Theo quỷ vực của không đầu tướng quân không thể thẩm thấu vào. Diêu Vũ rất nhanh liền phát hiện, không chỉ quỷ vực, mà bản thân đối phương giống như không thể chủ động chạm vào quan tài quỷ. Biểu hiện rõ nhất ở chỗ, mặc dù đã phát hiện ra vị trí của y, còn cách y chưa đến một cánh tay, nhưng hắn vẫn không hề đưa tay đem y bắt lấy. Dù cho y chỉ đang tùy tiện ngồi trong một góc của quan tài, nửa người trên đều lộ ra ngoài không khí, ngay cả nắp quan tài đều không hề đóng lại. Khoảng cách quá gần, Diêu Vũ có thể rõ ràng ngửi thấy được mùi vị của huyết tinh trên người không đầu tướng quân. Tựa như đối phương trước đó chỉ mới vừa từ trong núi thây biển máu lao ra. Sát khí quanh thân đối phương, xen lẫn với khí tức cuồng bạo của trường thương đang hoàn toàn hòa vào chung một chỗ. Chỉ cần đứng yên, liền đã lệnh người có cảm giác như đang nhìn thấy sát thần giáng thế. Thật khó tưởng tượng, rốt cuộc phải giết qua bao nhiêu người, mới có thể tạo thành một loại sát khí thuần túy như thế này. Đây là một loại khí tức hoàn toàn khác với cảm giác thống khổ trên người quỷ tân lang, cũng như hận ý đúc kết trên thân Mặc Phong. Cưỡi lấy quỷ mã đi vòng quanh quỷ quan tài, lúc này, không đầu tướng quân tựa hồ cũng đã có chút luống cuống, không biết nên ra tay từ đâu. Nhưng rốt cuộc, có lẽ đầu đối với hắn mà nói thật sự quá quan trọng. Nên rất nhanh, hắn đã không chần chừ gì nữa, lập tức huy động trường thương, chém về phía Diêu Vũ. Mặc dù xác định quan tài quỷ có thể ngăn cách linh dị, bảo hộ bản thân, nhưng thời khắc nồng đậm huyết khí xông tới, mang theo từng tia cuồng phong bén nhọn, tâm của Diêu Vũ vẫn không khỏi hơi nhấc lên. Chỉ là, SSS cấp vật phẩm cuối cùng vẫn không hề làm y thất vọng. Lưỡi thương sắc bén quét ngang, nhưng khi rơi vào trên người Diêu Vũ, lại trực tiếp xuyên thấu qua người y, tựa như chỉ là một hồi ảo ảnh. Đương nhiên, Diêu Vũ cũng không có ngây thơ đến mức thật sự tin tưởng trường thương chỉ là hư ảo. Bởi vì sau khi quét qua người y, trường thương vẫn còn chưa dừng lại. Dư ba trực tiếp chém thẳng vào vách tường sau lưng y. Trong nháy mắt, vách tường liền bị kình khí dễ dàng chém đứt. Xi măng cùng gạch đá bắt đầu sụp đổ, tạo thành một vết nứt bằng phẳng như dùng thước vạch ra. Nhìn thấy kết cục của bức tường, Diêu Vũ liền ngốc ngốc sờ lấy trước ngực của mình. May mắn, nửa trên cùng nửa dưới vẫn còn dính liền với nhau. Cũng không giống người nào đó, đầu một nơi thân một nẻo... Chỉ là, hứng chịu một chiêu này của trường thương, quan tài quỷ rõ ràng cũng không phải là không chịu chút tổn hao nào. Chí ít, bên trên vách quan tài đã nhiều ra một vết nứt nhỏ. Mà quan tài cũng tựa như biến hóa thành một vật sống. Từ trong miệng vết thương, cư nhiên lại bắt đầu rỉ ra máu tươi. Đồng thời, Diêu Vũ cũng chú ý tới, bên trên trường thương của không đầu tướng quân tựa hồ cũng vừa mới truyền tới một tiếng răng rắc nhỏ bé. Lần đầu giao phong, hắc sắc trường thương cùng với quan tài đỏ đã tạo thành trạng thái cân bằng. Lúc này, phảng phất cũng nhận thấy trường thương bị tổn hại, không đầu tướng quân liền không còn tiếp tục ra tay nữa. Có điều, lại vô cùng nôn nóng bắt đầu đảo quanh Diêu Vũ, muốn tìm cách đem đầu lấy lại. Diêu Vũ nhìn xem đồng hồ, khoảng cách nhiệm vụ kết thúc cũng chỉ còn chưa tới 30 giây. Biết rõ chỉ cần ngồi yên trong quan tài, khoảng thời gian sắp tới sẽ có thể tạm thời an toàn, Diêu Vũ cũng liền dùng trí não của mình đi suy diễn chuyện khác. Đó chính là kế tiếp phải làm thế nào, làm ra sao mới có thể bình an trốn khỏi không đầu tướng quân khi bản thân rời khỏi quan tài. Dù sao, cũng không thể để y ngồi trong quan tài cả đời đi? Chưa nói quan tài quỷ có chịu được tới lúc đó không, y khẳng định là sẽ không chống đỡ được. Chỉ là, muốn tìm ra cách hoàn mỹ trốn khỏi một tôn nửa bước hung thần thế này, nói dễ thì dễ, nói khó cũng vô cùng khó. Nhiệm vụ hệ thống quy định, trong thời gian thực hiện không được để quỷ tân lang nhúng tay vào. Như vậy, đến khi thời gian nhiệm vụ trôi qua, y chẳng phải đã có thể nhờ rồi sao? Đến lúc đó, chỉ cần để quỷ tân lang đem y thu vào quan tài, cấp tốc rời khỏi như lúc Mặc Phong tới... Nhanh chóng nghĩ ra đối sách, mặc dù vẫn còn có chút không vừa lòng, song, lấy ngựa chết làm ngựa sống, Diêu Vũ cũng chỉ có thể lựa chọn như vậy. Y từ trên quan tài đứng lên, đem cây hỷ nến vừa mới thu nạp được cầm chặt trong tay. Thời khắc kim giây vừa điểm qua số 12, biết rõ thông báo của hệ thống luôn luôn đến chậm, nên không chờ thông báo vang lên, Diêu Vũ đã lập tức đạp lên vách quan tài, nhân lúc không đầu tướng quân chưa kịp phản ứng mà nhảy xuống. Chân vừa chạm đất, Diêu Vũ đã lập tức hướng ngoài cửa lao nhanh. Bởi vì hành động của Diêu Vũ quá mức cấp tốc, nên đợi khi không đầu tướng quân kịp phản ứng, y cũng đã chạy khỏi phòng, tiến vào sân nhỏ. Nhưng không giống với lúc vào co co vòng vòng, lúc trở ra, Diêu Vũ đã vô cùng dứt khoát từ trong thương thành mua tới một quả lựu đạn cầm tay. Chỉ vừa mua xong, liền đã không chút chậm trễ đem chốt sắt bên trên rút ra, đem lựu đạn ném đi. Đương nhiên, biết rõ quỷ quái không thể bị vũ khí khoa học giết được. Nên Diêu Vũ cũng không có khả năng làm việc vô bổ. Cho nên, mục tiêu của lựu đạn vốn cũng không phải không đầu tướng quân, mà chính là bức tường cao một trượng ở trước mặt. Trong nháy mắt lựu đạn lăn đến bên vách tường, ầm một tiếng, ánh lửa cùng khói bụi liền lập tức che kín cả góc sân. Còn tốt, Thịnh Kinh vừa bị Mặc Phong càn quét qua, nếu không, tiếng nổ vang này, e là đã sớm làm kinh động tất cả quỷ hồn trong thành trì. Đến lúc đó, Diêu Vũ sẽ được miễn phí trải nghiệm cảm giác bách quỷ dạ hành... Sức bạo phá của lựu đạn rất lớn, làm vách tường trực tiếp nổ tung, hiện ra một lối đi rộng lớn. Trong lòng không ngừng hướng quỷ tân lang cầu xin tha thứ, Diêu Vũ vẫn là lập tức đạp lên đá vụn, chạy vào trong thông đạo, xuyên thẳng ra đường lớn. **Trác Trác lúc này kiểu: bất lực - ing..