Let Me Love You - Vkook

Chương 20 : Chap 19

mimiumieu  lamtu2007 Mấy đứa đọc fic vui vẻ nha :3 ------------------------------------------------------------------ "Kookie. Em tỉnh lại. Tỉnh lại đi em." Taehyung sờ người JungKook,rất nóng. Cậu đã sốt đến bất tỉnh. Không biết cậu mơ thấy gì mà hàng lông mày nhíu lại rất sâu, khoé mắt cậu chảy xuống những giọt nước mắt, cậu cắn chặt môi như chịu đựng thống khổ. "JungKook mở mắt ra nhìn anh được không.Đừng làm anh sợ." Taehyung ôm cậu dậy, để cậu dựa lên người mình. Bàn tay to lớn nhẹ tách bờ môi trắng bệnh của cậu, rồi khẽ khàng vuốt ve gò má cậu. Rất nóng. Phải làm em ấy tỉnh lại đã. "Bảo bối. Tỉnh lại nào, như vậy em sẽ không mơ thấy ác mộng nữa. Ngoan, tỉnh lại nào." Anh cúi xuống nhẹ nhàng, yêu thương hôn lên môi cậu, ôn nhu gọi cậu từ trong ác mộng. Taehyung. Là anh đang gọi em sao. Không phải anh đã lấy một cô gái làm vợ sao. Không phải anh biết tình cảm của em rồi rời đi sao. Ngay cả làm bạn cũng không muốn. Sao anh còn gọi em ôn nhu như vậy. A còn nữa, mọi người đang chê cười cậu. Họ chỉ trỏ, khinh miệt cậu. Ba mẹ đâu rồi, chị hai đâu rồi. Sao người thân không quan tâm cậu. Hôm nay cậu lại bị đánh, bị xé quần áo, cậu muốn tìm sự bình an, che chở nơi họ. Nhưng họ không nhìn cậu, bỏ mặc cậu rồi. Taehyung, anh cũng không nhìn em, bỏ mặc em. Sắc mặt JungKook càng tệ hơn, cậu lại muốn cắn môi như để giảm bớt những thống khổ trong tâm, trong đầu mình. "Kookie ngoan. Bảo bối ngoan. Không nên cắn môi, như vậy không tốt." Anh nhanh tay giữ cằm cậu lại. Cậu giãy dụa đầu như muốn thoát khỏi bàn tay của Taehyung. Anh ngậm lấy môi dưới của JungKook, hôn nhẹ, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng vuốt ve làn môi cậu cho đến khi cậu không chống cự nữa. "Vợ à, anh giận rồi đó. Em mà không mở mắt ra thì mặc kệ em có đang bệnh hay không anh sẽ trừng phạt em." Taehyung uy hiếp vợ nhỏ của mình. Rất ấm. Toàn thân như đang ấm lên. Một khí tức quen thuộc, ấm áp như đang bao phủ cậu. Mở mắt ra sẽ thấy được anh sao. Giống như nghe được lời nói của Taehyung. JungKook chậm rãi mở mắt ra, hơi thở hỗn loạn. Cậu mơ màng nhìn thấy gương mặt Taehyung kề sát mình. "Taehyung...là anh..." Cậu muốn giơ tay chạm vào khuôn mặt đó. Nhưng cậu không có sức. "Phải là anh. Ngoan, hiện tại anh đưa em đi bệnh viện." Thấy cậu chịu tỉnh anh vội vàng nói. "Anh...sẽ ghét..bỏ em." JungKook nói những gì mơ thấy. "Không. Em đáng yêu như vậy, ngoan như vậy anh yêu còn không đủ làm sao ghét em được. Đừng nói nữa, nhắm mắt lại giữ sức." Taehyung nhẹ nhàng trấn an cậu, không biết cậu đã mơ thấy gì. "Biết được con người thật của em, anh sẽ ghét em, sẽ giống bọn họ, bỏ rơi, khinh miệt em...sẽ giống họ không quan tâm em..." Không nghe thấy câu nói của Taehyung, cậu mệt mỏi nhắm mắt lẩm bẩm từng chữ. Em ấy mê sảng rồi. Taehyung đặt JungKook nằm lại, anh bước tới tủ quần áo nhỏ trong phòng, chọn bộ đồ có chất liệu thoải mái, thoáng mát. Anh thay bộ đồ đã ẩm ướt vì mồ hôi của JungKook, rồi cởi áo khoác vest của mình ra khoác lên cho cậu, áo anh mặc có hơi ấm sẽ tốt cho cậu hơn. Anh bế cậu lên. "Lạnh." JungKook ôm chặt vai Taehyung, thân thể cậu khẽ run lên. "Em cố chịu một chút, bây giờ đắp chăn sẽ không tốt cho em. Rất nhanh sẽ hết lạnh." Anh cố định cậu bằng một tay,tay kia nhẹ vỗ lưng trấn an cho JungKook. Taehyung bước nhanh ra khỏi phòng. "Meo...meo..." Mèo con cọ chân anh. "Bối Bối,mày đi theo tao. Nhưng phải ngoan." Taehyung nhìn chú mèo nhỏ thông minh mỉm cười với nói. Hai người một mèo nhanh chóng khởi hành. --------------------------------- "Ai nha. TaeTae lâu rồi mới gọi cho Hyeonie nha.Nhớ muốn chết." Một giọng nữ ngọt ngào, gợi cảm vang lên từ đầu bên kia điện thoại. "Hyeon, giờ cậu có rảnh không. Chuẩn bị giúp tôi phòng đặc biệt. Tôi đang trên đường đến bệnh viện." Taehyung đã quen với thái độ này của cô bạn mình. Anh vừa lái xe vừa nói với bạn mình. "Được. Taehyungie, là ai trong nhà bị gì sao, hay cậu bị gì?" Han Hyeon nghe Taehyung nói vậy lập túc nghiêm túc nối đường dây nội bộ trong bệnh viện yêu cầu chuẩn bị phòng bệnh, rồi lo lắng hỏi Taehyung. "Là một người quan trọng với tôi. Anh Ji có ca bệnh nào không, cậu nhờ anh ấy khám giúp tôi được không." "Taehyungie. Cậu không tin tưởng khả năng của tôi?"Nghe Taehyung không nhờ mình. Han Hyeon xù lông nhưng cô vẫn đứng lên đi đến khu khám bệnh của Ji MinGyu. "Hyeonie. Cậu là bác sĩ bên khoa ngoại. Còn ông xã cậu là thần bên khoa nội. Em ấy bị sốt cao nên cần ông xã cậu giúp, không cần cậu mổ xẻ đâu." Taehyung rất nhanh hốt đúng bệnh của cô bạn. "Hừ nghe cậu khen ông xã nham hiểm của tôi nên tha cho cậu. Taehyung, miêu tả tình trạng của người bệnh cho tôi nghe." Hyeon bước nhanh như bay trên đôi giày cao 10cm của mình vừa nói chuyện với Taehyung. Taehyung miêu tả tình trạng của JungKook cho bạn mình nghe. "Sốt cao vậy sao? Bao lâu nữa cậu đến." Cô hơi nhíu mày. Giơ tay gõ cửa phòng khám bệnh của chồng mình. "Khoảng 15 phút nữa. Hyeonie mọi chuyện đều nhờ cậu." "Tôi với cậu cần khách sao vậy sao. Nhưng cậu còn nợ tôi một lời giải thích nha. Tối qua Bogumie nửa đêm dựng đầu tôi dậy vì chuyện của cậu." "Được, chút nữa gặp nói sau. Giờ tôi cúp máy." "Ừ lái xe cẩn thận đó." Hyeon tắt điện thoại rồi nói với người đàn ông đang ôn nhu nhìn cô nãy giờ. "MinGyunie , Taehyung cần anh giúp. Có một người bị sốt cao đã lâm vào tình trạng mê sảng. Em đã chuẩn bị phòng rồi. Anh qua xem còn cần gì không." Cô nói nhanh rồi lôi tay chồng mình đi. Han Hyeon cũng là bạn từ thuở nhỏ của Taehyung với Park Bogum. Tuy cô là con gái nhưng tính cách lại mạnh mẽ. Tổ hợp ba người là Taehyung ma mị, mê hoặc. Bogum yêu nghiệt,lãnh khốc. Thì Hyeon là quyến rũ, gợi cảm. Sau này cô chọn ngành y rồi trở bác sĩ ngoại khoa giỏi dưới sự dạy dỗ của ba JunHa là Kim JeongJae. "Taehyung. Bên này." Hyeon thấy Taehyung bước vào cửa lớn, trên tay đang bế một thanh niên thì vẫy tay gọi anh. Taehyung bước nhanh về phía Hyeon. Bên cạnh cô là một người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi. "Anh Mingyu, Hyeon." Taehyung gật đầu chào hai người. "Sốt rất cao. Taehyung em đặt cậu ấy xuống xe đẩy đi. Anh chuyển vào phòng cấp cứu giúp cậu ấy hạ sốt đã." Ji MinGyu tiến lên kiểm tra thân nhiệt của JungKook rồi nói. "Vâng." Taehyung nhẹ nhàng để JungKook ngồi lên xe đẩy rồi gỡ tay cậu ra. Trong vô thức JungKook không muốn thoát khỏi nguồn nhiệt ấm áp này nên siết chặt hơn. "Kookie ngoan. Nghe lời anh. Buông tay ra em mới nhanh khỏe được. Chỉ một chút thôi được không." Taehyung ôn nhu vỗ nhẹ lưng, nói với JungKook. JungKook ngoan ngoãn thả lỏng, Taehyung giúp cậu nằm xuống xe đẩy. MinGyu cùng y tá nhanh chóng đẩy cậu vào phòng cấp cứu. "Taehyungie. Cậu ghê thật, là một mỹ nhân nha! Y như lời Bogum nói." Hyeon nhìn thấy thái độ của Taehyung với cậu thanh niên xinh đẹp, thì liền biết người quan trọng này là ai. "Ừ không những là mỹ nhân còn là người rất tốt nữa." Taehyung nhìn chằm chằm cánh cửa phòng cấp cứu, tay anh hơi run nhẹ vì lo lắng. "Đừng lo lắng, không sao đâu. Cậu không tin tài năng của chồng tôi sao?" Nhìn bạn mình lo lắng, Hyeon vỗ vai an ủi anh. "Tôi biết, nhưng nhìn em ấy như vậy, tôi không chịu nổi." "Không phải Bogum nói hôm qua rất tốt sao. Mới sau một ngày đã sốt đến vậy rồi." Hyeon nhíu mày hỏi anh. "Tôi cũng không biết nữa. Tôi đang chờ em ấy tỉnh lại." Anh cười khổ lắc đầu. "Taehyung, em có biết trước đây bệnh nhân từng xảy ra chuyện gì không, tâm lý cậu ấy không được ổn định." MinGyu bước ra, hỏi Taehyung. "Taehyungie, anh cần biết chính xác nguyên do để dùng thuốc thích hợp." Thấy Taehyung do dự.Bác sĩ Ji nghiêm túc nói với anh. Taehyung kể ngắn gọn nhưng đầy đủ chuyện trước đây của JungKook. "Anh hiểu rồi." MinGyu quay lưng đi vào phòng cấp cứu. -------------------------- "Hức...hức..." Taehyung kinh ngạc quay sang nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang nước mắt ngắn,nước mắt dài của Hyeon. "Nhìn gì? Chưa thấy mỹ nhân khóc bao giờ hả? Cậu bé thật là đáng thương." Cô trừng mắt nhìn Taehyung rồi khóc tiếp. "Em ấy sắp 22 tuổi rồi. Không còn là cậu bé đâu." Taehyung dở khóc dở cười nói với bạn mình. "Thì sao chứ, cũng nhỏ hơn tớ tới 3 tuổi. Không gọi cậu bé chứ gọi là gì. Tôi quyết định làm chị của tiểu mỹ nhân." Hyeon nắm tay lại nói với Taehyung. Anh đỡ trán. Sao bạn của anh, người thân của anh người nào so với người nấy càng không được bình thường vậy. Vợ à, chỉ có em là đáng yêu nhất nên em phải nhanh chóng tỉnh lại với anh. Taehyung nhìn lại nhìn chăm chú cánh cửa. "Này. Cậu nói tôi làm chị em ấy được không. Tôi xinh đẹp như vậy chắc...à mà cậu bé tên gì vậy?" Hyeon thấy Taehyung lại trầm mặc thì kiếm chuyện để phân tán sự lo lắng của anh. "Jeon JungKook. Tên em ấy." "Ồ vậy cậu thấy với nhan sắc của tôi, JungKookie có nhận tôi là chị không?" " Hyeon, em ấy đã có một người chị rồi nên cậu không có cửa đâu." Taehyung vô tình hắt nước lạnh vào mặt bạn mình. "Hứ không được thì tôi làm chị chồng." "Tôi với cậu bằng tuổi nhau đó." "Tôi lớn hơn cậu vài tháng nên tôi là chị." Hyeon chống nạnh. "Cậu tự nhận là mình già rồi à." "Taehyung chết tiệt. Dù nói gì đi nữa tôi muốn JungKookie gọi tôi là chị." Hyeon xù lông. "Hyeon. Cảm ơn cậu." Sao Taehyung không hiểu được ý tốt của bạn mình. Anh cười thật tâm với cô. "Hừ. Tôi là người đã có gia đình. Đừng bày nụ cười mê hoặc đó với tôi." "Không cần cảm ơn đâu. Là bạn bè của nhau mà. Với lại tôi tin vào con mắt nhìn người của cậu với Bogum." Cô cười ôn hoà vỗ vai bạn mình. Hai người tán gẫu với nhau một hồi thì cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. "Không sao rồi. Anh giúp cậu ấy ổn định lại tinh thần rồi. Vẫn còn sốt cao nhưng sau một tiếng nữa sẽ dần hạ sốt. Bây giờ chuyển qua phòng bệnh là được. Bà xã, em giúp Taehyungie làm thủ tục nhập viện với trông chừng cậu bé một chút. Taehyung, anh cần nói chuyện với em." Ji MinGyu nói tình trạng của JungKook rồi phân phó việc cho từng người. "Taehyungie. Thân thể của cậu bé vốn không tốt. Mấy ngày nay lại không nghỉ ngơi điều độ nên dẫn đến cơ thể suy kiệt." Bác sĩ Ji nói với Taehyung. "Em nghe JungKookie nói với em, mấy ngày nay là kì thi cuối kì có thể vì vậy." Taehyung nhíu mày. JungKook có nói cho anh biết cậu đang thi, cậu phải đứng nhất trường để có được phần học bổng. Công ty dạo này lại quá bận nên đã năm ngày anh không tới trường gặp cậu được. Không ngờ em ấy lại ép bản thân mình đến vậy. "Nếu như do thi cử không thì không đến nỗi. Có thể cậu bé nhận thêm việc ở ngoài chăng.Với lại..." Bác sĩ Ji nhìn Taehyung rồi nói tiếp. "Taehyung, anh không biết quan hệ giữa em với cậu ấy ra sao. Anh cũng không phải bác sĩ tâm lý. Nhưng anh biết bây giờ không phải thời điểm cậu bé bị tổn thương về mặt tâm lý. Tinh thần của em ấy không tốt. Em nên tìm hiểu nguyên nhân rồi giải quyết khéo léo. Chứng trầm cảm của cậu bé đang có dấu hiệu tái phát. Nếu như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến tình trạng sức khỏe hiện giờ." Bác sĩ Ji giải thích cho Taehyung. "Em đã biết. Huyng, em cảm ơn anh." "Trách nhiệm của anh thôi. Hiện tại cậu bé đã ổn định. Anh đã tiêm cho cậu bé một liều an thần rồi, ngày mai sẽ tỉnh lại. Em cũng nên nghỉ ngơi đi. Anh phải dắt Hyeonie về. Y tá sẽ kiểm tra thường xuyên, có gì thì cứ gọi cho anh."Bác sĩ Ji vẫy tay với Taehyung rồi quay đi. Taehyung gọi cho thư kí nhờ cậu chuẩn bị ít đồ rồi đem hai bé mèo đi gửi. Công việc có gì gấp thì đem đến bệnh viện cho anh. Kết thúc cuộc gọi anh đi về phía giường bệnh ,ngồi bên cạnh JungKook. Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xanh xao của cậu. Taehyung cúi xuống,áp trán mình lên trán cậu, nỉ non nói : "Bảo bối. Anh đang tức giận. Em mau tỉnh lại để anh còn trừng phạt em. Anh nhất định sẽ không chiều theo em nữa, anh sẽ cưỡng ép em bên cạnh mình. Để hàng ngày chăm sóc cho em, nuôi em đến béo mập mới thôi." Ánh mặt trời chiều tàn le lói chiếu trên bóng dáng của anh và cậu. ——————————— Kim cáo ca thay đồ cho vợ mà mắt cứ sáng rực lên. Em ấy đang bệnh, không ăn đậu hủ được. Sau này phải ăn bù ...