Sắc trời đã tối, trước trạm xe của chung cư Văn Hưng, một chiếc xe buýt đang ngừng lại, cửa xe mở ra. Liễu Y chậm rãi bước xuống xe, cúi đầu nhìn qua đồng phục làm việc màu xám tro, đưa tay đè cái mũ xuống trên đầu, mắt liếc cửa chung cư vẫn còn bóng của ký giả, làm bộ như người đi đường, tránh tầm mắt ký giả, cúi đầu quẹo vào trong căn hộ. Một đường tránh né, đến cuối lầu, sau khi mở cửa, tiện tay đóng lại, rồi cô khẽ dựa vào cửa, hít sâu một hơi, sau đó đem cái mũ trên đầu ném vào tủ giày giày thượng ném, cất bước đi vào phòng khách, đi tới phía trước cửa sổ, từ bệ cửa sổ nhìn xuống dưới, Liễu Y thở dài một tiếng, là chuyện gì đang xảy ra chứ, làm sao lại giống như Tom & Jerry vậy trời. Nhưng bây giờ đã như thế rồi, thì dù như thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể tiếp nhận, một mất một còn mà thôi, nhưng mà, chắc qua tầm vài ngày, họ cũng sẽ phải quên thôi. Sáng hôm sau, Liễu Y mới vừa mở mắt ra, thì nghe điện thoại di động bên tai kêu lên, từ trong chăn vươn tay ra cầm điện thoại di động lên. "Chị Tiền, thế nào sớm như vậy mà gọi điện thoại rồi." Liễu Y ngáp một cái, ngồi thẳng thân thể. Tiền Văn Phương nắm tờ báo trong tay, tâm tình kích động không để ý tới gì nữa "Liễu Y, em xem báo chưa?" "Em còn chưa rời giường đây này, chị Tiền à." Liễu Y hiếm khi được nghỉ ngơi, đang muốn bồi bổ giấc ngủ. "Đánh thức em sao." Tiền Văn Phương lúc này mới nhớ tới, nhỏ giọng nói: "Chị nói em nghe này, chiêu của em dùng ngày hôm qua rất tốt, thay đổi cả càn khôn luôn, hiện tại qua báo chí đã lật lại nửa chuyện năm trước, hơn nữa còn phân tích nguyên nhân, xóa bỏ kết luận em trước kia dây dưa Dương Vanh ." Liễu Y dụi dụi con mắt, "Chị Tiền à, thật sao?" "Đương nhiên là thật, trong tay chị phần còn cầm tờ báo này, cũng có một tấm hình trong trường học của em, chứng thật em và Dương Vanh trước kia là một đôi." "Trước kia thì làm sao lại không nghĩ tới điều này, tới bây giờ mới…" "Trước kia, trước kia thì ai sẽ chỉ vì em mà điều tra những thứ này chứ, như bây giờ đó, nhưng mà cũng chỉ là đồn thổi quan hệ của em với Tần Văn mà thôi, mới có thể đi điều tra mấy chuyện trước kia." "Có thể điều tra ra là được rồi, đây mới là mục đích của chúng ta, bị cướp bạn trai, dù sao vẫn hơn là phải làm tiểu tam." "Đúng, cũng không biết công ty hiện tại sẽ xử lý như thế nào nhỉ?" "Coi như ngừng công việc của em, em cũng chẳng có sao." "Chắc không đâu, ngày hôm qua tổng giám đốc không phải cũng nhìn thấy à." "Em làm sao lại không biết, em chỉ gặp qua Hạ tổng của công ty." Tiền Văn Phương nhớ tới, cười hắc hắc: "Em làm sao lại không nhớ tên người này chứ, trước kia chị đã nói qua với em rồi đó, Hạ tổng chính là tổng giám đốc công ty chúng ta, nhìn như vậy chứ, công ty cũng sẽ không bắt tội em đâu, chắc chỉ có thể khiến Tần Văn ngậm bò hòn làm ngọt thôi, giải thích thì chính là che dấu, chỉ có thể đè xì căng đan xuống thôi, lời của em, cũng sẽ làm cho người ta chú ý, chỉ là, em đừng tìm tới mấy ký giả kia, càng im lặng đối với em càng có lợi, chúng ta chỉ cần để cho người khác biết, em mới chính là người bị hại là được rồi.” Liễu Y nghe Tiền Văn Phương phân tích, gật đầu: “Biết rồi, chuyện này cứ như vậy đi, dù sao đạt được mục đích của mình là được, Tần Văn với dương Vanh có ra sao, cũng chẳng có liên quan tới em.” "Chị cũng nghĩ như vậy, em ở yên trong nhà đi, chị cảm thấy được qua ít ngày, em cũng nên nhận thêm kịch bản đóng phim rồi, em diễn vai sát thũ không tệ, hơn nữa hiện tại mượn thêm chuyện của Tần Văn Dương Vanh, sẽ có người mời em đóng phim thôi, em an tâm ở nhà chờ chị thông báo là được, biết chưa? Tiền Văn Phương càng nghĩ càng vui. "Biết rồi, chị Tiền, chị yên tâm đi.” Liễu Y nhỏ giọng nói ra, rồi cúp điện thoại, lắc đầu, Tiền Văn Phương nói, hiện tại bây giờ, quả thực danh tiếng cũng được cải thiện, đặc biệt là mấy ký giả đang ở dưới lầu, khiến Liễu Y hiều được cảm giác bị paparazzi theo dõi là như thế nào, không thể không nói, thất bại cũng tại xì căng đan, mà thành danh cũng do xì căng đan, haizz Mà bởi vì chuyện của Liễu Y bị Hà Dương phát hiện, cho nên, Liễu Y thuận tiện có thêm mấy ngày nghỉ. Mấy ngày nay, Liễu Y tương đối ngoan ngoãn ở nhà, tránh né ký giả tập kích, thật may là nhà bếp đã dự trữ đầy lương thực, cũng không lo bị đói, nhưng mà, ăn thức ăn ở hội sở quen rồi, bây giờ ăn lại thức ăn cô tự làm, Liễu Y mới phát hiện ra, cô làm đồ ăn quả thật là rất khó ăn, nhưng vì quý trọng lương thực, Liễu Y cũng không có gì rối rắm. Mỗi ngày, Tiền Văn Phương cũng gọi điện thoại báo tin cho Liễu Y, sự việc đang phát triền theo hướng nào, mà công ty cũng đè xì căng đan xuống, nhưng người nên biết, thì đều biết hết. Mặc kệ Tần Vân có thích Liễu Y hay không, nhưng lại cướp bạn trai của Liễu Y, đây là sự thật không thế thay đổi, mà Dương Vanh thì mặc kệ hắn ta có nhúng tay vào giữa Liễu Y với Tần Vân hay không, nhưng là hắn đá bạn gái cũ, cặp với ngôi sao tần Văn hạng A, cũng là sự thật không thể thay đổi, tuy chuyện này, làm cho ba người càng được chú ý, nhưng kết quả lại không giống nhau. Liễu Y là một người bị hại, nên được đồng tình nhiều hơn. Mà Dương vanh là một người thế lực, vốn là khuynh hướng tốt đẹp tiền cảnh, bởi vì chuyện này, tìm hắn quay phim cùng quảng cáo bắt đầu giảm bớt. Cuối cùng chính là đại tỷ Tần Vân, khen chê khác nhau, hình tượng lương thiện bị giảm bớt nhiều, nhưng bởi vì bản thân là đại bài, sự nghiệp không có chịu ảnh hưởng quá lớn, mà công ty bổ túc kịp thời, cũng ít nhiều vãn hồi một chút mặt mũi, chỉ là Tần Văn với Dương Vanh chuẩn lễ đính hôn bị rất lâu, lại phải làm khiêm tốn một chút, sau ba ngày, chỉ mời chút người làm tiệc rượu tượng trưng. Chân tướng cũng được, xì căng đan cũng được, đều có một thời gian thôi, mặc dù còn có người suy đoán, ba người này rốt cuộc quan hệ thế nào, nhưng sự thật cuối cùng, cũng chỉ là Tần Vân cùng Dương Vanh đính hôn, mà Liễu Y là người bị oan uổng, lấy được đồng tình mà thôi, về phần Tần Văn rốt cuộc có ý gì với Liễu Y, cũng chỉ là lẫn nhau suy đoán mà thôi. Liễu Y ở nhà một tuần lễ, đợi đám người dưới lầu tản đi, sau khi được Tiền Văn Phương đồng ý, mới yên tâm tiếp tục đi làm. Tiền lần trước quay phim, Liễu Y đã kiểm tra rồi, nhưng so sánh với việc bế người đàn ông bệnh tật kia nửa tiếng vẫn không có được nhiều hơn, thật là đả kích Liễu Y, cô vô cùng buồn bã, nhưng mà, tính đi tính lại, làm việc ở hội sở ba tháng, cộng thêm thu vào ngoài định mức, tài khoản cũng có hơn một vạn, so với lúc trước thì điều này cũng khiến Liễu Y rất vui. Cho nên, công việc vẫn là phải làm, tối thiểu, có thể bảo đảm cuộc sống, hơn nữa, người phụ trách hội sở Hà Dương cũng không bởi vì Liễu Y là một ngôi sao hạng ba mà chận cửa, làm việc để sinh sống thì nên làm công việc mình đã quen, đối với Liễu Y mà nói, không còn gì tốt hơn như thế. Ngày hôm nay, sau khi tan việc, Liễu Y chạy thẳng tới phòng ăn, đi tới cửa sổ, chỉ thấy đầu bếp mập cứng ngắt để muỗng cơm xuống. "Chú Mập, như cũ nha.” Liễu Y bưng cái mâm, ngầng đầu chờ đợi. Chú Mập rồi rắm liếc nhìn, nhanh chóng lấy một phần đưa ra, đôi mắt nhìn chằm chằm Liễu Y lấy quá trời thức ăn, thầm nghĩ, ba tháng quá, ăn nhiều như vậy, làm sao vẫn không thấy béo lên nhỉ. Liễu Y bưng cái mâm, đi tới trước bàn ăn, để xuống, rồi vùi đầu bắt đầu ăn. "Khụ…" Hà Dương từ lần trước biết Liễu Y là nghệ sĩ, nên đặc biệt chú ý Liễu Y một chút, nên cũng có chút hứng thú. Liễu Y là một nghệ sĩ, cũng đang làm công việc cực khổ nhất hội sở, chính là chuyện không thể tưởng tượng nổi, mà Liễu Y trải qua những chuyện kia, Hà Dương xem ra, thật sự quá phức tạp, mặc dù nói không biết đến bây giờ lại phát triển như thế nay, là trùng hợp hay cố ý, nhưng Hà Dương có thể từ trong nhìn ra, Liễu Y làm như thế cũng có tác dụng nhất định, mà nếu như là vậy, thì bây giờ Liễu Y đã thoát khỏi khốn cảnh, tại sao còn làm công nhân làm vệ sinh chứ. Liễu Y ngẩng đầu nhìn, vội vàng nuốt thức ăn trong miệng, mắt sáng rực lên, tiến lên trước: "Thế nào, anh lại có vấn đề muốn hỏi tôi sao?" Hà Dương cười như không cười mắt liếc trước mặt Liễu Y toàn là bát đĩa, nói: "Cô ăn nhiều quá, hèn chi kinh phí chi cho phòng ăn sao lại tăng lên tăng lên, thì ra là như thế này sao?" "Chú Mập nấu rất ngon." Liễu Y nói tránh vấn đề chính. Hà Dương cười cười: "Nghệ sĩ không phải phải giữ eo sao, phải khống chế ăn uống sao, hay là, cô không tiếp tục đóng phim nữa sao." Liễu Y lắc đầu một cái, nhàn nhạt thoáng nhìn, cúi đầu tiếp tục. "Cô…" Hà Dương đã nhớ ra, một tay vỗ trán: "100." Liễu Y nhanh chóng ngẩng đầu lên, nháy hai cái mắt: "Người ta như thế nào, tôi không rõ lắm, tôi không cần khống chế gì cả, công việc bây giờ lượng vận động rất lớn, đây là năng lượng cần thiết, hơn nữa cái này với đóng phim không liên quan với nhau." Hà Dương gật đầu, mắt liếc Liễu Y không cần thiết chút nào mà đang mãnh liệt ăn, thở dài một tiếng: "Cô hiện tại danh tiếng khôi phục như cũ, cô còn tính làm công nhân làm vệ sinh sao, cô cũng không có suy nghĩ gì sao?" Mặc dù Liễu Y cảm thấy Hà Dương này quá tò mò, nhưng mà, sẽ không thể để tiền bay mất: "Tôi cảm thấy công việc này rất tốt, chủ yếu nhất bao ăn, báo viết những thứ kia rồi cũng sẽ có thay đổi thôi, mặc dù tôi bỏ được danh hiệu tiểu tam , nhưng là chỉ là, Tần Văn với Dương Vanh cũng được chú ý đó thôi, sẽ có người nói rằng, tôi léng phéng Tần Văn rồi sao." "Cô…" Hà Dương lắc đầu, anh chưa bao giờ gặp qua người không chịu được đằng chân lên đằng đầu, nếu là nghệ sĩ khác, đã sớm nhân cơ hội này rồi: "Cô ở trong này, thì không sợ về sau người khác lấy ra chuyện cô ra nói, nhưng bây giờ theo tôi biết, báo chí cũng đang tò mò chuyện của cô, chắc chắn sẽ có người nhận ra." Liễu Y dừng lại: "Anh đang lo lắng cho tôi sao?" Hà Dương nghẹn lời, hừ một tiếng: "Tôi không phải là người ăn no rãnh rỗi, để quan tâm cô đâu!” "Thật ra thì cũng không ai nhận ra, với tôi, nó không phải là vấn đề, nhưng thật ra thì, mấy bác trong tổ thường nói tôi, anh biết là cái gì không?" Liễu Y bình tĩnh hỏi. Hà Dương lắc đầu một cái: "Nói gì ?" "Họ thường nói với tôi, ơ, Liễu Y à, cô trùng tên Liễu Y bị cướp bạn trai đó." Liễu Y giả giọng của mấy người đó, nhỏ giọng nói. Hà Dương cười một tiếng, khoát tay: "Tùy cô vậy, tôi cũng sẽ nói như lần trước, cô tình nguyện nán ở trong này bao lâu đều được, nhưng mà, đừng mang đến phiền toái cho hội sở, công việc ở chỗ này, thì cứ làm xong việc, nếu như có chuyện, thì nói trước với tôi một tiếng." "Biết rồi, yên tâm đi." Liễu Y điểm đầu, nói thật: "Cám ơn đã lo lắng, tổng cộng 300." Hà Dương nhíu mày: "Cô…" Một tay từ bên trong túi móc ra ba tờ, để trước mặt Liễu Y: "Sẽ không thiếu cô đâu." Liễu Y nhanh chóng bỏ tiền vào túi, căn bản mặc kệ trước mặt người nào đó đang nhìn mình chằm chằm cô, vẫn tiếp tục ăn cơm.