“Hướng Nam, Hướng Nam.”
Cô nhất định phải giải thích.
Không phải người nhà họ Sở nói Sở Hướng Nam đi tuần trăng mật sao?
Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Tô Yên đứng trước cửa quán rượu chặn Sở Hướng Nam lại, gấp gáp giải thích chuyện tối qua: “Hướng Nam, tất cả những chuyện này đều là do Tần Phương Linh và Tô Vân sắp đặt gài bẫy, là bà ta bỏ thuốc em, sau đó tráo dâu.
Anh theo em cùng tìm tới cha mẹ anh để giải thích, đổi người về lại đi.”
Sở Hướng Nam vẫn không đổi sắc mặt liếc nhìn Tô Yên: “Muộn rồi.”
Tô Yên ngây người như phỗng: “Tức là sao? Hướng Nam, anh sao vậy?”
Tô Yên đã có linh cảm không tốt, Tần Phương Linh có thể chuốc thuốc cô, còn lớn gan dám tráo dâu, khẳng định sẽ còn sắp đặt chuyện khác nữa.
Nếu không thì sao Sở Hướng Nam lại không tìm cô chứ?
Sở Hướng Nam thoáng nhìn xung quanh, giống như đang xác định gì đó, sau lại kéo Tô Yên qua chỗ vắng vẻ không có người.
“Yên Yên.” Sở Hướng Nam ôm chặt lấy Tô Yên, lảng sang vấn đề khác: “Nghe nói em bị gả vào nhà họ Lục, suốt đêm qua anh đã luôn lo lắng, em không sao chứ?”
Tô Yên nhớ lại đêm cuồng dã hôm qua, trong lòng vô cùng áy náy: “Hướng Nam, em…”
Giấy không thể gói được lửa, Tô Yên biết rõ những bí mật kia của mình rồi sẽ có ngày bị Sở Hướng Nam biết được thôi.
Cô đang suy nghĩ nên giải thích như thế nào, lại nghe Sở Hướng Nam nói: “Yên Yên, khổ cho em rồi.
Chờ anh lấy được quyền thừa kế của nhà họ Sở, hoàn toàn nắm quyền trong nhà, anh nhất định sẽ cưới em.”
“Hướng Nam, anh có ý gì?” Tô Yên có chút mơ hồ.
“Yên Yên, tối qua, lúc anh phát hiện cô dâu không phải là em, đã muộn rồi.” Sở Hướng Nam nói trong áy náy: “Tô Vân đồng ý giúp đỡ anh đoạt được quyền thừa kế.
Em yên tâm đi, chỉ cần đợi anh nắm quyền trông coi nhà họ Sở, anh nhất định sẽ li dị với Tô Vân, cưới em làm vợ anh.”
Trong khoảnh khắc đó, Tô Yên cảm thấy người đàn ông ở trước mặt này sao xa lạ quá.
Cô không phải là kẻ ngốc.
Sở Hướng Nam chỉ là con riêng của nhà họ Sở, vốn dĩ không có tư cách cạnh tranh quyền thừa kế trong nhà họ Sở.
Hóa ra là Tô Vân đã đồng ý giúp đỡ Sở Hướng Nam tranh quyền.
Tô Yên không muốn nghĩ tới lý do tại sao Sở Hướng Nam có thể chắc ăn được Tô Vân có thể giúp anh ta, nhưng nhìn khuôn mặt người kia, trái tim của cô giống như bị dao cắt.
“Vị trí người thừa kế, đây chính là lý do anh ruồng bỏ em đúng không?”
“Yên Yên, sao mà là ruồng bỏ.
Anh cũng là vì tương lai sau này của chúng ta, anh muốn cho em những thứ tốt nhất.
Em nên biết anh vẫn luôn yêu em, thế nhưng ai bảo em lại không giúp được anh, mà Tô Vân thì có thể giúp anh.” Sở Hướng Nam nắm chặt hai vai của Tô Yên, nói: “Em cho anh thời gian một năm, không, nửa năm thôi, anh nhất định sẽ cưới em.”
Tô Yên đau lòng tột độ, đây chính là người đàn ông mà cô đã yêu suốt một năm qua, vì quyền thế mà sẵn sàng vứt bỏ cô.
Tô Yên gạt tay Sở Hướng Nam ra, biểu cảm cùng giọng nói đều vô cùng lạnh nhạt: “Không cần, Sở Hướng Nam, tôi thực sự là có mắt như mù.
Một năm nay, là tôi đã nhìn nhầm anh.”
Dù trước đó Tô Yên đã chuẩn bị xong tâm lý mình đã bị bỏ rơi rồi, nhưng lại không ngờ cái lý do mình bị đá chính là không giúp được gì cho anh ta.
Cái lý do này, Tô Yên cảm thấy rất khó để tiếp nhận được.
“Yên Yên…” Sở Hướng Nam muốn tiếp tục dỗ dành Tô Yên, lại nhìn thấy Tô Vân đi tới bèn vội vã đứng ra giữ khoảng cách với người bên đây, thái độ xoay ngoắc một trăm tám mươi độ: “Tôi và Tiểu Vân đã là vợ chồng rồi.
Tô Yên, sao cô lại không biết xấu hổ vậy chứ, đi quyến rũ người đàn ông của em gái mình.”
Tô Yên sửng sốt, bất chợt cũng nhìn thấy Tô Vân, sau đó mới hiểu ra mọi chuyện.
Cô mỉm cười, một nụ cười lạnh, cũng là nụ cười tự chế giễu bản thân.
Cô thật sự bị mù mà.
“Hướng Nam, hóa ra anh ở đây à.” Tô Vân vênh váo đi tới, rất tự nhiên mà thân mật kéo tay Sở Hướng Nam lại, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn về phía Tô Yên: “Úi chà, chị, chị cũng ở đây hả? Sao lại uống nhiều rượu như vậy?”
Tô Yên vốn không ngó ngàng gì tới Tô Vân, chỉ nhìn về phía Sở Hướng Nam với ánh mắt tràn đầy sự thất vọng.
Sở Hướng Nam không dám nhìn thẳng vào Tô Yên, quay mặt sang chỗ khác.
Tô Yên đau đớn nhìn Sở Hướng Nam, cười khẩy nói: “Em rể, tôi chúc cho cậu đạt được ước muốn.”
Ánh mắt của Tô Yên liếc nhìn Sở Hướng Nam cứ như là giáng cho người kia một cái tát, vô cùng đau rát.
“Đủ rồi Tô Yên, cô còn muốn làm ầm lên tới chừng nào nữa?” Sở Hướng Nam mất kiên nhẫn gào lên một tiếng: “May mà tôi không cưới cô, nếu không tôi sẽ hối hận chết rồi.
Vợ của Sở Hướng Nam tôi lý nào lại là một người phụ nữ đanh đá khắp người toàn mùi rượu thế này chứ.
Xin hãy nhớ kỹ, hiện tại tôi là chồng của Tiểu Vân, cô đừng tiếp tục vô liêm sỉ như vậy nữa.”
Nói xong câu này, Sở Hướng Nam xoay người rời đi.
Tô Yên nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người kia, ánh mắt chứa đầy chua xót, vẫn không kiềm được mà rơi ra một giọt nước mắt.
Tô Yên tự nói với mình sẽ chỉ rơi một giọt nước mắt này, coi như là lễ truy điệu vì năm đó mình đã chọn sai người.
Từ nay về sau, cô sẽ không bao giờ rơi thêm giọt nước mắt nào vì Sở Hướng Nam nữa.
Tô Vân nhìn khuôn mặt trắng bệch đó của Tô Yên, mỉm cười nói: “Tô Yên, chị mà cũng xứng để tranh giành đàn ông với tôi sao? Chị có chỗ nào xứng với thân phận mợ cả của nhà họ Sở chứ.
Chị chỉ xứng với cái tên quỷ chết yểu vừa què vừa xấu kia thôi.
Thật tiếc quá, nhà họ Lục lại bỏ qua cho chị dễ dàng như vậy.”
“Tô Vân.” Tô Yên nghiến răng nghiến lợi nói: “Ở trước mặt của tôi, cô làm gì có cửa mà hống hách? Tôi mới là cô chủ chính thống của nhà họ Tô, còn cô chỉ là con của kẻ thứ ba thôi.
Mẹ của cô là kẻ thứ ba, cô cũng là kẻ thứ ba, đúng rồi, Sở Hướng Nam cũng là con riêng.
Con riêng kết hợp với con riêng, hai người quả thật là một cặp trời sinh.”
Trước đây, dù Tô Yên có giận như thế nào cũng sẽ không nói những lời khó nghe như vậy.
Tô Vân giận đến đỏ mặt tía tai: “Tô Yên, mày nói lại lần nữa thử xem.
Mẹ mày mới là kẻ thứ ba, người đầu tiên mà cha yêu là mẹ tao, là mẹ mày nhảy vào giật lấy.
Mẹ mày với mày đều là thứ đàn bà hèn hạ, mày lại càng không biết xấu hổ mà còn giành đàn ông với tao.”
Tô Vân cả giận, vung tay đánh Tô Yên.
Tô Yên cũng không màng tới nữa, cô đã chịu đựng uất ức và ngược đãi suốt mười mấy năm ở nhà họ Tô rồi, hiện tại còn bị hai mẹ con người này gài bẫy, cơn lửa giận trong lòng sớm đã không thể dằn xuống thêm được nữa.
Tô Yên vén tay áo lên, không chịu thua kém mà đánh lại.
Tô Yên cũng không biết màn đánh nhau này, lại được một người đàn ông ngồi trong chiếc xe hơi ở cách đó không xa nhìn thấy hết.
Nhìn Tô Yên đang đè lên người Tô Vân mà dồn sức đánh, Lục Cận Phong ngồi bên này khẽ nhếch mép cười.
Người vợ này của anh, không phải dạng vừa đâu.
…
Tô Yên đánh đến hả dạ, đánh nhau chính là thế mạnh của cô, loại yểu điệu như Tô Vân thật không phải là đối thủ.
Tô Yên đánh mệt rồi bèn từ trên người Tô Vân ngồi dậy, cô thả lỏng tay chân, từ trên cao nhìn xuống Tô Vân đang nằm trên mặt đất, phỉ nhổ một tiếng: “Tôi thấy cái vị trí mợ cả nhà họ Sở này của cô cũng ngồi không được vững lắm đâu, Sở Hướng Nam cũng không có xem trọng cô lắm.
Tô Vân, thứ dùng mưu kế để lấy được, tôi càng muốn xem cô có thể cầm chắc nó được hay không?”
Mặt mũi Tô Vân bầm dập, tóc tai rối bời y hệt một kẻ điên, không còn chút hình tượng gì, quần áo cũng đều bị làm cho xộc xệch.
Ngược lại, Tô Yên bên này lại chẳng thấy rối một sợi tóc.
Tô Vân tức điên, quát một tiếng: “Tô Yên, con nhỏ điên nhà mày, tao không để yên cho mày đâu.”
“Tôi chống mắt lên đợi đây.” Tô Yên chỉnh lại quần áo của mình, ưỡn người đứng thẳng.
Thù hằn mười mấy năm giữa cô và Tô Vân, cũng không thua kém gì chuyện giành đàn ông này cả.
Một trận đánh này lại khiến tâm trạng đau khổ khi nãy vơi đi không ít.
Tần Phương Linh và Tô Vân gài bẫy hãm hại cô, thật ra cũng không phải là chuyện khiến Tô Yên thấy khó chịu nhất.
Chuyện tối qua phát sinh quan hệ với người đàn ông xa lạ kia cũng không khiến cô cảm thấy quá tức giận, điều khó chịu nhất trong lòng cô chính là biết được bộ mặt thật của Sở Hướng Nam.
Người mà cô vui mừng vì mình sắp được gả cho lại bỗng biến thành em rể, hơn hết là lộ ra luôn bộ mặt thật xấu xa, vì quyền lợi mà ruồng bỏ cô.
Đoạn tình cảm mà cô trân trọng, nhưng trong mắt Sở Hướng Nam lại là thứ có thể dễ dàng bị gạt đi.
Men rượu xộc lên não, Tô Yên lảo đảo rời đi.
Xe taxi thì quá đắt, bình thường cô đều ngồi xe buýt hoặc tàu điện ngầm, hoặc là gọi taxi công nghệ.
Đầu óc Tô Yên hỗn loạn, ngồi xuống đường lấy điện thoại ra gọi xe.
Trong phút chốc, một chiếc xe hơi đã đậu ở bên cạnh cô.
Tô Yên say tới thần trí không còn tỉnh táo nữa, còn tưởng rằng đây là xe của mình gọi tới, cô kéo cửa xe ra ngồi vào nói: “Bác tài, tới chung cư Hoa Mãn Đình, cám ơn.”
Nói xong, Tô Yên ngả người ra ghế ngủ mất.
Lục Cận Phong liếc nhìn Tô Yên nằm ở dãy ghế sau, bên trong đôi mắt sâu lắng kia lại dấy lên một tia chiều chuộng hiếm thấy..
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
123 chương
150 chương
43 chương
71 chương