Edit: CẩnBeta: Lan HươngNhư Phong nắm chặt lá thư, đợi đến khi trở về phòng mình thì mới mở ra xem. Sau khi nhìn hết một lượt mới biết cái gì là ám muội, không phải bên trong chỉ có một câu “Rất nhớ ngươi, nhớ nhất là thời gian chúng ta sống ở học viện”. Ta ngất a, không phải chỉ có một câu thôi sao? Chắc là trước kia, ngay cả thư tình nương cũng chưa từng nhận, bằng không như thế nào chỉ có một câu như vậy nàng liền cho rằng nó ám muội a? Như Phong nhìn lại một lượt sau đó mới chấp bút hồi âm, đầu tiên là kể cho hắn nghe mình cũng nhớ hắn, rồi kể lại cho hắn những chuyện xảy ra gần đây, nhưng chuyện bị Mộc Vấn Trần nhìn thấy vết thương thì đương nhiên không nhắc tới làm gì, ngay cả vị trí vết thương ở đâu cũng không kể rõ ràng, mắc công lại dọa người ta. Ngoài ra, chuyện Dục Tước và Dục Tuyên đến đây chơi vào lễ Tết Nguyên Tiêu này cũng kể ra luôn, lúc kết thư còn hỏi thăm sức khỏe của hắn như thế nào rồi, cuối cùng lại vẽ thêm một cái mặt người đang cười thật to. Sau khi Như Phong viết thư xong thì niêm phong lại rồi đưa cho người gác cổng. Buổi tối mới thật sự là náo nhiệt, là dịp mừng năm mới, mấy cái bàn đã dọn đầy thức ăn, bởi vì sợ thức ăn mau nguội lạnh nên ăn lẩu là chính, ba bàn cho hạ nhân, cả nhà Như Phong cùng Túy Nguyệt và Hàn Sơn một bàn, sau khi ăn xong còn có trà mát hạ hỏa do Túy Nguyệt pha chế. Như Phong nghĩ tới nghĩ lui cũng cảm thấy mình an bài như vậy là tốt lắm rồi, tiết kiệm được rất nhiều công sức của mọi người. Còn Úy Trì Hòe Dương tuy ngoài mặt không nói gì nhưng trong tâm kỳ thực cũng rất vui vẻ. Mùng một đầu năm, khắp nơi đều là tiếng pháo nổ vang trời, trên đường phủ kín xác pháo còn sót lại, từ lúc sáng sớm Như Phong đã kích động chạy đến chỗ phụ mẫu cùng gia gia nhận bao đỏ, sau đó mới mỹ mãn chạy đi dùng cơm chay, ở nơi này có một truyền thống, chính là ngày đầu năm mới phải ăn chay, làm cho Như Phong rất khó chịu, không có thịt để ăn nên tâm trạng cũng không tốt a. “Tỷ tỷ à, sao gần đây tâm trạng của tỷ lại tốt như vậy?” Như Phong bỏ vào miệng một miếng rau, cau mày một cái rồi mới từ từ nuốt xuống. Như Tuyết khẽ mở đôi môi đỏ mọng, cười tươi: “Đệ đệ, ngươi làm sao biết tâm trạng của ta tốt chứ?” Như Phong cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Hai ngày nay tỷ ăn cơm nhiều hơn so với ngày thường, bước đi cũng nhanh nhẹn, khẳng định đã có chuyện gì xảy ra làm cho tỷ vui vẻ như vậy rồi. Có phải hay không,Túy Nguyệt?” Như Phong quay sang Túy Nguyệt nãy giờ đang im lặng ngồi ăn mà hỏi. Sáng sớm Hàn Sơn không biết đã đi đâu, Như Phong cũng không quan tâm tới hắn, dù sao qua vài ngày nữa hắn sẽ cùng Túy Nguyệt đi một chuyến quay về thăm sư phụ, sau đó lại đến thành Tương Châu trông coi việc buôn bán. Túy Nguyệt ngẩng đầu, ôn nhu cười: “Sư huynh, ngươi không nên hỏi ta, Như Tuyết tỷ tỷ cũng đâu có tâm sự cùng ta, nàng ấy nha, cái gì cũng để trong lòng.” Như Phong gật đầu: “Đúng là vậy.” Tỷ tỷ này vốn là tiểu thư thế gia xinh đẹp, ôn nhuận như thủy, so với tỷ tỷ Như Tuyết bây giờ, Như Phong càng thích tỷ tỷ kiếp trước, bởi vì vị tỷ tỷ kia ôn nhu, chững chạc, đối với mình vô cùng tốt. Còn tỷ tỷ bây giờ, buồn bực gì cũng để trong lòng, Như Phong hỏi nàng trong tâm có ai, nàng chết cũng không phun ra một chữ. Như Tuyết nhìn hai người bọn họ, che miệng cười: “Các ngươi hai người không hổ là sư huynh muội, ăn‎ ý đến như vậy.” Hiển nhiên, nàng đã đem quan hệ giữa Túy Nguyệt và Như Phong phức tạp hóa lên rồi, Như Phong quăng cho Túy Nguyệt một ánh mắt đầy mị lực, Túy Nguyệt cúi đầu, tay run run, rõ ràng là đang nhịn cười muốn chết. “Được rồi.” Như Phong chuyển sang chuyện khác: “Ta muốn đi ra ngoài chơi, khoảng thời gian qua làm ta chán muốn chết, ta nhất định phải ra ngoài để cho thông thoáng đầu óc, các ngươi có ai muốn đi chung hay không? Ta có thể làm người hộ vệ cho các ngươi đó.” Túy Nguyệt lập tức lắc đầu: “Ta không đi đâu, ta còn có một ít dược liệu chưa nghiên cứu hết, hơn nữa chẳng lẽ hôm nay lại không có người đến khám bệnh.” Như Phong thất vọng gật đầu, sau khi Túy Nguyệt đến nơi này đã trở thành đại phu chuyên trách của Úy Trì phủ rồi, vì vậy nàng đem toàn bộ hy vọng ký thác lên người Như Tuyết. Như Tuyết cũng lập tức lắc đầu: “Ta không thể đi, nương sẽ trách phạt ta mất.” Như Phong nhìn Như Tuyết hoa dung nguyệt mạo, gật đầu đồng ý: “Đúng đó, tỷ tỷ xinh đẹp như vậy nếu xuất hiện trên đường phố thì không ổn chút nào, sẽ tạo ra bi kịch a, ví dụ như có người vì mê mẩn dung mạo của tỷ tỷ không cẩn thận bị xe ngựa đụng phải…” Như Tuyết mặt trắng không còn chút máu, liếc Như Phong một cái: “Đệ đệ, ngươi cũng mười bảy tuổi rồi mà miệng lưỡi ăn nói như thế thì tương lai làm sao mà cưới vợ?” Như Phong bĩu môi: “Lấy vợ cái gì chứ, lúc ta hai mươi tuổi hãy nói, ta bây giờ còn chơi chưa đủ đâu. ” “Vậy Mộ Dung Nghênh Hà cũng không chịu lấy sao? Người ta là đệ nhất mỹ nữ thành Càng Châu đó.” Như Tuyết nghiêm túc nói, nàng cũng biết Mộ Dung Nghênh Hà có ý với đệ đệ của mình, vì rất nhiều lần cô ta chủ động gửi thiếp mời Như Tuyết đến đàm đạo thi thơ, nhưng lúc đến thì cô ta toàn hỏi chuyện tình của Như Phong, về sau Như Tuyết tìm một vài lý do cự tuyệt đến những buổi gặp gỡ như thế, cả ngày cũng không ra khỏi cửa. Như Phong cười giễu cợt một tiếng: “Hừ, tỷ tỷ cùng nàng ta là đều là đệ nhất mỹ nữ, ta nha, hiện tại xem phú qu‎ý như rác rưởi, mỹ nữ như phù vân, rất thanh cao a.” Túy Nguyệt bất ngờ xỏ vào một câu: “Ý của sư huynh là huynh thích nam nhân sao? Mấy ngày trước ta nhìn thấy rất nhiều nam tử xinh đẹp đứng ở đại môn Úy Trì phủ lưu lưu luyến luyến, phỏng chừng cũng không phải là hạng nam nhân đứng đắn gì. Sư huynh, hôm nay lúc ra đường huynh nhớ cẩn thận một chút nha.” Nói xong thì nhoẻn miệng cười giảo hoạt. Như Phong khẽ cắn môi oán giận, cũng tự trách bản thân đã ngốc nghếch bị nàng ta phát hiện ra thân phận thật, nhớ lại lúc đầu tiểu sư muội này đối với mình ngưỡng mộ biết bao nhiêu, đến lúc nàng biết mình là thân nữ nhi, lâu lâu lại xuất ra vài câu trêu mình, ôi, quả nhiên là nhất thất túc thành thiên cổ hận a (một lần sảy chân, ngàn đời ôm hận), ngày đó tại sao mình lại không chịu được đau đớn của nguyệt kỳ a? “Được rồi, gia gia có nói gì thêm không?” Như Phong vội hỏi Như Tuyết. Như Tuyết lắc đầu: “Gia gia cũng không nói cái gì, gần đến cuối năm, ông có rất nhiều sự tình cần giải quyết làm sao rãnh rỗi nghe mấy chuyện linh tinh này nọ? Nhưng có rất nhiều người đoán ngươi nam, nữ đều thích, hơn nữa Phúc thúc gác cổng cũng nhận được vài phong thư, lúc ấy ngươi đang bế quan, ta và cha mẹ tự làm chủ mà xem qua một chút, mặc dù rất nhiều thư không ghi tên họ nhưng có thể nhận ra được rất nhiều thư là do nam nhân gửi đến, đệ đệ, khuôn mặt của ngươi thật sự hấp dẫn rất nhiều người nha.” Như Phong âm thầm kinh hãi, sờ sờ hai má, lại một lần nữa than thở người ta lớn lên xinh đẹp cũng không được sao, nhìn xem, bây giờ rước lấy một đống phiền toái. Túy Nguyệt ngồi một bên thấy bộ dạng Như Phong như thế, vội vàng nhỏ giọng nói: “Như Tuyết tỷ tỷ, ngươi đừng khen sư huynh nữa, hắn đó, cái đuôi đã vểnh lên lắc qua lắc lại rồi.” Như Phong cũng không giận, chỉ cười hắc hắc không ngừng: “Hắc hắc, người làm sao biết được thế? Ta cao hứng đấy thì làm sao, người lớn lên xinh đẹp cũng không có phạm pháp, ta tất nhiên nên vì khuôn mặt tuấn tú của mình mà vui vẻ rồi.” Như Phong cũng không ra vẽ khiêm nhường, tự biên tự diễn luôn luôn là chuyện nàng thích làm. Sau khi ăn xong bữa điểm tâm vô cùng vui vẻ, Như Phong thay y phục, khoác vào một cái áo choàng da chồn, nghênh ngang xuất môn. Lần này Như Phong đi dạo phố cũng không mang theo thị vệ, không lo lắng chuyện tiền nong, vì nàng đã đem theo rất nhiều tiền, đương nhiên trong này phần lớn đều là công của Hàn Sơn, ôi, có một sư đệ biết kiếm tiền thật là tốt ghê, Như Phong thầm đắc ý. Dọc đường đi, trên đầu Như Phong đội nón nỉ cho nên mọi người chung quanh đều không nhận ra nàng, người bình thường nhìn qua cũng chỉ cho là một thiếu gia nhà giàu đi du ngoạn mà thôi. Như Phong sau lại không thích chốn đông người, chơi đùa không vui, lúc đi ngang qua Phi Tiên các thì đứng lại một lúc, tính toán xem có nên đi vào nói chuyện với Vũ Yên hay không, lên tiếng chào hỏi, hoặc là giúp nàng chuộc thân cũng được. Nhưng nhớ lại tình cảnh lần gặp cuối cùng, Như Phong liền do dự, ngày đó mình nói như vậy, nàng có giận mình không đây? Đương lúc Như Phong còn đang lo lắng đã bị Tiểu Thiến kéo về thực tại. “Như Phong công tử, thật là khéo, ta mới từ ngoài trở về lại gặp được ngươi.” Vừa nói vừa liếc mắt nhìn Phi Tiên các một cái. Như Phong bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đi theo nàng, trong tâm âm thầm cười khổ, có chút buồn, nếu là người khác thì nàng cũng không muốn xen vào, nhưng đây lại là Vũ Yên, Như Phong cũng không muốn tổn thương nàng, có lẽ là vì lần gặp mặt khi còn bé. “Thương thế của ngươi đã tốt hơn chưa?” Hồi lâu, Vũ Yên mới thản nhiên mà hỏi thăm. Như Phong gật đầu: “Tốt hơn rồi.” vừa mới nhắc đến, Như Phong cảm giác được nơi nào đó trên mông đau âm ỉ, hiển nhiên là do tâm lý tác động rồi, bị thương như vậy, một phần ba ngày nghỉ của nàng đều lãng phí ở trên giường rồi. “Ừm” Vũ Yên thản nhiên lên tiếng, nét mặt không có biểu tình gì mà nhìn Như Phong, rồi tiếp tục nói: “Ngươi đi thăm Vô Ưu chưa? Nghe nói hắn bị người ta đánh, bây giờ dường như vẫn chưa khỏi”. “Cái gì?” Như Phong thất kinh, “Ta đã thật lâu không ra khỏi cửa cũng không biết chuyện này, là do ai làm?” Mặc dù Vô Ưu ngày đó tham gia kế hoạch, nhưng Như Phong biết hắn đôi khi là không được quyền lựa chọn, hơn nữa, khuôn mặt xinh đẹp là sự kiêu ngạo của Vô Ưu, Như Phong thật sự lo lắng cho hắn. “Bây giờ tất cả mọi người đều muốn biết là ai làm, cũng chỉ có thể đoán là do người ta đố kỵ hoặc là nguyên nhân khác gì đó thôi, ôi, ta và hắn là cùng một loại người.” Vừa nói vừa hàm xúc ý tứ mà nhìn lướt qua Như Phong, sau lại cúi đầu uống trà. Như Phong không nói nên lời, nàng không quen nhìn Vũ Yên mặt đầy hối tiếc, suy nghĩ một chút mới chân thành nói: “Yên nhi, ta thay ngươi chuộc thân nha.” Vũ Yên lắc đầu: “Thôi khỏi đi, ta bây giờ không nghĩ sẽ rời khỏi đây.” Như Phong nóng nảy: “Nhưng nơi này là chỗ tốt xấu lẫn lộn, ngươi ở lâu chỗ này rất không an toàn.” Vũ Yên cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia sáng, lúc ngẩng đầu lên đã khôi phục bình thường: “Ngươi đừng nói nữa, ta sẽ không đồng ý.” Nàng thấy Như Phong mở miệng muốn nói thì nhanh chóng bổ sung: “Đến lúc muốn đi, ta sẽ nói cho ngươi biết.” Như Phong nghe xong mới yên tâm mà gật đầu. Sau khi hai người nói thêm một vài chuyện linh tinh, Như Phong cáo từ chuẩn bị đi thăm Vô Ưu, nhưng đến nơi rồi thì tên nô bộc của Vô Ưu báo là Vô Ưu công tử bây giờ một chút cũng không muốn gặp nàng, cuối cùng Như Phong không thể làm gì hơn, bất đắc dĩ để lại lễ vật rồi rời đi. Từ lúc rời khỏi chỗ Vô Ưu, Như Phong cũng không muốn dạo phố thêm nữa liền trở về nhà sớm, hơn mười ngày sau Như Phong một bước cũng không ra khỏi nhà, không hề để ý tới bất cứ lời mời của kẻ nào, ngược lại an tĩnh ở nhà, chuyên tâm luyện Úy Trì kiếm pháp.Úy Trì Hòe Dương sau khi chứng kiến tình huống này, rất thoải mái gật đầu khen ngợi, rồi tặng cho Như Phong thêm nhiều chuyện để làm. Chuyện này duy trì được hơn mười ngày, trong lúc này Hàn Sơn và Túy Nguyệt đã trở về tìm sư phụ, còn Như Phong vẫn ở lại trong phủ cho tới lúc Dục Tước và Dục Tuyên đến. Dục Tước và Dục Tuyên mới đến tới ngoài thành, người Úy Trì phủ đã ra đại môn đứng chờ. Vì lần này Dục Tước cùng Dục Tuyên lấy danh nghĩa ghé thăm bạn học mà đến Úy Trì phủ, cho nên từ lúc sáng sớm Như Phong đã bị yêu cầu đứng chờ ngoài cửa. Đến giữa trưa, Dục Tước và Dục Tuyên cưỡi trên hai con ngựa cao lớn khoan thai xuất hiện. Dục Tước một thân sang trọng, áo choàng lông trắng, dáng vẻ hào phóng, cao quý uy nghiêm; Dục Tuyên thì áo choàng da hỏa hồ bao phủ cả người, môi hồng răng trắng, khóe môi khẽ nhếch vẽ nên một nụ cười thờ ơ, làm cho nét tà khí, phong lưu của hắn chỉ tăng không giảm. Phía sau bọn họ là một đống hộ vệ tháp tùng, một đoàn long trọng diễu hành như thế hiển nhiên gây ra sự chú ý, hấp dẫn ánh mắt của nhiều người rồi. Như Phong vừa thấy bọn họ đến liền cười nói: “Tước ca ca, Tuyên ca ca.”, có Úy Trì Hòe Dương đứng bên bên cạnh, Như Phong dựa theo quy cũ mà lễ phép xưng hô. Dục Tước nhãn tình sáng lên, làm một động tác trở mình xuống ngựa thật đẹp mắt, bước tới chào hỏi Úy Trì Hòe Dương, lúc này mới đến vỗ vai Như Phong, kinh hỉ nói: “Như Phong, đã lâu không gặp, lại cao thêm rồi.” Dục Tuyên chậm rãi xoay người xuống ngựa, nghe vậy liền không nể mặt mà trợn tròn mắt, nói: “Vẫn lùn như cũ thì có.” Như Phong phẫn nộ trừng mắt, chiều cao của nàng đúng thực không tăng, nhưng tên Dục Tuyên này cũng không nên nói rõ ràng ra cho người khác nghe thế chứ, sao không học cách làm người của Dục Tước a, mới câu đầu tiên mà đã làm Như Phong mát ruột mát gan rồi. Dục Tước và Dục Tuyên cùng mấy người khác chào hỏi hai, ba câu, Úy Trì Hòe Dương đã mở miệng: “Vậy mấy ngày này để Như Phong đưa các ngươi đi chơi, ta già rồi, không đi cùng các ngươi được.” Như Phong vội đáp ứng, đưa Dục Tước và Dục Tuyên đến phòng khách đã chuẩn bị trước, nói là phòng khách, nhưng kỳ thật bài trí hoàn hảo giống y phòng của Như Phong, đây là do Úy Trì Hòe Dương cố ý chuẩn bị. Dục Tuyên vừa nhìn thấy giường liền bay tới nằm, lười biếng nói: “Bí đao lùn, giúp ta châm trà đi, ông đây mệt quá, ai.., ca ca không chịu chờ mà muốn sớm nhìn thấy mặt ngươi, thúc ngựa phi nhanh nên chúng ta đến sớm một ngày.” Dục Tước trừng mắt liếc Dục Tuyên một cái, nhìn Như Phong ôn nhu nói: “Đừng để ý đến hắn, Như Phong, nghe nói ngươi bị thương, vết thương thế nào rồi?” Như Phong trong lòng âm thầm nói, tại sao hầu hết mọi người đều biết mình bị thương a? Nhưng trên miệng vẫn đáp: “Đã sớm khỏi rồi, lễ tết vừa rồi là đã khỏe, không có việc gì đâu.” “Bị thương ở đâu vậy?” Dục Tước quan tâm hỏi, hai mắt quét một vòng trên người Như Phong. Như Phong hắc hắc cười không nói, nàng đương nhiên sẽ không nói mình bị thương ở nơi nào, sẽ rất xấu hổ a. Dục Tuyên ở một bên kêu lên: “Khẳng định là bị thương ở nơi khó nói, bằng không hắn đã sớm chỉ ra để cho ngươi đau lòng rồi.” Như Phong trừng mắt liếc Dục Tuyên: “Ngươi không mở miệng không ai nói là ngươi câm.” Dục Tuyên hừ một tiếng: “Ta đây càng muốn nói. Nói, Úy Trì Như Phong kia, mấy ngày nay có nhớ đến chúng ta hay không hả? Hay là vui chơi đến nỗi quên mất chúng ta rồi?” Dục Tuyên thoại lý hữu thoại. (câu nói có hàm ý khác)Như Phong làm thành một mặt quỷ, nhìn Dục Tước nói: “Hừ, ta mới không thèm nhớ đến ngươi, ta chỉ nhớ Tước ca ca thôi.” Vừa nói vừa cười lấy lòng. Dục Tước mỉm cười, trong mắt lóe ý cười. “Aaa, chúng ta nghe nói ngươi vừa về không bao lâu liền cùng nam nhân khác làm ra cái chuyện không trong sạch gì đó, thế là như thế nào hả?” Dục Tuyên một hơi nói hết, giữa câu cũng không dừng lại chút nào. Như Phong bĩu môi: “Chuyện ngươi nghe thật là nhiều, hơn nữa cái miệng cũng thật dơ bẩn, cái gì cũng nói ra được, toàn là vu cho ta.” Dục Tuyên đang muốn phản bác lại thì bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, Như Phong chau mày, người nào đến vào lúc này? “Vào đi!” Như Phong nhìn lướt qua Dục Tước cùng Dục Tuyên rồi mới đáp, sau đó ngồi thẳng người, vẻ tùy tiện vừa rồi giống như chưa từng có. Người đến là Như Tuyết, nàng trong tay bưng ấm trà nóng hổi, trên người mặc một bộ y phục phấn hồng, bên ngoài khoác một cái áo nhỏ màu trắng, trên mặt mỉm cười ngượng ngùng, thoạt nhìn chính là một vẻ mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp động lòng người, với bình thường tao nhã, thoải mái hoàn toàn bất đồng, hiển nhiên là đã chăm chút trang điểm. Như Tuyết liếc mắt nhìn trong phòng một cái, lập tức cúi đầu, có chút cà lăm mà nói: “Bọn họ… bọn họ đều không rảnh, ta vừa lúc đi ngang qua nên thuận tiện đem đến đây.” “À.” Như Phong lên tiếng, cũng không nghi ngờ, chỉ quay đầu nhìn lướt qua Dục Tước và Dục Tuyên, rồi nói: “Tỷ tỷ, lại đây, ta giới thiệu cho tỷ hai người này, bất quá, ngươi hẳn là đã biết.” Như Tuyết gật đầu, trên mặt xuất hiện một mạt đỏ hồng, sau đó nàng ngẩng đầu hướng Dục Tước và Dục Tuyên hành lễ, nhẹ nhàng cười cười. Dục Tước và Dục Tuyên cũng chỉ theo lệ mà gật đầu. Như Phong cảm thấy không khí có chút không thoải mái, đang muốn lên tiếng cứu vãn thì Như Tuyết đã lui ra ngoài. Như Phong đóng cửa lại, buồn bực vỗ vỗ đầu. Dục Tuyên một lần nữa quay về giường nằm, cười nói: “Bí đao lùn, nhìn không ra ngươi còn có một tiên nữ tỷ tỷ, so với nàng, ngươi cũng chỉ có thể làm một tên sai vặt thôi.” Như Phong trên mặt một vẻ tươi cười, đột nhiên đi tới, cười lạnh nói: “Đúng đó, bây giờ ta sẽ cho ngươi nhìn thấy thực lực của gã sai vặt ta đây!” Dứt lời, hai người náo loạn cả lên, Dục Tước một bên tự rót ình ly trà, bất đắc dĩ mà lắc đầu, nhưng nhìn cảnh này trước mắt, trên mặt lại lộ ra nụ cười ôn nhu. Tối đến, một bữa tiệc thịnh soạn chào đón làm mọi người ăn rất thoải mái, không khí hòa hợp đến cực điểm. Sang ngày thứ hai là Tết Nguyên Tiêu, Như Phong cùng Dục Tước, Dục Tuyên đã hẹn nhau buổi tối ra ngoài chơi một chút. Mười bảy năm qua, Như Phong chưa từng ra ngoài xem hoa đăng, Dục Tước và Dục Tuyên cũng muốn đi góp vui, cuối cùng ở trong phủ vừa nói ra, Lâm Dĩ Lam cùng Úy Trì Tùng cũng có ý định đi, ngay cả người luôn luôn không ra khỏi cửa là Như Tuyết cũng tỏ vẻ nhanh chân theo cùng. Như Phong nhanh nhẩu đi viết một thủ từ: “Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ,Canh xuy lạc, tinh như vũ. Bảo mã điêu xa hương mãn lộ,Phụng tiêu thanh động,Ngọc hồ quang chuyển,Nhất dạ ngư long vũ. Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ,Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ. Chúng lý tầm tha thiên bách độ,Mạch nhiên hồi thủ,Na nhân khước tại,Đăng hỏa lan san xứ.”Ở thời hiện đại, Tết Nguyên Tiêu sớm đã không còn náo nhiệt như vậy, rất nhiều truyền thống hầu như đã biến mất, cho nên đến nơi đây, Như Phong quyết định phải để bản thân cảm thụ một chút không khí Tết Nguyên tiêu, đặc biệt cái kia “Bảo mã điêu xa hương mãn lộ”, đêm đó nhất định có rất nhiều tiểu thư xinh đẹp công khai đi cùng công tử nha, cho nên Như Phong nhất định phải đi xem một chút. Chưa tới xế chiều, mọi người cũng đã chuẩn bị trang phục chỉnh tề, chờ đến trời tối mới ra ngoài chơi. Cổ nhân rất ít người sống về đêm, cho nên tất cả mọi người đều là một dạng hăng hái bừng bừng đi xem hội.