Liên Hoa Bảo Giám
Chương 20
Vài ngày sau cái chết của cả gia đình Lanning đế quốc tài chính đại thần, mọi việc cũng dần lắng xuống. Cuối cùng thần thánh giáo công bố kết quả, tài chính đại thần bị kẻ thù mạnh nhất của Lanning đế quốc ở phương bắc, McAllen đế quốc, phái thích khách ám sát. Việc này liên quan đến thủ đoạn tranh đấu giữa hai quốc gia nên thần thánh giáo không tham dự.
Nghe tin, Đỗ Trần suýt nữa cười vỡ bụng, chính khách trưng mặt nói dối quả nhiên mặt cũng không đỏ. Bất quá việc này thuộc về "thủ đoạn tranh đấu giữa hai quốc gia", hắn không phải lo lắng gì cả.
Đỗ Trần dự định nuốt xong được số tiền chuộc tội thì sẽ rời khỏi St. Kain trang viện, nhưng hiện tại hắn là nhân vật được thần thánh giáo hết sức quan tâm nên việc bỏ đi trở nên bất khả thi.
Có Ferdinand chống lưng, Đỗ Trần từ tòa tháp tiến thẳng đến một căn nhà có cả vườn hoa riêng, trở về cuộc sống của một thiếu gia. Nhưng hắn nghĩ mãi vẫn không biết chút gì về vị đấu thần bảo vệ mình.
Hắn cũng kiểm tra cả trí nhớ của Francis nhưng cũng không phát hiện được gì. Mười lăm năm trước, khi Anginus đang chỉ huy quân viễn chinh thì hắn được sinh ra. Hắn vừa sinh ra đã được phán không thể tu luyện được đấu khí nên bị mọi người ghét bỏ, chỉ có mẫu thân quan tâm đến hắn. Năm được ba tuổi mẫu thân chết, hắn được coi là sự sỉ nhục của gia tộc nên nếu không phải lão Fuye, lão bộc trước kia của Anginus, chiếu cố cho hắn thì hắn đã chết yểu rồi.
Cùng với sự nghi ngờ vô tận, Đỗ Trần vẫn tiếp tục tu luyện Liên Hoa Bảo Giám.
…….
Một buổi sáng tại khu dân nghèo ở thành nam.
Chuyện náo nhiệt xảy ra trước cửa một ngôi nhà nát. Nóc nhà thủng một lỗ cùng với bức tường cũ nát nói lên chủ nhân của nó không phải là người giàu có.
Trước gian nhà nát đó, Đỗ Trần chỉ vào đôi vợ chồng già gắt:
"Ta ra lệnh cho các ngươi tránh ra! Các ngươi muốn chết à? Không biết ta là con trai thứ ba của gia tộc St. Kain hay sao, lập tức tránh ra cho ta."
A, đúng là hai người mấy hôm trước được Đỗ Trần giúp đỡ, vợ chồng lão Matthew.
Đỗ Trần ánh mắt cau có, trong tay cầm một cây búa lớn , sau lưng là Ariza đang trừng mắt nhìn đôi vợ chồng già như hung thần ác sát.
Hai ông bà già này không hề tức giận mà cũng không hề sợ hãi, cười khổ nói:
"Francis thiếu gia, chúng ta tuyệt đối sẽ không tránh ra."
"Ariza, kéo bọn họ ra cho ta!"
"Được!" - Ariza di chuyển thân hình to lớn tiến đến, một tay nhấc vợ chồng Matthew ra cách đấy mười bước.
"Thiếu gia, không thể được!" - Lão Matthew hô lớn trong khi Đỗ Trần bò lên trên nóc nhà lão, giơ búa lên.
"Shigeru thần trên cao, ngài là hậu duệ của phong hiệu đấu thần nên không thể làm loại việc sửa mái nhà thế này được đâu."
"Tất cả câm miệng lai. Ariza, giúp ta thông báo với mọi người, từ hôm nay ta sẽ giúp họ tu sửa mái nhà, ai dám phản đối ta sẽ để ngươi ôm hắn ra đường."
"Vâng, thưa thiếu gia."
Ariza hùng hổ mở cửa một gia đình, không cần biết bên trong có người hay không, hô lớn:
"Nghe đây, Francis thiếu gia sẽ giúp các người sửa chữa mái nhà..."
Thôi quát Ariza, Đỗ Trần bắt đầu làm việc thiện.
Đôi khi thân phận tam thiếu gia cũng rất được việc.
Vợ chồng lão Matthew cảm kích đến rơi nước mắt, họ không biết phải nói gì:
"Thiếu gia, khi nào chúng ta chết, chúng ta sẽ ở trên thiên đường ca ngợi đức tính của ngài trước mặt chúng thần, cầu xin bọn họ cho ngài sống lâu."
Hây, họ mà biết thọ mệnh của Đỗ Trần thì chắc hai vợ chồng cùng trợn mắt trên thiên đàng quá. Hắn cảm thấy mông hơi ngứa, với cố gắng gần đây của hắn, đóa sen thứ hai cũng nở được hai, ba phần, liên hoa nội kình cũng tiến bộ không ít.
Sửa một lúc ba cái nóc nhà, Đỗ Trần đang nhiệt tình sửa cái thứ tư thì Steven vội vã chạy tới:
"Francis, mau vào cung cùng ta! Bargnani bệ hạ muốn gặp ngươi."
"Bệ hạ muốn gặp ta?"
Đỗ Trần sửng sốt, chỉ thấy sắc mặt của đại ca hắn hết sức vui mừng, hô lớn:
"Ngươi quên rồi à, Frisbie đã chết nhưng Ferdinand giáo phụ tuyên bố tội nghiệt của hắn chưa được tiêu trừ, cho nên một phần gia sản của tài chính đại thần phải dùng để chuộc tội."
Hắn kéo tay Đỗ Trần hô:
"Chạy mau, bây giờ ngươi phải nhanh chóng nhập cung vì tài sản của tài chính đại thần."
Đỗ Trần thầm trấn áp sự kích động hỏi:
"Gia sản của hắn lớn cỡ nào? Phần ta nhận được là khoảng bao nhiêu vậy?"
Steven hai tay giang rộng minh họa:
"Không phải nhiều bình thường, lão già này lúc còn sống là một tham quan đích thực, tất cả các đại thần đều đang đỏ mắt, bằng không sao họ lại triệu ngươi nhập cung sớm vậy!"
Đỗ Trần mừng rỡ, nói với vợ chồng lão Matthew:
"Ta đi trước, khi nào trở về ta sẽ mời mọi người một bữa!"
"Cảm ơn ngài, Francis thiếu gia, sự nhân từ của ngài.... Ai, ta thật sự không biết phải dùng tự gì để ca ngợi ngài nữa, "Sự cao quý của thành St.John" đã không đủ để hình dung về ngài!" - Lão Matthew kích động nói.
Trên đường ra khỏi khu dân nghèo, mọi người không ngừng mỉm cười chào Đỗ Trần, danh tiếng của hắn bây giờ rất tốt, ít nhất có thể nói trong mắt dân nghèo của thành nam hắn như một vị thánh.
"Chào Francis thiếu gia, sự cao quý của thành St. John!"
Người nào nhập cung cũng có thể thấy được sự hùng vĩ vô cùng. Mặc dù danh hiệu kiến trúc cao nhất đã bị đại giáo đường St.John chiếm mất nhưng mọi người nhập cung đều vì nó không đủ cao nên nhìn từ xa nó chỉ như một tòa thành màu lam đậm bình thường.
Sau khi báo danh đi qua cổng chính, Đỗ Trần đi xuyên qua một sân rộng, đi qua tượng tổ tiên của hoàng gia. Khi hắn đến cung điện, còn chưa kịp vào đã nghe thấy sự ồn ào bên trong.
"Quân thành vệ đế đô đã lâu rồi chưa được thay quân phục mới, vì vậy ta nghĩ nên cấp một khoản cho thành vệ quân chúng ta." - Một thanh âm vang lên.
"Nhưng Shigeru quân đoàn chúng ta đang phải chịu áp lực lớn từ phương bắc của McCarron đế quốc, vì vậy ta đề nghị tăng thêm quân phí." - Thanh âm của Anginus công tước vang lên.
"Phía nam đế quốc gặp phải lụt lội, xin bệ hạ hãy lo lắng cho dân chúng."
"Phụ vương thân mến, con nghĩ người cũng nên đánh bóng lại danh hiệu của mình."
"Mọi người bình tĩnh một chút, một phần số kim tệ này thuộc về Francis, đây là luật pháp của thần thánh giáo. Đề nghị mọi người đợi Francis lấy phần của mình rồi hãy xử lý phần còn lại." - Ferdinand nói.
"Trời ạ!" - Đỗ Trần trong lòng phát hoảng, tài sản của tài chính đại thần nhiều đến mức nào đây, không lẽ nó có thể đủ để trang bị cho một quân đoàn hoặc cứu trợ cho một trận lụt?
Lúc này Steven đã tiến đến cửa cung thông báo:
"Thưa bệ hạ, thần đã đưa Francis tới, thỉnh cầu ngài triệu kiến."
Lập tức, trong đại điện im phăng phắc, một lúc sau, từ trong đó truyền ra một âm thanh dễ nghe:
"Sự cao quý của thành St. John, thánh thượng triệu kiến ngươi!"
Đỗ Trần sửa sang lại lễ phục một chút, Steven nhỏ giọng dặn dò:
"Không nên khẩn trương, đệ đệ thân ái, hôm nay ngươi có kiếm được bao nhiêu phải dựa vào biểu hiện của ngươi."
Liên Hoa Bảo Giám
Truyện khác cùng thể loại
87 chương
10 chương
106 chương
89 chương
54 chương
87 chương
642 chương
79 chương
247 chương
72 chương