Lệ quỷ lại xin chút dương khí

Chương 80 : Đi Nhờ Xe

Diêu Vũ rất nhiệt tâm sao? Y xin thề, đổi thành bất kì người chơi nào khác, nếu đột ngột đưa ra yêu cầu như vậy, không nói những thứ khác, y nhất định sẽ trực tiếp một phát súng bắn vỡ đầu hắn. Thế nhưng, đối diện với Mặc Phong, y lại nảy sinh một linh cảm vô cùng đáng sợ. Đó chính là, nếu bản thân dám mở miệng từ chối, thì sẽ tao ngộ thảm kịch mà chính mình không dám tưởng tượng! Cho nên, dù muốn hay không, y cũng chỉ có thể đồng ý với yêu cầu của đối phương. "Đa tạ." Lựa chọn của Diêu Vũ tựa hồ đã lấy lòng Mặc Phong, khiến hắn cười rất vui vẻ. Khoác theo ba lô liền ngồi vào trên yên xe, đồng thời lại chỉnh sửa vạt áo gọn gàng lại một chút, tránh cho mắc vào trong bánh xe. Sau khi làm xong hết thảy, hắn mới vươn tay, vô cùng tự nhiên vòng tay qua, ôm lấy eo Diêu Vũ. Bị Mặc Phong ôm, Diêu Vũ chỉ có cảm giác như bị một cỗ thi thể từ phía sau ôm lấy. Theo bản năng nhìn xuống hai bàn tay đối phương, ánh mắt Diêu Vũ liền thoáng co rụt. Nhưng cái gì cũng không nói, chỉ im lặng đạp xe. Thế nhưng, tay lái vẫn như cũ có chút loạng choạng, làm xe không ngừng lượn qua lượn lại ở trên đường như người say rượu. Đổi lại ở thế giới trước kia, nhất định đã sớm dẫn đến tai nạn liên hoàn, trực tiếp đi chầu ông bà. Mặc Phong ôm thật chặt lấy Diêu Vũ, gần như đều sắp dán chặt vào trên người của y. Không, không phải gần như, mà lúc này, Mặc Phong đã tựa đầu vào trên lưng của Diêu Vũ, híp híp mắt nói :"Tiểu Ngư, sao ngươi lại đổ mồ hôi nhiều vậy? Ngay cả lưng áo đều ướt hết rồi này, rất nóng sao?" Diêu Vũ không đáp lời, mà chỉ giữ vững trầm mặc điều khiển xe đạp chạy về trước, tốc độ chạy thục mạng này, chẳng khác gì ở phía sau đang có yêu ma quỷ quái đuổi theo không bỏ. "Tiểu Ngư, sao hai tay của ngươi lại run như vậy nha? Ngươi rốt cuộc là nóng hay lạnh đây?" Thật sâu nhìn chằm chằm hai tay đang run rẩy không ngừng của Diêu Vũ, Mặc Phong liền tràn đầy nghi hoặc hỏi. Bả vai nhẹ run lên một chút, âm thanh của Diêu Vũ đồng dạng cũng có hơi run rẩy, nhưng vẫn cường trang trấn định :"Ta không sao, không cần để ý đến ta đâu." Tốt nhất là trực tiếp đem y xem thành không khí đi. Lúc này, Diêu Vũ bất giác lại bắt đầu thương nhớ sự lãnh tĩnh của quỷ tân lang. Bởi vì cái tên ngồi phía sau này, xác thực là nói quá nhiều! "Tiểu Ngư, có phải là cảm thấy tay của ta rất lạnh hay không? Người cùng quỷ ký khế ước, không sớm thì muộn cũng sẽ dần bị đồng hóa, càng ngày càng trở nên giống quỷ. Bắt đầu từ thân nhiệt, sau đó, trên da cũng sẽ xuất hiện thi ban..." "Tiểu Ngư, ngươi có cùng quỷ quái ký khế ước chưa? Vì sao thể nhiệt của ngươi lại nóng bỏng như vậy chứ? Ngươi không biết, loại đặc thù này đối với quỷ quái là có bao nhiêu mê người đâu." Nếu nói ban đầu còn có hoài nghi, thì lúc này, Diêu Vũ đã dám khẳng định trăm phần trăm, bản thân đang chở là một con lệ quỷ! Hắn giả trang quá giống, hiểu biết về người chơi quá nhiều, nhiều đến mức đáng sợ. Bởi vì người chơi chín phần mười cũng sẽ không biết được nhiều thông tin bằng hắn! Càng quan trọng hơn hết, Diêu Vũ đã nhìn thấy rất rõ, hai bàn tay của hắn cũng chỉ có chín ngón, thiếu mất một ngón út. Vừa vặn trùng hợp với ngón tay bị sủng vật nuốt mất của quỷ con hát. Trùng hợp nối tiếp trùng hợp, đó liền không còn là trùng hợp nữa, mà là bất thường. Thế nhưng, Diêu Vũ thời khắc này đang cố sức khống chế chính mình, khiến bản thân không đi nghĩ đến những chuyện này nữa. Bởi vì y sợ, sợ chính mình sẽ không kìm được mà sụp đổ. Lỡ để lộ ra sơ hở, khiến lệ quỷ thẹn quá thành giận nổi điên giết chết chính mình. Dù sao, lệ quỷ loại vật này, căn bản là không thể dùng lẽ thường để hình dung. Nếu hiện tại hắn đang trong trạng thái bình ổn, cũng không làm hại y. Như vậy, vẫn là đừng nên đánh vỡ sự cân bằng này. "Tiểu Ngư, vì sao thân thể ngươi lại căng cứng thế? Có nặng không?" Bàn tay Mặc Phong lúc này đã bắt đầu không yên phận, ở trên bả vai của Diêu Vũ sờ tới sờ lui. Gai óc nổi lên từng đợt, đè xuống cảm giác muốn nhảy cẫng của chính mình, Diêu Vũ liền theo bản năng ứng thanh :"Hơi nặng một chút." "Vậy sao?" Không ngờ Diêu Vũ lại thật gật đầu, Mặc Phong liền không khỏi sững người. Một lúc sau, hắn mới chợt bật cười, tiếu dung như hoa đào tháng ba, rực rỡ lóa mắt :"Bây giờ thế nào?" Theo giọng nói của Mặc Phong vang lên, Diêu Vũ liền cảm thấy sau xe chợt nhẹ. Đúng vậy, không phải ảo giác, thật sự đã nhẹ bẫng thấy rõ, tựa như trong nháy mắt, phía sau liền tuột mất mấy trăm cân. Diêu Vũ cũng không phải đang chở một người, mà là một luồng không khí! Thế nhưng, dù tốc độ xe ngày càng tăng nhanh, áp lực trên người Diêu Vũ vẫn không những không giảm bớt, trái lại lại này càng biến lớn. Mồ hôi như thác, bắt đầu chảy xuôi trên trán của y. Y thậm chí còn không dám đưa tay đi lau, hay là ngoái đầu nhìn lại. Sợ bản thân lỡ nhìn thấy hình ảnh đáng sợ gì rồi, sẽ cả đời khó quên. "Tiểu Ngư, ngươi không hỏi ta vì sao lại đến trấn Minh Thường sao?" Vì để vuốt lông của vị đại lão này, không thể làm gì khác hơn, Diêu Vũ cũng chỉ có thể thuận theo hắn, dò hỏi :"Vì sao?" "Làm nhiệm vụ là phụ, nhưng mục tiêu chính của ta..." Cảm nhận được lỗ tai hơi nhột, một luồng khí lạnh ngay tức khắc liền phả vào trên mang tai, làm Diêu Vũ không khỏi toàn thân đông cứng :"...là muốn truy tung một người." "Một kẻ trộm, cũng như một tên phụ tình." "Bởi vì hắn không chỉ trộm đồ, mà còn cả gan trộm luôn cả tâm của ta. Ngươi nói xem, có đáng chết hay không?" **Đừng có ngậm máu phun người nha Phong Phong, con trai ta đâu có trộm tim của con đâu. Tội buôn lậu nội tạng ở tù lâu lắm ấy