Lê hoa hựu khôi phóng hoa lê lại nở
Chương 34 : Năm khối tiền còn lại em cất đi đâu rồi
Dựa vào một lời xúc động, tôi hận không thể lập tức mọc thêm đôi cánh bay trở lại Giang Thiên di cảnh tìm Kiều Tư Vũ, nhưng ở tại cây đèn xanh đèn đó thứ mấy tôi không nhớ rõ, đầu óc của tôi đã dần dần tỉnh táo lại. Tôi hạ kính xe xuống, gió lạnh vù vù thổi vào, gần như khiến tôi rùng mình, thế nhưng đôi má nóng hổi giống như thư thái đi rất nhiều, tôi dựa đầu vào chỗ ngồi, ở trong đầu cắt tỉa lại mọi chuyện.
Tôi nghĩ đến Kiều Tư Vũ, cũng nhớ tới Lương Noãn Tình, trong hai mươi mấy năm sinh mệnh của tôi, vỏn vẹn xuất hiện hai cô gái này, thế nhưng, đời người thật sự rất kỳ quái, tình yêu hoàn toàn không thể chỉ dựa vào thời gian mà đánh giá, tối thiểu là ở lúc này, gương mặt Kiều Tư Vũ khắc sâu trong trí óc tôi nhiều lắm, mà Lương Noãn Tình, tôi nhớ được sâu nhất, là hình ảnh cô ấy với cái bụng bầu nhô lên, vẻ mặt hạnh phúc khi làm mẹ, gương mặt của cô gái đã từng khiến cho tôi si mê một thời, đúng là đã dần dần mơ hồ.
Cho đến ngày hôm nay, tôi biết mình đối với một đoạn cảm tình xưa kia đã triệt để buông bỏ, thế nhưng Kiều Tư Vũ nói những lời kia, lại khiến cho tôi rung động thật lớn, trong lòng tôi nhiều lần tự hỏi chính mình, là như thế này sao? Thật là như vậy sao? Là vì tính cách của tôi, là vì tôi nhu nhược, tự ti? Tôi thích trốn tránh?
Một năm kia, khi người khác nói cho tôi biết, Lương Noãn Tình đang len lén kết giao với một người con trai khác, tôi phẫn nộ chạy tới chất vấn cô ấy, từ trong miệng cô ấy chứng minh là có chuyện này hay không. Tôi lúc ấy không hỏi tại sao cô ấy phải làm như vậy, không hỏi cô ấy có yêu người kia không, cũng không hỏi cô ấy còn yêu tôi không, càng không níu kéo, chẳng qua là dùng tốc độ nhanh nhất chặt đứt tất cả phương thức liên lạc, sau đó không bao lâu thì đi đến D thành, chẳng lẽ tôi đã làm sai?
Kiều Tư Vũ chủ động cùng tôi một đêm xuân, sau đó biến mất như một hư ảnh, tôi cũng không đi cả thế giới để tìm nàng, chẳng lẽ là tôi sai?
Rõ ràng người bị tổn thương là tôi, người gánh thất vọng cũng là tôi, Kiều Tư Vũ lại như vậy lấy khí thế áp đảo mà chỉ trích tôi, tôi không hiểu. Nhưng khi suy nghĩ cẩn thận lại, tự hỏi lòng mình, không thể không thừa nhận có những thứ chị ấy nói đúng, tôi đúng là sợ hãi, trốn tránh, rất nhiều chuyện tôi trái lương tâm mà làm, rất nhiều lời là tôi nghĩ một đằng nói một nẻo.
Lúc trước tôi đã từng nghĩ muốn hỏi Lương Noãn Tình một vài vấn đề, nhưng tôi không dám hỏi về quan hệ giữa cô ấy và người đàn ông kia, chuyện cô ấy phản bội tôi, là đả kích nặng nhất trong cuộc đời tôi lúc đó, khiến cho toàn bộ con người tôi trở nên yếu ớt đến thảm thương, hoài nghi địa vị của mình ở cái thế giới này, tôi sợ chẳng những cô ấy sẽ nói ra những điều tôi không muốn nghe, mà sau đó còn gây cho tôi thương tổn lớn hơn. Tôi rất yêu cô ấy, tôi muốn cùng cô ấy ở chung một chỗ, điểu này không vì cô ấy phản bội mà thay đổi, nhưng níu kéo? Tự ái của tôi không cho phép tôi làm như vậy.
Còn với Kiều Tư Vũ, tôi không thể dừng ý muốn đi khắp thế giới để tìm chị ấy, tôi khát vọng nhìn thấy chị ấy, nhớ đến như vậy, thế nhưng sau khi những tin nhắn giống như hòn đá chìm dưới đáy biển sâu, tôi đã mất đi lòng tin, sau khi chị ấy trở về, chị ấy nói một câu yêu thích tôi liền cảm thấy mỹ mãn, tôi biết chị ấy có thật nhiều bí mật, chỉ là tôi muốn chị ấy có thể tự mình chủ động nói cho tôi biết.
Vì vậy mà chị ấy nói rằng không chủ động, tôi trốn tránh? Thế nhưng, không chủ động và trốn tránh so với lừa gạt có tội hơn chăng?
Vậy thì liệu rằng tôi có muốn đi tìm chị ấy?
Hà Hiểu Khê nói chuyện này thực ra rất đơn giản, yêu thì cứ đi nói thẳng ra, vui vẻ thì tốt, hết hy vọng cũng được, đơn giản điền cho mình một cái đáp án, không để lại bất cứ tiếc nuối nào, không yêu thì tâm hồn sẽ được tự do, thân thể càng được tự do, sao cứ phải yêu để làm gì!
Có thực là như vậy không nhỉ? Tôi không biết.
Đời này một con người có thể yêu tối đa được mấy người? Tôi cũng không biết.
Tôi chỉ biết là, lúc tôi yêu một người, tôi tự nhủ với mình đời này tôi sẽ chỉ yêu một mình cô ấy, và rằng sẽ không còn có thêm một người con gái nào khác bước vào cuộc đời tôi nữa, vậy nên lúc Lương Noãn Tình bỏ đi tôi đã rất tuyệt vọng.
Hiện tại, trong lòng tôi, trong đầu tôi, trong mắt tôi tất cả đều là Kiều Tư Vũ, tôi không muốn mình phải nếm trải cảm giác tuyệt vọng một lần nữa.
Cuộc sống của một con người không chỉ có tình yêu, tôi đây biết rõ.
Những thứ tôi sở hữu không ít, tôi có một gia đình ấm cúng, bạn bè đều là những con người cởi mở, một công việc mình yêu thích, tất cả đều chiếm một vị trí lớn trong sinh mệnh tôi, thế nhưng nội tâm tôi vẫn trống rỗng, vắng vẻ. Những người bên cạnh tôi, Hoa Miêu, Khương Quyền, Hà Hiểu Khê... Bọn họ đều tìm được cho mình một cái mỏ neo, chỉ có tôi vẫn còn lơ lửng trôi ở trên không trung, không hề thấy phương hướng trong tương lai.
Nếu như có loại dũng khí "Chưa đến Hoàng Hà tâm bất tử" (Chưa đến phút cuối cùng chưa từ bỏ hi vọng), liệu có thể nắm lấy tay em, chuyện này có đáng giá để thử một lần?
Hai tay tôi nắm chặt nắm đấm cửa, đứng thẳng lưng, trong thời gian chờ đợi, tôi nghe rõ trái tim mình như nổi một hồi trống, đó là hồi trống trận, lần đầu tiên trong đời tôi giống như một dũng sĩ, không biết sợ đứng ở trên chiến trường tình yêu.
Kiều Tư Vũ mở cửa, gương mặt xinh đẹp trầm tĩnh, không biết là đang vui hay buồn, cửa lại chỉ mở một đường, dường như có ý không để tôi lọt cửa.
Tôi có chút sợ cánh cửa đó sẽ đột nhiên đóng lại, không biết lá gan từ đâu, trước tiên thò tay chặn cửa đã: "Chúng ta tâm sự, coi như là muốn chấm dứt, cũng không nên chấm dứt như vậy."
Kiều Tư Vũ nhìn tôi, đôi mắt thanh tịnh vẫn như cũ yên lặng như một hồ nước, tôi tiếp tục nắm lấy thời cơ tiếp tục nói: "Chị nói đã từng yêu hai người, một người là Bách Dục Đông, điều đó có thật không?"
Kiều Tư Vũ không trả lời, nhưng ánh mắt biến hóa, điều đó đủ để cho tôi một đáp án về vấn đề này.
Tôi không để cho chị ấy nói, nhanh chóng tiếp lời: "Hoa kiềuMalaysia, là người thứ nhất, có đúng không?"
*Thặc hoang mang, KTV có từng nhắc đến chị gái này à:)
Nói xong câu này, tôi nhìn thẳng vào đôi mắt chị, thở cũng không dám thở, kiên nhẫn đợi đáp án, qua hồi lâu, chỉ thấy khóe miệng chị ấy hơi động một chút: "Thì ra, em cũng không ngu ngốc như trong tưởng tượng của tôi!"
"Lúc chị còn du học ở Mĩ, đã từng yêu Hoa Kiều Malaysia kia, về sau bọn chị bởi vì nguyên nhân nào đó chia tay, sau khi về nước, chị lại ở cùng với Bách Dục Đông, chuyện này là sao?"
Tôi can đảm nói ra suy đoán của mình, không hề nghi ngờ, đây cũng là cách dễ nhất để tôi tiếp nhận một giả thuyết, Kiều Tư Vũ ôm lấy hai tay, nói khẽ: "Nói tiếp."
"Chị yêu chị ấy, không yêu Bách Dục Đông, đúng không?"
"Cô ấy tên là Tào Hâm."
Tôi ngập ngừng một chút, chị ấy nhìn tôi, thản nhiên nói: "Đúng là tôi không yêu Bách Dục Đông, em hỏi xong chưa?"
"Chưa, em còn muốn tự giới thiệu."
Chị ấy kinh ngạc nhìn tôi, tôi hít một hơi thật dài, chậm rãi nói: "Xin chào, tôi tên là Tiêu Nhất Nặc, tôi là một người bình thường có một gia đình rất ấm áp, hiện tại đang làm một phần công việc bình thản còn có tính cao thượng. Tôi nhìn bề ngoài có vẻ vui tính, nhưng thực chất bên trong rất bình thường, điều khiến tôi hoang mang nhất hiện giờ chính là, mấy tháng nay, tôi đã yêu sâu sắc một cô gái xinh đẹp bị rất nhiều quầng sáng bao phủ, tôi bởi vì trái tim đã bay đến chỗ nàng mất rồi, nên cuộc sống hàng ngày khó có thể bình an. Hiện tại, may mắn có thể cùng nàng một lần nữa mặt đối mặt, tôi muốn nói với nàng rằng, cho dù chúng ta không xứng đôi bối cảnh, nhưng tôi lại có ưu điểm là được giáo dục tốt, phẩm hạnh đoan chính, cộng thêm một trái tim chân thành. Mặc dù, năng lực không đặc biệt xuất chúng, nhưng mà việc nhỏ thì biết rửa bát nấu cơm, lớn thì bắc thang lên trời hái sao cũng được, tôi nguyện vì nàng làm tất cả mọi việc trên đời. Số tiền tôi kiếm được cũng không nhiều, nhưng mà tôi có thể bảo chứng, tiền lương của tôi có một trăm khối tiền, trong đó chín mươi lăm khối tiền tôi để nộp cho nàng..."
"Sao lại không phải một trăm, mà là chín mươi lăm? Năm khối tiền còn lại đi đâu mất rồi? Chẳng lẽ..." Chị ấy đột nhiên cắt ngang tôi, nói một chút, sau đó kéo dài thanh âm: "Em còn muốn có quỹ đen sao?"
Tôi mím môi, nhìn ngũ quan giống như ngọc điêu khắc của chị, nói khẽ: "Năm khối tiền còn lại để em không đến mức lê lết chết đói, sau đó sẽ có một trăm rồi lại một trăm nữa..."
Chị ấy nhìn tôi, khuôn mặt bình tĩnh, chợt giống bị một cơn gió xuân ấm áp vô hình phớt qua, trong một tích tắc, lãnh ý tan ra, băng tuyết tiêu biến hết, ánh mắt long lanh sáng ngời giống như bảo thạch chiếu sáng, Kiều Tư Vũ chị... Chị ấy lại cười rồi, mà tôi lại há hốc mồm nhìn đến ngây người. Lần cuối cùng chị ấy cười như vậy, đã từng khiến cho tôi động tâm, thế nhưng đó có lẽ là chuyện xảy ra rất lâu trước rồi... Tôi ngây ngốc nhìn chị ấy, không biết vì sao chợt nhớ tới ngày bé ở trên sườn núi phía sau nhà bà ngoại, hình dáng cây hoa lê nở, những người khác sẽ dùng "Lê hoa đái vũ" để hình dung cảnh mỹ nhân khóc, tôi thì lại muốn dùng hoa lê đua nở để hình dung mỹ nhân cười, bởi vì nụ cười của chị ấy ngọt ngào tinh khiết là thế, nhẹ nhàng và tinh khiết, tôi dường như cảm thấy trong không khí có thêm phần ngọt ngào, tôi không hề chớp mắt nhìn chăm chú chị ấy, thân thể không kìm được nghiêng về phía trước, thì thào nói: "Em muốn hiểu thêm về chị, càng nhiều càng ít, có thể không?"
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
141 chương
49 chương
104 chương