Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Chương 69 : Bỗng nghe gia biến

“Xem ra nghiệp chướng nàng gây ra không ít đâu.” Hoắc Vô Ảnh bước tới trước mặt tôi, dáng vẻ rệu rã, đôi mắt quyến rũ mọi khi lúc này đỏ quạu lên. “Ngươi nói cái gì chứ?” Tôi cau mày lại, lườm ngọt hắn một cái. “Nói cái gì? Nàng lại còn không biết ta đang nói gì sao? Ta nói này, đại tiểu thư, suốt từ đêm hôm qua đến sáng nay, ta đã đi khắp mọi ngóc ngách trên núi Song Mông này rồi đấy. Nàng nói xem nàng đã đi đâu chứ? Có phải đã ở cùng hắn không?” Hắn lên tiếng đầy phẫn uất, lại còn đưa tay chỉ về hướng cỗ xe ngựa của Tề ca đang dần biến mất. Tôi nhíu chặt hai đầu mày lại, nghe giọng nói có phần chua chát của hắn, chẳng khác nào lúc Tầm vẫn còn là Dạ Tầm Hoan cả. Hừm, hái hoa đại đạo đã chuyển tính chuyển nết rồi sao! “Ta không hề ở cùng ngài ấy, có điều ở lại qua đêm cùng người phụ nữ của ngài ấy, ngươi có ý kiến gì không?” Tôi lạnh lùng lên tiếng. Chỉ nghe thấy hắn lắp bắp trong hoảng hốt: “Nàng… nàng…” “Ta rất bình thường, có điều lúc này cảm thấy rất lo lắng cho ngươi, hái hoa nhiều quá, nói không chừng sau này lại biến thành đi hái cỏ dại đấy. Đến lúc đó nhớ phải chú ý một chút, tìm một chỗ cố định thôi, đừng có truyền bệnh dịch của mình đi khắp nơi. Phụ thân ta thường nói, hãy làm một công dân tốt biết giữ công đức cho xã hội đi.” Nói xong, tôi liền than dài một tiếng, vỗ nhẹ lên vai hắn, sau đó đi xuống dưới núi, để lại Hoắc hái hoa còn chưa kịp phản ứng lại, đứng ngây ngô tại chỗ. Không lâu sau, tôi liền nghe thấy tiếng hét phẫn nộ của Hoắc hái hoa: “Lạc Lạc, nàng thực sự là vô cùng quá đáng.” Ha ha, thực sự quá lâu rồi không được cười sảng khoái thế này, tôi bật tiếng cười vang suốt dọc đường xuống núi. Trước khi đến Điệp cung, đầu tiên tôi phải quay về khách điếm Long Môn, đã quá lâu rồi không gặp được Tiếu Tiếu và Khai Tâm, bọn họ nhất định cũng đang lo lắng cho tôi. Trước tiên tôi cho bồ câu đưa thư báo tin bình an, sau đó mới quay về. Trên đường đi, tôi tùy ý tìm một tửu lâu dừng chân, ăn uống, dưỡng sức. Tôi đã kể với Hoắc Vô Ảnh những chuyện xảy ra giữa mình và Tầm, có điều không hề tiết lộ rõ thân phận thực sự của chúng tôi, bởi vì thêm một người biết là thêm một phần bất lợi. Tôi cũng nói rõ ràng với Hoắc Vô Ảnh, cho dù có phải chết cùng Tầm, tôi cũng sẽ đến Điệp cung tìm chàng. Còn Hoắc Vô Ảnh sau khi nghe hết những lời tôi nói, mỉm cười, nói rằng biết trước tôi nhất định sẽ đi, cho nên hắn mới ở lại bên cạnh tôi, mục đích chính là chỉ đường dẫn lối. Tôi cảm thấy xúc động vô cùng trước sự tương trợ của hắn. Đi đường có Hoắc Vô Ảnh bầu bạn rất là vui vẻ, nhưng hắn kiên quyết đòi theo tôi về khách điếm Long Môn. Tuy rằng đến Điệp cung cần hắn dẫn đường, thế nhưng, cũng có thể hẹn gặp ở một điểm nào khác rồi cùng lên đường cũng được mà. Xin thứ lỗi cho tôi lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, lẽ nào nhiệm vụ của hắn vẫn chưa hoàn thành? Thực sự phải giết tôi cho bằng được? Trước kia, hắn đã nói với tôi nguyên nhân mà bản thân phải tiếp nhận nhiệm vụ vinh quang mà gian khổ này. Cung chủ tiền nhiệm của Điệp cung trước kia đã tẩu hỏa nhập ma vì tu luyện tuyệt thế thần công, sau cùng tự tấn công bản thân một cách điên cuồng rồi qua đời, con trai của ngài mới tròn hai mươi trở thành cung chủ tân nhiệm của Điệp cung. Thánh Nhật sứ giả Trương Huyền Vũ là một người hành tung bất định, theo lời miêu tả của Hoắc Vô Ảnh, dường như Tầm đã gặp được một sư phụ chẳng khác nào một lão ngoan đồng[1]. Thảo nào mà tính cách của Tầm có nhiều thay đổi, phải chăng đã chịu ảnh hưởng từ vị sư phụ này? Trông chờ lão ngoan đồng này điều tiết tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong Điệp cung là chuyện gần như là không thể nào. [1] Biệt hiệu của Châu Bá Thông trong bộ tiểu thuyết “Anh hùng xạ điêu” và “Thần điệu đại hiệp” của nhà văn Kim Dung. Người trong Điệp cung cảm thấy vô cùng không an tâm trước một thiếu cung chủ còn quá trẻ tuổi. Tầm của tôi thân là Dạ Sứ của Điệp cung, chín chắn, trầm ổn, có sức hút, bất luận nhìn từ góc độ nào đều vô cùng xuất sắc, cho nên nhiều công việc trong Điệp cung tự nhiên đặt nặng trên vai của chàng. Dần dần, trong cung càng ngày càng nhiều thuộc hạ tín nhiệm chàng, bất giác trở thành phái đối lập với những người bảo vệ cho cung chủ tân nhiệm hiện nay. Thực ra, cho dù đối với lão cung chủ tiền nhiệm trước đây hay là Hàng Thành, cung chủ tân nhiệm bây giờ, Tầm đều không có chút lòng tham đoạt vị nào cả. Hơn nữa, hôn sự của Hàng Thành cùng Lục Y Y, tiểu thư của Thần Kiếm sơn trang sắp cận kề, may mà vẫn còn chưa phát thiệp mời, nếu không chuyện Lục tiểu thư đào hôn nhất định sẽ khiến việc Thiên hạ đệ nhất cung Điệp cung tề danh cùng Thần Kiếm sơn trang sẽ nhanh chóng trở thành trò cười cho võ lâm. Nghe nói mối hôn sự này đã kéo dài từ năm trước tới năm sau, thời gian cụ thể vẫn chưa nói chắc được. Nói đến đây, tôi bất giác nhớ đến chuyện cứu tên Uông mọt sách ở trong khách điếm. Tiếu Tiếu cùng với Quản Diễm Thành, đại sư huynh của Thần Kiếm sơn trang hiện nay cũng không biết thế nào nữa, mong rằng Tiếu Tiếu sẽ không bị kéo vào chuyện liên hôn này. Chuyện đột phát này lại càng khiến cho người bên phái ủng hộ cho Tầm càng thêm rạo rực. Để ngăn ngừa người của hai phái tự gây tổn thương lẫn nhau vì chuyện của cung chủ, Tầm quyết định đi thăm sư phụ của mình, hiện đang vân du tứ hải. Buồn cười! Tuyệt! Chàng đã dùng chiêu lùi một bước tiến ba bước, ép Hàng Thành phải tự mình giải quyết vấn đề, ép mọi người phải chấp nhận sự thực. Đây chính là tác phong làm việc xưa nay của chàng, đúng là cao chiêu! Tầm của tôi xưa nay vẫn xuất chúng hơn người, cứ nghĩ vậy thôi là tôi lại bật cười sung sướng. “Cười gì thế?” Hoắc Vô Ảnh hiếu kì lên tiếng. Dùng tay trái chống cằm, tay phải cầm đũa, tôi nhìn vào Dâm Hồ soái ca có thể mê hoặc chúng sinh này, nhoẻn miệng mỉm cười. Hắn với Tầm là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau. Nếu lúc này đổi lại là Tầm ngồi trước mặt tôi, chàng tuyệt đối không hỏi tôi tại sao lại cười mà sẽ nghĩ cách khiến tôi phải chủ động nói tại sao mình cười. “Cười ngươi chim lợn.” Tôi cười nhẹ đáp. “Lại là chim lợn? Hình như từ này không phải dùng để khen người khác, ngược lại giống câu châm biếm hơn, rốt cuộc nó có nghĩa là gì?” Cuối cùng hắn đã có tầm nhận thức mới về hai chữ này. Thế là tôi liền nhiệt tình giải thích ý nghĩa thực sự, sau khi nghe xong, hắn liền trợn trừng mắt nhìn tôi, sau đó bật cười lớn tiếng. Tôi cũng mỉm cười, sau đó cúi đầu và thức ăn vào miệng. Dần dần, tiếng cười của hắn tắt hẳn đi, dùng giọng nói nghiêm chỉnh nói với tôi: “Lạc Lạc, đêm lễ tế Hoa thần lần trước, nàng đã nói với ta nàng không biết võ công mà chỉ là sức mạnh nhiều hơn người khác thôi. Còn hôm đó, nàng lại có thể sử dụng chiêu Tứ thần hợp nhất trong Tư thần kiếm pháp của Tinh Túc Môn. Nếu ta không kịp thời cản lại thì Sầm cùng với những người kia đã chết dưới Tư thần kiếm của nàng rồi. Tinh Túc Môn là một tổ chức sát thủ nổi danh trên giang hồ hơn mười năm trước, sở dĩ nó nổi tiếng là bởi vì toàn bộ sát thủ của Tinh Túc Môn đều là những người phụ nữ tuyệt sắc vô song. Chỉ cần đưa ra một cái giá hợp lí, mục tiêu chắc chắn sẽ bị giết không tha, vậy mà tổ chức sát thủ lừng danh, lợi hại này lại biến mất một cách triệt để chỉ trong một đêm vào năm năm trước…” Hoắc Vô Ảnh dừng lại, không nói thêm nữa, nhìn vào luôn mặt xinh đẹp của tôi với ánh mắt hoài nghi. Tôi ngước mắt liếc hắn, sau đó lại cúi đầu xuống, và thêm miếng cơm rồi nói: “Người muốn hỏi điều gì, cứ nói thẳng đi.” “Rốt cuộc nàng là ai? Ta không tin nàng chính là sát thủ thuộc Tinh Túc Môn, tư thế cầm kiếm của nàng không sai, kiếm pháp cũng không sai, thế nhưng nàng lại không thể nào khống chế được nội lực trong người mình. Nếu như nàng là sát thủ của Tinh Túc Môn, việc khống chế nội lực với nàng mà nói là chuyện vô cùng đơn giản, thế nhưng nàng lại vì vậy mà làm bản thân bị thương. Rốt cuộc nàng là ai chứ?” Tôi liếc mắt nhìn Hoắc Vô Ảnh, những suy luận của hắn không sai chút nào. Nhớ lại cảnh tượng trong rừng trúc ngày hôm ấy, khi đột phát nội lực do quá đỗi phẫn nộ, tôi hoàn toàn không thể khống chế được nó, nếu như lúc đó không cưỡng ép kiếm khí chuyển sang khu rừng trúc kia thì chỉ sợ tôi sẽ phải hối hận cả đời. Tại sao tôi lại biết được Tư thần kiếm pháp chứ? Ha ha không phải tôi biết, mà là mẹ của Hạ Chi Lạc biết, kể từ khi Hạ Chi Lạc nhớ chuyện, cô ấy thường xuyên nhìn thấy mẫu thân múa những chiêu kiếm này. Tuy rằng dung nhan của mẫu thân trong ký ức Hạ Chi Lạc mờ ảo, mơ hồ, nhưng từng bước chân, đường kiếm, mỗi chiêu mỗi thức của bà đều vô cùng hoàn mĩ, ưu nhã, hoàn toàn khác biệt với khí thế cương nghị của Tề ca. Sở dĩ lúc đầu, ở Dương Sơn, tôi có thể nhìn ra được điều ảo diệu trong Tư thần kiếm pháp một cách dễ dàng là bởi vì kí ức tôi – hay nói đúng ra là kí ức Hạ Chi Lạc – đã quá quen thuộc với bộ kiếm pháp này. Nhưng rồi sau đó, tôi cũng không suy ngẫm chuyện này đến tận cùng. Tại sao mẫu thân của Hạ Chi Lạc lại biết dùng Tư thần kiếm pháp? “Lạc Lạc.” Hoắc Vô Ảnh đưa tay vẫy vẫy trước mắt tôi, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi định thần lại, than dài một tiếng rồi nói: “Ta không phải là sát thủ của Tinh Túc Môn, còn về bộ kiếm pháp này, ta đã từng nhìn thấy mẫu thân tập luyện.” “Mẫu thân của nàng? Sao có thể như vậy được? Nàng có biết bộ kiếm pháp này cùng với chất độc Huyết ảnh mà Sầm trúng phải đều giống nhau ở chỗ đã thất truyền bao năm nay rồi? Tinh Túc Môn nhanh chóng nổi lên như vậy chính là vì có được bộ kiếm pháp này đấy.” Cái gì? Cũng thất truyền nhiều năm giống như Huyết ảnh sao? Kiếm phổ của Tư thần kiếm pháp chẳng phải vẫn luôn được cất giấu trong Hoàng thất hay sao, theo những lời Tề ca nói thì ngài đã vô tình có được chứ hoàn toàn không phải lén lút tập luyện. Tại sao bộ kiếm pháp này cùng với chất độc Huyết ảnh lại có liên quan đến Hoàng thất? “Nếu muốn hỏi mẫu thân ta với Tinh Túc Môn có liên hệ gì không thì ta hoàn toàn không biết. Vào năm ta tròn tám tuổi thì mẫu thân đã bị mất tích, còn tại sao bà biết Tư thần kiếm pháp thì ta cũng chẳng biết gì đâu.” Tôi mỉm cười khổ sở, nụ cười này phát ra từ nội tâm, bởi vì trong đầu tôi vẫn còn tồn tại kí ức của người phụ nữ vừa yêu lại vừa hận Hạ Chi Lạc kia. Hắn nhìn tôi đầy nghi hoặc, nhoẻn miệng mỉm cười, một nụ cười dâm đãng rồi nói: “Trên người nàng với Sầm ẩn chứa quá nhiều bí mật. Rốt cuộc ngài ấy là ai? Nàng gọi ngài ấy là Thượng Quan, người trong thiên hạ này ai chẳng biết Thượng Quan chính là họ của Hoàng gia. Hoàng gia xảy ra biến cố, thậm chí việc Tinh Túc Môn biến mất, cuộc chia li giữa nàng với ngài ấy, tất cả hình như đều xảy ra vào năm năm trước…” Tôi đảo loạn cơm trong bát, ngước mắt lên nhìn hắn rồi nói: “Ngươi đã nói đó là bí mật, vậy ta nói ra thì còn gì là bí mật nữa. Hoàng triều Kim Bích, những người mang họ Thượng Quan không liên quan đến Hoàng thất, ta tin rằng còn nhiều hơn những người mang họ Hoắc giống ngươi.” “Ha ha ha.” Hắn bật cười sảng khoái: “Nàng còn giống một con hồ li hơn ta, một con hồ li cái mê hoặc lòng người với một mái tóc đen huyền sáng bóng.” Tôi lườm ngọt hắn một cái rồi nói: “Mau ăn cơm đi, đàn ông gì mà lắm lời. Nếu như không phải cần ngươi dẫn đường, ta đã đá đít cho ngươi ngã xuống Âm Dương Cốc rồi. Ta vẫn chưa tha thứ cho ngươi chuyện ngày hôm đó đâu, đợi khi nào gặp lại chàng, ta nhất định sẽ cho ngươi chết một cách khó coi nhất.” “Nàng…” Hắn nghiến răng sau đó lẩm bẩm một mình: “Thật đúng là thà đắc tội kẻ tiểu nhân còn hơn là đắc tội đàn bà.” Phía dưới mặt bàn, tôi đá hắn một phát thật mạnh, lạnh mặt như không nghe thấy tiếng kêu thống thiết của hắn, tiếp tục dùng bữa. Khi ngước mắt lên, tôi liền chăm chú nhìn mấy người ăn mặc bình dị đi qua trước mặt. Sở dĩ tôi chú ý đến mấy người này là bởi vì người đi đầu kia trông rất giống với Uông Thư Bách. Thế nhưng rốt cuộc có phải là tên Uông mọt sách kia không thì tôi chưa dám khẳng định, nhất cử nhất động của bọn họ đều khiến tôi phải chăm chú dõi theo. Hắn của lúc này hoàn toàn khác với hình tượng tiểu nhị ở khách điếm của tôi. Tuy rằng trước kia hắn luôn mang bộ dạng thư sinh yếu ớt, đau khổ, nhưng thực ra tôi luôn cảm thấy tên mọt sách này mày kiếm mắt sáng, tuấn tú, nho nhã, tuyệt đối là một cực phẩm thượng hạng. Hiện nay, hắn lại xuất hiện trước mặt tôi với một phong thái hoàn toàn xuất chúng, khí độ bất phàm, ngạo nghễ kia chẳng thể nào che giấu được thêm nữa. Bốn người đi theo phía sau hắn, nhìn qua là biết không phải hạng tầm thường, hơn nữa còn vô cùng cung kính trước hắn. Tại sao lại như vậy chứ? Trước khi tôi đi, hắn ưỡn ngực thề thốt đầy chí khí rằng sẽ bảo vệ, chăm sóc Tiếu Tiếu cùng Khai Tâm, sao lúc này lại xuất hiện ở nơi đây? Nhìn thái độ cung kính của những người kia, xem ra thân phận của hắn vô cùng cao quý. Rốt cuộc thân phận của hắn là gì? Tại sao lại thành ra như vậy? Phải chăng khách điếm đã xảy ra chuyện gì? Đoàn người bọn họ đang định rời khỏi tửu lâu, tôi liền đặt bát cơm trong tay xuống xông lại gần, lớn tiếng thét: “Uông Thư Bách.” Cả đoàn người đó liền dừng bước lại, chỉ nhìn thấy hắn ngưng lại, từ từ quay người lại, đưa ánh mắt sắc bén liếc thân người tôi một lượt, chẳng thèm mở miệng, phớt lờ sự tồn tại của tôi rồi lại đi ra ngoài cửa. Lúc này, một người đàn ông trung niên phía sau hắn vừa nhìn thấy tôi liền thét lên kinh hãi: “Phượng… Phượng Thiên Ngâm?” Một người đàn ông trung niên khác cũng nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc, rồi lẩm bẩm một mình: “Không thể nào, không thể nào…” “Lạc Lạc.” Hoắc Vô Ảnh đã đi đến cạnh bên chỗ tôi, nhìn mấy người kia bằng ánh mắt kì lạ. Tôi cau chặt đôi mày lại, thái độ của hai vị đại thúc kia thật kì lạ, sao lại gọi tôi là Phượng Thiên Ngâm? Phượng Thiên Ngâm là ai chứ? Hình như tôi không hề quen biết. Nói đến đây mới nghĩ ra, người tôi đã gặp và có dung mạo giống tôi cũng chỉ có vị Phụng phi đó, còn thêm một người nữa hiện lên trong đầu tôi, đó chính là mẫu thân của Hạ Chi Lạc. Gần đây xảy ra thật nhiều chuyện kì quái. Uông Thư Bách cảm nhận được sự khác thường của hai vị đại thúc kia, từ từ bước lại gần chỗ tôi, chắn trước thân người của hai vị đó, mặt mày nghiêm nghị, liếc nhìn vào tôi và Hoắc Vô Ảnh, sau đó lạnh lùng lên tiếng: “Rất xin lỗi, vị phu nhân này, chúng ta chưa hề gặp mặt, đoán chắc đã nhận nhầm người.” Hả? Phu nhân? Lần đầu gặp mặt? Đã nhận nhầm người? Giọng nói này rõ ràng là của Uông Thư Bách, hắn chẳng qua chỉ thay đổi mỗi tạo hình thôi, tại sao lại có sự khác biệt lớn đến vậy chứ? Rõ ràng là quen biết nhau, sao lại phải giả bộ như không quen biết? Rốt cuộc hắn là ai chứ? Nếu như thực sự không quen biết tôi thì chỉ có một khả năng duy nhất, người đứng trước mặt tôi lúc này chính là anh em sinh đôi của Uông mọt sách. “Cửu thúc, không phải các người đang phải đi gấp sao?” Hắn liền quay sang nói với vị đại thúc đã gọi tôi là Phượng Thiên Ngâm. Nói xong, hắn liền bước ra ngoài tửu lâu trước. Hai vị đại thúc kia cũng lặng người một lúc, sau đó đuổi theo ra ngoài, nhưng vẫn không ngừng quay đầu lại nhìn tôi, mặt mày vô cùng hoảng hốt. Cuối cùng họ cũng đuổi kịp theo. Tôi nhìn thấy bọn họ đi ra khỏi tửu lâu, vừa chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu cả, bất giác ngây lặng người đi, tốc độ đi bộ của họ đúng là nhanh đến mức không tưởng tượng nổi. “Lạc Lạc, nàng quen biết nhưng cao thủ thế này từ lúc nào thế?” Hoắc Vô Ảnh cau chặt đôi mày kiếm rồi hỏi. “Cao thủ?” Tôi cũng bất giác nhíu mày, lại nhìn ra ngoài tửu lâu, than dài một tiếng rồi nói: “Có lẽ ta nhận nhầm người rồi,” “Nhận nhầm người? Hình như hai đại thúc kia cũng quen biết nàng thì phải, còn gọi nàng là Phượng Thiên Ngâm, phải chăng bọn họ cũng đã nhận nhầm người?” Hoắc Vô Ảnh nhìn tôi bằng ánh mắt hồ nghi: “Rốt cuộc tên của nàng là gì? Lạc Bảo hay là Phượng Thiên Ngâm? Hình như cái tên Phượng Thiên Ngâm nghe có nội hàm, sâu sắc hơn cái tên Lạc Bảo nhiều.” “Hoắc hái hoa, có phải ngươi lại muốn làm Bì đang ngứa, đệ đệ của Pikachu không? Nếu như muốn thì ta sẽ toại nguyện cho ngươi ngay lập tức.” Tôi trợn mắt nhìn hắn đầy bực bội. “Ta không hề ngứa thịt chút nào.” Hắn nhăn nhở mỉm cười, đưa tay sờ cằm, trầm tư một hồi rồi nói: “Dựa theo kinh nghiệm hành tẩu giang hồ bao năm nay, ta chẳng thể phân biệt được rốt cuộc bọn họ thuộc môn phái nào, nhưng nhìn bộ pháp đặc biệt của họ chẳng khác nào như nước chảy mây trôi, nhất định là những cao thủ thâm tàng bất lộ, đặc biệt là người nàng nhận nhầm với hai người nhận nhầm nàng, võ công của bọn họ có khả năng cao hơn cả ta.” Uông mọt sách là một cao thủ? Thôi chết rồi, khách điếm nhất định đã xảy ra chuyện. Không, tôi nhất định phải quay về đó nhanh chóng. “Đi thôi, nhà ta xảy ra chuyện rồi, ta nhất định phải quay về đó thật sớm.” Hoắc Vô Ảnh vứt lại ngân lượng, hai người chúng tôi nhanh chóng phi ngựa quay về huyện Lí An. Kể từ sau khi Uông Thư Bách gọi tôi một tiếng phu nhân, tôi đã ý thức ra được tính nghiêm trọng của vấn đề, để ngăn con Dâm Hồ đó suy nghĩ lung tung và người khác lại hiểu lầm, tôi liền cải nam trang. Do lên đường quá vội, tôi đã khiến một con ngựa gần chết. Khi đi qua khu đông dân cư, bất đắc dĩ phải mua một con ngựa khác, tiện thể cũng mua thêm chút lương khô. Vừa mua xong, vừa định rời khỏi, tôi liền phát hiện đường xuất thành đã bị tắc nghẽn lại. Không biết đã xảy ra chuyện tày đình gì mà lại khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn thế này, tôi bực bội nhíu chặt mày lại, liền hỏi thăm người đi đường. “Xin hỏi vị tiểu ca này, trời đất rộng lớn đúng là không có chuyện gì không có, bây giờ ngay cả trẻ con cũng dám cưỡng ép dân nữ ngay giữa thanh thiên bạch nhật rồi.” Người đó liền hớn hở đáp. “Hả? Trẻ con cưỡng ép dân nữ?” Thật đúng là rừng lớn thì loài chim nào cũng có. Hoắc Vô Ảnh vừa nghe vậy, tinh thần khoái lạc, nhất quyết kéo tôi đi xem chuyện vui, liền bị tôi cự tuyệt, thế nhưng không đi xuyên quá đám đông kia, chúng tôi vẫn chẳng thể vượt qua được con đường này, trừ phi đi đường vòng. Nếu như đi đường vòng thì phải thêm lộ trình nửa ngày nữa. Chết tiệt, phải nghĩ ra cách khiến cho đám người kia tự động dọn đường cho tôi đi, cho dù phải tốn chút tiền tài. Đưa mắt nhìn quanh, sau cùng tôi quay sang nói với Hoắc Vô Ảnh: “Trên người ngươi còn bao nhiêu bạc vụn, đưa hết đây cho ta.” Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ, rồi lấy túi tiền bên thắt lưng ra. Tôi nhận lấy, trong lòng thầm nghĩ, dù phải tốn tiền tài cũng quyết không phải của tôi. Thế là tôi liền tìm một ngân trang gần đó, đổi hết số bạc vụn của Hoắc Vô Ảnh kia thành những đồng tiền nhỏ hơn. Cầm trên tay một túi nặng đầy tiền, tôi liền giao cho Hoắc Vô Ảnh, chỉ thị cho hắn bay lên mái nhà tung hết túi tiền đó xuống bên dưới. “Nàng…” Hoắc Vô Ảnh vô cùng kinh ngạc, khuôn mặt anh tuấn nhanh chóng sầm hẳn lại. Hoắc Vô Ảnh đau xót số bạc của mình, lẩm bẩm càu nhàu vài câu, sau cùng trước sức ép đáng sợ của tôi, hắn bị ép nhảy lên mái nhà. Nhìn thấy hắn đã chuẩn bị xong, tôi liền đứng cách đám đông trước mặt nhiều bước, sau đó thét lớn một tiếng: “Mọi người mau nhìn xem, tiền rơi từ trên trời xuống kìa.” Lời vừa dứt, Hoắc Vô Ảnh liền bắt đầu tung tiền. Quả nhiên, tiếng thét này đã khiến đám đông tụ tập kia tản hết ra, liên tục thét lớn: “Tiền rơi từ trên trời xuống này.” “Mau đi nhặt tiền thôi.”, rồi sau đó nhanh chóng xông về phía tôi đứng. May mà tôi tránh kịp thời, nếu không sẽ bị bọn họ dẫm cho bét xác. Nhìn những con người điên cuồng tranh cướp tiền đồng, tôi thở hắt ra ngoài, những người này có cần phải khoa trương đến mức độ đó không? Hoắc Vô Ảnh thân như chim én, nho nhã bay từ trên mái nhà xuống, nho nhã hạ cánh trước mặt tôi, bật cười nói: “Chiêu này mà nàng cũng có thể nghĩ ra?” “Tục ngữ có câu: Người chết vì chim…” Vừa mới lên tiếng tôi đã ngưng lại, suýt chút nữa là cắn trúng lưỡi, thực ra câu tôi muốn nói là “Người chết vì tài, chim chết vì ăn”, ai ngờ lại nói nhịu thành một câu khiến người ta suy nghĩ linh tinh, bậy bạ. “Người chết vì chim? Người chết vì chim? Ha ha ha, nàng có tính cách đó không? Thì ra nàng muốn chết vì chim à. Có thể nói cho ta biết nàng muốn chết vì loài chim nào không? Ha ha ha, nếu như muốn chết vì ta thì thực sự là mong còn chẳng được.” Hắn bật cười lớn tiếng. Nhìn xem, con Dâm Hồ đó cười đến mức không ngậm được miệng lại. Chết tiệt, những tên hay hái hoa, sự dâm đãng, đê tiện đã ăn sâu vào xương cốt rồi, tôi chẳng qua nói nhầm có một câu vậy mà hắn đã tuôn ra cả tràng. “Cút ngay, chim cái đầu ngươi.” Tôi mở miệng mắng nhiếc, rồi đá hắn một cước. “Ha ha ha, lâu nay toàn bị nàng đè nén, bắt nạt, hôm nay mới được chiếm thế thượng phong đôi chút. Có điều nói ra thì số ngân lượng kia của ta thực sự đáng thương.” Hắn nhoẻn miệng cười gian manh. Tôi trợn mắt lườm hắn, sau đó dắt ngựa đi về phía trước. Bỗng nhiên, bóng người và bóng chó vụt qua trên đường khiến tôi chết lặng người đi. Khai Tâm? Tướng Quân? Cậu bé mặc trên người bộ y phục màu trắng kia chẳng phải là Khai Tâm hay sao? Thằng bé đang kéo theo một đứa bé tầm năm, sáu tuổi ở phía sau, miệng không biết đang lẩm bẩm điều gì. Đứa bé đó nhìn trông như một tiểu ăn mày, thế nhưng trên người lại đang khoác chiếc áo khoác của Khai Tâm, Tướng Quân đứng cạnh bên không ngừng rung lắc bộ lông màu ghi bạc của mình, ngăn cản đứa bé kia chạy trốn. Khai Tâm chính là đứa bé đã cưỡng ép dân nữ đó sao? Làm sao có thể? Phải chăng tôi lại nhận nhầm người? Tôi đưa tay dụi mắt, không, lần này tôi tuyệt đối không nhận nhầm người, đây chính là đứa con trai nghịch ngợm quái chiêu của tôi mà. Tại sao thằng bé cũng không ở trong khách điếm, một đứa nhóc dắt theo một con chó chạy lung tung khắp nơi làm gì? “Khai Tâm.” Tôi cất tiếng gọi lớn rồi chạy nhanh về phía Khai Tâm. “Mẫu thân.” Khai Tâm nghe thấy giọng nói của tôi liền quay đầu lại, gọi tôi một tiếng nhưng chưa hề chạy về phía tôi, vẫn cứ kéo lấy đứa nhóc kia, đôi mắt thì nhìn chăm chăm vào Hoắc Vô Ảnh một hồi lâu, cau chặt đôi mày rồi hỏi tôi: “Mẫu thân, Hoan thúc đâu? Tại sao mẫu thân lại đổi sang một người đàn ông khác rồi? Có phải người chê Hoan thúc không được tuấn tú như người này không? Người đã đá Hoan thúc rồi sao?” Hả, cái thằng tiểu tử này đang nói lăng nhăng gì chứ? Nói cứ như thể tôi chẳng có chút trinh tiết, đức hạnh gì vậy, giống như một người phụ nữ háo sắc gặp người nào yêu người ấy vậy. Thật đúng là con hư tại mẹ! Gâu gâu gâu! Tướng Quân nhìn thấy tôi là sủa liên hồi, xem ra nhiều ngày rồi không nhìn thấy tôi, con chó này lại bắt đầu hưng phấn đây. “Con trai của nàng?” Hoắc Vô Ảnh kéo tôi lại phía sau như thể nhìn thấy quỷ, liếc sang Khai Tâm, miệng há to đến mức có thể nhét quả trứng vào trong, kinh ngạc cất tiếng hỏi: “Con trai của nàng với ngài ấy đã lớn thế này rồi sao? Vốn dĩ còn tưởng rằng giữa ta với nàng còn có hi vọng nhỏ nhoi, bây giờ chẳng còn gì nữa rồi…” “Ngươi đúng là đồ ngốc nghếch.” Tôi trợn mắt lườm hắn, chẳng thèm để tâm nữa. “Ngươi thật đê tiện, bỏ ta ra, bỏ ta ra.” Đứa bé kia thét lên thảng thốt, há miệng định cắn lên tay của Khai Tâm, liền bị tôi ngăn lại. Tiếp xúc ở khoảng cách gần, tôi xác định đây là một tiểu ăn mày, đoán chắc là đã ăn trộm đồ của Khai Tâm. Tôi kéo bàn tay Khai Tâm đang nắm chặt lấy đứa bé kia rồi nói: “Khai Tâm, sao con lại ở chỗ này? Sao con lại làm như vậy? Mau mau bỏ người bạn nhỏ này ra. Con có biết hay không, người ta đang bảo con là cưỡng ép dân nữ đấy, con đừng có làm mất mặt mẫu thân nữa. Nghe lời đi, mau thả người ta ra.” Gâu gâu gâu! Hả, không ngờ Tướng Quân lại chạy tới dỗ dành tôi. Khai Tâm mím chặt môi lại, buông tay ra mà chẳng hề cam nguyện, vừa chỉ huy Tướng Quân chặn lối thoát của tiểu ăn mày kia vừa nói với tôi: “Mẫu thân, cái gì mà cưỡng ép dân nữ, muội ấy là thê tử của con mà.” “Đồ vô liêm sỉ, ai là thê tử của ngươi chứ?” Tiểu ăn mày đó nhảy ra sau lưng tôi rồi thét lớn. “Hả? Con nói cái gì? Cô bé này là thê tử của con sao?” Câu nói của Khai Tâm chẳng khác nào sấm đánh ngang tai, tôi đưa tay day huyệt thái dương. Tuy biết phương thức giáo dục của mình hơi hiện đại một tí, thế nhưng giáo dục con trai tới độ đi cưỡng ép dân nữ làm thê tử của mình là điều tôi chưa hề nghĩ tới. Hoắc Vô Ảnh vừa nghe vậy liền bật cười thành tiếng, kéo lấy Khai Tâm rồi nói: “Cô bé ấy là thê tử cháu sao? Tiểu tử, còn bé như vậy mà đã có tư chất làm nghề hái hoa rồi đấy. Thế nào hả? Có muốn bái ta làm sư phụ không?” “Bái cái đầu ngươi, ngươi cút sang một bên cho ta, đừng có dạy hư con trai ta.” Tôi quát lớn, con Dâm Hồ này, cái hay không dạy, vừa gặp mặt đã muốn Khai Tâm theo hắn học hái hoa. Quay sang bên này, tôi lại hỏi Khai Tâm: “Khai Tâm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con không ở khách điếm, tại sao lại chạy tới đây? Dì Tiếu của con đâu rồi? Có phải khách điếm đã xảy ra chuyện gì không?” “Mẫu thân…” Khai Tâm liền ôm chặt lấy tôi, định khóc lại thôi, tôi biết ngay là khách điếm đã xảy ra chuyện mà. Thế là chúng tôi liên tìm một khách điếm dừng chân nghỉ ngơi trước rồi nghe Khai Tâm kể lại mọi chuyện. Thì ra, sau khi tôi với Tầm rời khỏi khách điếm, khoảng được gần một tháng, có hai người đàn ông trung niên kì quái mặc y phục màu tím xuất hiện tại đó, điều kì dị hơn là hai người đàn ông này đến khách điếm không phải để trọ lại mà vì tìm Uông Thư Bách. Không biết Uông Thư Bách có hiềm khích gì với hai người đó, vừa gặp họ hắn đã mặt mày nhợt nhạt, cứ như gặp phải ma quỷ vậy. Khai Tâm vừa nhắc đến Uông Thư Bách cùng hai người đàn ông trung niên, tôi đã thét lớn tiếng, kể lại bộ dạng của bốn người mà tôi gặp trong tửu lâu mấy ngày trước đó cho Khai Tâm nghe. Khai Tâm nghe thấy tôi miêu tả bộ dạng của người có tên Cửu Thúc cùng với người đàn ông trung niên còn lại thì gật đầu lia lịa, nói người đến khách điếm gây chuyện hôm đó chính là hai người này. Thì ra tôi không hề nhận nhầm người. Thật đúng là kì quái. Tuy rằng bọn họ muốn bắt Uông Thư Bách đi, nhưng không biết tên mọt sách này rốt cuộc thân phận thế nào, bọn họ cũng khá là kiêng nể, không dám hỗn xược quá đáng. Khai Tâm nói Uông Thư Bách chống trả rất lâu, sau cùng bị hai người kia đánh ngất đi, rồi cưỡng ép đi khỏi khách điếm. Theo lời miêu tả của Khai Tâm, võ công của hai người đó vô cùng cao cường, điều này hoàn toàn trung khớp với nhận định của Hoắc hái hoa. Vì Uông Thư Bách, Tiếu Tiếu đã giằng co, chống trả với họ rất lâu, nếu như không phải họ thủ hạ lưu tình thì e là Tiếu Tiếu đã chết từ lâu rồi. Cũng thật là trùng hợp, ngày hôm đó Quản Diễm Thành của Thần Kiếm sơn trang cũng đến khách điếm, không biết có phải đã hẹn trước với Tiếu Tiếu không hay là đến khách điếm để tìm cô ấy, nhìn thấy tình cảnh này, lập tức nổi giận đùng đùng, tiếp đó rút kiếm tương trợ. Đoán chắc khi Quản Diễm Thành xuất hiện, hai người kia đã hoàn toàn không còn muốn giao đấu thêm nữa, bất đắc dĩ phải hạ độc thủ. Quản Diễm Thành ra tay tương trợ, còn Tiếu Tiếu bất hạnh trúng một chưởng của một trong hai người người kia. Nghe Khai Tâm kể tới đây, biết Tiếu Tiếu bị thương rất nghiêm trọng, tôi bất giác nắm chặt bàn tay lại. Đáng chết, cái tên Uông Thư Bách kia, kể từ khi vào khách điếm Long Môn của chúng tôi đã đem lại biết bao phiền phức cho tôi. Rốt cuộc hắn có thân phận thế nào? Đúng là một tên yêu tinh gây họa, lúc đầu thì khiến khách điếm chúng tôi mắc ân oán với Thần Kiếm sơn trang, nếu không phải có người em rể tương lai Quản Diễm Thành kia thì e là khách điếm Long Môn chẳng có ngày nào an lành. Bây giờ cũng thế, lại gây gổ với người nào đó, mà chả biết thân phận thế nào. Miệng tự nhận bản thân chỉ là một thư sinh dạy chữ, tất cả chỉ là lừa gạt. Cao thủ, hừm, hắn là một cao thủ, ngay cả nghệ thuật lừa người, giả bộ cũng là cao thủ hạng nhất. Chết tiệt, ban đầu nếu như tôi không say rượu lắm chuyện thì đã chẳng dẫn sói vào nhà rồi. Tiếu Tiếu bị trọng thương liền nghĩ cách hộ tống Khai Tâm cùng Tướng Quân rời khỏi khách điếm, dặn dò hai đứa lên Thần Kiếm sơn trang trước, nếu như cô ấy cùng Quản Diễm Thành xảy ra chuyện gì bất trắc, chí ít Khai Tâm cũng tìm được chỗ dựa tạm thời, sau đó đợi tôi cùng Tầm quay về từ nước Bạch Hổ rồi tính sau. Sau đó, Khai Tâm nước mắt rưng rưng rời khỏi khách điếm, dẫn theo Tướng Quân tiến thẳng đến Thần Kiếm sơn trang. Do lần đầu tiên đi xa nhà, mới lên đường không bao lâu, Khai Tâm nhậm ra đã lạc đường, hoàn toàn không biết đi về đâu. Suốt dọc đường thằng nhóc đáng thương cùng Tướng Quân mãi nghệ kiếm tiền sống qua ngày, lúc đi đến huyện Tuệ Dân liền bị tiểu ăn mày được nó coi là thê tử trộm mất tiền, sau đó gây ra trận náo nhiệt này. Tôi ôm lấy Khai Tâm nước mắt đầm đìa, trong lòng cảm thấy đau đớn, xót xa khó tả, khổ thân đứa bé này. Còn nữa, hiện nay Tiếu Tiếu còn sống hay đã chết, chẳng thể nào biết chắc được. Từ sau khi Khai Tâm rời khỏi rốt cuộc khách điếm còn xảy ra chuyện gì khác không, đoán chắc phải đợi khi tôi quay về thì mới biết được. Cứ nghĩ tới việc Tiếu Tiếu sống chết còn chưa rõ, tôi lại nắm chặt hai tay lại, đoán chắc lúc này sắc mặt vô cùng tồi tệ. Tuy rằng tôi không hề biết rõ rốt cuộc tại sao cô ấy lại đi làm sát thủ, thế nhưng những hành động, cách sống sau này cho thấy cô ấy làm vậy vì có nỗi khổ riêng nào đó. Huống hồ chi, cô ấy cũng đã gánh chịu biết bao đau đớn, khó khăn lắm mới chịu đựng được đến hôm nay, tìm được cuộc sống ổn định, an lành, tại sao lại kết thúc nhanh chóng như vậy chứ? Không được, tôi phải lập tức lên đường trở về. Tiếu Tiếu, em đã từng nói với ta rằng, em sẽ không xảy ra chuyện gì cả, cho nên, em nhất định phải bình an vô sự đấy. Dưới sự kiên quyết của Khai Tâm, cô bé ăn mày kia cũng đi theo chúng tôi. Việc đầu tiên phải làm chính là tắm rửa sạch sẽ cho cô bé ăn mày này. Tôi dặn dò tiểu nhị chuẩn bị một bồn nước tắm lớn, đồng thời bảo Hoắc Vô Ảnh đi mua vài bộ y phục thích hợp cho Khai Tâm và cô bé này. Trong thời gian chờ đợi nước nóng, tôi đưa mắt nhìn cô bé bẩn thỉu kia, soi xét một hồi, dáng vẻ tầm khoảng năm, sáu tuổi, mặt mày toàn là bụi bẩn, mái tóc rối như tổ chim, điểm duy nhất thu hút là đôi mắt sáng trong, đúng là linh khí hơn người. Lại nhìn những chỗ khác, tôi hoàn toàn không phân biệt được đứa nhóc này rốt cuộc là nam hay nữ, cho nên tôi cảm thấy vô cùng chán nản, sao Khai Tâm lại nhận ra được đứa nhóc này là nữ chứ? Nếu đó là một bé trai, cứ ép buộc người ta làm thê tử của mình phải chăng là mất thể diện lắm sao? Lẽ nào Khai Tâm đã kéo quần của đứa trẻ này xuống kiểm tra chăng? Trời đất ơi! Nếu như nó làm vậy thật thì vấn đề dường như vô cùng nghiêm trọng. “Khai Tâm à, chuyện về thê tử này của con rốt cuộc là sao đây? Làm sao con biết đứa nhóc này là một tiểu cô nương?” Tôi nhíu chặt đôi mày, đưa lời hỏi. Khai Tâm mặt mày ửng đỏ, cúi đầu thẹn thùng không dám lên tiếng. Lúc này, nước nóng được đưa vào trong, tiểu nhị cũng đã chuẩn bị chiếc chậu tắm lớn cho đứa nhóc này. Tôi phớt lờ sự phản kháng của đứa nhóc, cưỡng ép bế cô bé lên cởi chiếc áo khoác của Khai Tâm ở ngoài ra, sau đó phát hiện bộ y phục bên trong của cô bé tan nát đáng sợ, hoàn toàn không thể coi là y phục được, vạt áo, cánh tay đều rách rưới, nếu không có y phục của Khai Tâm che ngoài thì nửa thân người của cô bé này đã lộ cả ra ngoài rồi. “Cái này…” Tôi đột nhiên không biết nên nói gì lúc này. Sắc mặt của Khai Tâm cũng vô cùng kì lạ. “Hắn ta vô liêm sỉ, hắn ta đã xé y phục của ta, hắn đã nhìn thấy hết cơ thể của ta rồi.” Đứa bé kia liền chỉ thẳng vào mặt Khai Tâm mắng nhiếc. “Hả?” Tôi vô cùng kinh hãi. “Mẫu thân, không phải như vậy đâu. Là muội ấy cùng một đứa bé khác hợp mưu trộm túi tiền của con, đứa bé kia chạy mất, còn muội ấy bị con tóm được. Con chỉ bất cẩn làm rách y phục của muội ấy mà thôi.” Khai Tâm vừa nghe lời mách tội của đứa bé kia lập tức đưa lời giải thích, nói đến đoạn làm hỏng y phục của người ta, giọng nói đột nhiên lí nhí, rồi lại uất ức lên tiếng: “Muội ấy nói mình là thân nữ nhi. Mẫu thân người cũng đã từng nói, thân là nam nhi, nếu như nhìn thấy hết cơ thể của cô gái khác thì phải dám làm dám chịu, phải chịu trách nhiệm với người ta, lấy người ta làm thê tử của mình. Con làm như vậy đều tuân theo đúng lời người dạy, có gì không đúng chứ?” “Hả?” Từ nãy đến giờ tôi vẫn chưa ngậm miệng lại được, hoàn toàn nghẹn lời trước câu nói của Khai Tâm. Khi xưa tôi giáo dục thằng bé như vậy thật, nhưng tôi nói là sau khi nó trưởng thành, đừng có tùy tiện lừa gạt thiếu nữ nhà lành lên giường mà. Hề, cái thằng nhóc này, không ngờ lại nhớ rõ như vậy, lúc này tôi nên vui mừng hay đau khổ đây, xem ra tôi thực sự đã giáo dục con cái quá đỗi thành công rồi. “Tiểu tử, đừng có nghe mẫu thân cháu ăn nói linh tinh.” Lúc này, Hoắc Vô Ảnh cầm theo số y phục vừa mới mua bước vào cửa, nhìn tôi nhoẻn miệng cười đầy quyến rũ: “Theo cách nói của nàng, vậy thì ta sẽ phải lấy bao nhiêu thê tử đây?” Khai Tâm bĩu môi, cau mày nhìn về phía Hoắc Vô Ảnh, dường như đang suy ngẫm lời nói của hắn. “Con Dâm Hồ chết tiệt, ta cảnh cáo ngươi, đừng có dạy hư con trai ta, cẩn thận không ta dẫm nát bộ xương già của ngươi bây giờ.” Tôi thét lớn tiếng, nhận lấy số y phục từ tay Hoắc Vô Ảnh một cách dữ tợn, đưa cho Khai Tâm một bộ, rồi bảo hai người họ: “Cút cút cút, hai người cút hết ra ngoài cho ta, muốn đi đâu thì đi, ta còn phải tắm giúp cho tiểu mĩ nữ này.” Hoắc Vô Ảnh mỉm cười dâm đãng, khoác vai Khai Tâm đi ra ngoài. Chết ngất, xem ra sau này tôi phải ra sức phòng bị, tên tiểu tử Khai Tâm này quá mức đơn thuần, nếu như bị hủy dưới tay của con Dâm Hồ kia thì tôi đúng là hối hận vô cùng. Sau khi đẩy hai tên đàn ông một lớn, một bé khiến người khác phải điên đầu ra ngoài, tôi liền xử lí nốt cô nhóc rắc rối còn lại. Bây giờ nào phải đi tắm, rõ ràng là màn quan binh bắt kẻ trộm. Cô nhóc này không ngờ lại chui xuống dưới gầm giường. Hừm! Hôm nay nếu như tôi không tóm được cô nhóc này thì sẽ viết ngược hai chữ Lạc Bảo lại. Sau một hồi giằng co, lôi kéo kịch liệt, tôi đã lôi được cô bé ra khỏi gầm giường, bỏ ngoài tai tiếng thét như heo rống của cô bé, lột sạch từ đầu đến chân, vứt vào trong bồn nước tắm ấm áp. Đưa mắt nhìn qua, cuối cùng tôi đã có thể an tâm hoàn toàn, đây đích thực là một cô bé. Tên tiểu tử thối Khai Tâm kia mới có tí tuổi mà đã tìm thê tử cho mình rồi. Thật sự không hiểu nổi cô bé này sống kiểu gì, thân người gày nhẳng gày nheo, nhìn thôi cũng đã cảm thấy xót xa rồi. Sau khi rửa sạch mặt mũi, nhìn vào khuôn mặt bé nhỏ, trắng trẻo, xinh xắn, tinh tế đó, tôi kinh ngạc đến mức không biết nói gì. “Con… con tên là gì?” Tôi vuốt lại mái tóc ướt nhoẹt cho cô bé rồi hỏi. “Tại sao ta lại phải nói cho ngươi biết?” Cô bé quay đầu đi chỗ khác, ra sức đập mạnh xuống mặt nước, bắn cả lên mặt tôi. Tôi cũng không tức giận, để mặc cho cô bé chơi đùa, chán nản đưa tay vuốt nước trên mặt, chỉ nghe cô bé bật cười thành tiếng rồi tiếp tục vỗ nước. Khó khăn lắm mới sai người chuẩn bị được nước tắm, nếu cứ để cho cô bé này nghịch ngợm như vậy nữa, tôi nghĩ mình cũng phải tắm luôn thể. Tôi liền tóm lấy bàn tay bé nhỏ kia rồi tiếp tục tắm táp cho cô bé, than dài một tiếng rồi hỏi: “Trông con rất giống với một cố nhân trước kia của ta. Năm nay con mấy tuổi rồi? Còn nữa mẫu thân của con đâu? Có phải mẫu thân con tên là Bạch Ánh Tuyết không?” “Năm tuổi. Mẫu thân? Ta không có mẫu thân, ta cũng không có phụ thân, vừa sinh ra đã không có rồi. Bạch Ánh Tuyết không biết, ta chỉ biết bà A Thổ mà thôi.” Cô bé vừa nghịch ngợm lại vừa trả lời tôi bằng giọng nói non nớt. Hả! Làm sao mà như vậy được? Không phải thế chứ, khuôn mặt của cô bé rõ ràng là giống hệt như Bạch Ánh Tuyết mà. “Mau nói cho dì biết, rốt cuộc con tên là gì hả?” Tôi nhíu mày lại, nhìn cô nhóc trước mặt, có nhiều khả năng đây là con gái của Bạch Ánh Tuyết. Tại sao Bạch Ánh Tuyết lại nhẫn tâm bỏ mặc cô bé không lo chứ, hơn nữa lại để trở thành ăn mày thế này? “Dì? Người không phải là đại thúc sao?” Cô bé nhăn chiếc mũi dễ thương lại, đưa lời hỏi. Hả? Tôi quên khuấy đi mất, bây giờ tôi đang cải nam trang. “Không phải đại thúc, gọi ta là dì Lạc.” Tôi đưa lời chỉnh đốn. “Dì Lạc? Hi hi, con tên là Phương Truy Ức.” Cô bé đáp lại. Phương Truy Ức? Họ Phương? Thực đúng là vô cùng kì quái. Cô bé nghịch ngợm tạt nước lên mặt tôi, khiến tôi chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa. Nước đã nguội rồi, tôi liền nhấc cô bé ra khỏi thùng tắm, tận tâm lau khô người cho cô bé, sau đó mặc y phục mới. Một tiểu mĩ nữ nhanh chóng xuất hiện trước mặt tôi. Kéo cửa ra, Khai Tâm cũng đã thay bộ y phục mới, đang đứng bên ngoài cùng với Hoắc Vô Ảnh. “Thê… thê tử?” Khai Tâm lắp bắp gọi Truy Ức. Hả, đứa con trai này của tôi không cần phải căng thẳng khi gặp mĩ nữ như vậy chứ? Đúng là mất mặt quá đi. “Đồ vô liêm sỉ, ai là thê tử của người chứ? Hừm!” Tiểu Truy Ức liền nhìn Khai Tâm làm mặt xấu, sau đó trốn sau lưng tôi, ngước khuôn mặt bé xinh lên nhìn tôi rồi nói: “Đại thúc, con làm thê tử của thúc được không ạ?” Hả? Chết mất, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì chứ? “Cái gì?” “Cái gì?” Một lớn một bé trước mặt tôi mặt mày kinh hãi, còn tôi cảm thấy đầu óc quay cuồng, một tay khoanh ngực, một tay không ngừng day nhẹ lên huyệt thái dương. “Đại thúc đã tắm cho con rồi mà.” Tiểu Truy Ức ôm lấy đùi tôi rồi quay sang nói với Khai Tâm. “Thê tử, muội đang nói linh tinh gì thế? Đó là mẫu thân của ta, chính là mẹ chồng của muội, muội làm sao có thể trở thành thê tử của người được?” Khai Tâm kéo Tiểu Truy Ức lại đầy bất mãn, sau đó bực bội lên tiếng: “Đi nào, ta sẽ mua đồ ăn cho muội.” Hai đứa chíp hôi lôi lôi kéo kéo, không ngừng cãi nhau chạy xuống dưới lầu. “Nàng còn lợi hại hơn ta tưởng tượng đấy, không những ‘ăn’ cả nam nữ mà ngay cả già trẻ cũng không tha. Chỉ trong thời gian nửa tuần hương ngắn ngủi đã thuần phục được một con ngựa hoang nhỏ bé. Mau dạy ta đi, không phải nàng vẫn nhắc ta phải viết cuốn ‘Hái Hoa Bảo Điển’ sao? Vừa hay, ta có thể viết lại những kinh nghiệm mà nàng truyền thụ lại.” Hoắc Vô Ảnh đưa lời chọc ghẹo. “Có tin là ta sẽ đánh ngươi thành gấu mèo, đưa ra nước ngoài để phối giống không hả?” Tôi lạnh lùng quát lại. Phớt lờ nét mặt cổ quái như thể táo bón của hắn, tôi lườm ngọt một cái rồi đuổi theo hai đứa nhóc dễ thương kia. Trước khi lên đường, để xác định Truy Ức rốt cuộc có phải con gái của Bạch Ánh Tuyết không, dựa theo lời dẫn đường của cô bé, chúng tôi tìm được bà A Thổ mà cô bé thường nói. Bà A Thổ họ Phương, là một bà lão ăn mày già mất đi khả năng lao động, bên cạnh bà còn có một thiếu niên tầm tuổi tương đương Khai Tâm. Khai Tâm nhìn thấy người thiếu niên đó liền lẩm bẩm: “Chính là hắn, chính là hắn…” Không đợi Khai Tâm nói ra câu: “Đó chính là kẻ đã ăn cướp túi tiền của con”, tôi đã kịp thời đưa tay bịt miệng thằng bé lại, rồi đẩy nó ra bên ngoài, tránh tên tiểu tử chết tiệt này lại nói ra những lời không ra gì. Lần đầu gặp người thiếu niên ở cạnh bên bà A Thổ, cả hai đều ăn mặc rách rưới, đầu tóc rối bời, trên mặt cầu bé kia vẫn còn vết thương, trái tim tôi bất giác quặn lại, khó lòng tưởng tượng Tiểu Truy Ức làm cách nào sống được đến tận lúc này. Nếu không dựa vào trộm cắp, ba người họ e là đã chết đói từ lâu rồi. Tiểu Truy Ức vừa nhìn thấy bà lão đã xông lại gần thét lớn: “Bà bà, ca ca, con có đồ ăn ngon đây.” Tiểu Truy Ức đưa con gà nướng mà ban nãy đòi tôi mua cho bà A Thổ và cậu bé kia, hai người nhanh chóng vồ lấy, ăn ngấu nghiến. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tôi bất giác ho nhẹ vài tiếng, hai mắt cảm thấy cay cay. Sau đó, tôi liền đưa tất cả về tửu lâu tốt nhất ở nơi này. Tôi trực tiếp nêu rõ mục đích của mình với bà A Thổ, lấy thân phận là cố nhân quen biết song thân của Tiểu Truy Ức muốn nhận nuôi cô bé, bà A Thổ đồng ý trong nước mắt. Khi tôi hỏi đến thân thế của Tiểu Truy Ức, bà A Thổ liền nói: “Ta còn nhớ, vào đầu hạ năm đó, bà lão này cùng đứa cháu sáu tuổi đi ăn xin, không ngờ gặp phải trận mưa bão, chúng tôi không tìm được nơi nào tránh mưa nên đành phải chui vào căn miếu hoang gần đó. Ai ngờ, trong miếu lúc này đã có người, một vị phu nhân mặc y phục tầm thường nhưng trông vô cùng xinh đẹp đang nằm trên mặt đất với chiếc bụng to. Vị phu nhân đó đã vỡ nước ối, dáng vẻ vô cùng yếu ớt, đoán chắc đã kêu thét đau đớn được một lúc lâu rồi, sắp sửa hạ sinh. Ta không suy nghĩ nhiều liền đỡ đẻ cho vị phu nhân đó. Ta cũng chẳng nhớ là bao lâu nữa, nhưng sau cùng vị phu nhân ấy cũng sinh, là một bé gái, cũng chính là Tiểu Truy Ức của ta. Hầy, đáng tiếc là, vị phu nhân đó hạ sinh Tiểu Truy Ức không bao lâu thì đã tắt thở.” “Chết rồi sao?” Tôi thất kinh thét lớn. Tôi thực sự không ngờ được, người phụ nữ đó đã qua đời, thảo nào, thảo nào lại nỡ để đứa trẻ dễ thương này… “Đúng thế, chết rồi, thật đúng là đáng tiếc, cả đời bà lão này chưa từng gặp người nào đẹp như thế, ngay cả khi chỉ mặc trên người bộ y phục tầm thường, vẫn chẳng thể che đi được khí chất cao quy vốn có. Vị đó nhất định là phu nhân của một nhà đại gia nào đó. Hầy, không biết tại sao lại lâm vào bước đường như vậy.” Bà A Thổ than dài một tiếng, đưa lời tiếc nuối. Nếu như người phụ nữ đó thực sự là Bạch Ánh Tuyết, dựa vào ngày sinh của Tiểu Truy Ức, vậy thì lúc rời khỏi kinh thành, Bạch Ánh Tuyết đã có thai rồi, rất có khả năng là như vậy. Tôi lại hỏi thêm: “Bà bà, vậy cô ấy có nói với bà bà cô ấy tên là gì không? Hoặc là trước khi lâm chung, có nói thêm điều gì không?” Bà A Thổ lắc đầu rồi nói: “Hầy, già đây nào biết vị phu nhân đó tên họ là gì, sau khi sinh Tiểu Truy Ức xong, chỉ nói đúng một câu là đoạn khí luôn.” “Câu gì thế?” Tôi lại hỏi thêm. “Hình như là cái gì tình… cái gì truy ức ấy.” Bà A Thổ lên tiếng. “Tình này dành để thành truy ức?” Tôi liền lên tiếng hỏi. “Đúng, đúng, đúng. Chính là câu đó, sau đấy, ta cũng đặt luôn cái tên Tiểu Truy Ức cho con bé kia luôn.” Bà A Thổ mỉm cười nựng khuôn mặt nhỏ xinh của Tiểu Truy Ức. Tình này dành để thành truy ức? Có phải là cô ấy không? Trong câu nói này ẩn chứa biết bao nỗi cô đơn, đau đớn, thứ tình yêu đặc biệt đó sâu đậm đến mức chẳng thể nào tiêu tan đi được. Có phải là cô ấy không? “Vậy… bà bà còn nhớ căn miếu hoang đó ở chỗ nào không?” Tôi vẫn không chịu bỏ cuộc. “Cũng chẳng nhớ nữa, ta chỉ nhớ căn miếu hoang đó cách núi Song Mông không xa lắm.” Bà bà nghĩ một lúc rồi nói. “Cái gì? Núi Song Mông?” Vừa nghe thấy ngọn núi này, tôi đã vô cùng kích động, run rẩy lên tiếng: “Vậy… phía trước căn miếu hoang đó… ở góc chếch trái… có phải có một cái giếng không?” Bà bà gật đầu đáp lại. Không cần phải hỏi thêm nữa, người phụ nữ đó chắc chắn là Bạch Ánh Tuyết. Trong thiên hạ này làm gì có chuyện trùng hợp đến thế nữa, căn miếu hoang mà năm xưa Hoa Thanh Thần cứu tôi ra cũng chính là nơi đấy. Lúc đó Hoa Thanh Thần vứt tôi lại, tôi bị ngã xuống đất, phía trước mặt chính là cái giếng kia. Tầm đã từng hứa rằng đợi sau khi chàng quay về, nhất định sẽ cùng nhau lên đường. Hai mắt tôi cay xè, long lanh, ha ha ha, cô ấy đúng là kẻ ngốc, không ngờ lại vác cái bụng to đó đợi chờ Tầm quay về. Đợi chờ bao nhiêu năm đó vẫn cứ là một tình yêu xa vời, ảo tưởng, khắc cốt ghi tâm, thế nhưng nói cho cùng cũng đã bỏ lỡ nhau. Tình này dành để thành truy ức! Cô ấy đã từng yêu, từng đau đớn, có lẽ như vậy là quá đủ. Trong lòng dâng trào cảm giác buồn bã, đau khổ, tất cả mọi chuyện trước kia dường như hiển hiện trước mắt, tôi mãi chẳng thể nào bình tĩnh lại được…