Let's Play - Xin Mời Đến Chơi
Chương 4 : Muốn Khen Anh Thì Phải Nói Sao?
Jungkook nắm chặt hai bàn tay đến mức trên mu bàn tay nổi gân xanh. Jungkook vốn dĩ không giỏi bộc lộ cảm xúc, nhưng ngày hôm nay chính cậu cũng không ngờ bản thân lại có biểu hiện như vậy.
Một âm thanh vang dội vang vọng khắp căn phòng. Âm thanh mà không ai muốn nghe thấy nhất, hiện tại lại trở thành tia hy vọng đối với Jungkook.
Cậu có thể nghe thấy nó, là tiếng súng nổ.
Vậy là, Taehyung đã chọn đúng vị trí của viên đạn?
Jungkook chậm rãi mở mắt, Taehyung vẫn đứng yên tại chỗ, trên tay cầm khẩu súng hướng về phía bia. Cậu lại nhìn sang tấm bia, một lỗ thủng xuyên thẳng hồng tâm, không lệch một li. Taehyung không những bắn đúng phát súng có đạn mà còn có thể nhắm chuẩn xác viên đạn vào vị trí hồng tâm.
Lúc này, Jungkook mới từ từ thả lỏng cơ thể. Cậu nhìn lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi của mình, thì ra, khi con người ta lo lắng tột độ sẽ có biểu hiện thế này sao?
Những người chơi đội 2 cũng vừa trải qua một trận kinh hãi cùng cực. Tất cả bọn họ không trợn mắt thì cũng phải há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh tượng viên đạn được bắn ra. Bọn họ vẫn chưa thể tin nổi sự việc vừa rồi, giống như đang xem một cuốn phim vậy. Đồng đội của họ vừa bị súng nã vào đầu, ngay sau đó người của đội đối phương lại bắn ra phát súng có đạn. Một người trong số đó trên trán vẫn còn thấm đẫm mồ hôi lạnh, giọng run run nói: "Không... không ngờ cậu có thể may mắn như vậy, trong lúc hoảng loạn bắn ra phát súng đó lại chính là phát súng có đạn."
Taehyung chống hai tay trên bàn, đầu hắn cúi thấp nên không thể nào nhìn ra biểu cảm trên khuôn mặt. Đột nhiên hai cánh vai của Taehyung khẽ run lên, trong phòng lập tức vang lên một tràng âm thanh cười khẽ.
Jungkook nhìn tấm lưng của Taehyung, nét mặt cậu trở về trạng thái không cảm xúc như thường ngày.
Những người khác lại dường như vô cùng khó hiểu, họ vẫn không biết tại sao Taehyung lại hành động như vậy.
"Này, có phải lúc nãy anh quá sợ hãi, sau khi bắn được phát súng đó thì hóa điên rồi không?" Số 11 hỏi lớn.
Lúc này Taehyung mới ngừng cười, hắn hắng giọng, ánh mắt hướng thẳng về phía chỗ đội 2 đang đứng, trên mặt không có một chút gì là vẻ hoảng sợ như ban nãy. Giống như một con người khác vậy, hắn hơi cong khóe môi, từng chữ thốt ra vô cùng rõ ràng.
"Xin lỗi, bởi vì lúc nãy nghe người chơi kia nói khiến tôi cảm thấy không nhịn cười được, chẳng lẽ mọi người vẫn nghĩ, tôi thắng trò chơi này là nhờ may mắn sao?"
Taehyung hướng mắt về phía Jungkook, cậu cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn. Mặc dù cậu không giỏi biểu lộ cảm xúc, nhưng đôi mắt của cậu lại không biết nói dối. Taehyung biết, ngay sau khi hắn bắn ra phát súng kia Jungkook rõ ràng đã nhìn ra đây không phải là một trò chơi may rủi, ánh mắt của cậu ta bây giờ chính là đang chờ lời giải thích từ hắn.
Những người khác hình như vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, người chơi số 11 lại lên tiếng.
"Anh nói vậy là sao chứ? Chẳng lẽ anh có mắt thần có thể nhìn xuyên thấu bên trong ổ đạn sao?"
Taehyung cầm khẩu súng trên tay, xoay người tựa vào cạnh bàn, hắn đứng đối mặt với những người khác trong phòng, hắng giọng một cái mới chậm rãi nói: "Tôi đương nhiên không có mắt thần, chỉ là, tôi có một đôi mắt giỏi quan sát và một cái đầu phân tích tốt mà thôi."
"Ngay từ khi mới bước vào phòng, nhìn khẩu súng đặt trên bàn tôi đã cảm thấy có gì đó không đúng. Hơn nữa, khi NPC nói rằng đây là một trò chơi may rủi tôi lại càng cảm thấy nghi vấn. Một trò chơi có quy mô tầm cỡ thế này chẳng lẽ lại tổ chức ra một ải thử thách chỉ để tìm ra người may mắn nhất, trong khi khả năng đoán được viên đạn nằm chính xác ở đâu gần như là không có sao? Cứ theo lối chơi đó thì xác suất để chiến thắng trò chơi này rõ ràng vô cùng thấp, khả năng tất cả người chơi chết hết vẫn có thể xảy ra. Vì vậy, tôi đã nói với đồng đội của mình rằng hãy để tôi chơi trò này để xác minh lại phán đoán của mình có đúng hay không."
Hắn bình thản xoay xoay khẩu súng trong tay, "Khi vừa bước vào vị trí, NPC lại nói thêm rằng người chơi có 3 phút để chuẩn bị. Tại sao lại cần đến 3 phút chuẩn bị trong khi đây chỉ là một trò chơi may rủi, vốn không cần phải vận dụng bất kỳ kỹ năng gì? Có nghĩa là, NPC đang muốn người chơi phải dành thời gian quan sát khẩu súng này. Vì vậy, tôi đã thử cầm nó trên tay và xem xét cẩn thận, quả nhiên..."
Taehyung giơ khẩu súng lên, ngón tay đặc biệt gõ vào ổ đạn.
"Đây là loại súng S&W kiểu 625, nhưng nói đúng hơn chỉ có phần thân súng thôi, còn ổ đạn thì không. Có thể điều duy nhất may mắn của tôi trong trò chơi này chính là việc tôi có một chút am hiểu về các loại súng, ngay khi cầm nó trên tay tôi đã nhận ra ổ đạn này vốn không phải của khẩu S&W này, màu của ổ đạn này bị phai trong khi những bộ phận khác vẫn còn mới toanh. Kì lạ là, nếu trò chơi này muốn thay một ổ đạn khác thì hoàn toàn có thể chế tạo ra một cái y hệt, đằng này ổ đạn này nhìn kiểu gì cũng không phù hợp để ghép vào khẩu súng, giống như cố tình để người khác phải chú ý tới vậy. Đáng tiếc, số 14 dường như đã quá tự cao đến mức không thèm kiểm tra khẩu súng của mình. Nếu anh ta chịu khó quan sát thì đã không có kết cục như thế này."
Taehyung nhìn cái xác đang nằm dưới đất, lặng lẽ thở dài, sau đó mới tiếp tục.
"Bây giờ là vấn đề mấu chốt, cũng chính là mánh khóe của trò chơi này. Sau khi tôi nhận ra ổ đạn này không phù hợp với khẩu súng tôi đã đặc biệt kiểm tra nó kỹ lưỡng. Tôi thử dịch ổ đạn này lùi về sau, ngay lập tức phát hiện ra bên trong có một cái khớp, nếu nhấc ổ đạn này lệch khỏi cái khớp đó, ổ đạn hoàn toàn có thể quay 360 độ được."
Taehyung dùng tay nhấc nhẹ ổ đạn. "Cạch" một tiếng, quả thực ổ đạn có thể di chuyển như lời Taehyung vừa nói.
"Lại nói đến phần bên trong, mọi người có thể hình dung đây là một ổ đạn 6 viên, nhưng chỉ duy nhất một lỗ có đạn mà thôi. Vậy nếu tôi dùng tay quay ổ đạn 360 độ thì chuyện gì sẽ xảy ra? Số 1, cậu nói xem?" Taehyung hướng về phía Jungkook, người nãy giờ không một giây nào rời ánh mắt khỏi hắn. Taehyung khóe miệng hơi cong lên, vẻ mặt vô cùng tự tin như thể rằng hắn chắc chắn rằng cậu có thể trả lời được.
Jungkook nghe thấy Taehyung gọi số hiệu của mình, nơi đáy mắt động đậy một chút, cậu nhìn xuống khẩu súng, sau đó cẩn thận giải thích.
"Do lực hút của Trái đất, cộng thêm khối lượng đáng kể của viên đạn, viên đạn sẽ bị trọng lực kéo xuống."
Quả nhiên, nhắc đến kiến thức thì tên nhóc này nói chuyện rất là lưu loát. Còn khi giao tiếp với người khác thì lại chẳng khác gì một đứa bé đang tập nói.
Taehyung nghĩ thầm, lông mày hơi nhướn lên, mặt rõ ràng lộ ra ý cười nhưng ngay lập tức liền đanh lại. Hắn bình thản nhìn đám người bên kia, cẩn thận giải thích lại một lần nữa.
"Đúng là như vậy, để tôi giải thích cặn kẽ hơn. Khi lỗ đạn bị trọng lực kéo xuống song song với mặt đất, thì ổ đạn bây giờ sẽ có vị trí như thế này."
Taehyung giơ khẩu súng ra để mọi người có thể hình dung ổ đạn bên trong một cách dễ dàng hơn.
"Nếu giả sử đánh số mỗi lỗ đạn từ 1 đến 6 theo chiều kim đồng hồ thì mọi người thấy đó, viên đạn chắc chắn sẽ nằm ở vị trí thứ tư."
"Đúng vậy thật, nhưng rõ ràng phát súng cậu bắn mà có đạn lại là phát súng thứ ba chứ đâu phải thứ tư?" Người chơi số 25 thắc mắc.
Taehyung vẫn bình tĩnh giải đáp cho đối phương: "Cái này là do nguyên lý hoạt động của loại súng ngắn ổ quay. Cò súng của loại súng này được gài vào một thanh thép có đầu móc, khi tôi kéo cò, thì thanh thép đó sẽ bị kéo xuống và đầu móc kéo bánh răng xoay ổ đạn ngược chiều kim đồng hồ sao cho lỗ đạn và viên đạn tiếp theo thẳng hàng với nòng súng trước khi kim hỏa đập vào và viên đạn được bắn ra. Nói một cách dễ hiểu hơn, ví dụ nếu trong ổ đạn này có đủ 6 viên thì ở phát súng thứ nhất, viên đạn được bắn ra là viên đạn ở vị trí thứ 2 chứ không phải vị trí thứ nhất. Tương tự, bởi vì viên đạn này nằm ở vị trí thứ tư nên muốn phát súng bắn ra có đạn thì tôi phải bắn phát súng thứ ba."
"Hóa ra là như vậy, nhưng mà cậu.. cậu đã xoay ổ đạn lúc nào chứ? Chẳng lẽ..." Dường như những người chơi của đội 2 cuối cùng đã nhận ra.
"Phải, lúc tôi cố tình làm rơi khẩu súng, đó chính là lúc tôi hành động. Nhưng số 14 vẫn không mảy may để ý tôi làm gì, anh ta chỉ cho rằng tôi là một kẻ nhát gan, đang sợ hãi vì sắp phải kéo cò mà thôi. Khi anh ta nói rằng đã hiểu nguyên lý của trò chơi này tôi nghĩ là anh ta cũng đã nhìn ra, nhưng rốt cuộc anh ta lại đi theo một hướng sai hoàn toàn. Tôi cũng đã tính nói cho anh ta biết nhưng anh ta lại hành động quá nhanh khiến tôi không kịp lên tiếng, vì vậy tôi chỉ đành yên lặng."
Truyện khác cùng thể loại
112 chương
311 chương
18 chương
62 chương
160 chương
6 chương