Liên Hoa Bảo Giám
Chương 191
Phản ứng của Goethe chứng minh cho phán đoán của Đỗ Trần - hắn đầu tiên là cả kinh, tiếp đó nói:
- Không, phụ vương ta sẽ vì ta chi một lượng tiền chuộc hoặc lượng lớn tài bảo, tuyệt đối có thể chuộc được tính mạng của ta.
Hắn nhìn phương xa:
- Một trong vạn lưu ngũ tuyệt phong sao? Ha ha, ta thật sự có thể nhìn thấy một trong năm vị đấu thần cực mạnh đương thời!
Hình dáng hưng phấn của hắn khiến Đỗ Trần buồn cười lại tò mò, vừa rồi khi giao chiến, Goethe mặc dù không xứng chỉ huy hung tàng giáp binh, nhưng coi như là một tướng quân hợp cách. Lúc ấy Đỗ Trần còn tưởng rằng hắn là một tướng hải tộc cửu kinh sa trường, mà nhân loại rất khó tự khuôn mặt hải tộc mà nhân ra tuổi tác. Nhưng bây giờ...
Khiến Đỗ Trần tò mò là, năm vị vạn lưu ngũ tuyệt phong tới cùng là năm vị đấu thần nào? Phải biết rằng trong đấu thần thế giới thì phong hào đấu thần là chí cao vô thượng, vậy tùy tiện tụ tập mấy con a miêu a cẩu cùng một chỗ, đều dám học theo phong hào đấu thần, tự mình lấy một cái phong hào như là "Lăng tiêu ngũ phong tương" phách hoàng tam thánh chiến" "Lôi đình thủ"...
Loại tràng cảnh này, Đỗ Trần chính thức nhớ kỹ phong hào chỉ có một, đó là tam đại lục công nhận là một đấu thần có tốc độ tấn cấp nhanh nhất trong lịch sử, Chalerman! Tinh không hạ đệ nhất đấu thần, Chalerman.
Sở dĩ nhớ kỹ hắn, là bởi vì tốc độ tấn cấp của Đỗ Trần trong lịch sử học viện đứng thứ hai! Dựa vào Liên Hoa pháp bảo, cận hồ lấy được danh đệ nhị, khiến cho Đỗ Trần không thể không nhớ kỹ, ba trăm năm trước, học trưởng ngút trời kỳ tài.
Bất quá Đỗ Trần thầm nghĩ, mới vừa rồi Dịch Cốt chính miệng thừa nhận năm vị đấu thần cực mạnh đương thời, vậy nhất định không sai rồi! Hắn nhìn biển xa ở phương bắc, trong lòng cũng tràn ngập chờ mong.
Gió biển nổi lên, sắc trời phương bắc hốt nhiên tối đi, cuồng phong chợt hiện, mây đen cuồn cuồn tụ lại, một thân ảnh như hắc long phá hải bay nhanh tới, trên đường bay tới, những trận gió xuất ra từ thân hình hắn như cự kiếm bổ ra ngoài khơi, lưu lại một đạo thủy ngân thật dài...
Người chưa tới, áp lực mạnh mẽ khiến cho Đỗ Trần hít thởi có chút dồn dập, chờ khi bóng người tới gần, Đỗ Trần nhìn lại, y phục thủy thủ rách nát, tóc rối bù xù, khuôn mặt đen đúa nhiều ngày không rửa, còn có một đôi hài rộng, cùng là...
- Mẹ nó, hình như không có chuyện của ta? Thật là một chuyến đi công cốc.
Roland.
Hắn cho tay vào ngực gãi gãi. nhìn tình hình trên Liên Hoa nói thầm:
- Uy, người mặc quần áo đen kia.
Hắn chỉ Dịch Cốt:
- Ngươi là vị ấy? Thân hình cùng khí tức nhìn qua có chút quen mắt.
Dịch Cốt cười hai tiếng, tự nhiên không muốn nhắc tới chuyện trên Thiên Vương sơn, ngươi Roland uy phong bát diện hiên ngang đại chiến vong linh Phillip, cuối cùng bị thiếu gia dọa chạy, mà ta hôn mê trên mặt đất, được thiếu gia bắt về.
Roland hỏi một câu mà Dịch Cốt không trả lời, cũng không hỏi nữa, nhìn chằm chằm ngoài khơi quát:
- Có học viên nói cho ta biết, tại phương nam của đấu thần đảo, vùng biển Jin Pal có mấy hải tộc làm loạn, bất quá Ziege lão ngoan cố đáng chết lại thấy chết không cứu.. ai làm, đứng ra cho ta.
Goethe còn bị Dịch Cốt áp bách, hắn nhìn kỹ Roland, trong lòng vô cùng mất mát.
Đây là một trong vạn lưu ngũ tuyệt phong sao? Hình tượng này? Nhưng người trước mắt khí thế cũng không phải giả! Goethe cảm thấy thất vọng, hắn lại nhìn Dịch Cốt, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ đây mới là phong thái chính thức của phong hào đấu thần sao?
Kỳ thật thực lực của Roland sau khi phong kiếm vẫn mạnh hơn Dịch Cốt một chút, nhưng Goethe này là bát cấp đấu thần còn không đủ để phân biệt sự khác nhau giữa khí tức của cửu cấp đỉnh phong, hắn chỉ biết là, Roland cùng Dịch Cốt đều cường đại giống nhau, cao thâm khó lường giống nhau! Nhưng từ hình tượng cùng tư thái, rõ ràng Dịch Cốt hơn một bậc.
Đỗ Trần thay đổi thanh âm:
- Là tiểu vương tử Goethe của hải tộc đại tam giác đem người vây công vương tử Renaut Arthur, bây giờ, chúng ta đã bắt được Goethe, đang chuẩn bị tới đấu thần đảo.
Roland gật gật đầu:
- Ân, vậy không có chuyện của ta nữa. Các ngươi hẳn là đã đàm phán điều kiện?
- Sao lại không có chuyện của ngươi?
Đỗ Trần hiểu rõ tính tình Roland, trực tiếp nói:
- Arthur giao cho ngươi, người của hải tộc cũng giao cho ngươi, phía trước là vùng biển của đấu thần đảo, chúng ta sẽ không phụng bồi nữa.
- Ha ha, ngươi thật là lười biếng.
Roland kinh ngạc nhìn Đỗ Trần một chút, đột nhiên nói:
- Khí tức của ngươi... là ngươi?
Hắn nghĩ tới đạo thánh quang nọ trên núi Thiên Vương sơn làm hắn sợ hãi, nhưng Đỗ Trần có ba đóa Liên Hoa có khí tức giống nhau, mà lão tứ đến lão thất lại có khí tức bất đồng với, giờ phút này Đỗ Trần không có xuất ra "lão tứ" dọa sợ Roland trước đây, càng bởi vì vừa mới chiến đấu Liên Hoa nội kình hao tổn, khí tức Liên Hoa cũng không có cường thịnh, cho nên Roland trong lòng còn có vài phần không khẳng định.
- Chúng ta hình như lần đầu gặp mặt, không phải sao?
Đỗ Trần ý bảo Dịch Cốt giao Goethe cho Roland. Lúc này, nhanh chóng sẽ tiến vào hải vực đấu thần đảo, các đấu thần hộ vệ Arthur cũng thoải mái mang theo Arthur tới bên Roland.
Đỗ Trần cười nói:
- Vậy, chúng ta cáo từ! Bất quá vì miễn đi một chút phiền toái, xin các hạ đáp lời, nếu có hải tộc truy kích chúng ta... a a!
Hắn liếc mắt nhìn Goethe rồi cùng Dịch Cốt xoay người bay đi.
- Đi thôi, đi thôi, Arthur không có việc gì là được, bất quản là ai.
Roland phất tay thúc dục.
- Uy! Ngươi chờ một chút!
Hải tộc tiểu vương tử Goethe quay đầu kêu to với Dịch Cốt:
- Các hạ có thể thu ta làm đồ đệ không? Bao nhiêu trân châu đều có thể! Chỉ cần ngài thu...
- Đông!
Roland hung dữ gõ vào dầu Goethe:
- Tiểu tử, ngươi còn muốn bảo trụ cái mạng nhỏ của mình sao.
Hắn lại vỗ đầu mình, nhìn chằm chằm vào thân ảnh Đỗ Trần rời đi:
- Ân, dám chắc không phải bọn hắn, nếu không, ta sớm đã bị con mẹ nó giết chết rồi.
Những lời này lọt vào tai Goethe, tiểu vương tử suy nghĩ, người này có một thân khí thế cường đại, nhưng một chút tin tưởng đều không có, tuyệt đối không thể so với hắc y đấu thần một chiêu khắc chế mình.
Đỗ Trần cùng Dịch Cốt rất nhanh ẩn vào giữa hải vực đấu thần đảo mênh mông, Arthur cũng dần tỉnh lại:
- Ta còn chưa chết sao? Nguyên lai đã thoát hiểm rồi.
Hắn nhìn cảnh biển chung quanh một chút. vội la lên:
- Đã tới hải vực đấu thần đảo sao? Mau, đưa ta đi tìm Francis đáng chết, ta muốn tìm hắn tính sổ! Ta muốn...
Đỗ Trần vừa tiến vào hải vực đấu thần đảo, thấy hai bên không người lập tức xạ xuống thay đổi quần áo, ngay cả Liên Hoa dưới chân cũng chuyển thành lão lục.
- Hoàn hảo, lúc này đây không ai phát hiện ta làm. Ai nha!
Đỗ Trần thán ra một hơi thích thú nói:
- Còn phải kiếm một cái cớ nói với Demis bọn họ - vừa rồi thấy huynh đệ gặp hiểm cảnh, xúc động quá, không lo lắng chu toàn… thật sự là sai lầm! A, Dịch Cốt đợi lát nữa gặp bọn họ ngươi nói lúc chúng ta tới chiến trường, đã có hai vị đấu thần thần bí cứu Arthur, lúc ấy bọn họ đang bắt người để áp bức hải tộc, hơn nữa truyền âm chúng ta không nên làm loạn... như vậy, Anne bọn họ hẳn sẽ tin, vậy hai người có lẽ là bằng hữu của Sư Tâm vương, đột nhiên gặp nên cứu cháu lão bằng hữu.
Đỗ Trần lại lo lắng một lúc:
- Đáng chết, sau khi trở lại Đấu thần đảo có thể chế tạo không ít hoang thoại. Được rồi, Anne cùng các học sinh còn không biết thực lực chính thức của ngươi, điểm này có lợi. Nhưng người khác nếu biết thực lực của ta, sợ rằng phiền toái cũng rất lớn.
Không cần nói tới người khác, chỉ riêng Ziege biết sự thật về Đỗ Trần, sợ rằng Đỗ Trần sẽ lãng phí không ít nước bọt mới có thể che dấu chuyện của Da Tát giáo hội - bởi vì Ziege biết thành viên Da Tát giáo đã lẻn vào địa bàn của lão, còn phá hủy vô số quy củ, vậy lão ngoan cố không nổi điên mới là lạ.
Suy nghĩ chu toàn xong, Đỗ Trần hỏi:
- Được rồi, vừa rồi Goethe nói vạn lưu ngũ tuyệt phong là chuyện gì?
Dịch Cốt cười nói:
- Cũng không tính là đại sự vĩ đại gì, bất quá đó là bọn người Roland khi còn trẻ tuổi khí thịnh, vì hư danh tại Vạn Lưu sơn ở đại lục SKy đánh một trận! Chuyện này xảy ra nhiều năm trước...
- A? Ngươi nói cho ta.
Đỗ Trần cảm thấy vô cùng hứng thú.
- Năm đó, Roland được xưng kiếm trung chi hoàng, tung hoành Beins, YA-Quin hai khối đại lục khó gặp đối thủ, mà thú nhân đệ nhất đấu thần Ben được xưng thiên đao, hai người vì hư danh, ước chiến tại Vạn Lưu sơn.
Dịch Cốt mặc dù trong miệng khinh thường, nhưng ánh mắt vô ý nhìn về phương nam, phương hướng Vạn Lưu sơn.
- Bọn họ mời viện trưởng đấu thấn học viện Ziege chứng kiến, nhưng không nghĩ rằng, khi hai người còn chưa bắt đầu đấu, thì Ziege đã gia nhập chiến đoàn, tiếp đó, các đại đấu thần cũng tới mượn cơ hội dương danh thiên hạ... nhưng Vạn Lưu sơn vì ba người chiến đấu cương khí dày đặc, cuối cùng người lên đỉnh núi chỉ có hai người, một là hải hoàng Sainz, một là một trong năm đại thần thánh, cự long của núi Miguel, bây giờ là phản nghịch cự long Constantine! Trận đánh này kéo dài ba ngày ba đêm, cuối cùng Vạn Lưu sơn cũng vị bọn họ oanh nát, mỗi người chỉ để lại dưới chân một trụ sơn không tổn thất gì. Sau đó, Vạn Lưu sơn biến thành năm tòa cô phong, mà năm vị đấu thần được cho rằng cực mạnh đương thời, bởi vì năm tòa cô phong được đấu khí của họ bảo vệ không có chịu thương tổn, vì vậy được công nhận là thánh địa của đấu thần, bọn họ cũng được xưng là vạn lưu ngũ tuyệt phong.
Đỗ Trần nghe xong vô cùng rung động, vội hỏi:
- Bọn họ cuối cùng thắng bại thế nào? Ai là người mạnh nhất?
- Không nói được.
Đáp án của Dịch Cốt khiến cho Đỗ Trần sửng sốt:
- Cuối cùng nghe nói Roland cực mạnh, Ben cùng Constantine thứ, mà hải hoàng Sainz cùng bệ hạ Ziege đứng cuối, nhưng chuyện xấu về cuộc chiến đấu thần rất nhiều, chỉ nói hải hoàng Sainz, hắn thân là hải tộc nhưng lại ở trong núi cùng đối thủ đả đấu, bản thân chịu hạn chế! Mà Constantine cũng bận tâm vì bị long tộc đuổi giết, vội vã mà đến, lại cuống quít rời đi, quyết đấu có thể không xuất toàn lực.
Đột nhiên thở dài:
- Ai, đáng tiếc, năm đó ta đang truy tra Bi minh chi lệ mất tích, không có khả năng thấy trường khoáng thế đại chiến ...
Đỗ Trần hiểu cho sự mất mát của Dịch Cốt, an ủi vài câu, lại nghi hoặc nói:
- Không đúng, ngươi cùng ba vị thánh đồ khác, các ngươi đều không có danh tiếng nhưng lại có thực lực của tuyệt đỉnh đấu thần, ta nghĩ đương thời nhất định có những đấu thần tuyệt đỉnh lánh đời không tham gia lần đại chiến này, đánh trận này, cũng không chứng minh bọn họ là đương đại cực mạnh đấu thần.
Dịch Cốt cũng gật gật đầu:
- Đúng vậy, trên bọn họ ta còn biết ba người! Ba người này tuyệt đối dễ dàng thắng vạn lưu ngũ tuyệt phong.
- Ai?
Đỗ Trần lập tức hỏi.
- Vị thứ nhất, là long thần Kelisitou đã trục xuất Constantine khỏi núi Miguel, long tộc cường giả vi tôn, Kelisitou có thể khai trừ Contantine, chứng minh thực lực của hắn tuyệt đối không chỉ mạnh hơn Constantine chỉ một bậc! Vị thứ hai, là người năm mươi năm qua không ra tay, giáo hoàng Samar IX, năm đó lần cuối cùng hắn ra tay được thế nhân biết tới, là phát động thần tích, phá hủy một tòa thành thị bị tuyên là cứ điểm của tà giáo! Người thứ ba...
Dịch Cốt đột nhiên nở nụ cười:
- Thiếu gia, ngài hẳn có thể nghĩ ra, người này có quan hệ phi thường mật thiết với người
Đỗ Trần nhíu mày:
- Có thể có thực lực như thế, lại quan hệ mật thiết với ta, chẳng lẽ là...
- Đúng vậy, là ngoại công của ngài, Bairon giáo chủ.
Trong lòng Đỗ Trần tưởng tượng tới phong tư của ngoại công năm đó, đáng tiếc, lão đã mất tích tại Thiên Vương sơn.
Dịch Cốt lại nói:
- Lão chủ nhân có thần lực Da Tát, thực lực không kém các vị anh hùng thời đại Vẫn Thần. Bất quá ngoại công ngài năm đó có nói qua, sau khi Vẫn Thần đại chiến, các lộ đấu thần cường giả vô số, nhưng hai chữ cực mạnh chỉ có một người...
- Ai?
- Tinh không hạ đệ nhất đấu thần, Chalerman!
Đỗ Trần đột nhiên nở nụ cười:
- Nhân vật ba trăm năm trước, nói không chừng.. ngươi lắc đầu cái gì?
Dịch Cốt nghiêm nghị nói:
- Thiếu gia ngài xem ta năm nay bao nhiêu tuổi?
Đỗ Trần đánh giá một chút:
- Ngoại mạo nhìn là bốn mươi, thực tế là sáu bảy mươi tuổi?
Dịch Cốt cười mà không đáp, chỉ nói:
- Tuổi thọ của đấu thần nhân loại có hai cửa lớn, chỉ cần có thể trở thành lục cấp, hình thành vũ đấu hồn của mình hoặc ma đấu hồn, thân thể có thể mượn tự nhiên lực không già, lúc này có thể sống hơn trăm tuổi! Mà vượt quá bát cấp cùng cửu cấp giới hạn, hơn nữa hoan hồn hợp nhất, tu luyện xuất ra tự nhiên nguyên hồn, thân thể đã cùng tự nhiên nguyên tố hoàn toàn dung hợp, không phân khác biệt! Không thể sống lâu ngàn năm như long tộc, nhưng sống hai ba trăm tuổi rất dễ dàng.
Đỗ Trần cả kinh:
- Chalerman rất có thể còn sống?
Dịch Cốt gật gật đầu, thản nhiên nói:
- Nghe nói, giới tới hạn của đấu thần là cùng tất cả các nguyên tố dung hợp, cùng thiên địa đồng tồn! Đáng tiếc, từ cổ chí kim còn không có ai đạt tới cảnh giới này.
Liên Hoa Bảo Giám
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
532 chương
40 chương
11 chương
7 chương
20 chương
181 chương
44 chương
133 chương