Lệ quỷ lại xin chút dương khí

Chương 16 : Khách trọ thật cao lãnh

[ Chúc mừng 60658 người chơi đã vượt qua vòng đầu tiên của trò chơi. Sinh mệnh của các ngươi, so với tưởng tượng của ta còn phải ngoan cường, đúng là một chuyện đáng giá kinh ngạc.] Nửa đêm 12h giờ bị giọng nói của chủ thần đánh thức, Diêu Vũ cũng không còn tâm tình đi ngủ nữa. Nhanh chóng từ trên giường bò dậy, tiếp thu lời nói của nó. 60658 người chơi? Nói như vậy, chỉ mới trong vòng bảy ngày, đã có gần một nửa người chơi thiệt mạng ở đây? Có thể là không hoàn thành nhiệm vụ, chịu mạt sát. Cũng có thể giống như Tiểu Dịch, Lưu Vạn Hoa, bị người chơi khác giết chết. ‎ Đương nhiên, càng không thể bài trừ khả năng trong lúc làm nhiệm vụ, bị quỷ quái hạ sát. Nhưng số lượng 40000 người chết này, vẫn như cũ khiến tâm linh Diêu Vũ không khỏi chấn động. Đồng thời, cũng đối với việc bản thân ngủ một giấc, tùy thời đều có thể mở mắt ra cảm thấy may mắn. [ Trong số 60658 người chơi may mắn sống sót. Ta đã dựa theo quy tắc, đem một ngàn người có xếp hạng thấp nhất loại bỏ.] [ Tích...Đang trong quá trình loại bỏ...] [ Loại bỏ thành công, số người chơi còn lại hiện tại là 59658.] Trong lúc âm thanh loại bỏ của chủ thần vang lên từ trong thương khung, Diêu Vũ cũng đã đem mục BXH nằm trên trang chủ hệ thống mở ra. Ánh vào mắt, liền là một dãy tên gọi cùng chữ số. Nhưng sáng chói nhất, hiển nhiên liền là ba dòng chữ đứng đầu bảng, bởi vì không giống với những cái tên bên dưới đều có màu đen. Ba danh ngạch đầu tiên này, toàn thân đều là huyết hồng sắc, tựa như dùng tiên huyết viết ra, nhìn xem liền vô cùng khiếp người. Nhìn hai chữ Diêu Vũ to rõ trên đầu bảng xếp hạng, khóe miệng Diêu Vũ liền có chút co rút. Mẹ nó, là ai sáng chế ra kiểu chữ máu me buồn nôn như vậy chứ? Nhìn thử đi, có khác gì chữ viết trên bài vị không?!! Bởi vì chỉ là nhiệm vụ đầu tiên, nên khoảng cách giữa Diêu Vũ và người xếp thứ 2 vẫn còn rất xa, ít nhất là trên dưới mười lần. Cho nên, y cũng không quá chú ý đến tên bọn họ, mà đã đem BXH đóng lại. Đây cũng không phải khinh thường. Chỉ là đường dài mới biết sức ngựa. Có lẽ sẽ có rất nhiều người giống như y, đánh bậy đánh bạ cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ. Còn lại, để sau này hẳn tính. [ Đinh, chúc mừng ngươi đã trở thành bá chủ trên BXH người chơi. Hệ thống đã gửi tới phần thưởng hi hữu : Âm đồng. Thỉnh mau chóng làm ra lựa chọn có tiếp nhận phần thưởng hay không.] Nhìn thấy hai ô có và không xếp chồng trên màn hình cũ, Diêu Vũ theo bản năng liền dùng ngón trỏ chạm vào ô có. Gần như cùng lúc, không để Diêu Vũ kịp phản ứng, y liền đã cảm thấy hai mắt lạnh lẽo, đau đớn như bị kim chích vào. Nỗi đau xót không ngôn ngữ nào có thể diễn tả được này, khiến Diêu Vũ kém chút liền hét lên thành tiếng. Nhưng còn tốt, phản ứng này cũng chỉ là xảy ra trong chớp mắt mà thôi. Chưa đến một giây, liền đã nhanh chóng rút đi. [ Đinh, thành công tiếp nhận vật phẩm hi hữu : Âm đồng. Vật phẩm có thể giúp đỡ người chơi nhìn thấy những thứ mà trước kia khi dùng mắt thường ngươi không phát hiện ra.] [ Chúc người chơi may mắn.] Diêu Vũ không còn để tâm đến thông báo của hệ thống nữa. Chỉ không ngừng đưa tay che mắt. Đến tận khi cảm giác lành lạnh đã rút đi, y mới khó nhọc mở mắt ra. Y vịn lấy vách tường, lảo đảo đi đến trước gương đồng. Nheo mắt nhìn vào trong, ngoại trừ mi mắt có chút đỏ ra, còn lại đều không phát hiện có gì lạ. Nhìn tới nhìn lui, xác nhận ánh mắt bản thân vẫn bình thường không có gì biến hóa. Diêu Vũ mới nhíu mày, xoay lưng đi. Chỉ là, vô tình, dư quang của y giống như lại vô tình bắt được thứ gì đó, khiến y không khỏi giật mình quay người trong chớp mắt. Lúc này, Diêu Vũ đang đứng đưa lưng về phía ánh trăng. Mà ở trên bức tường đối diện với y, lại là một đoàn bóng đen, từ hình dạng đến xem, rất giống như một chiếc quan tài đang dựng thẳng. Xung quanh là từng sợi xích sắt bao vây. [ Quỷ tân lang - cấp bậc : S ( Đỉnh cấp hồng y)] Diêu Vũ :........................ Cho rằng chính mình nhìn lầm rồi, nhắm mắt thật chặt, Diêu Vũ mới một lần nữa mở mắt ra. [ Quỷ tân lang - cấp bậc : S ( Đỉnh cấp hồng y)] Không nhiều, không thiếu, vẫn là dòng chữ đó. Lúc này, Diêu Vũ xác thực là đang cảm thấy vô cùng hoài nghi nhân sinh. Mắt bản thân là bị mù sao? Tại sao đến tận bây giờ mới phát hiện trong cái bóng của mình đã nhiều ra một vị khách trọ vậy chứ? Nuốt vào một ngụm nước bọt, không biết can đảm từ đâu tới, Diêu Vũ liền dè dặt từng bước một đi tới trước cái bóng của chính mình. Cẩn thận từng li từng tí vươn tay, đặt bàn tay lên trên nó. Gõ nhẹ vài lần :"Cái kia...à...xin chào..." Rõ ràng là gõ vào trên vách tường, nhưng tiếng lộc cộc vang lên, lại khiến Diêu Vũ có cảm giác như bản thân đang gõ nắp quan tài. Hàn khí từ bên trong tỏa ra, suýt chút liền đem bàn tay y đông cứng. "Giới thiệu một chút, ta tên là Diêu Vũ, Diêu trong chiêu diêu thiên hạ, Vũ trong hô phong hoán vũ. Ngươi có thể gọi ta Tiểu Ngư..." "À, đừng hiểu lầm, ta không phải có ý muốn ép buộc ngươi đâu. Kỳ thực, ngươi thích gọi thế nào thì cứ gọi thế đó, không cần để ý tới ta đâu...ha...ha..." "..........................." Nếu bây giờ có người khác ở đây, nhất định liền sẽ vì hành động ghé vào trên bức tường cười khan của Diêu Vũ làm lầm tưởng y là bệnh nhân tâm thần. Ngồi nói một tràng dài, nhưng từ đầu tới cuối đều không nhận được đáp lại, Diêu Vũ xem như cũng đã đoán được, vị đại nhân bên trong cái bóng của mình, giống như là tương đối...cao lãnh, không thích trò chuyện. Sau khi thăm dò được việc này, Diêu Vũ liền chuẩn bị rút lui. Chỉ là, đúng lúc này, trên đỉnh của quan tài lại đột ngột hiện lên ba chữ, như được người dùng bút lông viết lên, lần lượt ánh vào mắt y : Phiền, Tĩnh, Ly. Nhìn ba chữ này, Diêu Vũ liền ngây người một chút. Một lúc sau, mới kịp phán đoán được ý nghĩa bên trong, thậm chí còn đem nó giải thích theo phiên bản dễ hiểu hơn. Phiền, Tĩnh, Ly, chẳng phải liền chính là : Con mẹ nó, ngươi thật phiền, mau câm miệng rồi cút đi cho ta! Diêu Vũ :..................... Không hỗ là trạng nguyên lang, ngay cả chửi người cũng đều hàm súc, văn nhã như vậy.