Lịch sử tiến hóa của thầy bói
Chương 51
Thạch Khải nghĩ thầm: chẳng lẽ con này không phải Đa Đa? Không thể nào! Samoyed cũng không thường thấy.
Huống chi chưa kể là hình thể của nó hay là màu lông đều rất giống với con chó nhìn thấy trong video.
Chưa kể gọi nó là Đa Đa, nó sẽ nhiệt tình chạy đến.
Con chó này đang làm gì vậy?
Thạch Khải đi theo phía sau muốn xem chuyện gì đang xảy ra.
Sau đó, cô nhìn thấy Samoyed ngâm túi ni lông chạy điên cuồng, dừng lại trước một con mèo đen trắng và đặt túi ni lông xuống.
Mèo đen trắng đang nằm ngủ trên bậc thang.
Samoyrd dùng đầu cọ lên mèo đen trắng: "Gâu, gâu gâu."
Mèo đen trắng chưa mở mắt, đối với nhóc quấy rầy nó ngủ trực tiếp cho một móng vuốt: "Meo."
Samoyed giơ chi trước che đầu, tủi thân mà phát ra tiếng ô ô, giống như đang giải thích.
Thật lâu sau, mèo đen trắng mới nể mặt mở mắt ra, đứng dậy thong thả ung dung đi đến trước túi ni lông.
Nó không ăn mà trước tiên ngửi mùi hương.
Nó ngửi hồi lâu, dường như cảm thấy không có chuyện gì, mèo đen trắng thử cắn hạt thức ăn cho chó.
Nó giòn, hương vị cũng không tệ lắm.
Mèo đen trắng lúc này mới cúi đầu, tận tình ăn một bữa no nê.
Samoyed ở bên cạnh lắc đuôi, dường như rất vui vẻ.
Thạch Khải đứng bên cạnh ngây người.
Cô không phải hiểu lắm, một con gâu gâu gâu, một con meo meo meo.
Hai con trao đổi như thế nào?
Rõ ràng ngôn ngữ không thông.
Kỳ quái hơn chính là, Samoyed muốn bao nuôi cũng nên bao nuôi con chó xinh đẹp, ngậm đồ ăn lấy lòng mèo thông minh là chuyện gì thế?
Cho đến khi xem xong video mới, cô mới bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Con Samoyed này quả thực chính là Đa Đa cô muốn tìm.
Sau khi đi lạc, Đa Đa bị đói bụng hai ngày, nằm trên mặt đất không còn sức lực.
Một ngày nọ, nó gặp được một con mèo đen trắng đang thưởng thức chân giò hun khói một cách đẹp mắt.
Đại khái là quá đói nên Đa Đa mặt dày, cứng rắn tiến đến gần con mèo đen trắng và ngấu nghiến ăn hết nửa chân giò hun khói.
Bất ngờ không kịp đề phòng, mèo đen trắng nhìn thấy một con chó ngốc to con nhào đến ăn hết nửa phần thức ăn, cả con mèo đều bị sốc đến ngây người.
Sau khi hoàn hồn, mèo đen trắng lập tức giận dữ, vươn ra móng vuốt và trực tiếp chào hỏi với Đa Đa.
Đa Đa vươn hai chi trước ôm đầu, nằm trên đất giả chết, không phản kháng chút nào.
Khi mèo đen trắng hết giận, nó còn vui vẻ và chủ động chạy đến liếm người ta một cái, một lòng quyết định đi theo mèo đen trắng.
Mèo đen trắng mất cảnh giác bị liếm: "...”
Từ đó về sau, mặc kệ mèo đen trắng đi đâu, Đa Đa đều sẽ đi theo phía sau.
Mèo đen trắng quả thực cũng tranh đua.
Thỉnh thoảng bới được đồ ăn trong xó xỉnh, hoặc là có người qua đường cho ăn thì nó luôn có thể trấn áp được những con mèo hoang khác và chia cho đàn em ăn lửng dạ.
Mà Đa Đa sau khi có được một túi ni lông thức ăn cho chó, phản ứng đầu tiên là muốn dâng lương thực cho lão đại của mình!
Thạch Khải không còn gì để nói, con chó này thành tinh phải không? Lại biết tìm lão đại bảo kê mình.
Con chó thông minh như vậy sao lại quên đường về nhà chứ?
Bên cạnh, mèo đen trắng vừa ăn vừa phát ra tiếng khò khè, hiển nhiên rất vui vẻ.
Sau khi nó ăn đến bụng tròn vo, đôi mắt nửa híp, thoải mái nằm giang tay giang chân.
Lúc này Đa Đa mới bắt đầu ăn.
Sau khi ăn no nê, Đa
<img src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3490852.png" data-pagespeed-url-hash=459518255 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
253 chương
63 chương
302 chương
148 chương
53 chương