Lệ quỷ lại xin chút dương khí

Chương 177 : Xao Động

Nghe đi, những lời chân thành tha thiết như vậy, chỉ cần có lương tâm, làm sao có thể xem nhẹ được chứ? Y là đang nể mặt hắn, chứ không phải thèm mỹ thực đến mất liêm sỉ đâu. Cũng không biết, một vị tướng quân oai vệ như hắn, khi vào bếp sẽ trông như thế nào. Dù sao, ở cổ đại, nam nhân đa phần đều sẽ không vào nhà bếp. Lần này, Diêu Vũ cũng không lại dò hỏi Vệ Tử Khâm từ đâu lấy được bàn ghế, nguyên liệu nấu ăn cũng như lửa các loại. Bởi vì câu trả lời đã sớm bày ra trước mắt rồi. Hắn khẳng định là học theo thói xấu của Mặc Phong, đi uy bức người chơi nào đó để lấy được. Hiện tại, y chỉ có thể thầm cầu mong đối phương có thể bình an vô sự, nếu may mắn không chết thì cũng tuyệt đối đừng bị dọa đến thần trí mơ hồ. Chỉ là, một chút áy náy không đáng nhắc tới đó, khi y ngồi xuống, dùng muỗng múc tới một muỗng canh, chậm rãi nhấm nháp liền đã lập tức cuốn bay không còn một mống. Gần như trong tích tắc, con ngươi của Diêu Vũ liền đã lóe lên vô số ngôi sao, trong đầu chỉ còn sót lại hai chữ duy nhất : Thật ngon! Có trời mới biết, mấy tháng qua ăn gió nằm sương, bây giờ ăn được thức ăn phong phú lại ngon miệng như vậy, Diêu Vũ liền chỉ hận không thể đem đầu lưỡi của mình đều nuốt. Cho nên, cũng càng ăn như gió cuốn. Thấy Diêu Vũ ăn ngon miệng như vậy, Vệ Tử Khâm mặc dù không nói, nhưng trong lòng vẫn có chút thở phào cùng vui vẻ. Bởi vì hiện tại đã không còn khẩu vị, nên khi nấu đồ ăn, hắn cũng chỉ dựa theo phán đoán khi còn sống, đem gia vị bỏ vào trong, cũng không hề nếm lại thử. Nhưng hiện tại xem ra, thức ăn này tựa hồ đã làm rất không tồi, chí ít, y vừa ý. Ở bên cạnh, Mặc Phong đã sớm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Chỉ là, lửa giận càng lớn, nụ cười trêи mặt hắn lại càng thêm minh diễm, sâu sắc :“Tiểu Ngư nhi, ăn chậm thôi.” “Về sau, trước khi ăn cái gì cũng phải quan sát cho thật kĩ có biết không, lỡ như gặp phải kẻ có ý đồ xấu, bỏ thứ gì đó vào trong, như vậy…” Vừa nói, Mặc Phong còn vừa mang thâm ý liếc xéo Vệ Tử Khâm một chút. Chỉ là, lúc này, cũng không đợi Vệ Tử Khâm phản bác, Diêu Vũ đang ăn ngấu nghiến cũng đã hàm hồ giúp hắn giải vây :“Hừ…đừ…ng cho rằng…ai cũng giống như ngươi…” Quả tim đẫm máu ẩn chứa nguyền rủa ngày nào, đối với y mà nói quả thật là suốt đời khó quên. Mặc Phong :… Đây chính là tự bê đá đập chân mình trong truyền thuyết sao? #Người trong lòng nói giúp cho tình địch, còn mang thù rất dai thì phải làm sao bây giờ? Quỳ cầu cao nhân. Không biết có phải vì đã lâu không ăn ngon như vậy hay không, Diêu Vũ cư nhiên lại một mình xử lý xong cả bàn thức ăn như thế này. Ăn xong, y liền khuây khoả tựa lưng vào trêи ghế, vuốt ve cái bụng căng tròn của mình, chưa bao giờ cảm thấy nhân sinh tươi đẹp như vậy. Chỉ là, dùng bữa rồi, y cũng không quên dọn dẹp, ngay tức khắc liền đứng dậy, chuẩn bị thu dọn chén đĩa. Nhưng lúc này, Vệ Tử Khâm đã nhanh hơn một bước so với y, đi đến trước bàn ăn, khẽ phất tay một cái. Ngay tức khắc, quỷ vực nhoáng lên, trực tiếp liền đem bàn ăn thu vào trong, cường liệt đem tất cả xoắn nát ngay cả cặn bã cũng không còn. “…” Thì ra, quỷ vực còn có thể dùng như vậy. Chỉ là, mỗi lần ăn xong một bữa đều phải phá hư một cái bàn cùng tất cả chén đĩa, có phải là hơi…lãng phí rồi không? Nhưng nhớ lại hình ảnh đối phương một thương trảm vỡ cửa phủ của Trác Thiên Hạo, Diêu Vũ rất nhanh cũng liền bình tĩnh lại. Phá gia như vậy, y tỏ vẻ, chính mình thật sự nuôi không nổi. Đang phỉ nhổ trong lòng, ánh mắt vô tình rơi vào trêи người Vệ Tử Khâm, lúc này, Diêu Vũ mới chú ý tới phần cổ của hắn. Ngay sau đó, chân mày liền đã không khống chế được, nhíu lại cùng một chỗ. Có câu nói rất hay, sợi dây đã đứt, dù cho có nối lại đi nữa, cũng nhất định sẽ xuất hiện nút thắt, không thể vẹn nguyên như lúc đầu. Cùng tình trạng của Vệ Tử Khâm lúc này thật sự là vô cùng tương tự. Mặc dù đầu đã tìm được, còn gắn trở về, nhưng chung quy, trêи cổ của hắn vẫn giữ lại vết thương không thể xóa nhòa khi bị chặt đầu. Vết cắt tựa như một sợi chỉ nhỏ, vòng quanh cổ hắn, vô cùng trơn nhẵn, đặc biệt nổi bật giữa làn da trắng bệch không huyết sắc. Mà từ bên trong đường chỉ thanh mảnh này, lại có vô số sợi hắc khí rỉ ra, thoạt nhìn có chút ghê rợn. Phát hiện Diêu Vũ nhìn chằm chằm vết thương trêи cổ mình, theo bản năng, Vệ Tử Khâm liền đưa tay, che lại nó, dù cho hiệu quả không mấy khả quan. Hắn càng làm như vậy, trái lại, lại càng khiến Diêu Vũ để tâm hơn. Vò vò bụng, nghĩ tới việc bản thân vừa mới ăn đồ ăn của người ta, Diêu Vũ liền không khỏi nảy sinh suy nghĩ muốn tìm cách gì đó giúp hắn. Cuối cùng, tầm mắt chú ý tới dây vải quấn quanh cổ tay của mình, Diêu Vũ liền lập tức có chủ ý, đem nó từng tầng lại từng tầng cởi ra. Y phục hôm nay Diêu Vũ mặc có màu xám khói, nhưng băng quấn tay áo lại là màu đen. Nhìn xem sợi dây trong tay, Diêu Vũ liền nghiêng mắt nhìn về phía Vệ Tử Khâm, hướng hắn ngoắc ngoắc tay :“Tới đây.” Mặc dù không biết Diêu Vũ muốn làm gì, nhưng Vệ Tử Khâm vẫn là chậm rãi đi tới trước mặt y. Hơi ngước cổ, chỉ có thể nhìn thấy cằm của đối phương, trong lòng thầm mắng chênh lệch quái quỷ này. Diêu Vũ liền hơi kiễng chân, nắm lấy hai đoạn dây vải, bắt đầu quấn lên trêи cổ Vệ Tử Khâm. Bởi vì lần đầu tiên giúp người khác làm việc này, nên Diêu Vũ cũng không quá thông thạo. Trái một vòng, phải một vòng, đem băng vải quấn đến lung tung rối loạn cả lên. Cuối cùng, sau khi đem gần nửa cái cổ của Vệ Tử Khâm đều quấn thành xác ướp, y mới chịu ngừng lại, dùng hai đoạn dây thừa ra ở phía sau cổ của hắn thắt lại thành một cái nơ bướm xinh đẹp. “Tốt!” Làm ra thủ thế ‘OK’, Diêu Vũ liền lui lại, vừa lòng phải ý nhìn ngắm kiệt tác của mình. Lúc này, thân thể có chút cứng đờ, Vệ Tử Khâm mới chậm rãi vươn tay, chạm nhẹ vào trêи cổ của mình. Vết thương không thấy, đau khổ khắc sâu trong linh hồn tựa như cũng không còn đau như vậy nữa. Thứ mà đầu ngón tay chạm tới, chỉ là một mảnh vải mang theo độ ấm của đối phương. Nhìn xem nụ cười trêи mặt Diêu Vũ, lúc này, Vệ Tử Khâm chỉ có một loại cảm giác vô cùng kỳ quái. Linh hồn bị huyết tinh cùng sát khí che lấp, lúc này, lại không nhịn được, dấy lên tầng tầng xao động. Khiến cho hắn cũng bất giác mỉm cười theo y..