Lê hoa hựu khôi phóng hoa lê lại nở

Chương 53 : Anh đang đe dọa tôi

Cuối cùng tôi cũng không đem chuyện của Tào Hâm ra nói cho Hoa Miêu, ngoài trừ không muốn làm cho cô ấy lo lắng ra, tôi cũng không muốn kéo cô ấy vào chuyện này, tôi còn có một nỗi băn khoăn khác, dù sao, đó cũng là mẹ của Tư Vũ, tất cả hành động của bà ấy đều liên quan đến thể diện của Tư Vũ, tôi không muốn chiêu cáo cho toàn bộ thiên hạ biết về chuyện xấu của người trong gia đình. Nhưng điều khiến cho tôi đau đầu nhất chính là tôi nên nói với Tư Vũ thế nào đây, tuy rằng tình cảm của chị ấy với Tào Hâm đã thành chuyện của quá khứ, nhưng sự thật vẫn sẽ là đòn đánh nặng nề đối với chị ấy, tôi định đợi đến khi Tư Vũ đi công tác trở về, tôi sẽ cùng chị ấy nói chuyện một chút. Về phần bản thân tôi, tôi thì lại không quá để ý, mẹ của Tư Vũ nếu như nói là cho tôi 3 ngày để cân nhắc, ba ngày đó bà ấy sẽ không làm gì tôi, chuyện sau đó, tôi sẽ không để bà ấy làm gì với tôi như đối với Tào Hâm, tôi cũng không giống như Tào Hâm, mềm yếu dễ bắt nạt như vậy! Bởi vì tổng giám đốc khu vực Châu Á Thái Bình Dương của công ty Tư Vũ đến Trung Quốc để nghiên cứu thị trường, chị ấy cần phải đi theo trong toàn bộ hành trình, vậy nên mấy ngày nay chị ấy vô cùng bề bộn, ban ngày vẫn sẽ nhắn cho tôi mấy cái tin ngắn, buổi tối trước khi đi ngủ cũng thành thói quen gọi điện thoại, bình thường quan tâm đối phương ăn gì, sau đó không thiếu những câu "Nhớ em" dỗ ngon dỗ ngọt, chẳng qua trong giọng nói có độ sâu mệt mỏi cùng buồn ngủ, khiến cho tôi thập phần đau lòng. Thôi, quên đi, hôm nay là ngày cuối trong kỳ hạn ba ngày, hay nói cách khác, ngày mai Tư Vũ sẽ trở lại, lòng tôi có khá hơn một chút. Tan việc, tôi và Tôn Oánh cùng đi ra khỏi ký túc xá, cô ấy cười hỏi tôi: "Nhất Nặc, nghỉ hè có chuẩn bị đi du lịch đâu không?" Du lịch? Tư Vũ thì lại không có nghỉ hè: "Không có ý tưởng gì." Tôi lắc đầu: "Có lẽ ngắn ngày thôi, khoảng 2 3 ngày gì đó." "Hai ba ngày? Chúng ta nghỉ gần 2 tháng đấy, cậu có thể tìm một nơi phong cảnh đẹp, đi chơi vui vẻ một lần." Tôi cười hỏi cô ấy: "Xem ra hai người nào đó chuẩn bị đi tuần trăng mật rồi nhỉ?" Cô ấy khá hào phóng nói lại: "Cũng không sai biệt lắm." "Khi nào thì tớ được uống rượu mừng đây?" Cô ấy hé miệng cười: "Sẽ không lâu lắm đâu." "Biết ngay mà, sắp tới phải tiết kiệm chi tiêu thôi, còn chuẩn bị phong bì đỏ nữa." "Haha." Tôn Oánh vươn tay bắt lấy tay tôi: "Tối nay có cơm tối không?" "Sao sao? Muốn mời tớ đi ăn cơm hử?" "Đúng vậy, nghe đến phong bì đỏ của cậu, tự nhiên tâm tình thật là tốt, muốn mời cậu về nhà, thể hiện chút tài năng, cậu và Khương Quyền có thể cùng nhau uống mấy chén." Tôn Oánh là điển hình cho kiểu con gái lên được giường xuống được bếp, tài nghệ nấu ăn sánh ngang với Hoa Miêu, ngày thường lúc Tư Vũ không có ở nhà, cô ấy hay mời tôi sang ăn cơm, tôi cũng vui vẻ đáp ứng, nhưng hôm nay thì tôi không hào hứng nổi, đành phải tìm cớ cự tuyệt: "Hôm nay thì tớ chịu, tối qua ngủ không ngon nên giờ mệt mỏi quá, tớ muốn về sớm nghỉ ngơi một chút, để hôm khác đi, cậu nhớ là vẫn còn thiếu nợ tớ là được." "Được rồi." Tôn Oánh cũng không ép tôi nữa, chúng tôi cùng đi một lúc, cô ấy đi xe buýt trở về nhà, mỉm cười nói lời tạm biệt: "Nhất Nặc, mình đi trước nhé." "Ừm, được." "Còn nữa..." Cô ấy đi vài bước, bỗng nhiên dừng lại, giống như là có chút chần chờ. Tôi kinh ngạc hỏi: "Có chuyện gì vậy?" "Không có gì, chỉ là muốn nói cho cậu biết, mình rất thích nghe về chuyện yêu đương của cậu." Đôi mắt của cô ấy cong cong, dáng cười thập phần chân thành: "Hôm nào có cơ hội, nhớ đưa cô ấy đến ra mắt tụi mình nhé." Tôi đứng nguyên tại chỗ, còn chưa phục hồi được tinh thần trở lại, cô ấy đã vẫy vẫy tay, bỏ lên xe rồi. Tôn Oánh biết chuyện tình yêu của tôi rồi sao? Biết tôi quen một cô gái rồi à? Kỳ thật thì cũng không kỳ quái lắm, ngẫm lại quan hệ giữa Khương Quyền và tôi, còn cả sự thân thiết của Hoa Miêu và cô ấy nữa, được rồi, cũng không phải là việc gì lớn, dù sao sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ biết thôi, huống hồ, nụ cười ôn hòa cùng thấu hiểu kia đã tiêu trừ đi chút bất an dư thừa trong nội tâm tôi. Cô ấy chủ động đề cập tới, chính là sợ chướng ngại tâm lý của tôi đấy. Tôi thật may mắn khi có Kiều Tư Vũ làm người yêu, cũng thật may mắn khi có những người bạn như vậy. Phải, hôm nào đó, có lẽ tôi sẽ đưa Tư Vũ đi gặp Khương Quyền và Tôn Oánh, không, thế này còn chưa đủ, có lẽ phải đưa Tư Vũ đi ra mắt bố mẹ tôi đã, kỳ nghỉ hè tuy rằng rất dài, nhưng tôi không muốn du lịch chỉ là du lịch, tôi muốn có thể hoạt động phong phú một chút, cùng với Tư Vũ, quan trọng nhất là, tôi muốn chọn một ngày cuối tuần thời tiết tốt, mang Tư Vũ trở về nhà giới thiệu với cha mẹ cùng em trai. Không thể trực tiếp mang người yêu về nhà gặp bố mẹ, đây là nỗi đau của nhiều người cùng tính hướng giống như tôi, thế nhưng, chẳng qua cứ coi như là đưa bạn bình thường về gặp, đó cũng là chuyện khiến cho người ta vui vẻ được rồi. Bố mẹ tuy rằng rất chiều tôi, nhưng tư tưởng thì vẫn truyền thống lắm, trước khi gặp được Tư Vũ, tôi không có cách nào nghĩ đến sẽ có một ngày tôi dắt tay một cô gái trở về, tuyên bố với bọn họ: "Đây là bạn gái của con!" Tôi cho là mình sẽ phải cả đời giấu diếm, tuyên bố với gia đình là tôi đây theo chủ nghĩa độc thân, nhưng mà hôm nay, tôi không còn nỗi lo sợ như thời niên thiếu nữa, tôi đã ở cùng với Tư Vũ lâu như vậy, nhiều hay ít thì cũng chịu ảnh hưởng từ tính cách của chị ấy, quan trọng nhất là chị ấy trao cho tôi dũng khí để chống lại toàn bộ thế giới. Bất quá chuyện này cũng không thể lỗ mãng được, tôi không muốn tự nhiên nổ một tiếng sấm bên tai bố mẹ, không muốn dọa hỏng hai lão nhân gia, trước tiên cứ mang Tư Vũ về nhà gặp mặt đã, tiếp đó để chị ấy hòa nhập một chút, thẩm thấu vào gia đình tôi, tôi nghĩ, chỉ cần chị ấy tình nguyện thì người gặp người thích là chuyện không mấy khó khăn gì. Tôi cứ tính toán như vậy, đặt ra kế hoạch, đột nhiên cảm giác vô cùng hưng phấn, bước chân cũng trở nên nhanh nhẹn hơn, bỗng nhiên điện thoại trong túi quần tôi reo lên, bên trên là một dãy số lạ hoắc, có khi là điện thoại quấy rầy, tôi không nghĩ gì ấn thẳng nút tắt, thế nhưng còn chưa kịp đút lại túi quần, cái tiếng chuông kia lại một lần nữa vang lên, tôi nhíu mày trả lời: "Alo, xin hỏi ai đấy?" "Alo, cô là Tiêu tiểu thư?" Trong điện thoại truyền tới một giọng nam trầm thấp lạ lẫm, nội tâm tôi đột nhiên nổi lên một dự cảm xấu bất thường, giọng nói kéo căng chặt chẽ: "Anh là ai?" Giọng nói kia vẫn lạnh lùng nói: "Tôi là ai thì cô không cần biết, tôi chỉ muốn biết, đây là ngày thứ ba rồi, sao Tiêu tiểu thư vẫn còn ở lại S thành?" Trái tim tôi phát lạnh, phản ứng đầu tiên chính là quay đầu lại nhìn xem có ai bám theo mình không, sau lưng chỉ có người đến xe đi, mỗi người đều mang theo thần thái vội vàng trước khi xuất phát, không có gì dị thường hết, tôi tuy là sợ hãi nhưng miệng vẫn cương ngạnh như cũ: "Tôi thích ở đâu thì ở, liên quan gì đến anh!" "Bố mẹ cô cũng đã lớn tuổi rồi, cần cô chăm sóc, em trai thì chưa tốt nghiệp cấp 3, chẳng lẽ cô không cảm thấy cô nên trở về ở bên cha mẹ thì thích hợp hơn sao?" Tôi mở to hai mắt, trong nội tâm vô cùng khủng hoảng, mẹ của Tư Vũ có phải đã đi điều tra về gia đình tôi, bằng không thì sao có thể biết được em trai tôi hiện giờ đang học cấp 3? Bà ấy đã làm gì gia đình tôi rồi? Và bà ấy đang muốn làm gì? Tôi lấy lại bình tĩnh, giọng nói vội vàng mà lại khô khốc: "Anh đang uy hiếp tôi đấy à? Anh... Anh muốn làm cái gì?" "Tôi không định làm cái gì hết, tôi chỉ nghĩ trước ngày mai hay là Tiêu tiểu thư trở về quê hương của mình đi, vĩnh viễn đừng bao giờ trở lại S thành nữa, hy vọng Tiêu tiểu thư không để cho chúng tôi phải khó xử." Tôi không trả lời, bước chân nhanh hơn, lúc đến được Giang Thiên di cảnh, tôi nhìn thấy ở trước cửa lớn có hai gã đàn ông mặc âu phục đang đứng đấy, bọn họ vốn là đang hút thuốc, vừa nhìn thấy tôi, liền vứt bỏ điếu thuốc trong tay, ánh mắt lơ đãng quét về phía tôi. Có lẽ là do gần đây tôi quá cảnh giác, theo bản năng dừng bước lại, sau đó không tự chủ lui về phía sau mấy bước, giọng nói trong điện thoại vẫn vang lên: "Tiêu tiểu thư, cô cảm thấy sao?" Đôi mắt tôi nhìn chằm chằm về phía trước, hai người đàn ông trao đổi với nhau một ánh nhìn, cái động tác kia, có vẻ họ muốn hướng tới chỗ tôi, bọn họ vừa nhấc chân, tôi lập tức cúp máy, chạy như thỏ, chạy chưa được vài bước, lại trông thấy hai cái giày âu, ăn mặc giống như hai gã lúc nãy, đứng trong đám người mặt không biểu tình nhìn tôi. Còi báo nguy trong nội tâm tôi tăng lên, không kịp nghĩ nữa, lập lức quay ngược lại, dùng tốc độ chạy nước rút rẽ sang cái đường cái bên cạnh. Kỳ thật, tôi vốn chẳng phải làm thế, tôi có thể hét lên gọi bảo an của khu này đến giúp đỡ, hoặc là giả bộ đồng ý rời khỏi S thành, như vậy thì tương đối an toàn. Thế nhưng lúc ấy tôi lại phản xạ có điều kiện nhớ đến Tào Hâm, trong nội tâm thật sự hoảng loạn, trong đầu chỉ hiện lên một chữ duy nhất là "Chạy trốn". Tôi đã dùng hết sức lực toàn thân lao về phía trước, trong lúc cấp bách không quên liếc mắt lại nhìn, hai gã kia vẫn đang chạy đuổi theo tôi, cách tôi chưa đến trăm bước, một gã thấy tôi quay đầu lại, còn lớn tiếng hô: "Đứng lại!" Thôi xong, quả nhiên là bọn họ nhắm vào tôi, một chút hy vọng may mắn cuối cùng trong tôi cũng đã biến mất, đành phải lao về phía trước chạy như điên. Tôi hoảng hốt chạy bừa, hoàn toàn chẳng hề quan tâm đến người đi đường, số lượng xe cộ, có đèn đỏ hay không, tiếng còi xe hơi inh ỏi, người bị đụng phải lớn tiếng hét lớn, còn có mấy người lái xe máy lớn tiếng chửi rủa, tôi hoàn toàn không hề bận tâm, chẳng qua là chạy thục mạng về phía trước, gió bên tai thổi vù vù xoẹt qua. Tôi đã từng rất tự hào về thành tích thể dục của mình, nhưng dù thành tích có tốt đi chăng nữa thì tôi vẫn chỉ là một đứa con gái, thể lực không thể nào sánh bằng đàn ông, tôi chạy một lúc đã thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi, dần dà có cảm giác lực bất tòng tâm, quay đầu nhìn lại, mấy gã kia đã dí càng ngày càng gần, lòng tôi dần chìm xuống, cắn chặt răng, một bên tiếp tục chạy, một bên lôi điện thoại ra. Tôi muốn gọi cho Tư Vũ, thế nhưng tôi đã không còn thời gian để đi tìm dãy số của chị ấy, ngón tay ấn loạn vài cái, tùy tiện chọn một dãy số trong sổ ghi chép, tôi đưa điện thoại ghé sát tai, nội tâm muôn phần lo nghĩ, âm thầm cầu nguyện sẽ có người nghe, điện thoại reo lên vài tiếng, rất nhanh đã có người nhấc máy: "Alo, Nhất Nặc." Là giọng nói của chị Mẫn Đường! Trong lòng tôi vui sướng, giống như lúc lâm nguy thì bắt được một cây cỏ cứu mạng, không kịp ngẫm nghĩ nữa, bởi vì lo lắng mà ăn nói lộn xộn: "Chị Mẫn Đường, mẹ Tư Vũ đang uy hiếp em, muốn em rời khỏi S thành! Hiện tại đang có người đuổi theo em!" Mẫn Đường kinh ngạc hét lên: "Cái gì? Em nói vậy là sao? Mẹ Tư Vũ uy hiếp em?" Tôi đang gấp muốn chết: "Có mấy người đang đuổi theo em, chị nhanh gọi điện cho Tư Vũ! Nhanh! Nhanh!" Bước chân của tôi không dừng lại, một bên hô to, một bên rẽ sang một đầu đường cái khác, tôi chợt nghe thấy tiếng còi xe dồn dập, khóe mắt nhìn sang, một chiếc xe ô tô màu đỏ đang lao nhanh về phía tôi, lái xe không kịp phanh lại, đành phải bẻ tay lái, làm chệch đi một ít phương hướng, tôi theo bản năng cũng tránh nó, không kịp, chỉ nghe "Phanh" một tiếng, lưng tôi truyền đến một cơn đau kịch liệt, người bị đâm bay lên, điện thoại đang nắm cũng văng ra ngoài, lúc tiếp đất, tôi còn ý thức được vài giây thanh tỉnh, tôi có thể cảm giác được tiếng người ầm ĩ bao quanh, cũng có thể cảm giác được xương cốt giống như bị bể nát, trong cái thời khắc đó, có phải tôi sắp chết rồi không, đôi mắt của tôi gắt gao nhìn về hướng cái điện thoại cách đó không xa, cố hết sức để gọi tên một người: "Tư Vũ..." Thế nhưng cái âm thanh yếu ớt kia đến chính tôi cũng còn không nghe được, trái tim tôi chìm vào tuyệt vọng, mọi thứ xung quanh tối sầm lại, hoàn toàn mất đi tri giác. - -- P/s: Thôi được rồi, để m tổng hợp lại tag truyện của QLTN cho các thím nhé: Mối tình đầu, gái có chồng, tông xe (hoặc là bị bắn, v...v... cốt là vào được bệnh viện trêu y tá), bỏ nhà đi theo gái. Vị chanh bạc hà thì cảm thấy nvc rất hãm nên m ko đọc, còn lại 3 truyện hđ của QL m đọc qua đều có 4 cái tag kia đấy =)))))))