Lẻ Loi

Chương 22

Ngày hôm đó việc học trở thành một hoạt động vô nghĩa. Catherine ngồi trong lớp viết hết tiết này qua tiết khác như một xác chết mới được phù thuỷ làm cho sống lại, nhìn thấy rất ít và hầu như không nghe được gì. Tất cả những gì cô nhìn thấy là bàn tay của Clay đặt trên bụng cô trong cái buổi tối nọ ngồi ăn bỏng ngô. Tất cả những gì cô nghe thấy là giọng nói của anh, "Cho tôi... ", - Cô nhớ đôi mắt mở to với cái nhìn phấn khởi. "Tôi chẳng thể cảm thấy gì. Cảm giác đó như thế nào?" Cô run lên khi nghĩ đến việc anh đã ở ngoài cả đêm. Hôm nay nếu cô về nhà mà không thấy anh thì cô phải gọi cho bố mẹ anh. Ý nghĩ rằng tối nay anh cũng không về nhà khiến cô buồn bã, cô trì hoãn việc trở về đó. Sau khi tan học cô ghé vào Horizons thăm các cô gái. Đến đó cô mới biết Mariae đã vào bệnh viện lúc mười giờ sáng và tất cả mọi người ở Horizons đang chờ đợi tin tức từ bệnh viện. Nghe thấy thế, CAtherine liền lái xe ngay tới Trung tâm y tế Metro và cô được phép đợi ở phòng dành cho người nhà sản phụ. Khoảng chín giờ thì có tin từ phòng sản. Cô không được phép thăm Marie vì họ đã chuyển Marie thẳng tới phòng hồi sức, vì vậy cuối cùng cô cũng lái xe về nhà. Khi cô về đến nơi, cô thấy trong phòng khách có ánh đèn. Nhìn thấy ánh sáng từ nơi đó cô cảm thấy tim mình đập loạn xạ. Catherine khẽ mỉm cười. Cô từ từ treo áo khoác lên và bước rất chậm lên từng bậc thang. Clay đang đứng trong phòng khách như một võ sĩ Samurai. Đuôi áo của anh để ngoài quần, và anh đã tháo tất cả cúc áo, tóc anh rối bời và mặt anh hiện rõ vẻ mệt mỏi của một đêm mất ngủ. - Cô đã đi quái đâu vấy - anh quát. - Đến bệnh viện. Cơn giận của anh lập tức biến mất, bỏ lại anh với cảm giác hụt hẫng như người vừa ở trong một thang máy bước xuống quá nhanh. Anh nhìn bụng cô. - Có gì không ổn ư? - Marie vừa sinh con gái nặng hơn ba cân. - Cô quay gót định đi thẳng về phía cầu thang, nhưng cô thấy mình bị nắm cánh tay và bị kéo giật lại. Điên hơn vì nhầm rằng Catherine gặp chuyện gì với cái thai nên phải đến bệnh viện, anh quát vào mặt cô: - Cô phải gọi điện về chứ! Cô biết thừa còn gì! - Tôi! - Cô quát lại - Tôi phải gọi điện về! Thế còn anh thì sao! - Tôi là người bị ném ra ngoài, cô nhớ chứ? - Tôi không ném anh ra ngoài. - Ồ, chắc chắn cô không khiến tôi cảm thấy thèm khát đến nỗi phải quay về. - Đó là do anh tự lựa chọn, ông chủ Forrester ạ, và tôi chắc rằng anh chẳng chịu chết cóng ngoài trời đâu. - Không, không đời nào. - Cô ta đã để cho anh vuốt ve cái bụng thon thả của cô ta cả đêm chứ? - Cô ta đã cho phép tôi được vuốt ve bất cứ chỗ nào tôi muốn trên người cô ấy, chẳng phải thế sao? - Đúng, - cô gằn giọng - bất cứ chỗ nào anh muốn! - Catherine, đừng hành hạ nhau như vậy được không? Tôi mệt mỏi và tôi... - Ồ, anh mệt mỏi! Thật tội nghiệp! Cả đêm qua tôi chỉ chợp mắt được chưa đầy hai tiếng vì lo anh lại lái xe như điên và trong khi tôi lo lắng thì anh ở đó với cô ta và bây giờ anh về nhà gào lên rằng anh mệt mỏi ư? Tha cho tôi đi. - Tôi có nói là đêm qua tôi ở với cô ấy đâu. Cô nói thế đấy chứ. - anh có ở với cô ta hay không tôi cũng chẳng bận tâm. Nếu điều đó khiến anh tránh xa tôi ra thì tốt thôi! Anh cứ đi mà ở với Jill Magnusson. Chỉ cần anh báo một tiếng để tôi khỏi nấu bữa tối chờ anh là được. - Và cô nghĩ tối nay ai đã nấu bữa tối chờ cô? Cô đưa mắt vào bếp. Đúng, đúng là có thức ăn đã bày sẵn trong đó. Catherine không biết phải nói gì. - Cô cho rằng tôi nghĩ gì khi cô không về nhà ăn tối? - anh vẫn rất tức giận. - Tôi thừa biết anh không nghĩ gì - anh không nghĩ rằng tôi đang ở đâu đó với một bạn trai cũ của tôi! Anh thọc những ngón tay vào đám tóc rối của mình, như thể đi tìm kiếm sự kiềm chế ở đâu đó, rồi anh quay đi. - Cô nên gọi điện cho mẹ cô, bà ấy chắc đang lo muốn chết. - Mẹ tôi ư? Làm sao bà ấy lại dính vào chuyện này kia chư? - Tôi không nghĩ ra được nơi nào để hỏi, vì thế tôi đã gọi điện tới chỗ bà ấy. - Ồ, được lắm! Tôi đâu có gọi cho mẹ anh để kiểm tra anh ở đâu! - Ồ, đáng lẽ cô nên gọi đến đó hỏi vì đêm qua tôi đã ở đó. Anh bước tới, ngồi phịch xuống ghế dài. - Lạy Chúa, - anh nói với ô cửa sổ, - Tôi không biết sao hôm qua tôi đã gây tai họa gì. Tất cả những gì tôi đã làm là chạm vào người cô, Cat ạ. Chỉ thế thôi. Như thế tệ lắm sao? Tôi muốn nói là, cô có biết một người đàn ông cảm thấy như thế nào khi bị đối xử như thế không? - Anh đứng dậy và bắt đầu đi đi lại lại trong phòng. - Tôi muốn nói là tôi đã sống như một nhà tu hành! Không nhìn! Không đụng chạm! Ngủ trên ghế như một tên hoạn quan! Sự sắp xếp này không hợp với tự nhiên chút nào. - Ai nảy ra cách sắp xếp đó trước tiên chứ? - Đúng, tôi thừa nhận, chính tôi, nhưng hãy hợp lý hơn có được không? - Tôi là gì đối với anh, Clay? - Giọng cô đầy vẻ mỉa mai. Một mục tiêu chinh phục nữa chăng? Đó là những gì anh theo đuổi à? Một vết khắc nữa trong lịch sử chinh phục của anh ư? Một người mang bụng như tôi nên nghĩ là anh làm chuyện đó cừ khôi lắm. Nghe này, tôi có kế hoạch thoát ra được khỏi cuộc hôn nhân này mà không phải mang thêm những vết sẹo, và để làm được điều đó tôi cần anh tránh xa tôi, anh có hiểu không? Hãy tránh xa tôi. Bỗng nhiên Clay lao tới, thộp lấy cổ tay cô, vừa quát vừa vung cánh tay còn lại lên: - Catherine, tôi là chồng cô! Theo bản năng cô giật tay ra, ôm đầu bằng cả hai tay, khuỵ xuống, đợi cú đánh giáng tới. Nhìn thấy cô ngồi thu mình cam chịu như thể con giận trong anh bỗng tan biến, thay vào đó là những nổi thương cảm dâng trào khiến tim anh đau đớn - đau đớn hơn cả khi anh nghĩ cô không chịu đựng nổi việc anh chạm vào người cô. Anh quì xuống bên cạnh cô. - Cat, - anh nói giọng khàn khàn, - Lạy Chúa, Cat, anh không đánh em đâu, em biết mà. Nhưng cô vẫn quỳ bằng hai đầu gối, chìm trong nỗi sợ hãi quá lớn mà anh không hiểu hết nổi. Anh đưa một bàn tay vuốt tóc cô. Thôi nào, em, anh là Clay cơ mà. Anh không bao giờ đánh em, em không biết điều đó sao? - anh nghĩ là cô đang khóc, bởi người cô đang run bần bật. Cô cần khóc, anh nghĩ, cô cần khóc từ nhiều tuần trước. Anh nhìn những ngón tay cô bấu trên đám tóc sau gáy. Anh chạm vào cánh tay cô. - Thôi, nào Cat. - Anh dỗ dành. - Đó chỉ là một cuộc cãi vã ngốc nghếch, và nó qua rồi, đúng không? - Anh vén một lọn tóc vàng xoà ngang qua má cô về phía sau. Anh ghé đầu xuống để nhìn qua những sợi tóc, nhưng cô vẫn ôm chặt đầu, cúi gằm mặt xuống. Nỗi sợ hãi xâm chiếm anh. Tim anh đập nhanh gấp đôi bình thường. - Cat, anh xin lỗi. Thôi nào, đừng như vậy nữa... Không ai đánh em hết, Cat. Anh xin em, Cat, anh rất tiếc... - Những tiếng thổn thức được nén lại trong cổ họng anh. - Để anh đưa em về phòng ngủ, được không? - Một điều gì đó đã kéo cô trở lại thực tại. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh qua những sợi tóc vàng. Bằng giọng nói hết sức dịu dàng anh hứa: - Anh sẽ không đụng vào em. Anh chỉ muốn giúp em lên phòng thôi, đi nào. - Những giọt nước mắt anh mong nhìn thấy đã không xuất hiện trên gương mặt của cô. Cuối cùng cô cũng đứng dậy, hất tóc về phía sau và nhìn anh với ánh mắt cảnh giác. - Tôi tự đi được. - giọng cô cương quyết. - Tôi không cần sự giúp đỡ của anh. Cô bước ra khỏi phòng, bỏ mặc anh quì ở đó với cảm giác trống rỗng trong lòng. Sau buổi tối cô cứ ở lì trong căn phòng bỏ trống. Nếu không may quần áo chuẩn bị cho kỳ sinh nở, cô lại đánh máy thuê. Cô học luôn trong đó. Giống như một con cua, cô thu mình trong cái mai của mình. Sau mấy đêm cô đánh máy khuya, Clay xuất hiện ở cửa phòng ngủ, đứng nhìn cô từ phía sau, nghĩ cách đến gần cô. - Mấy hôm nay em đánh máy nhiều đấy. Các giáo sư của em bắt em làm vậy hay vì lí do gì? - Tôi nhận đánh máy đề thi học kỳ - cô không quay đầu lại. - Nếu em cần tiền, tại sao em không nói với anh? - Anh hỏi một cách kiên nhẫn. - Tôi muốn tập trung vào công việc. - Nhưng em học và làm việc nhà đã đủ mệt rồi, em không nên nhận thêm công việc đó. - Tôi nghĩ chúng ta đã thoả thuận sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng của nhau. - Cô quay nhìn qua vai. Anh cắn môi còn cô thì quay lại bàn phím. Tối hôm qua khi cô vừa ngồi vào trước máy đánh chữ thì cô nghe thấy tiếng đập cửa. Nhưng ngón tay cô đờ ra trên mặt phím. Cuối cùng cô đứng dậy kiểm tra phòng khách và nhà bếp để rồi nhận ra anh đã đi khỏi nhà. Cô thở dài và quay trở lại căn phòng nơi có máy đánh chữ của cô. Nhưng vắng anh cô cảm thấy toàn bộ căn nhà chỗ nào cũng trống trải. Khoảng mười giờ anh trở về, không giải thích anh đã đi đâu, cũng không nhận được câu hỏi nào từ cô hết. Sau đó anh thỉnh thoảng lại bỏ nhà đi như vậy, thà làm thế còn hơn phải đối mặt với sự lạnh lùng của cô, hoặc sự cô quạnh của phòng khách. Một buổi tối anh làm cô ngạc nhiên vì anh trở về nhà sớm hơn thường lệ và cứ để nguyên áo khoác mà đi vào căn phòng nơi cô giam mình. Anh đặt một tập chi phiếu xuống, hai bàn tay anh đút trong túi áo, chỉ đôi mắt và mái tóc anh được phản chiếu qua chiếc đèn bàn đang hướng xuống chiếc máy chữ. - Đây là cái gì vậy? - cô hỏi. - Anh hết ngân phiếu trống vì thế anh đã phải cho in một số tấm mới. - Anh nhìn cô trong ánh sáng mờ nhạt. Cô nhìn xuống cuốn ngân phiếu có bìa đen, mở nó ra và thấy tên cô được in bên cạnh tên anh trên tấm phiếu đầu tiên. - Chúng ta đã có một thoả thuận. - Clay nói - anh sẽ hổ trợ em về mặt tài chính. Cô nhìn hai cái tên của họ trên tấm ngân phiếu màu xanh nhạt, và nhớ tới những tấm thiệp cưới của họ. Cô nhìn lên nhưng cô không đọc nổi ngôn ngữ của vẻ mặt anh. - Nhưng không phải là mãi mãi, - cô nói - Hè tới tôi sẽ cần tiền và cần có sự tín nhiệm của các khách hàng. Tôi muốn làm những công việc này. Anh vẫn đứng nguyên như thế. Giọng anh hơi cứng. - Còn anh thì muốn em có mặt ở phòng khách kia mỗi buổi tối. - Tôi phải làm việc, Clay ạ. - Và cô quay xuống với chiếc máy chữ, bắt đầu ấn ngón tay trên các phím. Anh để tập ngân phiếu ở đó và bước ra khỏi phòng với vẻ bực tức. Anh đi rồi, cô chống khuỷa tay lên máy chữ và úp mặt vào lòng bàn tay, cảm thấy bối rối, thấy sợ - rất sợ cho phép những tình cảm dành cho anh điều khiển cô. Cô nghĩ mùa hè sắp tới, đến sự chia tay không tránh khỏi, và cô bắt đầu đánh máy. Phòng ngủ nhỏ chẳng bao lâu trở nên lộn xộn bởi những đồ của cô, những tập giấy trắng và những tài liệu đang đánh máy của cô nằm chồng chất lên nhau trên sàn bên cạnh những tập vải và những tấm áo đã may xong. Những cuốn sách giáo khoa, túi sách, vở ghi bài của cô cũng được chất cả vào đây. Thấm thoát đã đến kỳ Giáng Sinh và cô đánh máy suốt lấp đi nỗi trống trải, trong khi anh dùng hầu hết thời gian ngồi trong thư viện của trường học đọc sách về luật, mà thư viện thì mở cửa bảy ngày một tuần, hai mươi tư giờ một ngày. Một tối anh về nhà chỉ trước giờ ăn tối mấy phút, mệt mỏi với cảnh thư viện luật nghiêm trang và những cuốn sách khô khan của nó. Anh treo áo khoác và dỏng tai lên nghe xem tiếng động nào từ phòng ngủ nhỏ hay không. Nhưng tất cả chìm trong im lặng, tiếng lách cách khó chịu của máy đánh chữ biến đâu mất. Anh đi lên gác, liếc vào căn phòng nơi cô thường ngồi làm việc nhưng căn phòng đó tối om. Anh lại quay xuống nhà, và anh tìm thấy một mảnh giấy cô để lại. "Tin xấu, Grover đẻ non. Đến Horizons. Về muộn". Và chữ "C" được viết ở dưới. Ngôi nhà giống như một nhà mồ, vắng lặng và thiếu sự sống vì thiếu cô. Anh tự làm cho mình một chiếc bánh sanhwich và đi đến bên cửa kính, đứng đó vừa ăn bánh vừa nhìn tuyết rơi. Anh muốn họ có một cây thông Giáng Sinh trong nhà, nhưng cô chẳng tỏ ra hứng thú gì để trang trí cho một cây thông Giáng Sinh hết. Anh nghĩ tới thái độ thu mình lạnh lùng của cô đối với anh, và tự hỏi chẳng lẽ một con người có thể cô lập mình khỏi tình cảm như cô đã làm với bản thân cô sao, và tại sao lại như vậy. Anh đã quen sống trong một môi trường torng đó mọi người quây quần nói chuyện với nhau mỗi tối, chia sẻ những thông tin với nhau trong bữa ăn, và đôi khi cùng xem vô tuyến hay đọc sách trong một căn phòng, thân mật gần gũi nhau dù là trong im lặng. Anh nhớ ngôi nhà của bố mẹ anh biết bao, và anh hình dung ra cây thông Giáng Sinh rực rỡ ánh đèn màu, hình dung cảnh lò sưởi cháy nồng, hình dung ra những món quà và những đồ trang sức mẹ anh chuẩn bị. Lần đầu tiên trong đời, anh mong cho Giáng Sinh hãy đến mau và đi mau. Anh cầm dĩa Sandwich và đi lên gác để thay quần áo. Anh đứng lại ở cửa phòng làm việc tối om của cô, cắn một miếng sandwich, bước vào phòng và bật ngọn đèn bàn lên. Anh sờ lên những phím máy chữ, đọc vài từ trong tờ tài liệu cô để trong máy và liếc đống tài liệu trên mặt bàn bừa bộn. Bỗng nhiên anh ngừng nhai khi anh phát hiện ra một góc của một cuốn sổ màu đen lộ ra dưới một tập giấy. Anh lách những ngón tay dưới tập giấy, lôi cuốn sổ màu đen ra để rồi cảm thấy ở trong đó một trang viết dở dang với những nét chữ viết tay của Catherine. "Tối nay Clay lại ra ngoài... " trang viết bắt đầu với những chữ đó. Anh đẩy cuốn sổ trở lại chỗ cũ, cắn một miếng bánh mì to và nhìn đăm đăm vào góc cuốn sổ. Nó nửa khuất nở lộ như nhử anh vậy. Anh đặt đĩa sandwich xuống, liếm nốt chỗ nước sốt dính trên ngón tay, và lại nhìn vào cuốn sổ. Cuối cùng không cưỡng nổi anh lấy cuốn nhật ký ra và đặt lên mặt bàn phím. "Tối nay Clay lại ra ngoài nhưng không ở lâu như hôm trước. Mình cố gắng không tự hỏi anh ấy đi đâu nhưng, nhưng không hiểu sao mình không làm nổi. Không có anh nơi này trống trải quá nhưng tốt nhất là mình đừng có quen có anh ấy bên mình. Hôm nay anh ta gợi ý mua một cây thông Giáng Sinh, nhưng cho dù mình cũng muốn lắm, làm như thế có ích gì chứ? Nó sẽ chỉ gây thêm một nuối tiếc nữa cho sau này mà thôi. Hôm nay anh ấy mặc chiếc áo jacket may bằng vải thô sợi nổi, chiếc áo anh đã mặc trong cái lần... " Cô dừng lại ở đó. Anh ngồi phịch xuống ghế của cô, nhìn đăm đăm vào những chữ trong trang nhật ký anh vừa đọc, cảm thấy mình thật hèn hạ khi đọc trộm, nhưng lại đọc lại một lần nữa. anh hình dung ra cảnh cô ngồi đây, giam mình trong căn phòng này để tránh xa anh, viết ra nhũng tình cảm sâu kín của cô thay vì bày tỏ chúng với anh. Anh đọc đi đọc lại dòng chữ " Hôm nay anh ấy mặc chiếc áo jacket may bằng vải thô sợi nổi, chiếc áo anh đã mặc trong cái lần... " và không biết cô sẽ viết tiếp gì vào đó. Cô chưa bao giờ nói gì về quần áo anh mặc. Anh chưa bao giờ ngờ rằng cô lại quan tâm anh mặc gì. Thế mà... Anh nhắm mắt lại, nhơ đến thái độ của cô khi cô bảo cô không thể chịu nổi việc anh đụng vào người cô. Anh mở cuốn nhật ký một lần nữa và đọc lại dòng cô để ngõ " Hôm nay anh ấy mặc chiếc áo jacket may bằng vải thô sợi nổi, chiếc áo anh đã mặc trong cái lần... ". Chiếc áo đó của anh gắn với một kỷ niệm khó quên của cô ư? Anh nhớ lại cuộc cãi vã xoay quanh Jill của họ. Anh đọc lại, " không có anh nơi này trống trải quá". Để khỏi làm điều gì đó ngốc nghếch anh đứng dậy, đặt cuốn nhật ký vào chỗ cũ, tắt đèn và đi xuống nhà bật ti-vi lên. Tất cả chuyện này quá đột ngột. Anh ngồi xem hết chương trình thông tin thương mại, và một chương trình nghệ thuật ngắn rồi không biết thế nào mà anh lại đi lên gác lôi cuốn nhật ký của cô ra. Anh bảo với chính mình rằng anh đọc trộm nhật ký của cô như thế này thật không giống anh chút nào. Cô đã dành nhiều trang để viết về cái ngày mùng Bốn tháng Bảy đó nên anh không mất nhiều thời gian tìm kiếm. " Hôm nay là một ngày khám phá. Chúng mình định đi picnic ở hồ Độc Lập. Như mọi ngày, Bố lại uống rượu và làm tiêu tan tất cả. Mẹ và mình đã chuẩn bị đồ đi picnic đâu vào đấy rồi thế mà mẹ lại thay đổi quyết định và gọi cho bác Frank nói rằng chúng mình sẽ không đi nữa. Chuyện này kéo theo chuyện khác, và Bố chửi Mẹ thậm tệ. Ha! Ông ấy đang chửi rủa Mẹ thì mình bước vào thế là ông ấy quay sang trút lên đầu mình, gọi mình bằng những từ tệ hơn bởi lúc ấy mình vừa thay quần áo chuẩn bị đi picnic. Mình chịu đựng ông ấy, để ông ấy chửi mình chừng nào mình còn chịu đựng được, nhưng rồi cuối cùng mình phải rút về phòng để thấm thía những bất công của cuộc đời. Gần tối Bobbi gọi điện tới, nói rằng cậu ấy và Stu đang định đến Powderhorn xem pháo hoa và rủ mình cùng đi với họ vì còn có cả bạn Stu nữa. Nếu ngày hôm đó ở nhà không buồn như vậy thì mình đã chẳng nhận lời Bobbi. Nhưng mình thấy ở nhà mình không chịu nổi thế là mình đã đi, và cho đến bây giờ mình vẫn không chắc là mình có nên làm thế hay không nữa. Tên anh ấy là Clay Forrester, và khi lần đầu tien mình gặp anh ấy mình cứ nhìn anh ấy không chớp mắt như một con ngốc. Ôi! Khuôn mặt của anh ấy! Mái tóc của anh ấy. Toàn bộ con người anh ấy! Mắt anh ấy màu xám và lúc đầu anh ấy có vẻ trầm tư, nhưng càng về sau anh ấy càng cười nhiều hơn. Đôi lông mày của anh ấy không giống nhau. Lông mày bên trái hơi xếch một chút trông ngồ ngộ. Cằm anh ấy có một chỗ lõm như lúm đồng tiền.... ( mất chữ) anh ấy có màu của lá thu. Không hẳn đỏ, cũng không hẳn vàng, mà là một màu pha trộn giữa hai màu đó, mình biết rồi, màu lá phong. Khi Stu giới thiệu chúng mình với nhau, Clay chỉ đứng yên thủ tay trong túi quần bò và tất cả những gì anh ấy nói là chào, rồi anh ấy mỉm cười và chỉ chừng đó thôi cũng đủ khiến tim mình đập loạn. Chuyện xảy ra thật điên rồ. Mình không chắc mình có tin nó là thật hay không nữa. Chúng mình đi quanh Powderhorn với một chai rượu lớn, và chúng mình chuyền tay nhau uống, đợi trời tối hẳn. Mình nhớ rằng chúng mình đã cười rất nhiều, Bobbi và Stu đi trước chúng mình, họ nắm tay nhau, và thỉnh thoảng vai Clay chạm vào vai mình khiến cánh tay mình run rẩy. Khi người ra bắt đầu bắn pháo hoa thì chúng mình dường như cũng gần bay bỗng như những chùm pháo hoa đó! Hoá ra có mấy cái chăn ở trên chiếc xe thùng và loáng một cái Bobbi và Stu đã biến mất cùng với một cái. Mình nhớ lúc ấy Clay đứng đó, một tay cầm chai rượu, một tay đặt trên cửa xe. Anh ấy hỏi mình muốn ngồi vào trong xe để xem pháo hoa hay muốn lấy một chiếc chăn ra ngoài. Mình vẫn không sao tin nổi là lúc đó mình lại trả lời: " Hãy lấy chăn đi", nhưng đúng là mình đã nói thế. Chúng mình ngồi xuống dưới một gốc cây lớn và Clay dùng răng cậy nút chai rượu, nhổ phì phò vào không khí và cả hai cùng cười mình vẫn nhớ cái cảm giác ấy. Khi chính mình uống say khác biết bao so với cảm giác nhìn người khác say. Anh ấy duỗi chân trong chăn, đặt chai rượu xuống đất giữa hai người rồi quàng một cánh tay lên cổ mình và kéo mình xuống hôn mình lần thứ nhất. "Pháo hoa", anh ấy thì thào bên tai mình. Anh ấy luồn những ngón tay vào tóc mình và ôm mình như thế và người mình đụng vào chai rượu. Mình nghĩ mình đã nói "Vâng" hay từ gì đó, chỉ để xem điều gì sẽ xảy ra. Điều xảy ra tiếp theo là anh nói: "lại đây" và anh quàng nốt cánh tay còn lại lên người mình và kéo mình sát lại người anh ấy. Mình bỗng nhớ đến cái từ bố gọi mình sáng nay, và nghĩ rằng có lẽ mình đang chứng minh ông ấy đúng. Clay không nôn nóng. Anh ấy hôn rất tuyệt. Mình đã từng được vài người con trai hôn nhưng lần này khác lắm. Và mình cũng đã từng bị kéo sát vào người đàn ông, nhưng những người đó luôn thở hổn hển, vụng về và nôn nóng khiến mình khó chịu. Mình tưởng anh ấy cũng sẽ như vậy, nhưng không, khi mình đã kề sát anh ấy, anh ấy cho mình tất cả thời gian mình cần để quyết định. Mình quyết định xong từ lâu anh ấy mới ghì lấy mình. Mình có thể cảm thấy chai rượu dưới lưng mình, có thể cảm thấy nó làm lạnh sống lưng mình trong khi lưỡi anh ấy ở trong miệng mình thật ấm. Lúc đầu tất cả diễn ra rất chậm, rất nhẹ nhàng. Mình nhớ cái cảm giác răng anh ấy khẽ chạm lên lưỡi mình, và mình nhớ vị rượu trong miệng hai đứa. Mình nhớ anh ấy dùng đôi môi thôi thúc mình mở miệng, và nhớ cảm giác đầu lưỡi anh ấy mơn trớn trên lưỡi mình. Trong lúc hôn mình anh ấy nới lỏng vòng tay trên người mình, còn mình thì nằm đó qui phục sự dịu dàng của anh ấy. Rồi anh ấy nằm vật sang bên cạnh để cánh tay lên mắt. Anh ấy tìm chai rượu. Anh ấy nói câu gì đó hình như là anh ấy bảo mình tuyệt vời lắm. Và mình có lẽ đã nói "anh cũng vậy". Mình không nhớ chính xác. Mình chỉ biết rằng mình cảm thấy bồng bềnh, và cảm thấy mình và anh ấy đều thở rất gấp đến nỗi mình nghe rõ tiếng thở của bọn mình hơn cả tiếng pháo nổ. Mình nghĩ chính mình muốn uống thêm rượu, và mình nghe anh ấy nói rằng anh không nên uống thêm. Tuy nhiên, sau đó cả hai cùng cười và chai rượu lại được mở nút và anh cùng uống. Anh ấy kéo mình lên trên người anh ấy và lúc đó những cái hôn trở nên nóng bỏng hơn, dữ dội hơn. Anh lại đặt mình nằm xuống đất và trườn lên người mình, mình chưa bao giờ nằm trong tay ai mà lại cảm thấy an toàn như thế. Dường như tất cả những lời chửi rủa của Bố bị xoá sạch. Tất cả giống như trong đêm Giáng Sinh, giống như cảnh hay nhất trong những bộ phim hay nhất. Anh vuốt ve mình, tưới những nụ hôn khắp mặt mình. Rồi anh đột nhiên dừng lại ngẩng lên, than thở: "Ôi, lạy Chúa", nhưng mình không để anh ấy rời mình. Mình kéo anh ấy xuống với mình không cho anh ấy dừng lại. Có lẽ nếu lúc đó mình đừng làm thế thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Nhưng lúc đó mình không muốn chúng dễ dàng. Nghe này, anh nghĩ cả hai chúng ta đều say rồi, anh ấy nói và trườn xuống. Nhưng mình tìm thấy chai rượu và mình nói: "chưa đâu". Rồi mình tu một hơi và ôm lấy anh ấy, hôn anh ấy và anh ấy hé miệng ra, minh để rượu ngấm sang miệng anh ấy. Anh ấy cầm chai rượu, ngồi dậy và ngửa cổ lên ngậm một ngụm rượu trong miệng rồi anh ấy lại ôm mình, hôn mình để rượu ngấm sang miệng mình như mình đã làm với anh ấy. Rượu từ miệng anh ấy âm ấm và mình nuốt vào, lưỡi anh ấy mơn trớn trên môi mình giống như một con mèo mẹ dùng lưỡi tắm cho con mèo con. Và lưỡi anh ấy tìm kiếm trong miệng mình còn tay anh ấy thì luồn trong tóc mình làm cho đầu mình ngả ra sau. Rồi mình lại cảm thấy cổ mình chạm vào cổ chai rượu và cảm thấy những giọt rượu mát lạnh anh ấy rót xuống cổ mình. Điên rồ! Mình nghĩ. Chúng mình điên mất rồi. Nhưng chưa bao giờ mình cảm thấy rõ về những lỗ chân lông trên cổ mình như khi anh ấy liếm những giọt rượu ở trên đó, rồi anh ấy trườn lên cao hơn tiếp tục hôn lên môi mình, và có vẻ như không định chạm vào bất cứ chỗ nào khác trên người mình. Mình nhớ rằng lúc đó mình muốn anh ấy đổ rượu lên người mình nữa để cho cơ thể mình bớt nóng đi. Nhưng mình biết đổ rượu lên cũng chẳng làm mình bớt đi, mình không muốn mất cái cảm giác hừng hực đó. Khi lưỡi anh ấy rời mình, tay mình lại với chai rượu và anh ấy làm theo, để cho mình uống rượu từ miệng anh ấy. Và đến lượt mình, mình bắt anh ấy nằm xuống và mình nghĩ lúc đó cả hai chúng mình cùng cười và mình phun rượu vào tai anh ấy còn anh ấy thì nói: "Em đang làm gì vậy?" và mình nói: "Làm cho anh điếc!" và anh ấy lại nói: "Gì cơ?" và mình nói: "Làm cho anh điếc!" và anh ấy lại nói: "Gì cơ?", nói to hơn và cả hai chúng mình cùng cười. Mình liếm rượu trên tóc anh ấy và chúng mình lại cười. Đến lượt anh ấy, anh ấy vờ tính toán giây lát rồi anh ấy lật sấp mình xuống và nói: "Nhấc lưng em lên một chút". Mình làm như anh ấy bảo và anh ấy kéo đuôi áo sơ mi của mình ra khỏi quần bò. Sau đó mình cảm thấy rượu chảy trên lưng mình, rồi anh ấy nhấc mình lên và liếm chỗ rượu trên lưng mình. Chúng mình cười suốt, cười suốt, cười cả trong lúc anh ấy hôn lên gáy mình. Đến lượt mình, và mình chỉ nghĩ ra được một chỗ - nếu lúc đó người ta có thể gọi đó là suy nghĩ, lúc ấy đầu óc mình rất lơ mơ. Chúng mình hôn nhau và mình lại bắt anh ấy nằm ngửa. Rồi mình ngồi dậy bắt đầu cởi áo anh ấy và - giống như anh ấy đã làm với mình - kéo đuôi áo ra khỏi quần bò. Mình đổ rượu lên bụng anh ấy, nhưng tất nhiên mình không thể làm được và cả hai cùng phá lên cười, mỗi lúc một rạo rực hơn. Mình đã đọc về vài kiểu dạo đầu nhưng mình chưa bao giờ thấy kiểu nào giống như thế này. Tiếp đến là lượt của anh ấy, và đột nhiên chúng mình không cười nữa. Anh ấy cởi cúc áo mình trong ánh pháo hoa, và không nói lời nào anh đổ rượu lên rốn mình, và từ từ đóng nút chai lại và ném chai rượu ra xa. Mình thấy anh ấy cúi xuống và cảm thấy lưỡi anh ấy trên bụng mình. Mình biết điều gì sẽ xảy ra nếu như mình không ngăn anh ấy lại, vì vậy mình dùng tay đẩy vai anh ấy ra, nhưng anh ấy cứ hôn, cứ hôn. Anh ấy hôn lên trên, lên trên nữa và mình cảm thấy da thịt anh ấy trên người mình. Anh ấy vuốt ve ngực mình rất dịu dàng khiến mình quên đi tất cả những cái từ Bố gọi mình, khiến mình cảm thấy mình có quyền nằm đó để được anh ấy vuốt ve. Anh ấy thì thầm: "Này, em có chắc là em muốn làm chuyện này không?" và mình nghĩ mình đã dùng môi để ngăn không cho anh ấy nói. Ngôn ngữ của cơ thể mình đã cho phép anh ấy. Những cái từ Bố thường gọi mình lại lởn vởn hiện ra trong đầu mình nhưng chúng chẳng có tác dụng gì hết nữa. Mình muốn sự gần gũi này, mình cần nó hơn bất cứ điều gì mình từng cần trong đời. Lúc đó mình là ai? Mình là nữ anh hùng nào đó trong bộ phim ngày bé mình đã xem và đã quên hay mình là mình, một con người luôn thèm khát tình cảm? Mình nghĩ có lẽ mình là cả hai. Ít nhất mình luôn tin rằng cảm giác sâu kín chỉ có trong phim ảnh, thế mà bây giờ nó lại ở đây, lại xảy ra với mình. Mình cảm thấy tất cả mười chín năm của đời mình chỉ hướng về một thời điểm này mà thôi, chỉ hướng về người đàn ông này, người đang cho mình thấy rằng trên đời này có bao nhiêu sự thù ghét thì cũng có bấy nhiêu tình yêu. Anh ấy gọi mình là Cat. "Ôi, Cat em tuyệt lắm" anh ấy nói thế và mình tin rằng anh ấy biết mình cảm thấy thế nào khi được anh ấy vuốt ve như thế, và mình muốn nói với anh rằng mình chưa bao giờ cảm thấy như thế, chưa bao giờ, thậm chí gần như thế cũng chưa. Nhưng mình không nói, chỉ nhắm mắt lại. Mình không ngờ người anh ấy lại nóng đến thế. Mình vừa cảm thấy ngượng ngùng vừa cảm thấy mình uyển chuyển, mình biết mình muốn làm chuyện đó nhưng lại không biết làm như thế nào. Trước đây khi tưởng tượng đến chuyện ái ân, mình luôn nghĩ rằng chuyện đó khó khăn và thô kệch. Lần đầu chắc phải khủng khiếp lắm, mình nghĩ vậy. Nhưng thực tế không phải như vậy. Ngược lại, chuyện đó dễ dàng và uyển chuyển như khiêu vũ vậy. Rõ ràng mình cảm thấy đau một chút. Mình phát hiện ra rằng cơ thể mình ẩn giấu một sự hiểu biết mà trí óc mình không sở hữu, bởi nó làm mình ngạc nhiên và khiến Clay sung sướng ( mình nghĩ vậy). Chuyện đó diễn ra không khó khăn, rất tự nhiên và nhịp nhàng. Nhưng trong lúc nó diễn ra mình chợt vỡ lẽ tại sao mình lại làm thế. Mình làm thế để trả thù Bố, và có lẽ Mẹ nữa. Mình muốn gào lên: Tại sao, tại sao các người không yêu con? Tại sao các người không ôm con? Tại sao các người không để con có thể ôm các người? Các người thấy chưa, âu yếm như thế đâu có khó khăn gì chứ? Hãy xem đấy, đến một người hoàn toàn xa lạ còn có thể cho con thấy sự yêu thương, tại sao các người lại không thể chứ? Con đâu có đòi hỏi gì nhiều, chỉ một nụ cười, một cái ôm, một cái hôn, để con biết các người yêu quí con. Mình muốn gào lên, muốn khóc, nhưng mình cố nén lại. Mình ôm anh ấy rất chặt thế thôi. Mình sẽ cho họ thấy! Mình sẽ cho họ thấy!. Căn phòng là một vòng tròn tối bao quanh vùng ánh sáng của chiếc đền cổ ngỗng. Những trang chữ trên trang nhật ký nhoà đi trước mắt Clay và anh run run đặt cuốn nhật ký trở về chỗ của nó. Anh chống khuỷu tay lên máy đánh chữ, tựa cằm vào hay bàn tay nắm chặt. Mắt anh nhắm nghiền. Anh cố nuốt nỗi nghẹn ngào trong cổ nhưng anh không thể nào làm nổi. Anh gục mặt vào hai bàn tay, mườn tượng ra cảnh một người cha đọc được những dòng chữ đó của con gái mình. Anh không thể tưởng tượng nổi trên đời lại có một người cha vô cảm đến nỗi không đáp lại một đứa con khao khát tình yêu như thế. Anh nhớ lại cái buổi tối khi anh phát hiện ra Catherine mong chờ đứa con của anh như thế nào. Rồi anh nhớ lại cách cô từ chối kiên quyết không nhận bất cứ thứ gì của anh, và lần đầu tiên anh nghĩ rằng anh hiểu tại sao cô lại cùng anh đóng kịch trong suốt thời gian diễn ra đám cưới. "Mình sẽ cho họ thấy! Mình sẽ cho họ thấy!". Anh cảm thấy một gánh nặng trách nhiệm mà đến bây giờ anh mới nhận thức được. Anh nhớ lại sự khó chịu của cô khi anh chạm vào người cô, sự phòng ngự của cô, và hiểu ra tại sao cô lại phải dựng lên một rào chắn như thế quanh mình. Anh hình dung khuôn mặt cô trong những lần hiếm hoi anh thấy cô thực sự vui, và hiểu ra những lý do giải thích cho những thay đổi đột ngột của cô và hiểu được tại sao cô lại cố gắng hết sức để không phụ thuộc vào anh. Khuỷu tay anh đau. Anh nhận ra mình đã ngồi như thế, chống tay lên thành máy chữ sắc và cứng rất lâu. Anh mở mắt ra và bị chói bởi ánh đèn. Anh bần thần đứng dậy, tắt đèn và đi sang phòng ngủ nằm vật xuống giường. Anh nằm đó với những ý nghĩ quay cuồng trong đầu, đợi cô về. Khi anh đi xuống dưới phòng khách anh thấy cô đang ngồi trên ghế dài, đầu ngả trên lưng ghế, mắt nhắm nghiền, và vẫn mặc nguyên áo khoác. - Chào, - anh nói và dừng lại ở giữa phòng. - Chào, - cô nói mà không mở mắt ra. - Có chuyện gì sao? - ánh đèn làm cho những món tóc của cô óng ánh. Cô khép vạt áo khoát sát vào người hơn và dựng cổ áo lên quanh cằm. - Đứa bé chết rồi. Anh không nói lời nào chỉ lặng lẽ đi đến, ngồi xuống cạnh cô, đặt một bàn tay lên đầu cô. Cô để yên cho anh làm thế nhưng không nói gì cả, không để cho anh thấy dấu hiệu nào của nỗi đau đớn và sợ hãi đang sôi sục trong lòng cô. Anh vuốt tóc cô, chia sẻ bằng cách không lời đó. Cô nuốt xuống nỗi nghẹn ngào. Anh muốn quì xuống trước cô biết bao, muốn gục đầu vào lòng cô biết bao. Thay vì làm thế, anh thì thầm: - Anh rất tiếc. - Họ nói ph... phổi của nó không phát triển, rằng một đứa bé bị sinh thiếu ngày tháng luôn gặp rủi ro về... - Nhưng cô không nói hết câu được. Mắt cô mở to hơn bình thường, thảng thốt và anh đợi moột giọt nước mắt, chỉ một giọt thôi, nhưng anh không thấy. Anh khẽ miết những ngón tay trên gáy cô như muốn nói rằng anh đang ở bên cô, rằng cô không phải chịu đựng một mình. Anh biết cô cần được ôm như thế nào, cần được an ủi như thế nào nhưng cô vẫn chế ngự nhu cầu đó, cô ngồi phắt dậy, nhích ra xa khỏi anh với vẻ giận dữ. Anh không để cô trốn tránh, anh kéo aó khoác của cô lại, nắm lấy hai cánh tay cô bởi anh biết trước thế nào cô cũng vùng vẫy không để anh chạm vào người cô. Nhưng cô không làm thế. Đầu cô rũ xuống như thể cô đột nhiên nhũn ra vậy. - Như thế không có nghĩa là con của chúng ta bị nguy hiểm, - anh an ủi cô. Đừng để chuyện đó làm em lo lắng Catherine ạ. - đừng để nó làm tôi lo lắng! - Giờ thì cô giật tay ra. Anh nghĩ tôi là ai chứ? Làm sao tôi có thể không lo lắng khi mà tôi vừa mới chứng kiến cái cảnh Grover khóc cho đứa con cô ấy không hề muốn. Cô ấy nghĩ rằng cô ấy ghét cái sự sống đang lớn lên trong bụng cô ấy và bây giờ khi nó chết thì cô ấy lại khóc như muốn chết theo nó vậy. Và anh thì nói đừng để chuyện đó làm em lo lắng. Tôi không hiểu sao trên đời này lại... khắc nghiệt như thế... anh hành động rất nhanh trước khi anh có thể đổi ý, trước khi cô có thể trốn chạy anh hoặc giấu nhu cầu của cô sau nỗi tức giận. Anh quàng cả hai cánh tay quanh người cô và ghì lấy cô. Anh khiến đầu cô gục lên vai anh và giữ cô trong tay anh như thế, cả hai cùng run bần bật và cuối cùng cô đầu hàng và anh cảm thấy cánh tay cô xiết trên lưng anh. Giống như người bạn hơn là người yêu nhau, họ ôm chặt lấy nhau. Móng tay cô bấu vào áo len của anh. Rồi cô cảm thấy những cú đấm dữ dội của cô dội trên lưng anh, mặc dầu lúc đó cô không cố vùng vẫy để thoát khỏi anh nữa. Đó chỉ là những cái đấm tình cảm, cứ yếu dần yếu dần trong khi anh đợi. - Catherine, - anh thì thầm, - em không cần lúc nào cũng phải cứng cỏi. - Ôi, lạy Chúa, Clay, nó là một đứa con trai. Em nhìn thấy nó nằm trong lồng kính. Trông nó đẹp và mong manh qúa. - Anh biết, anh biết. - Mẹ và bố cô ấy không đến. Clay, họ không đến! - Một cái đấm nữa lại dội xuống lưng anh. Hãy để cô ấy khóc, anh nghĩ. Giá mà cuối cùng cô ấy có thể khóc được. - Nhưng mẹ em và mẹ anh sẽ đến. - Anh đang cố làm gì với tôi vậy? - Đột nhiên cô trở lại như cũ, dùng tay đẩy anh ra. - Catherine, hãy tin anh. - Không, không! Hãy buông tôi ra! Thế này đã đủ khó khăn rồi, anh đừng làm tôi phải chịu đựng thêm nữa. Rồi cô chạy lên gác, mang theo tất cả nỗi đau chồng chất trong bao nhiêu năm của đời cô. Nhưng giờ đây anh biết sự dịu dàng sẽ có tác dụng. Sẽ phải mất thêm thời gian, nhưng cuối cùng, thế nào rồi nó cũng có tác dụng.