Lê hoa hựu khôi phóng hoa lê lại nở

Chương 31 : Đó chỉ là một kết thúc

Câu nói của Hoa Miêu, giống như một tia sét từ trên không trung giáng xuống, khiến cho tôi chấn động ngay tại chỗ, nhưng mà, tôi biết cô ấy nói thật, bởi vì cô ấy sẽ không bao giờ gạt tôi, bởi vì Kiều Tư Vũ là cấp trên của cô ấy. Tôi đứng ở chỗ đó ngơ ngác nhìn, hồi lâu lại càng cảm thấy mờ mịt. Hoa Miêu cũng như vậy nhìn tôi, cơn giận của cô ấy vì sự trầm mặc của tôi mà dần dần tan mất, thay vào đó chính là bi ai cùng thương cảm, thật lâu, cô ấy thở dài, tay nhẹ nhàng khoác lên vai tôi: "Nhất Nặc, chúng ta trở về đi, quay về chỗ tao." "Không, mày về đi." "Sao mày lại không về cùng tao? Chẳng lẽ mày không tin tao?" Hoa Miêu lại một lần nữa kích động, tôi đờ đẫn nói: "Tao tin mày." "Thế thì vì sao vẫn muốn ở lại nơi này?" "Hiện tại tao chỉ muốn ở một mình." Tôi biết là Hoa Miêu lo lắng cho tôi, thế nhưng lúc này, tôi chỉ muốn ở một mình. Bờ môi Hoa Miêu giật giật, muốn nói gì đó nhưng lại nhịn xuống, một lúc lâu mới nói: "Một buổi tối, Nhất Nặc, tao cho mày một buổi tối, ngày mai nếu tự mày không đi, tao cũng sẽ tự mình đến mang đồ đạc của mày đi!" Trong phòng khách không mở đèn, nhưng lờ mờ có thể thấy rõ bày biện trong phòng, tôi vứt cái chìa khóa kia, ngồi xuống tựa trên ghế sô pha, ngoài cánh cửa thủy tinh, ngọn đèn đường từng điểm lập loè, giống như bầu trời đầy sao, cảnh đêm đẹp đẽ như vậy, tôi biết rõ đây là lần cuối cùng tôi trông thấy nó, mà người phụ nữ xinh đẹp mê người kia, tôi đã không bao giờ muốn gặp nữa rồi. Vì cái gì lúc cùng chị ấy ở chung một chỗ lúc, lòng tôi không có cách nào yên ổn được, vì cái gì tôi không thể có cho mình cảm giác trọn vẹn, vì cái gì thời điểm điềm mật, ngọt ngào, tôi cũng sẽ tâm thần bất định. Thì ra có thứ chắn giữa chúng tôi, không chỉ là quan niệm thế tục bên ngoài, giữa chúng tôi còn ngăn cách một người đàn ông. Dù tôi đã từng ôm chị ấy vào trong ngực, dù tôi đã từng hôn thật sâu môi của chị ấy, dù là tôi nhớ từng cơn run rẩy nhỏ của chị trong ngực tôi, nhưng chúng tôi ở chung một chỗ, cũng chỉ có thân thể mà thôi. Kiều Tư Vũ, trong lòng tôi thầm nói cái tên này, bỗng nhiên có chút muốn cười. Tôi nhớ đến thật lâu trước đây, khi từ trong miệng người khác biết được mối quan hệ của Lương Noãn Tình và một người con trai khác, tôi đã phẫn nộ thương tâm đến mức mất đi lý trí, chạy tới gầm thét hỏi cô ấy tại sao phải gạt tôi, cô ấy rất tỉnh táo mà trả lời: "Nhất Nặc, mình không lừa cậu, mình chỉ là không nói cho cậu biết mà thôi." Như vậy, nói như thế, lần này Kiều Tư Vũ cũng không gạt tôi, chị ấy chỉ không nói cho tôi biết chị ấy có bạn trai mà thôi. Lần đầu tiên là nhân tâm thay đổi. Lần thứ hai lại căn bản không phải tình yêu, tôi chỉ là một thứ điểm xuyết nhỏ trong sinh hoạt của người khác. Trong lòng tôi tự hỏi, liên tiếp hai lần, tôi tự rước cho mình thống khổ như vậy, chẳng lẽ là bởi vì tôi đã quá nghiêm túc? Gần như một đêm không ngủ, tôi hy vọng tôi có thể dùng một loại lý trí trưởng thành để đối với chuyện này, nhưng lại không có biện pháp chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau, tôi báo xin trường một ngày nghỉ bệnh, ở trên mạng tìm cho tới trưa một căn phòng ở, trong lúc đó còn gọi rất nhiều cuộc điện thoại, vận dụng hết thảy những mối quan hệ ở S thành, cuối cùng quyết định chọn một căn phòng. Phòng ở cách trường học có chút xa, nhưng lại tương đối gần chỗ ở của Dương và Hà Hiểu Khê. Tôi dùng tốc độ còn muốn nhanh hơn lúc chuyển đến để chuyển đi. Sau đó, khi còn chưa kịp chỉnh đốn phòng ở, tôi gọi điện thoại cho Hoa Miêu: "Mày không cần gọi tao suốt thế, đêm nay tao đến nhà mày, tao muốn ăn lẩu, mày qua siêu thị mua nguyên liệu đi." Tôi vẫn luôn thích ăn lẩu, mặc kệ đông hay hạ, thực tế lúc này, tôi lại càng tham luyến phần ấm áp kia. Nguyên liệu Hoa Miêu mua chính là nguyên liệu lẩu Trùng Khánh, tươi sống tê cay, chính là loại hương vị tôi rất yêu thích. Chúng tôi đặt nồi ở trên bàn nhỏ trong phòng khách, ngồi ở trên đệm mặt đối mặt. "Nhất Nặc, vì sao mày không chịu về ở cùng một chỗ với tao, chỗ mày thuê bây giờ so với chỗ tao cũng không gần trường hơn bao nhiêu." Hoa Miêu vì chuyện này đã cãi nhau với tôi qua điện thoại, hiện tại không nhịn được lại lôi ra, tôi nhìn chị ấy một chút: "Bởi vì mày cần không gian riêng tư, tao càng cần nữa." Cô ấy không lên tiếng, hồi lâu mới nói: "Đến lúc đó tao qua giúp mày sửa sang lại phòng ở, làm vệ sinh." "Không cần, người thuê trước là một cô gái rất chú ý, cô ấy bởi vì điều động công việc, nên mới cho thuê lại, phòng ở rất sạch sẽ ấm áp, dọn dẹp thoáng một cái là xong." "Nhất Nặc." Cô ấy thận trọng nhìn tôi, cẩn thận từng li từng tí, trong mắt thần sắc không xác định. "Sao?" "Mày có khỏe không đấy?" "Tao rất khỏe." Tôi bỏ nấm kim châm, khoai tây, tôm bỏ vào trong nước lẩu, sau đó gắp một miếng thịt dê ở bên trong nồi đảo qua lại, chấm thêm chút ít tương bỏ vào trong miệng. "Ừ, ngon lắm." Tôi vừa nói, vừa mở bia. "Nhất Nặc, nói cho tao biết, bọn mày bắt đầu được bao lâu rồi?" "Tao không muốn nhắc lại việc này." Hoa Miêu nhìn chằm chằm tôi: "Tao chỉ muốn xác định mày không sao." "Tao không sao." Tôi uống một ngụm bia, ngẩng đầu cười với cô ấy, thế nhưng Hoa Miêu vẫn như cũ hoài nghi: "Nhất Nặc, mày cái gì cũng có thể nói cho tao biết, không phải sao? Nhìn bộ dạng điềm nhiên như không có việc gì bây giờ, tao ngược lại lại càng lo lắng hơn, tôi thà mày giống như hồi Lương Noãn Tình rời đi, cứ đi tìm tao, gọi điện nói với tao." "Lúc đầu tao như vậy, về sau mày không phải rất phiền à." "Tao không phiền, tao chỉ là..." Hoa Miêu nóng nảy, muốn đứng dậy. "Mày ngồi xuống đi, tao chỉ đùa thôi mà." Tôi đặt đũa xuống, cười cười, thấp giọng nói: "Hoa Miêu, tao sẽ không như vậy nữa, tao vĩnh viễn sẽ không vì một người mà như vậy nữa." Hoa Miêu cắn cắn môi, nhìn tôi một hồi, nói khẽ: "Kỳ thật cũng không thể trách mày." "Sao?" "Chị ta là một người phụ nữa rất có mị lực rất có phong tình, ai cũng không thể phủ nhận điểm này, tuy rằng chị ta bình thương hơi lạnh, cũng không đúng, chị ta lạnh chẳng qua là đối với đại bộ phận mọi người mà thôi." Khóe miệng Hoa Miêu lộ ra một nụ cười trào phúng, cô ấy rót một ly rượu đỏ đặt ở trước mặt tôi, rồi lại rót cho mình một ly: "Uống cái này, lúc ăn lẩu uống cái này so với uống đồ uống cacbon-axit tốt hơn đấy. Lúc trước tao vẫn cảm thấy mày có chút kỳ quái, nhưng nếu không phải đêm đó tao gọi mày đi ăn cơm tối, mày gạt tao nói mày hẹn với Dương, tao sẽ không nghĩ tới việc đi đến nhà mày để canh, tao đi đến chỗ ở của mày cũng không chỉ là một hai lần." Nhìn thấy sự nghi hoặc của tôi, cô ấy giải thích: "Ngày đó, tao cũng gọi điện thoại đến rủ Hà Hiểu Khê cùng Dương đi ăn cơm, hai người họ từ chối, nói là đi sinh nhật bạn." "À." "Nhất Nặc, mày không nên gạt tao về chuyện với Kiều Tư Vũ, mày thật sự hồ đồ rồi." Cô ấy khe khẽ thở dài: "Nếu như tao biết sớm, hôm nay mày cũng không phải khó khăn như vậy." Tôi đưa ly rượu lên, một hơi uống cạn sạch, chỉ cảm thấy trong miệng tràn đầy vị đắng chát, tôi lau lau khóe miệng, nhìn Hoa Miêu: "Bạn trai chị ấy là một người như thế nào?" Hoa Miêu không xác định nhìn tôi: "Mày thật sự muốn biết?" "Ừ." "Anh ta tên là Bách Dục Đông, con trai một xí nghiệp cỡ lớn, còn là bạn tốt của Hãn Vũ." Tôi vô thức nắm chặt chén rượu trong tay: "Mày đã gặp anh ta chưa?" "Thỉnh thoảng anh ta sẽ qua đón Kiều tổng lúc tan tầm, anh ta đi chiếc Porsche màu trắng, trong công ty bọn tao rất nhiều người đều biết." "Anh ta... Như thế nào?" "Ý mày là về phương diện nào?" Hoa Miêu giống như là muốn khiến cho tôi chết tâm, mắt lạnh nhìn tôi: "Trừ điều kiện gia đình không nói đến nữa, anh ta còn trẻ anh tuấn, phong độ nhẹ nhàng, cùng Kiều tổng đứng chung một chỗ, tuyệt đối là một đôi khiến cho người ta cực kỳ hâm mộ, Hãn Vũ rất thích anh ta, sớm coi là anh rể rồi." Tôi chỉ cảm thấy nơi nào đó trong tim bị người ta mạnh mẽ đấm cho một quyền, hô hấp cảm thấy có chút không thoải mái, Hoa Miêu hỏi: "Có thật Kiều Tư Vũ chưa từng đề cập qua với mày?" Tôi nỗ lực chèo chống hỏi lại: "Nói cái gì?" "Bách Dục Đông." "Chưa từng." Tôi suy nghĩ, chị ấy nói với tôi mấy thứ gì đó, về chuyện đã từng yêu hai người, tôi là người thứ hai lên giường cùng chị ấy, những lời này từng khiến tôi mừng rỡ, kích động, nhưng bây giờ lại chẳng có gì đáng để tin. Chị ấy còn nói, chị ấy thích tôi ngốc, đúng rồi, tôi đúng là ngốc, nếu như không ngốc thì sao lại bị chị ấy đùa giỡn như vậy. Tôi nhìn chằm chằm vào nồi lẩu đang sôi trào, trong đầu có chút mê muội, Hoa Miêu đang gọi tôi, thanh âm bỗng nhiên trở nên có chút xa xôi: "Nhất Nặc, Nhất Nặc..." "Hả, tao không sao, không có việc gì, mày đừng lo." Tôi lắc lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Tao không bị tổn hại gì, không mất đi cái gì, không phải sao?" Hoa Miêu nhìn tôi, ánh mắt phức tạp, một lúc lâu mới nói: "Hiện giờ mày không liên hệ gì với chị ta nữa chứ?" "À không, tối hôm qua chị ấy còn gửi tin nhắn đến cho tao." Hoa Miêu ngẩn ngơ: "Mày còn chưa nói rõ ràng với chị ta à?" "Có gì mà nói rõ ràng? Nói chia tay? Từ đầu tới đuôi tao và chị ấy có gì rõ ràng đâu, mày nghĩ là có thể nói gì à?" Hoa Miêu kiềm chế tính tình: "Chị ta nhắn gì cho mày?" "Hỏi tao ngủ chưa, nói là có chút nhớ tao." "Thế mày nhắn lại thế nào?" "Tao nói tao chưa ngủ, tao nghĩ đến chị ấy, rất nhớ rất nhớ." "Mày!" Hoa Miêu tức giận đến đứng lên: "Tiêu Nhất Nặc, mày đúng là bệnh không nhẹ!" Tôi nhìn cô ấy, chậm rãi nói: "A Miêu, thả lỏng đi, đây chẳng qua là để kết thúc cuộc nói chuyện thôi, mày nhìn này." Tôi lấy điện thoại di động ra, sau khi mở lấy cái sim nho nhỏ từ khe điện thoại, tôi cầm trong tay quơ quơ trước mặt Hoa Miêu, sau đó ngón cái cùng ngón trỏ buông lỏng, thẻ sim từ trong tay tôi ngay lập tức rơi vào trong thùng rác. "Như vậy không phải là liền triệt để xong chuyện rồi sao." Hoa Miêu nghẹn họng nhìn tôi trân trối, nói không ra lời, tôi hướng cô ấy mỉm cười, chỉ chỉ đồ ăn trước mặt: "Ăn đi, còn nhiều đồ ăn như vậy, mau giúp tao ăn hết nào."