không?
Senna trầm ngâm chốc lát, khẽ gật đầu nói:
- Lão tam, triệu tập thế hệ nguyên lão trong cốc, ta muốn lập di chúc!
Thomas giật mình cả kinh:
- Nhị tỷ, người...
Senna phất phất tay, cười nói:
- Lão Tam, nhiều năm như vậy rồi, ngươi cuối cùng cũng làm được một việc ta coi được! Không sai, Hồng Huyết Nhân muốn giết chúng ta, quyền hành lợi hại, Tử Huyết Nhân mới là đường sống duy nhất của chúng ta... Ngươi kinh hãi cái gì? Ba hài tử của nghĩa mẫu, Ziege là thiên hạ đấu thần chi phụ, không thể tranh vị trí cốc chủ này với ngươi, vậy sau khi ta chết vị trí cốc chủ này không giao cho ngươi còn có thể cho ai? Cho người khác những nguyên lão có thể phục sao? Ta lập di chúc, chinh là để ngươi ngay khi ta chết mở hộp gấm, có một chiếu thư danh chính ngôn thuận kế vị!
Thomas cười cười, trong lòng cũng không có bao nhiêu kinh hỉ, đích xác, trừ hắn ra, còn có ai có tư cách kế thức vị trí cốc chủ?
Senna vẫy vẫy tay:
- Đừng vội nhất thời! Lão tam, vị trí cốc chủ cấp cho ngươi, nhưng ngươi phải lập huyết thệ với ta, vô luận khi nào, không được bán đứng thân phận của đại ca Ziege!
Thomas gật đầu nói:
- Ngươi yên tâm, nhiều năm như vậy rồi, ta và Ziege ám chiến không ngừng, nhưng người đã thấy ta làm đại sự phạm vào hồ đồ chưa? Ziege bất kể thế nào cũng là hài tử của nghĩa mẫu, Thomas ta không phải là người cũng sẽ không bán đứng hắn!
Senna gật gật đầu, nổi lên một nụ cười bệnh tật:
- Đi triệu tập nguyên lão đi, để nguyên lão đến trước, bất quá ngươi đi làm một việc, trước rạng sáng mai trở về là được rồi!
Thomas sửng sốt, vì sao để nghuyên lão tới trước? Nhìn qua, thế này giống như muốn tách mình ra, cùng nguyên lão yên lặng nói chuyện! Nghĩ tới đây, sắc mặt Thomas trở nên âm trầm.
Senna ngượng ngùng nói:
- Nghĩ cái gì đó? Senna ta là một nữ nhân, không muốn sau khi chết trên bia mộ viết thân phận cả đời cô quả, vậy trừ ngươi ra còn có ai có thể cho ta sau khi chết viết trên bia mộ họ chồng đây? Không bằng bị người ta cười nhạo một câu lão tu nữ?
Thomas há hốc miệng:
- Nhị tỷ, không, Senna, nàng… chấp nhận lời cầu hôn của ta sao?
- Cho nên ta mới để nguyên lão tới trước, coi như là nương gia nhân cùng ta xuất các, đêm lấy ta! Ngươi là tân lang sao có thể trước rạng sáng ngơ ngần ở nương gia của ta? Đây còn gọi là lễ tiết sao?
Thomas chỉ cảm thấy một luồng hơi ấm từ dưới gót chân vọt thẳng lên tới đầu, vỗ mạnh trán của mình:
- Đúng, đúng, trước rạng sáng ta đích xác không thể ngần ra ở đây! Senna, nàng đợi ta. Ta đi tìm mấy vị đương gia khác làm mai cho nhà trai. Rạng sáng ta sẽ trở lại!
Băng nhân giờ phút này mơ hồ như một đoàn hỏa nhiệt, không để ý trọng thương trên người chưa lành, liều mạng phát động đấu khí, trong mấy phút liền tìm được tất cả gia nhân. Sự tình vừa nói ra, cả Kinh Ức Cốc lập tức trở nên tấp nập, không khí vui mừng tràn ngập!
Khi trời sáng, Senna nghe được tiếng nhạc hỉ rước dâu bên ngoài, đóng lại hộp sắt bên người, lại kêu Avril thêm vào khóa thánh khí.
- Các vị lão huynh đệ, đây chính là di chúc của ta, đợi ngày ta chết hãy mở hộp ra xem! Các người là nguyên lão, hơn nữa là huynh trưởng của Senna ta! Di chúc này... liền giao cho các ngươi liên thủ bảo quản, các ngươi cả đời không hề phản bội ta, sau khi ta chết, cũng yên tâm về các ngươi!
Mấy vị nguyên lão trong mắt rưng rưng lệ, cố gắng thay áo tân nương cho Senna, cửa chính vừa mở, chỉ thấy bên ngoài Thomas và mấy vị đương gia đã đợi hồi lâu. Bất quá... tam đương gia Ted không ở trong đó.
Ted hôm qua bị trọng thương, lại bị tức giận tới thổ huyết, sau khi trở về nhà lập tức đóng cửa trị thương, suốt một đêm mới bình ổn được cơn giận này!
Helen cũng trông coi một đêm, thấy phụ thân ở trên giường thân thể vừa giãn ra, vội vàng tiến lên đỡ lấy:
- Phụ thân! Sức khỏe người thế nào rồi?
- May mắn, Francis hẳn là hạ thủ lưu tình rồi, một kiếm kia không xuyên qua nội tạng của ta, chỉ tới xương cốt, chỉ cần an dưỡng vài ngày là được!
Susan giận dữ nói:
- Francis thật sự ghê ghớm, trận chiến hôm qua, rõ ràng là kế ly gián hai tầng! Nếu không phải là hắn, chủ nhân người cũng không bị tức đến thổ huyết, thương thế thêm nặng! Hừ, lát nữa ta phái mấy vạn lão thử đi cắn chết hắn!
Helen lại xua xua tay:
- Susan, hai quân trước trận không gì không thể dùng, việc Francis làm ra không gì không phải, ngươi bớt gây chuyện ồn ào đi!
Ted gật gật đầu:
- Thật sự là hâm mộ Đỗ Đức a! Từ xưa tới nay, bi ai của đại tướng không phải là chết ở sa trường, mà là chết dưới đồ đao của chính mình! Thomas nếu là có một nửa bản lĩnh dùng người của Francis, chớ nói kế lý gián hai tầng, cho dù là trăm tầng lý gián ta cũng không hề sợ... Ấy? Bên ngoài là thanh âm gì thế?
Helen nhíu mày nói:
- Cốc chủ đột nhiên muốn thành hôn với Thomas, đây chính là nhạc rước dâu, vốn phụ thân cũng nhận được lời mời, nhưng con đã cự tuyệt rồi!
- Thành thân? Cốc chủ Senna không phải là vẫn luôn ghét Thomas sao? Làm sao lại...
Helen tiến lên đỡ Ted:
- Phụ thân, người chớ quản những việc nhà của Kinh Ức Cốc nữa, mau thay chiến giáp nghỉ ngơi đi, một đêm vừa rồi, người bận tới chiến giáp cũng không rời khỏi người!
Ted không vui nói:
- Cái gì mà gọi việc nhà của Kinh Ức Cốc? Bây giờ chúng ta cũng là người Kinh Ức, Cốc chủ xuất giá… việc lớn bậc này…
Keng, một tiếng trong trẻo vang lên cắt đứt lời Ted.
Nguyên lai khi Helen giúp Ted thay giáp, phía sau áo bào chiến giáp đột nhiên rơi ra mấy thứ đồ! Mà Helen cũng không kịp đi xem xét những đồ vật nhỏ kia, lật chiến giáp mấy lần, kinh ngạc nói:
- Phụ thân, binh phù của người không thấy đâu nữa!
Ted lại chưa nghe thấy, đại tướng mất đi binh phù, vậy chẳng bằng quốc vương mất đi quyền trượng, phú hào mất đi kho vàng! Nhưng Ted vẫn sững sờ nhìn chằm chằm vào đồ vật nhỏ kia... binh phù? Hắn không đề ý!
Helen theo ánh mắt của phụ thân nhìn lại, chỉ thấy rên mặt đất là một mộc bài nhỏ, một nhúm tóc trắng, còn có một viên sáp tròn!
Helen tịnh không nhận ra,
- Phụ thân, người làm sao vậy?
Ted chỉ vào mớ tóc trắng kia, sắc mặt trắng bệnh, âm thanh phát run:
- Su… Susan!
Kỳ thực không cần hắn phân phó, Susan đã nhào tới, đem mớ tóc trắng đặt trước mũi ngửi ngửi, thần sắc cuồng biến
- Chủ nân, là, là mùi của lão thái thái! Nhưng lão thái thái và những người nhà khác không phải đều đã bị Bowness…
Helen vội la lên:
- Đây là tóc lão thái thái?
Susan gật mạnh đầu:
- Tiểu thư, khi ta còn bé thích nhất là ở bên người lão thái thái, quấn quanh cổ bà làm nhộn, tuyệt sẽ không ngửi sai! Đúng là... Susan trước đây từng nghe những lão nhân trong nhà nói qua, dâng tóc như dâng đầu, đem tóc tặng người, đó là phát thệ hiệu trung, ý tứ là vĩnh viễn không phản bội đó!
Susan nghi hoặc nhìn Ted, lúc này Ted đã nhặt lên khối mộc bài nhỏ kia, run rẩy đưa cho Helen:
- Nhớ, nhớ rõ khối mộc bài này! Khi ở gia tộc hai mắt con không rõ, chưa từng nhìn thấy nó, đợi con nhìn rõ rồi. Gia tộc cũng không còn nữa... đây chính là binh phù chí cao của gia tộc Brockman ta - mộc lệnh!
Helen kinh hãi! Cha con ba người hai mặt nhìn nhau, một lát sau, Helen đột nhiên nhặt lên viên sáp kia lên, sau khi bóp nát bên trong có một cuộn giấy, bên trên chỉ có một câu - người nhận được binh phù này, đêm nay trước bình minh, tới Trát La Thần Hoàng thánh mộ chờ thủ lĩnh thất chủ...
Ted nắm chặt tay, ánh mắt dán chết vào mớ tóc trắng trước mắt.
- Helen, tuyên bố với bên ngoài, ta trọng thương nguy ngập, phải đóng cửa ba ngày liệu thương! Sau đó con và Susan thừa dịp hôn lễ của cốc chủ đêm nay, theo ta từ mật đạo ra ngoài!
------------------
Đại công Duerkesi mời khách, khung cảnh bày ra tự nhiên không nhỏ, mà những tù binh kia phần lớn là bách tính cùng khổ, binh lính cấp thấp cũng không chân chinh ăn cái gì. Vừa thấy Đỗ Trần trước mặt mọi người tuyên bố muốn phóng thích bọn họ liền thầm nhủ: "Francis một đại nhân vật như thế sẽ không ở trước mặt mấy nghìn người nói như đánh rắm chứ?" Vì vậy những tù binh bình tâm trở lại, một mặt tán gẫu với đại, tiểu thần côn bên người, một mặt ăn mạnh uống khỏe những đồ ăn ngon bình sinh hiếm thấy, kết quả, bỗng chốc bữa ăn tiễn biệt thẳng tới hửng đông!
Thời khắc tiễn biệt đã tới, Đỗ Trần đem vật tư thu được, trừ binh khí ra tòa bộ đem trả lại cho tù binh, sau đó tiễn biệt ở viên môn. Nhìn thấy những tù binh có chút chần chừ, thậm chí có mấy người bộ dạng không muốn động cước bộ, không khỏi cười đắc ý!
- Ra khỏi đây chính là chiến khu thành Kinh Ức, chư vị bảo trọng, Francis không tiễn nữa! Nhưng ta nói rõ rồi. Các ngươi tiếp tục làm bình dân ta không quản, nhưng nếu làm quân nhân. Trên chiến trường gặp lại Francis ta sẽ tuyệt không lưu tình!
Những tù binh cười ngượng ngập, có người lớn gan cười đùa:
- Đại nhân, chúng ta trở về còn muốn làm lính, sau đó lại bị ngài bắt được, tiếp tục ăn thức ăn đêm của ngài! Hắc hắc, ăn thật ngon đó!
Đỗ Trần ha ha cười to, mắt tiễn tù binh đi, nhưng những tù binh vừa đi được vài bước, một người nhìn qua có chút "ngẩn ra" quay đầu chạy lại, phục quỳ trước mặt Đỗ Trần,
- Đại nhân, ta không trở lại nữa, Đỗ thành của ngài còn thiếu lao động không? Ta tới nhà của ngài làm lao công cho ngài được hay không?
Đỗ Trần sửng sốt:
- Trong thành Kinh Ức còn có người nhà của ngươi a, ngươi không muốn trở lại gặp bọn họ sao?
- Ta là một người độc thân, cha mẹ lại chết từ sớm! Ở trong Kinh Ức Cốc ngày ngày lao động cực khổ mười mấy giờ, còn ăn không đủ no, sao so được với nhà của ngài, hưởng thụ phúc lại đãi ngộ "từ trong nôi tới mộ phần"!
Đây là một lời nói thật từ đầu tới đuôi, cũng chính là thành quả trong một đêm này của Đỗ Trần - để những từ binh ý thức được điều kiện sinh hoạt trong thành Kinh Ức cùng thành Duerkesi đơn giản là khác biệt trời đất, một là địa ngục, một là thiên đường!
Sự thật cũng chính là như thế, ngày nay Đỗ thành trù phú, hiếm thấy trên tam đại lục!
Đỗ Trần chần chừ một chút:
- Cái này...
Tiểu tử kia vội vàng biết:
- Ta biết, ta là đến từ ác nhân cốc, mà Đỗ thành không muốn người xấu! Nhưng, nhưng ta từ hôm nay trở đi ta tin phụng Đỗ Trần thần rồi! Giáo chủ Brooke không phải đã nói rồi sao, thần giáo chúng ta không cần cống nạp cung phụng tiền vàng, chỉ cần có sức có thể làm mấy việc thiện liền có thể nhận ban phúc của thần ta, làm người tốt sao? Ta muốn làm người tốt, đại nhân, ngày hãy thu nhận ta đi, Đỗ Trần từ bi, ca ngợi Đỗ Trần thần!
Liya ở phía sau nghe được trực nhếc môi, bất quá cũng không thể không thừa nhận, đây là thu hoạch lớn thứ hai của Đỗ Trần đêm nay - những tù binh, nói chính xác là người Kinh Ức Cốc đột nhiên phát hiện ra một con đường sáng, nguyên lai Đỗ Trần thần giáo có thể tẩy sạch tội cho những ác nhân, để những ác nhân một lần nữa thấy được ánh sáng mặt trời!
Có người dẫn đầu, lập tức lại có mười mấy người chạy đến, muốn đi theo Đỗ Trần, không muốn trở lại Kinh Ức Cốc nữa!
Nhưng Đỗ Trân thở dài thật sâu:
- Ài, không phải là ta không muốn giữ lại các ngươi! Thần của ta từ bi, trong mắt chúng sinh bình đẳng, sẽ khoan thứ cho tội ác trong quá khứ của các ngươi. Nhưng... vừa rồi ta cũng nói rồi, lần này không phải là ta muốn đánh Kinh Ức Cốc, mà là giáo hoàng bệ hạ nghiêm lệnh, ta cũng không có cách nào mới xuất binh! Nếu ta tự tiện thu nhận các ngươi, thế nào cũng không thể nói được với giáo hoàng bệ hạ, các ngươi vẫn nên về đi, đợi ngày phá thành, nghe an bài của giáo hoàng bệ hạ!
Chối từ mấy lượt, những tù binh này cuối cùng cũng không đành lòng mà cáo biệt, nhưng Đỗ Trần nhìn bóng lưng của bọn họ, rõ ràng nghe được có người lầm bẩm:
- Mẹ nó chứ, thành Kinh Ức bị vây khốn, có hôm nay chẳng có ngày mai, ta vất vả lắm mới đợi được tên Francis lắm tiền của này, muốn tới nhà hắn hưởng phúc, xóa tội làm người tốt, nhưng liên quan đến con mẹ giáo hoàng cái rắm? Samar lão nhi thật sự không phải thứ tứ tế!
Đây là một câu nói rất thật, đại biểu cho tâm tư của tuyệt đại đa số tù bình, bất quá bị Đỗ Trần nghe lén được!
Người Kinh Ức không hiểu thân quyền ngu dân trong thế giới bên ngoài, mấy câu nói liền có thể lừa bọn họ chảy nước mắt nước mũi, những ác nhân này giết giáo sĩ, thiêu giáo đường, việc gì chưa làm qua? Nào đâu sẽ tin thần?
Thứ duy nhất có thể đánh động bọn họ, chỉ có hai chữ - lợi ích!
Do đó tối nay Đỗ Trần chỉ làm ba việc - làm tù binh biết một địa phương so với Kinh Ức Cốc càng an toàn hơn, càng có thể hưởng phúc hơn! Ám thị tù binh, Đỗ Trần thần giáo có thể giúp bọn họ tẩy sạch tội lỗi! Còn nữa chính là bọn họ sau này muốn tìm người tính nợ cũ, vậy đi tìm giáo hoàng ấy, hắn mới là nguyên hung!
Liya nhấc gót đi lại bên người Đỗ Trần, ánh mặt nhìn tù binh, đột nhiên nhún vai:
- Trong mắt người Kinh Ức, ngươi sợ rằng chính là tên ngốc thiện tâm phù phiếm, chính là một tên lắm tiền thiện lương có thể bị bọn họ lợi dụng...
Đỗ Trần mỉm cười:
- Điều ta muốn cũng chính là loại hiệu quả này! Ở trong mắt những ác nhân không gì không làm này, ta nói những gì khuyên người hướng thiện căn bản chính là không thể tiếp thu được, mà Đỗ Trần thần khuyên người hướng thiện càng là một tên ngốc lớn! Ngươi xem bọn họ trên mặt với ta cung cung kính kính, luôn mồm luông miệng ca ngợi Đỗ Trần thần, kỳ thực trong lòng nghĩ muốn lợi dụng ta xóa tội cho bọn họ, vồ lấy chỗ tốt…
Liya đồng cảm sâu sắc gật gật đầu:
- Đúng vậy! Thống trị loại dân tộc có tính cách tự tư này, chỉ có thể dùng cây gậy và củ cà rốt, bây giờ ngươi đã đem cà rốt cho bọn họ rồi, định khi nào sẽ cho bọn họ cây gậy đây?
- Gấp cái gì? Đợi hơn 1600 người này làm tuyên truyền viên miễn phí, đem những lời ta nói hôm nay truyền khắp Kinh Ức Cốc, người Kinh Ức Cốc toàn bộ đều thấy được ta có thể lợi dụng, sau khi tiến tới biểu hiện quy thuận ta...
Đỗ Trần đột nhiên nhịn không được vỗ vỗ bả vai Liya:
- Ủy khuất cho ngươi rồi, những người này trước tiên sẽ tới nhà của ngươi, để ngươi làm kẻ thủ ác, thay ta giơ gậy!
Liya quay lại đi tới cũng vỗ vỗ Đỗ Trần:
- Huynh đệ trong nhà, khách khí cái gì? Bất quá đề nghị ngươi bỏ tay ra, nếu không ta tố cáo ngươi quấy rối đó!
Đỗ Trần trợn mắt:
- Quấy rối ngươi? Này, ngươi về soi gương nhìn xem, luận dung mạo, Tuyết Cơ nhà ta so với ngươi xinh đẹp hơn! Ta có cần phải đi quấy rối ngươi sao?
Liya hừ một tiếng, ưỡn ngực lên:
- Cô ta có thân hình đẹp không?
Đỗ Trần:…
Chưa nói cái khác, đời này Đỗ Trần thực sự chưa từng gặp qua nữ nhân có vóc người đẹp hơn Liya - Porter, cái tên này không phải chỉ để gọi xuông a! (Porter = Ba đặc, ba là sóng, long lanh, chắc nói cơ thể uốn lượn của Liya)
Bị nghẹn nửa ngày, Đỗ Trần đột nhiên toát ra một câu:
- Xấu đẹp cái gì? Đợi đêm nay ta gặp Helen...
- Helen làm sao?
Liya chưa bào giờ nhìn thấy dung mạo chân chính của Helen.
Đỗ Trần cố ý chọc tức Liya, nhưng nói cũng là nói thật:
- Đêm nay, ngươi sẽ biết cái gì gọi là nhất tiếu khuynh thành, tam tiếu khuynh quốc... trên thế giới có một loại nữ nhân, có thể đẹp tới mức không còn thiên lý, làm tất cả nam nhân lần đầu tiên nhìn thấy nàng, đều không thoát khỏi vận mệnh trống ngực thình thịch!
Liya mấp máy môi, đột nhiên hỏi:
- Cô ta có thân hình đẹp như ta không?
Đỗ Trần không khỏi lắc đầu, Liya cười tủm tỉm xoay người nhảy từng bước nhỏ đi mất, chưa đi được bao xa, đột nhiên quay đầu hừ một tiếng khiêu khích, sau đó ưỡn ngực lên, quay đầu mà đi!
Chẳng biết vì sao, Đỗ Trần nhìn lại một cái, tim đập, đột nhiên nhanh hơn...
Liên Hoa Bảo Giám
Truyện khác cùng thể loại
286 chương
28 chương
39 chương
1894 chương
69 chương
24 chương
1427 chương
1341 chương