Lệ quỷ lại xin chút dương khí

Chương 149 : Hợp Cẩn

Trong lúc Diêu Vũ cùng Trác Thiên Hạo ôm nhau ngủ, thì ở thành Trường An lúc này, lại là một khung cảnh hoàn toàn khác. Bách tính chen chúc đã sớm biến mất không thấy, còn lại, chỉ là vô số bạch cốt không biết đã khô héo từ bao giờ. Cả tòa thành đều vắng lặng như tờ, không nhìn thấy được nửa điểm sự sống. Đem từng mảnh vụn của hí phục trêи đất nhặt lên, nhìn xem bọn chúng tựa như tro tàn, vừa chạm vào liền thành bụi phấn, nam nhân liền vô bi vô hỷ cảm khái. “Lại trước một bước bỏ trốn nữa rồi?” Âm thanh của nam nhân rất nhẹ, nhưng lại làm cả người Tiểu Hắc không khống chế được mà run lên, giảm xuống tồn tại cảm. Nhưng cũng may, hành động trút giận trong dự đoán của nó cũng chưa từng xuất hiện. Nam nhân chỉ là cảm khái một tiếng, liền đã xoay lưng, không chút do dự rời khỏi nơi này. “Còn đứng đó làm gì? Đi thôi. Y đã không ở đây, chúng ta cũng chỉ có thể tiếp tục đi tìm.” Không dám chậm trễ, Tiểu Hắc chỉ có thể cấp tốc chạy tới, nhanh chóng trèo lên trêи vai hắn, đồng thời còn dụi dụi đầu vào hõm vai làm nũng. “Được rồi, không cần phải lấy lòng ta. Không phải lỗi của ngươi, ta sẽ không trách tội ngươi.” Đưa tay xoa đầu của mèo nhỏ trêи vai, nam nhân liền sâu kín nói. Có lẽ chính hắn cũng không phát hiện, nội tâm của chính mình đã trở nên mềm mại hơn trước rất nhiều. Việc này, cũng không biết là bắt đầu cải biến từ bao giờ. Tựa như là kể từ lúc được kẻ ngốc nào đó không màng sinh tử, từ trong gương cứu ra. Chỉ có người nhận qua cứu rỗi, mới có thể học được cách cứu rỗi người khác. ------------------------ Ngày hôm sau, nghỉ ngơi một đêm, Diêu Vũ rốt cuộc cũng đã chuẩn bị xong tâm lý, bắt tay chuẩn bị cho việc…động phòng. Đúng vậy, mặc dù có phần sợ hãi, thế nhưng, Diêu Vũ cũng không phải là người thích bội ước, đặc biệt là bội ước với Trác Thiên Hạo, dù cho hiện tại nếu y không đồng ý, hắn cũng sẽ không cưỡng ép. Bởi vì tràng cảnh trong phủ trạng nguyên đã được Trác Thiên Hạo tự mình sửa chữa, nên Diêu Vũ cần làm cũng chỉ là mua sắm hỷ phục, rượu, lược chải đầu các loại. Bởi vì đồ vật trong thương thành đa phần đều chỉ dùng để làm nhiệm vụ, gom góp cho đủ số, nên hỷ phục Diêu Vũ mua được, hiển nhiên cũng sẽ không đẹp bằng hỷ phục ở phủ trưởng công chúa. Nhất là khi khả năng trang điểm của Diêu Vũ lại càng không có cách so bì với đám quỷ nha hoàn kia. Thế nhưng, sự thật là vậy, nhưng cố tình, nam nhân nào đó lại còn dùng ánh mắt ngây ngốc nhìn y, tựa hồ là cảm thấy y rất đẹp. Được rồi, y có tự mình hiểu lấy, không cần bởi vì muốn làm y vui mà biểu hiện ra như vậy đâu. Y chỉ là một người thường thường không có gì lạ mà thôi. Một ngày trôi qua rất nhanh, tựa như chó chạy ngoài đồng…khụ khụ… Gần nửa đêm, bên trong tân phòng, Diêu Vũ cùng Trác Thiên Hạo đang ngồi ở cạnh nhau. Hoặc nói chi tiết hơn một chút, y đang ngồi trước gương đồng, mà Trác Thiên Hạo, thì lại đang đứng ở sau lưng của y. Kể từ khi đeo hỷ hoa vào, cảm giác mà Trác Thiên Hạo mang đến cho Diêu Vũ vẫn luôn rất đè nén, dù cho y biết rõ, hắn không cố tình muốn nhắm vào y. Loại trạng thái này của hắn, giống như là một ly nước đạt đến cực hạn, nước bên trong bất cứ lúc nào cũng có thể tràn ra ngoài. Ánh mắt không dám loạn chuyển, lúc này, Diêu Vũ chỉ nhìn chằm chằm vào con số đang hiển hiện trêи màn hình hệ thống. Khi đồng hồ điểm đúng 0 giờ, ở phía sau, nam nhân liền đã đúng giờ cầm lấy lược gỗ trêи bàn trang điểm, một bàn tay khác nhẹ nhàng từ bên dưới đệm lấy tóc đen của Diêu Vũ, vì y chải tóc. Lược gỗ đặt trêи đỉnh đầu, từng chút một chải dọc theo chân tóc. Ngay cả một sợi tóc của Diêu Vũ cũng không làm gãy, động tác ôn nhu mà chuyên chú. Mặc dù không có ký ức, nhưng cảm giác hồi hộp trong lòng, vẫn khiến Diêu Vũ có thể khẳng định, đây là lần đầu tiên trong đời có người chải tóc cho y, ngoại trừ bản thân y ra. Không phải cha mẹ, cũng không phải bất kỳ ai khác. Dưới ánh nến mờ ảo, cả hai lúc này chẳng khác gì một đôi phu thê chân chính, khung cảnh ấm áp đến lạ thường. Chỉ là, suy nghĩ của Diêu Vũ lúc này lại có chút sát phong cảnh. Bởi vì không lâu trước vẫn còn ký ức khắc sâu, nên hiện tại, khi nhìn thấy hành động chải tóc, y liền sẽ không khống chế được, nhớ tới hình ảnh chải đầu của Dung Họa. Trác Thiên Hạo chải đầu không nhanh, nhưng sau nửa khắc, trêи cơ bản cũng đã hoàn tất. Lược gỗ thả trở về chỗ cũ, lúc này, hắn liền rũ mắt, nhìn bóng lưng của người trước mặt mình, đưa tay đỡ lấy bả vai y, đem y nâng dậy. Kế tiếp liền muốn đến quá trình hợp cẩn. Bởi vì chỉ là hành động nghi thức, nên Diêu Vũ cũng chỉ từ trong thương thành đổi tới một bình rượu trắng thông thường. Sau đó lại đổ vào trong bình sứ. Lúc này, Trác Thiên Hạo đã đem Diêu Vũ dìu tới trước bàn tròn ở giữa phòng. Hắn không để y động thủ, mà là tự mình thay y rót rượu. Rượu trong suốt như nước, sau khi rót vào trong ly sứ xanh, liền có thể dễ dàng nhìn thấu cả đáy ly. Quan trọng hơn hết, từ trong tay Trác Thiên Hạo rót ra, lại khiến rượu trở nên có chút lạnh, tựa như vừa ướp đá. Nhận lấy ly rượu, ngẩng đầu, lại bắt gặp Trác Thiên Hạo cũng đang cầm ly rượu nhìn mình. Nghĩ tới việc bình thường hắn không thể ăn được thức ăn của người sống, không hiểu vì sao, y lại có chút muốn cười. Nhưng cũng còn tốt, y vẫn là kiềm chế lại được. Dù sao, y là được chuyên nghiệp huấn luyện qua, dù chuyện đáng cười đến mức nào cũng sẽ không cười - trừ phi là nhịn không được. Một người một quỷ nhìn nhau, rốt cuộc, tay trái cùng tay phải cũng liền vòng qua nhau, đưa ly rượu đến trước mặt đối phương, đồng thời uống cạn. Hai ly rượu trống rỗng đặt xuống bàn, chứng tỏ cho lễ hợp cẩn đã hoàn thành. Kế tiếp, cũng chỉ còn lại kết tóc cùng…động phòng. .