Let Me Love You - Vkook

Chương 60 : Chap 59

Chetme, up muộn tiếp rồi :))) *THÔNG BÁO TRƯỚC KHI VÀO CHAP* Fic mới tớ đã up bản văn án đầu tiên rồi nha ^^ Mấy bae vào đọc ủng hộ tớ nha. Truyện hay lắm đó ~ Trong đó cũng có tem nữa nè :> Vô giựt lẹ nè :> Cmt + vote + giựt tem tiếp nào! Đọc chap vui vẻ nha ~ Chỗ nào sai cmt luôn vào đó cho tớ nha ~ Tớ xem bóng đá đây :)) hóng Phếch cơ lớp ghê >< -------------------------------------------------------------------------------- "Bà ngoại." JungKook vừa ngủ một giấc ngủ dậy,cậu ngủ không sâu nên rất nhanh đã tỉnh táo,chưa kịp thắc mắc mình đang nằm ở đâu thì cậu thấy Bà ngoại Hwan đang ngồi trên ghế dựa cạnh giường đọc sách. "Con dậy rồi hả.Taehyungie nói con bị mệt,con thấy đỡ hơn xíu nào chưa?" Bà ngoại Hwan nghe cậu gọi thì vội buông cuốn sách trong tay xuống,bà chuyển sang ngồi trên giường. "Con không sao ạ."JungKook muốn ngồi dậy thì bà đè vai lại. "Cứ nằm một chút nữa đi.Nằm vậy nói chuyện với bà cũng được.Đây là phòng Jiminie đó,con thấy có dễ thương không?" Bà ngoại Hwan cười hiền từ,hóm hỉnh chỉ chỉ căn phòng JungKook đang nằm. JungKook nằm trên giường đưa mắt nhìn không gian căn phòng.Là phòng của cậu học sinh bình thường,có bàn học,sách vở,kệ sách,dàn máy tính...Chỉ có khác biệt trên tường dán hoặc vẽ rất nhiều tranh ảnh có hình...anh chàng bọt biển SpongerBod với những hành động,biểu cảm rất dễ thương.Còn có nhiều vật dụng có xuất hiện hình dáng của anh chàng này nữa,giống như bộ chăn gra,gối trên giường cậu đang nằm,cuối giường còn có hai anh bọt biển nhồi bông thật lớn...v...v....Chỉ có một câu,căn phòng anh chàng bọt biển. "Rất dễ thương ạ.Con không ngờ Jiminie lại thích nhân vật này đến vậy,cậu nhóc đáng yêu thật." JungKook cười với Bà ngoại Hwan.Hèn gì lúc nãy cậu thấy hộp bút của Jimin có hình của nhân vật phim hoạt hình này.Sở thích đáng yêu thật. "Phải.Jiminie rất đáng yêu,các anh biết sở thích của nó nên rất dễ dụ nó vui.Mỗi lần thằng bé buồn là tụi nó xách thằng bé ra ngoài mua cho nó một đống nhân vật này là nó lại cười khúc khích cả ngày." Bà ngoại Hwan chậm rãi nói. "Kookie.Con cũng rất đáng yêu,rất tốt.Taehyungie yêu được con là may mắn của nó." Bà ngoại Hwan nắm lấy bàn tay trái JungKook đang để ngoài chăn. "Bà ngoại...bà đừng khen con như vậy." JungKook có chút ngượng ngùng khi nghe Bà ngoại Hwan khen,nhất là câu cuối. "Bà nói thật.Lúc nãy bà cảm ơn con rất nhiều.Bà thật có lỗi khi ép con chịu thiệt như vậy." Bà ngoại Hwan yêu thương nhìn JungKook. "Bà ngoại,con nói thật khi đó con chỉ có chút khó chịu một chút thôi.Sau khi ngủ một giấc con cũng không nhớ đến nữa." JungKook mỉm cười,nhẹ giọng nói với bà. "Với lại đó là việc con phải làm bà đừng cảm ơn,con sẽ thấy rất ngại ngùng." Cậu tiếp tục nói với bà,trên mặt cậu mang theo nét cười đáng yêu. "Phải ha.Bà không nên cảm ơn con,chúng ta là người nhà,con là cháu dâu của bà mà." Bà ngoại Hwan nháy mắt với cậu. "Bà đừng ghẹo con." JungKook cười xấu hổ. "Được.Được.Bà không ghẹo con nhưng con vẫn là cháu dâu của bà.Bà thật tâm rất thích con." Bà ngoại Hwan xuất phát từ nội tâm mà nói. "Kookie.Có thể kể cho bà nghe chuyện của con không,kể về gia đình con?" Bàn tay bà đang nắm bàn tay JungKook hơi di chuyển sờ lên vết sẹo trên cổ tay cậu. Lúc nãy bà nhìn thấy từ đôi mắt đứa bé này ánh lên cái nhìn thấu hiểu tất cả mọi việc,thoáng chút ưu buồn xen lẫn sự minh bạch với cuộc sống.Chỉ những ai đã trải qua biến cố trong đời mới có được ánh nhìn đó.Nhưng JungKook còn rất trẻ,đã có việc gì mới khiến đứa bé mới ở độ tuổi này đã có thể thấu hiểu nhân sinh cuộc sống. "Con..." JungKook ngập ngừng. "Không sao,con không muốn kể cũng không sao,vậy thì nói về gia đình con đi." Bà ngoại Hwan từ ái nói. "Con kể cho bà nghe nhưng bà nghe xong đừng ghét con được không?" "Được." JungKook chậm ra kể lại chuyện cũ của cậu.Như một đứa cháu mỗi tối sẽ kể cho bà mình nghe hôm nay trên trường đã học những gì,gặp những gì.Khi thì cậu ấm ức,khi thì làm nũng,khi thì đáng thương làm cho Bà ngoại Hwan đang nghe câu chuyện có nội dung buồn đôi khi bật cười vì biểu cảm đáng yêu của cậu. "Ha...ha...con thật là.Có ai kể chuyện buồn của bản thân mà như con không." Bà ngoại Hwan vừa cười,vừa gõ lên trán cậu một cái. "Bà ngoại.Đau ah." JungKook chu miệng,đưa tay xoa xoa trán.Ông bà của cậu đã mất khi cậu còn rất nhỏ nên cậu không có kí ức về họ.Chính Bà ngoại Hwan làm cậu thấy ấm áp,thân cận nên cậu mới không tự chủ được mà bộc lộ bản tính trẻ con với bà. "Gõ con đau hay không bà không biết à." Bà ngoại Hwan mắng thì mắng nhưng vẫn đưa tay xoa trán cho JungKook. "Con biết không.Tuy là nói những chuyện không vui cứ để trôi qua nhưng đôi khi những gì chúng ta trải qua trong đời,cho dù là đau khổ hay vui sướng chúng ta vẫn nên cảm ơn ông trời đã để chúng ta trải nghiệm.Vì đó là những bài học cho chúng ta,giúp chúng ta trưởng thành hơn từng ngày,nhận ra được nhiều sự việc,có được ánh nhìn sáng suốt hơn." Bà ngoại Hwan hiền từ nói,bà đưa tay vuốt má JungKook.Mỗi người luôn có một câu chuyện quá khứ.Cái bà cần là nhìn vào hiện tại,chứ không phải quá khứ mà đánh giá một con người.Hơn nữa đứa bé này thật sự rất tốt. "Vâng.Con đã nhớ." JungKook ngoan ngoãn trả lời. "Bà rất thích cặp mắt của con nha.Giống ba hay giống mẹ con vậy?" Bà đưa tay xoa khoé mắt của JungKook. "Mọi người đều nói là con giống mẹ ạ." JungKook vui vẻ trả lời. "Kookie.Khi nào ba mẹ con lên thăm con,có thể mời họ đến dùng một bữa cơm với bà không?Bà rất muốn gặp mặt hai người đã nuôi dạy con thành đứa trẻ tốt như vậy." Bà ngoại Hwan nhìn sâu vào mắt JungKook mang theo sự chân thành. JungKook kinh ngạc nhìn Bà ngoại Hwan.Điều này vượt quá suy nghĩ của cậu rồi. "Không thể được sao?Bà rất mong được gặp họ nha." Bà ngoại Hwan chân thành nói. "Không phải...chỉ là..." JungKook không biết nói làm sao,bởi vì cậu chưa hề nghĩ đến. "Dù sao cũng là cháu bà bắt đi con trai ngoan của họ.Bà cũng nên gặp họ nói một tiếng đúng không.Bà lớn tuổi rồi không đi đâu xa được,chỉ đành làm phiền ba mẹ con khi nào lên thăm con thì ăn bữa cơm với bà,để bà được nói chuyện với họ.Hay con nghĩ bà đang áy náy chuyện lúc nãy nên mới nói với con như vậy." Bà ngoại Hwan xoa đầu JungKook. Cho dù không có chuyện xảy ra lúc nãy,bà vẫn sẽ nói với JungKook như lúc này.Bởi vì bà thật sự thích đứa nhỏ này.Tuy là con trai nhưng không thể ủy khuất thằng bé,huống chi là cháu ngoại bà bắt cóc con trai ngoan của người ta.Gặp mặt,dùng bữa cơm nói chuyện gia đình hai bên.Hơn nữa lúc nãy trong thời gian thằng bé ngủ,cháu ngoại có nói sau này khi đứa nhỏ tốt nghiệp sẽ tổ chức lễ cưới chỉ mong bà giữ bí mật cho nó,để làm vợ nó bất ngờ.Không thể cứ vậy mà bắt đứa con ngoan của người ta đi được. "Không ạ.Con không nghĩ như vậy.Con chỉ không nghĩ đến bà muốn gặp ba mẹ con." JungKook vén chăn,ngồi dậy rồi nói với bà. Cậu biết bà không phải áy náy mới nói vậy.Bởi vì nói chuyện với bà nãy giờ cậu không hề thấy sự áy náy trong mắt bà mà chỉ có tình thương của bà dành cho cháu,sự yêu thương từ nội tâm. "Đứa nhỏ khờ.Sao lại không nghĩ đến.Con không biết giá trị của bản thân mình sao.Sau này con phải vơ vét Taehyungie nhiều vào,còn không về đây thấy gì thích thì cứ bòn hết của ông ngoại con,bà nhất định về phe con." Bà ngoại Hwan vươn tay ôm JungKook vào lòng.Vỗ nhẹ lưng cậu. "Con cảm ơn bà." JungKook nghẹn giọng nói,vươn tay ôm lại bà. "Chúng ta là người nhà.Được,đừng khóc nếu không Taehyungie sẽ tưởng bà bắt nạt con mất." Nâng JungKook lên,bà xoa xoa khoé mắt có chút ửng đỏ của cậu. "Chúng ta quyết định vậy đi.Nhưng bao giờ ba mẹ con lên thăm con,con hãy nói họ qua ăn cơm với bà.Bà rất muốn gặp hai người họ,cũng không thể tạo phiền phức cho họ được.Cũng đừng để bà chờ lâu quá nghe chưa." Bà đưa tay cưng chiều ngắt mũi JungKook. "Dạ.Con đã biết." Cậu nhăn nhăn cái mũi nhỏ chọc Bà ngoại Hwan bật cười trước vẻ lém lỉnh của cậu. "Đây.Để bà lấy quà cho con." Bà ngoại Hwan đứng lên đi về phía bàn học của Jimin cầm lên hộp gấm màu đỏ. "Bà không cần..." JungKook muốn từ chối. "Nếu con từ chối là không muốn nhận tấm lòng của bà,còn xa cách với bà rồi." Bà nghiêm nghị nói với cậu rồi ngồi trở lại giường.Đoán được cậu muốn nói gì bà lại nói tiếp."Cũng đừng nói cảm ơn.Chúng ta là người nhà không nên khách sáo." "Dạ." "Con mở ra đi." Bà đưa hộp cho cậu. JungKook mở nắp hộp gấm rồi lấy vật bên trong ra.Là một mảnh ngọc màu xanh nhạt với những đường vân đậm màu hơn,miếng ngọc bằng một nửa lòng bàn tay và chỉ có nửa hình tròn.Hai mặt miếng ngọc được khắc những hoa văn tinh xảo,phức tạp.JungKook không biết ý nghĩa những hoa văn đó,nhưng khi miếng ngọc chạm vào đầu ngón tay,cậu có thể cảm nhận được sự mát lạnh từ nó khiến cậu cảm thấy rất dễ chịu,thư thái.Cậu đã từng thấy Taehyung có một miếng như vậy,được anh cất giữ,bảo quản kĩ.Cậu thấy anh rất trân trọng miếng ngọc đó nên có hỏi,anh cũng chỉ thần bí nói sau này cậu cũng có đến lúc đó sẽ biết.Chỉ nghĩ anh nói cho vui để né tránh nên cậu không để trong lòng.Bây giờ cầm miếng ngọc Bà ngoại Hwan đưa cậu mới nhớ ra.