Lục Cận Phong nghe được câu thật lòng yêu thương đó thì vô cùng hưởng thụ. Cho dù biết rằng người phụ nữ này đang lợi dụng anh, thì vẫn không hề ảnh hưởng đến tâm tình tốt của anh. “Tô Yên.” Sở Hướng Nam tức giận khôn cùng: “Sao cô lại sa đọa thành thế này, cô tìm đâu ra một người đàn ông xinh đẹp như vậy?” Từ xinh đẹp dùng cho đàn ông vốn có nghĩa xấu. Tô Yên đương nhiên nghe hiểu ý mỉa mai trong lời nói của Sở Hướng Nam, đây là đang ám chỉ Lục Cận Phong là một tên ẻo lả. Tô Vân liếc nhìn sắc mặt Sở Hướng Nam, trong lòng vô cùng vui sướng, không ngờ rằng Tô Yên lại thật sự tìm một tên ẻo lả. Có điều là ngoài mặt thì Tô Vân vẫn ra vẻ lo lắng nói: “Chị, chị đừng để người khác lừa. Nhìn xem tên này đi, chỉ lái một chiếc xe cà tàng mười mấy vạn, anh ta làm sao có thể cho chị hạnh phúc, anh ta đang lừa chị đấy.” “Ha.” Tô Yên lạnh lùng cong môi: “Ở bên cạnh anh ấy, cho dù là ngồi xe đạp, tôi cũng vui vẻ.” Tô Yên sao có thể không biết tính tình của Tô Vân? Không chừng trong lòng Tô Vân bây giờ rất vui sướng. Cô tìm một người bạn trai bình thường, mà Tô Vân thì là bà Sở. Từ nay về sau, Tô Vân triệt để giẫm đạp trên đầu cô, vênh váo hống hách. “Tô Yên, lập tức chia tay với tên này.” Sắc mặt Sở Hướng Nam rất lạnh, dùng giọng điệu ra lệnh để nói với Tô Yên: “Cho dù cô muốn giận tôi, cũng phải tìm người tốt một chút, tìm đến một tên nghèo rách như vậy, cô cho là tôi sẽ tin sao.” “Anh thích tin hay không tùy anh, tôi thích anh ấy, không quan tâm anh ấy có tiền hay không, miễn là ở bên cạnh anh ấy, ngồi xe đạp tôi cũng bằng lòng. Mong anh tôn trọng bạn trai tôi hơn chút.” Ý mỉa mai trong giọng điệu của Sở Hướng Nam khiến cho Tô Yên tức giận, cô không muốn thấy Lục Cận Phong bị sỉ nhục. Lục Cận Phong là một người đàn ông, cũng có lòng tự tôn. Sở Hướng Nam có thể nhắm vào cô, nhưng không thể chê bai Lục Cận Phong. Tô Yên một giây cũng không muốn ở lâu hơn, chỉ muốn dẫn Lục Cận Phong đi nhanh. “Anh yêu, chúng ta quay về rồi ăn nhé.” Con mắt như chim ưng của Lục Cận Phong nhìn thấu suy nghĩ của Tô Yên, thấy Tô Yên bảo vệ mình, trong lòng Lục Cận Phong cực kỳ sung sướng. Còn về lời mỉa mai của Sở Hướng Nam, anh không hề để người này vào mắt. “Chỗ cũng đã đặt rồi, đương nhiên phải ăn rồi mới đi chứ.” Lục Cận Phong xoa tóc Tô Yên: “Cần gì phải vì hai con ruồi nhặng mà để cho bản thân mình đói.” “Anh nói ai là ruồi nhặng?” Tô Vân tức đến nỗi xanh mặt, chế nhạo: “Cái tên nghèo rách như anh mà đặt chỗ ở nơi này, anh lừa ai hả. Chỉ dựa vào anh, với cái dáng vẻ nghèo kiết xác đó, đến cửa cũng không vào nỗi, còn ra vẻ lắm tiền cái gì chứ.” Sắc mặt Sở Hướng Nam cũng vô cùng khó coi, cười lạnh: “Tô Yên, cô tìm người ở đâu ra, cũng biết mạnh miệng đấy. Cũng không nhìn xem đây là chỗ nào, đây chính là ‘Biệt Viện Tiểu Trù’ của Đế Đô, không phải là chỗ chó mèo gì đều có thể vào.” Đối diện với lời châm chọc của hai người, trên mặt Lục Cận Phong vẫn luôn mang ý cười nhàn nhạt, nhưng con ngươi sắc bén đang từ từ lạnh đi, dần dần mất đi độ ấm, còn lạnh hơn cả thời tiết tháng mười hai. Tô Yên cũng cảm thấy Lục Cận Phong mạnh miệng. Cô chỉ xem Lục Cận Phong như đang phối hợp diễn kịch với mình, cô đương nhiên không thể để cho hai người này xem thường. Tô Yên lạnh lùng liếc nhìn Sở Hướng Nam và Tô Vân một cái, đang muốn lên tiếng, thì khí tràng của Lục Cận Phong hoàn toàn bùng nổ, nói một câu có dụng ý sâu xa: “Ừm… Biệt Viện Tiểu Trù, quả thật không phải là nơi cho thứ chó mèo gì đó có thể vào.” Nhìn người đàn ông trước mặt đột nhiên bùng nổ khí tràng, khiến cho người ta nhìn mà sợ hãi, không dám nhìn thẳng, Sở Hướng Nam không khỏi nhíu mày: “Anh có ý gì?” “Ý là… từ nay về sau, anh và người đàn bà bên cạnh anh bị đưa vào danh sách đen của nhà hàng này, vĩnh viễn không được vào.” “Ha!” Sở Hướng Nam tức giận hừ cười: “Mạnh miệng thật đấy.” Tô Vân cũng vui cười: “Mạnh miệng thật, đưa chúng tôi vào danh sách đen à, anh nghĩ anh là ai hả? Đúng là cười chết bà đây. Tô Yên, chị tìm đâu ra tên kỳ dị này vậy, nực cười quá thể.” Tô Yên cũng cảm thấy chém gió hơi quá, nhưng bạn trai nhà mình đã chém vậy rồi, có quá lố hơn nữa cũng phải đu theo. Tô Yên nở nụ cười thản nhiên, khoác lấy cánh tay Lục Cận Phong: “Đế Đô rộng lớn, ngọa hổ tàng long. Làm người ấy mà, vẫn phải khiêm tốn một chút, bằng không tới lúc bẽ mặt, thì thật sự rất khó coi đó.” Tô Vân nghe vậy, trực tiếp bật cười: “Tô Yên, chị cũng biết ra vẻ quá, còn ngọa hổ tàng long, chỉ với tên nghèo kiết xác này á.” Ngay tại lúc này, có một tràng tiếng bước chân dồn dập chạy nhanh về phía này. Đi đầu chính là giám đốc Vương Hải của Biệt Viện Tiểu Trù, phía sau còn có mười mấy nhân viên bảo vệ. Thấy người đã đến, Tô Vân đắc ý nói: “Tô Yên, chị nói với tôi một lời xin lỗi, tôi và Hướng Nam sẽ không tính toán lỗi trước đó nữa, sẽ dẫn chị và tên bạn trai nghèo rách này của chị vào, bằng không, chị cứ đợi bị đuổi ra ngoài đi thôi.” “Nằm mơ!” Tô Yên sao có thể xin lỗi. Tô Vân cười nhạo một tiếng, dáng vẻ kiêu căng hống hách, nói với Vương Hải: “Giám đốc Vương, Biệt Viện Tiểu Trù bây giờ là nơi chó mèo cũng có thể vào rồi hay sao. Nếu như là vậy, sau này chúng tôi sẽ không đến đây nữa, hạ thấp đẳng cấp.” Tô Vân nói lời này là đang uy hiếp, nghĩ rằng Vương Hải sẽ không dám đắc tội với cô ta và Sở Hướng Nam, cô ta đường đường là mợ cả của nhà họ Sở, người thông minh đều biết phải lựa chọn như thế nào. Tô Vân và Sở Hướng Nam đang đợi Tô Yên và Lục Cận Phong bị đuổi ra ngoài một cách thảm hại. Trong lòng Tô Yên cũng hơi căng thẳng, cô và Lục Cận Phong nào có tư cách để vào chứ. Tô Yên đang nghĩ làm sao để hóa giải, thì Vương Hải đã khẽ gật đầu với Lục Cận Phong: “Ngài Lục, ngài Vạn đã đến rồi.” “Ừm.” Lục Cận Phong mặt không đổi sắc đáp lại một tiếng. Tô Vân trợn tròn mắt. Sở Hướng Nam cũng rất bất ngờ. Vương Hải chính là giám đốc của Biệt Viện Tiểu Trù, khách có thể vào Biệt Viện Tiểu Trù đều là những nhân vật có mặt mũi, có quyền thế. Sao Vương Hải có thể biết tên nghèo rách này? Tô Yên rất khó hiểu, cũng ngớ ra, đè thấp giọng hỏi: “Lục Cận Phong, chuyện gì vậy?” Lục Cận Phong khẽ vỗ tay Tô Yên, ý bảo cô đừng lo lắng, mọi chuyện cứ giao cho anh. Lời của Lục Cận Phong giống như một viên thuốc an thần, lòng Tô Yên ổn định lại và cảm thấy tin tưởng một cách kỳ lạ. Vương Hải phất tay với những bảo vệ sau lưng, nói: “Dọn sạch hiện trường, người không liên quan, đuổi hết ra ngoài.” Lên tiếng ra lệnh. Những bảo vệ đi về phía Sở Hướng Nam và Tô Vân: “Mời đi cho.” Tô Vân đanh giọng: “Có sai không vậy, tôi chính là mợ cả nhà họ Sở, mở to mắt chó của các người ra nhìn cho rõ, các người lại dám đuổi tôi đi?” Sở Hướng Nam sa sầm mặt, nói rõ thân phận của mình: “Tôi là con trai của Sở An Huy của tập đoàn Sở Thị, Sở Hướng Nam. Tối nay chúng tôi muốn dùng bữa ở đây.” Lúc Sở Hướng Nam nói đến mình là người nhà họ Sở của tập đoàn Sở Thị, trên mặt toát lên vẻ ưu việt, hơn người. Tô Vân cũng lộ ra vẻ mặt tiểu nhân đắc chí: “Nhìn cho rõ ràng, các người có đắc tội với nhà họ Sở nổi không?” Vương Hải không hề nghe theo: “Bất kể anh là con trai của ai, hôm nay đều phải rời khỏi đây, tối nay nơi này đã được bao trọn rồi. Người đâu, mời cậu Sở và cô Sở đi khỏi đây.” Ngoài miệng nói là mời, nhưng thực chất là đuổi. Nếu như hai người không phối hợp, thậm chí có thể quăng ra ngoài. Sở Hướng Nam mất hết mặt mũi: “Là nhân vật lớn nào, lại có thể bao trọn Biệt Viện Tiểu trù?” “Đúng vậy, giám đốc Vương, anh ít hù chúng tôi thôi, vì sao các người không đuổi hai người họ đi?” Tô Vân chỉ Tô Yên và Lục Cận Phong: “Chúng tôi không thể vào, chẳng lẽ hai kẻ nghèo kiết xác như bọn họ có thể vào à?” Sắc mặt Lục Cận Phong trầm xuống, giọng nói lạnh lùng: “Sau này tôi không muốn nhìn thấy hai người họ ở đây nữa.” Vương Hải không biết thân phận của Lục Cận Phong, nhưng anh ta có thể ngồi ở vị trí giám đốc của Biệt Viện Tiểu Trù, thì vẫn có chút khả năng nhìn thấy con đường sinh tồn của chính mình. Người có thể khiến cho cậu ấm Vạn Nhất của Tập đoàn điện ảnh Vạn Thị kính cẩn như vậy, lai lịch khẳng định không nhỏ. Chỉ cần cẩn thận phục vụ là được, chuẩn không cần chỉnh. Người bao trọn nhà hàng hôm nay chính là Vạn Nhất, mà Lục Cận Phong đến cùng Vạn Nhất không chỉ một lần, Vương Hải đương nhiên nhận ra. “Đã rõ, thưa ngài Lục.” Vương Hải dặn người bên cạnh: “Treo hai người này lên danh sách đen, để bảng ngoài cửa.” Nếu như thật sự treo ở cửa, Sở Hướng Nam và Tô Vân đúng là đã mất sạch thể diện, không thể nào ngẩng đẩu nổi trong giới. Mỗi ngày đến chỗ này đều là người trong giới, nếu như treo ra ngoài cửa, có ai mà không biết? Lần này Sở Hướng Nam và Tô Vân không chỉ đơn giản là khó xử nữa rồi. Nghe vậy, hai người đều có chút hoảng hốt. “Dựa vào cái gì? Mày là cái thá gì chứ.” Tô Vân hung hăng kêu gào. Lục Cận Phong nhíu chặt mày kiếm: “Ồn ào!” Vương Hải nhận được chỉ thị, lập tức bảo các bảo vệ: “Quăng ra ngoài.” “Vâng, giám đốc Vương.” Các bảo vệ trực tiếp giữ chặt Sở Hướng Nam và Tô Vân, kéo hai người quăng ra ngoài.” Vừa nhếch nhác vừa lúng túng. Tô Vân kêu gào: “Đừng chạm vào tôi, tránh ra, tôi chính là bà Sở, các người dám xúc phạm tôi.” Ngay cả Sở Hướng Nam cũng không ai thèm đếm xỉa, bà Sở mà thôi, có tác dụng méo gì? Sở Hướng Nam cũng tức đến mức tái xanh mặt mày, đây là lần đầu tiên chịu sự sỉ nhục lớn đến vậy. Anh ta nhớ đến lời của Vương Hải, rõ ràng là sau khi người đàn ông kia nói hai từ ‘ồn ào’, mới bảo người quăng họ ra ngoài. Chẳng lẽ người đàn ông kia thật sự có lai lịch lớn gì? Khẳng định không thể. Quần áo trên người người đàn đó vô cùng bình thường, toàn thân trên dưới đều nhìn không ra dáng vẻ người có tiền. Chiếc xe bình dân khoảng mười mấy vạn kia còn là kiểu cũ đã mấy năm trước, có lẽ là một chiếc second hand. Người đàn ông này rốt cuộc là người nào, vì sao Vương Hải lại nghe lời như vậy? Tô Vân bị bảo vệ quăng ở cửa, tay bị cọ rách da, tức đến giậm chân: “Hướng Nam, bọn họ dám đối xử với chúng ta như vậy, đau quá à.” Sở Hướng Nam cũng đầy một bụng lửa giận, không giữ nổi sắc mặt nữa, quát lên: “Câm miệng cho tôi, còn ngại chưa đủ mất mặt hả?” Tô Vân tức muốn khóc, cô ta nhìn Tô Yên đứng phía bên trong cửa, căm ghét đến phát điên: “Thứ đê tiện, đều là do mày hại cả.” Tô Yên nghe vậy, bật cười: “Đều đã khuyên cô làm người nên khiêm tốn chút. Nhìn đi, bây giờ đã bẽ mặt rồi, chỉ cần cô cầu xin tôi, nếu tôi vui, sẽ để các người vào. Ở bên ngoài thảm hại nhường nào, để người quen nhìn thấy thì đúng là mất mặt.” Tô Yên gần như là trả lại nguyên xi lời lúc nãy Tô Vân đã nói. Tô Vân tức đến mức sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, còn muốn làm loạn thì Sở Hướng Nam đã kéo cô ta lại: “Còn không đi? Còn muốn ở lại tiếp tục mất mặt?” Nói thật, nhìn dáng vẻ nhếch nhác rời đi của Tô Vân và Sở Hướng Nam, trong lòng Tô Yên khỏi phải nói là đã hả lòng hả dạ biết mấy. “Ngài Lục, xin mời vào.” Vương Hải kính cẩn dẫn đường ở phía trước. Tô Yên vô cùng nghi hoặc, đè thấp giọng hỏi: “Chuyện gì vậy? Không phải bị bao trọn rồi sao? Sao còn cho phép chúng ta đi vào? Anh thường đến đây à?” Nếu như không phải, thì sao Vương Hải lại biết Lục Cận Phong? Lục Cận Phong bình tĩnh thản nhiên nói: “Theo Vạn Nhất đến đây vài lần, khá quen với giám đốc Vương.” Thì ra là vậy. “Hôm nay là anh Vạn bao nhà hàng sao?” Tô Yên phản ứng lại. Chẳng trách lúc nãy Lục Cận Phong lại có phần nắm chắc như vậy. Trước đó Vương Hải nhắc đến ngài Vạn, cô còn không biết là ngài Vạn nào. Lục Cận Phong: “Cậu ta nhiều tiền.” Tô Yên: “…” Cả Biệt Viện Tiểu Trù vô cùng yên tĩnh, bình thường một ngày chỉ tiếp đón năm mươi vị khách, hôm nay được bao trọn thì càng yên tĩnh hơn. Tô Yên đi theo Lục Cận Phong vào, Vạn Nhất đã đợi sẵn rồi. “Lão đại, cô Tô.” Vạn Nhất vẫy tay chào hỏi. “Anh Vạn.” Tô Yên chỉ biết Vạn Nhất và Lục Cận Phong là bạn, nhưng không ngờ Vạn Nhất còn là một đại gia trong đại gia, thế mà có thể bao luôn nơi này. “Ngài Vạn, ngài Lục, cô Tô, mời mọi người từ từ thưởng thức!” Vương Hải rất thức thời, không hề làm phiền bọn họ dùng bữa, dẫn người lui xuống, ngay cả nhân viên phục vụ cũng đứng cách hơn mười bước..