Let Me Love You - Vkook

Chương 71 : Chap 70

Hiu hiu mấy nàng ơi, tối qua mất điện Shimi không up chap được :)) Thành thật xin lỗi mấy nàng :v Hôm nay có buồn xíu về chuyện shipper TKs bỏ thuyền :( Thật bất nhẫn mà :((( Ship rồi thì phải tin tưởng đến cùng chứ. Ship từ đầu đã không có mục đích thì biến lẹ khỏi thuyền đi :) Hix, chap 70 rồi kìa mấy nàng :"< Còn mỗi 2 chap nữa thôi huhuhuh :((( Chắc tui nhớ mấy nàng chết mất :"< Tui có nên edit truyện khác không nhỉ? Hay là tự viết truyện :> Xin hỏi ý kiến mấy nàng. Trả lời dùm đi nha -.- đừng lơ câu hỏi của tui nữa :"< ---------------------------------------------------------------- "Hắt...xì....hắt...xì...." JungKook vừa tỉnh dậy liền hắt hơi liên tục vài cái,cậu khịt mũi,nhíu mày dùng mu bàn tay đập nhẹ lên trán.Đầu thật nặng,mũi cũng nghẹt,cổ họng hôm qua không sao giờ thì cũng đau rát,tuy chỉ là cảm vặt cũng đủ khiến người ta khó chịu. Chờ mình tỉnh táo một chút,đầu cũng đỡ nặng cậu mới mở mắt ngồi dậy,theo thói quen đưa tay muốn lấy điện thoại hay để trên tủ nhỏ cạnh giường để xem giờ thì tay chỉ rờ được bề mặt gỗ bóng loáng.JungKook ngây ngốc một chút mới nhận ra mình đang ở đâu.Không phải tối qua cậu ngủ ở phòng Jimin sao,vì sao lúc này lại thức dậy trong phòng ngủ của anh với cậu rồi. Nhưng chưa kịp suy nghĩ thêm được gì nhu cầu sinh lý sau một đêm ngủ đã làm JungKook đánh bay thắc mắc trong đầu.Giơ tay muốn lấy nạng cũng không có chỉ đành phải bò xuống giường,đi khập khiễng lê cơ thể có chút uể oải,mỏi mệt vào nhà vệ sinh để giải quyết nhu cầu. Giải quyết một bầu tâm sự,làm vệ sinh cá nhân xong đầu óc JungKook cũng lấy lại chút thanh tỉnh sau cơn choáng đầu do cảm cúm cũng như sau một đêm ngủ.Nhìn khuôn mặt của mình trong tấm kính đặt ở bồn rửa mặt,cậu vừa đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt hiện rõ nét mệt mỏi của cậu vừa lầm bầm. Làm sao để chiều nay khi anh về không nhìn thấy mình uể oải như vậy đây.Nhìn xem vành mắt thì hơi thâm do cả tuần nay mất ngủ.Môi cũng chút khô do cơ thể thiếu nước vì bị cảm.Khuôn mặt cũng nhợt nhạt vì đau đầu nữa.Còn chuyện bị sốt làm sao giấu được khi mà người cứ âm ấm nóng.Taehyung đi cả tuần mới về,anh đã vất vả vì công việc rồi,nếu thấy mình như v...khoan đã.JungKook đang nghĩ miên man đột nhiên nhớ ra một chuyện. Cho dù tối qua cậu bị đau đầu đến mụ người nhưng vẫn nhớ rõ ràng là bước vào phòng Jimin để ngủ nhưng sao sáng nay khi thức dậy lại ở trong phòng ngủ của anh với cậu.Cậu không có tiền sử bị mộng du,Jimin lại càng không có khả năng ẵm cậu lên đây,chỉ có thể.... Khuôn mặt trong gương hiện rõ nét mừng rỡ cũng như mong chờ,JungKook xoay người bước vội về phía cửa nhà vệ sinh.Khi vừa mở cửa nhào ra ngoài thì cậu bị va mạnh vào lòng ngực rắn chắc khiến cậu lùi lại một chút,cái đầu nặng trịch của cậu càng choáng đến dữ dội. "Ai..." Đưa tay ôm mũi bị đau vì mặt bị đập mạnh,JungKook rên nhẹ. "Em đó.Làm gì mà gấp gáp vậy." Taehyung vội bước tới,khom người kéo hai tay JungKook xuống,đau lòng vuốt chóp mũi của cậu. "Đau~~" Nghe giọng nói trầm ấm mang theo đau lòng với dỗ dành vô cùng quen thuộc khiến JungKook quên cả đau vội ngẩng đầu nhìn thân ảnh cao lớn đứng trước cậu,lồng ngực cậu nhói đau vì nhớ người đàn ông cưng chiều cậu này vô cùng.Mất hết kiên cường của mình trước giờ vì nỗi nhớ cuồn cuộn trong lòng khi thấy anh,cậu chu cái miệng phấn nộn nhỏ nhắn,hai mắt cũng rưng rưng nước,ủy khuất nhìn khuôn mặt anh tuấn đã một tuần không được thấy hiện đang kề sát mặt cậu. "Đau lắm sao?Thiệt là làm đau bảo bối của anh mất rồi." Nhìn thấy vẻ mặt đáng thương như vậy làm đau lòng chết anh rồi.Nhìn cái mũi nhỏ cao cao đáng yêu xem,sao lại đỏ đến vậy chứ.Taehyung đau lòng hôn nhẹ từng cái lên chóp mũi JungKook. "Tae~~đau đầu,khó chịu.Cổ họng cũng đau." JungKook vươn tay ôm cổ Taehyung,vùi mặt vào bả vai rắn chắc của anh dụi qua dụi lại rồi ỉu xìu nói.Nhớ lắm,nhớ hơn cả khoảng thời gian cậu về nhà nghỉ hè mà xa anh gần cả tháng.Có lẽ trong khoảng thời gian này cậu càng lúc càng yêu anh,nên lúc này cậu nguyện ý lộ vẻ yếu đuối nhất của mình với anh,muốn làm nũng với anh,muốn được anh yêu thương,dỗ dành. "Để anh xem có bị sốt không." Thấy dáng vẻ nũng nịu đáng yêu của người yêu làm tâm Taehyung mềm ra như nước,càng nhẹ giọng dỗ dành người trong lòng.Lại nghe giọng nói vốn mềm mại nay nặng trịch giọng mũi vì bị nghẹt,hơi khàn đi do đau họng của cậu làm lòng anh như có ai đó hung hăng nhéo cho một cái thật mạnh,thật đau.Đưa tay muốn rờ trán xem có sốt không thì bị cậu né đi. "Không cho sờ." JungKook đột nhiên nổi tính tình nho nhỏ,giận dỗi quay mặt đi không cho anh rờ trán. "Sao vậy?" Taehyung lại đưa tay muốn rờ trán cậu,cậu lại né tránh.Anh khó hiểu hỏi. "Giận anh.Không cho sờ." Jeon đại thần bĩu môi.Vùi mặt vào vai Kim tổng. "Sao lại giận anh?" Kim tổng lại khó hiểu hỏi một câu.Không phải thấy anh về bảo bối nên vui mừng ôm hôn thắm thiết sao.Sao lại giận,anh cũng không có làm gì nha. "Anh bỏ em ở nhà lâu như vậy." Tuy có chút mất mặt nhưng cậu muốn hờn dỗi vô cớ để tỏa hết khó chịu trong lòng vì nỗi nhớ anh mấy ngày nay. Taehyung thấy JungKook lẫy như vậy thì cười đến vui vẻ,trở tay ôm chặt cậu,đứng thẳng người lên,bế cậu đi về phía giường lớn.Khi anh muốn thả cậu ngồi xuống giường thì không được vì ai đó ôm chặt lấy anh không chịu buông làm anh cười càng sâu,trong cặp mắt sâu thẳm tràn đầy ôn nhu như muốn nhấn chìm người khác. Sao đáng yêu vậy chứ,không uổng công anh làm việc bán sống bán chết để tranh thủ về với em ấy.Bảo bối nhà anh làm nũng cũng có nhưng rất hiếm khi giở tính tình trẻ con như vậy,mỗi lần như vậy làm anh yêu chết đi được,muốn thương bao nhiêu cũng không đủ. Anh rất thích JungKook như vậy.Vô tư làm nũng,vô cớ gây sự,hoạt bát tươi vui,lộ bản tính thật với anh.Anh không muốn em ấy như lúc mới quen quá thận trọng,quá lo lắng trong mối quan hệ của hai người.Khoảng thời gian trước lúc em ấy bị chấn thương,đôi khi ngoài mặt em ấy che giấu rất kĩ nhưng anh vẫn nhận thấy em ấy sợ hãi,dè dặt nhận lấy tình cảm,yêu thương cưng chiều của anh dành cho em ấy.Tuy lần em ấy bị té,thời gian nửa tháng nằm viện đó anh không muốn chút nào nhưng cũng chính nhờ khoảng thời gian đó JungKook cũng dần buông hết băn khoăn,lo lắng của cậu mà đón nhận tất cả yêu thương của anh. Taehyung mỉm cười hôn lên gáy cổ trắng nõn đang lộ ra của JungKook.Em ấy vốn đã đáng yêu lắm rồi,như hiện tại càng làm anh không muốn rời xa dù chỉ một chút,chỉ muốn lúc nào cũng đem theo bên người. JungKook được hôn một cái càng ôm chặt lấy Taehyung.Không chỉ hai tay đang ôm cổ,ngay cả hai chân thon dài của cậu cũng đu lên,quấn lấy vòng eo mạnh mẽ của anh "Ngồi xuống cho anh sờ trán được không?" Taehyung dùng giọng dỗ trẻ con mà dụ dỗ JungKook. "Không." JungKook phồng miệng.Không buông.Ai biểu anh làm cậu nhớ đến vậy,cậu còn chưa ôm đã đâu.Hơn nữa anh vừa đi công tác mệt mỏi về cậu lại giở tính tình trẻ con làm nũng nên có chút xấu hổ không muốn cho anh thấy. "Bảo bối ngoan.Ông xã rất lo,nên bảo bối cho ông xã sờ trán,cho nhìn em được không.Cũng đừng giận ông xã được không.Ông xã rất nhớ em." Taehyung càng hạ giọng,ôn nhu như nước nói bên tai JungKook.Một tay cũng vỗ nhẹ lưng cậu. JungKook nghe anh giở chiêu dùng giọng nói ôn nhu muốn chìm chết người ta như vậy thì càng xấu hổ.Cảm giác giống như cậu đang vô cớ gây sự làm anh phải theo dỗ dành vậy....Ừ thì đúng là cậu đang cố tình gây chuyện thật. Cái đầu nhỏ không cam lòng ngọ nguậy trên bờ vai rắn chắc vài cái mới không tình nguyện ngẩng đầu lên để lộ ra khuôn mặt tinh tế từng đường nét với hai gò má ửng đỏ,cặp mắt đẹp oai oán trừng chết ánh mắt đầy ý cười đang nhìn cậu.Nương theo lực thả của anh cậu buông tay,buông chân ngồi xuống giường. "Không ngủ được sao?" Nhìn quầng thâm nhẹ dưới mắt,khuôn mặt mệt mỏi của cậu anh cũng đoán được.Mặc dù mấy năm nay bệnh trầm cảm của JungKook đã hết nhưng vẫn còn di chứng thi thoảng mất ngủ vì khi ngủ không có cảm giác an toàn.Từ lúc có anh bên cạnh tình hình giấc ngủ của cậu mới được cải thiện rõ rệt cũng hình thành thói quen có anh bên cạnh cậu mới ngủ ngon giấc được.Làm sao đây,việc anh đi đây đi đó công tác là không thể thiếu,em ấy lại còn đi học không thể theo anh được.Sau này nếu có thể tránh anh nên hạn chế đi công tác mới được. "Không ngủ được." JungKook thành thật nói. "Bị sốt rồi.Há miệng cho anh nhìn xem cổ họng có bị sưng không." Taehyung sờ trán JungKook,sau đó áp tay sờ làn da nơi cổ cậu.Nếu như với người bình thường nhiệt độ có ấm một chút cũng không sao nhưng da thịt JungKook luôn mát lạnh nay lại ấm như vậy có nghĩa nhiệt độ cơ thể hơi cao.Bị sốt nhẹ từ tối hôm qua vẫn không hạ. JungKook ngoan ngoãn há miệng theo lời Taehyung. "Há to một chút nữa,lưỡi cũng đưa ra." Taehyung dùng tay nâng đầu cậu lên một chút để có thể nhìn rõ vòm họng của cậu,thấy mị thịt nơi cuống họng sưng đỏ anh nhíu mày nói tiếp."Sưng đỏ rồi.Em có thấy lạnh không?Có nhức đầu,nghẹt mũi không?" JungKook gật đầu. "Chút nữa anh chở em đến giáo sư Shin khám xem sao.Không thể uống thuốc tây,vậy nên uống thuốc đông y.Lúc nãy dậy em uống nước chưa?" JungKook ngoan ngoãn lắc đầu,Taehyung đứng dậy đi tới máy nước lọc đặt trong phòng rót cho cậu ly nước. "Cổ họng em đau." JungKook uống hết ly nước Taehyung đút liền chu miệng nói.Cổ họng đau rát đến uống nước cũng thấy khó chịu. Trong lòng cậu thở dài không thôi.Thiệt là,càng ngày càng sa đọa,lún sâu vào tình yêu của người trước mặt mất rồi.Mấy năm nay bị bệnh vặt cũng không thấy sao,luôn chịu đựng tự chăm lo cho mình.Lúc té ngã chấn thương xương cốt,cả tháng trời đau nhức âm ỉ không ngừng cậu cũng không thấy bản thân khó chịu,yếu đuối đến vậy.Hiện tại chỉ cảm vặt thôi mà ngay cả khí phái nam nhi cậu cũng quẳng đâu mất.