Lê hoa hựu khôi phóng hoa lê lại nở

Chương 26 : Em nhất định phải so đo với tôi sao

Rời khỏi trường học, trải qua vài năm ở trong xã hội cũng coi như là được rèn luyện, tôi đã không còn ngây thơ như vậy, đơn thuần đối với mỗi một sự kiện chỉ có đúng và sai. Nhưng trong thế giới của tình cảm, tôi vĩnh viễn chỉ có hai đáp án, "Yêu" và "Không yêu", lúc tiếp xúc với một số người, thích thì thân, không thích thì bảo trì khoảng cách phù hợp. Không thể không nói, lớn đến tuổi này rồi, tôi chưa từng gặp qua một người nào như Kiều Tư Vũ, chị ấy cứ chợt xa chợt gần, tựa như là gió không thể nắm bắt lấy, mập mờ trêu chọc người, lại tàn nhẫn giày vò người, cho người sa vào loại cảm giác muốn chiếm lấy, khi họ có ý định muốn rời khỏi trò chơi rồi thì lại bởi vì vẻ đẹp của chị, cái thái độ điềm nhiên như không có việc gì, mà ham muốn hận không đành lòng, muốn ngừng mà không được. Cái loại dày vò này tôi chịu đủ rồi, nó có thể bức cho một người đến nghẹt thở, không hề nghi ngờ gì, chị ấy có mị lực, người muốn quỳ dưới váy chị ấy hằng hà sa số, người sau tiếp bước người trước, thế nhưng tôi chán rồi, chán cái cảnh cùng mỹ nữ so chiêu rồi. Xét về mặt thân thể mà nói, tôi và chị ấy rất gần, nhưng có rất nhiều chuyện về chị ấy tôi hoàn toàn không biết gì cả. Những chuyện không được giải đáp, lúc trước có thể tính thành một loại lực hấp dẫn thần bí, nhưng bởi vì chị ấy mất tích, thế nên nó biến thành một loại sợ hãi rất nhỏ, tôi sợ hãi những chuyện tôi không biết về chị ấy, sợ hãi nhìn ra chân tướng. Nếu như chị ấy sớm nhắn cái tin kia, tôi nghĩ mình nhất định sẽ mừng rỡ như điên, sau đó tiếp tục cam tâm tình nguyện bị chị ấy đùa bỡn, làm một đứa ngốc ngây thơ, nhưng bây giờ thì... Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn kia thật lâu, thu hồi nụ cười lạnh trên môi, bỏ lại điện thoại ở trên bàn sách, sau đó vén chăn lên nằm xuống. Buổi tối hôm nay, tôi nhất định phải cho mình một giấc ngủ ngon, đây là chuyện trọng yếu nhất trước mắt. Năm mới, tôi cuối cùng cũng tìm ra thời gian để gặp Lương Noãn Tình. Chúng tôi gặp nhau tại một quán cafe, cô ấy mặc một cái áo khoác dài màu vàng nhạt, toàn thân bao bọc rất kín, nhưng vẫn có thể thấy rõ phần bụng hở ra. Vừa thấy mặt, tôi không khỏi có điểm lúng túng, mấp máy môi, nhẹ giọng hỏi: "Mấy tháng rồi?" "Hơn năm tháng rồi." Cô ấy đưa thay sờ sờ bụng mình, trong khoảnh khắc cô ấy cúi đầu, tôi thấy rõ khóe miệng cô ấy lộ ra một vòng nhẹ nhàng vui vẻ, đó là nụ cười vui sướng thỏa mãn của một cô gái sắp làm mẹ. Tôi nhìn cô ấy, theo đáy lòng mà nói: "Noãn Tình, chúc mừng cậu." Cô ấy hiển nhiên có chút kinh ngạc, kinh ngạc nhìn tôi trong chốc lát, từ trong túi lấy ra một cái điện thoại di động, ở trên bàn đẩy tới: "Nhất Nặc, đây là mình đặc biệt đem tới." "Tớ mua cái mới rồi, cậu có mang đến thì tớ cũng không dùng nữa." Mặc dù nói vậy, tôi vẫn nhận lấy, thuận tay bỏ vào trong túi quần, "Noãn Tình, cám ơn cậu đã đi thăm bố mẹ tớ, cám ơn cậu vì những chuyện cậu làm cho họ. Nhưng cậu đưa qua nhiều món đồ quý, bố mẹ tớ đều giữ lại hết, bảo rằng khi nào đó tớ tìm thời gian lại cho cậu." "Không không, hai bác sao lại khách khí vậy, đây chẳng qua là một chút tâm ý của mình thôi." Lương Noãn Tình thoạt nhìn có chút nóng nảy, gương mặt đỏ lên: "Nhất Nặc, nếu như cậu muốn trả về, vậy thì không bằng cứ ném chúng đi!" "Tớ biết cậu sẽ không cần." Sắc mặt của cô ấy có chút khó coi: "Hôm nay cậu đến tìm mình là vì muốn trả đồ?" Tôi giang tay ra: "Cậu xem tớ có đem theo gì không?" Thần sắc cô ấy hơi chút hòa hoãn, tôi dùng thìa quấy cốc cà phê, nhấp nhẹ một ngụm nhỏ: "Tớ biết tính cậu, lần này cũng không kiên trì nữa, nhưng mà, sau này không cần đưa đồ đến nhà tớ nữa." "Nhất Nặc, chúng ta vẫn là người thân, là bạn bè, phải không?" Tay chân cô ấy có chút luống cuống, tay nắm chặt tay, sau một lúc, lại giãy giụa nói một câu: "Cậu đến tìm mình, mình rất vui vẻ, mình chưa từng nghĩ, chúng ta có thể như hôm nay, bình tĩnh ngồi ở chỗ này nói chuyện phiếm." Tôi nhẹ nhàng cười: "Noãn Tình, chúng ta không phải người thân, cũng vĩnh viễn chẳng trở lại làm bạn bè được." Cô ấy mở to mắt, không dám tin nhìn tôi: "Cậu... Sao cậu lại có thể nói vậy?" "Mình nói thật mà." Yết hầu Lương Noãn Tình giật giật, khó khăn nói: "Nhất Nặc, cậu vẫn hận mình, coi như lần trước cậu hung hăng làm nhục mình, cũng không làm giảm bớt đi hận ý của cậu đối với mình." "Không." Tôi lắc đầu, tâm tình dị thường bình tĩnh: "Noãn Tình, tớ thừa nhận tớ từng hận cậu, nhưng hiện tại thì không còn oán hận rồi, một chút cũng không. Cậu đã lựa chọn cuộc sống của cậu, còn tớ cũng không muốn mãi quẩn quanh trong những cảm xúc tiêu cực." Trong mắt cô ấy toát ra vẻ thống hận: "Vậy thì tại sao cậu phải như vậy, vì sao lại muốn tuyệt tình như thế?" "Không phải tớ tuyệt tình, tớ vẫn cảm thấy, đã từng yêu nhau sâu sắc, lại tổn thương nhau sâu sắc, thì chẳng thể trở thành người thân hay bạn bè được. Noãn Tình này, tình cảm rồi quá khứ đối với tớ vĩnh viễn quan trọng. Nhưng, cái gì đã qua thì cũng đã qua rồi, cậu vẫn luôn tồn tại trong trí nhớ của tớ, nhưng tớ không kỳ vọng cậu xuất hiện trong nửa đời sau của tớ dù với bất cứ hình thức gì." Tôi nhìn cô ấy, nghiêm túc nói: "Đây là lần cuối tớ đi tìm cậu." "Không! Nhất Nặc, cậu không thể như vậy!" Trong mắt Lương Noãn Tình có mơ hồ ngấn lệ, cô ấy tựa hồ muốn đứng lên, lại ngồi xuống, sau một lúc, sửa sang lại tâm tình, miễn cưỡng mở miệng hỏi: "Chẳng lẽ đến lúc mình sinh con, cậu cũng không đến gặp mình sao?" Khi cô ấy nói xong những lời này, có loại hương vị đáng thương, tôi thoáng nở nụ cười, hỏi ngược lại: "Noãn Tình, với thân phận của cậu bây giờ, còn sợ đến lúc sinh con có ít người đến thăm sao?" "Nhưng cậu không giống những người khác!" Cô ấy trở nên có chút kích động, bắt lấy tay tôi, khẩn thiết nói: "Nhất Nặc, con của mình cũng là con của cậu!" Lòng tôi bỗng nhiên có chút chua xót, chậm rãi rút tay ra, cố gắng tươi cười: "Không, đây chẳng qua là con của cậu với chồng, đời này có lẽ tớ sẽ không thể có con." Cô ấy nhìn tôi, ấp úng nói: "Chỉ cần cậu nguyện ý, những gì của mình đều là của cậu, tất cả mình đều nguyện ý cùng cậu sở hữu." "Nhìn xem, đây chính là lý do tớ không thể làm người thân làm bạn của cậu nữa." Tôi có chút muốn cười, lại thiếu chút nữa không nhịn được nước mắt: "Noãn Tình, cậu xác định chỉ muốn làm người thân và bạn bè đơn giản như vậy à? Không, cậu chỉ muốn một cái cớ, để cho tớ có thể tiếp tục đứng ở trong thế giới của cậu, để cậu tùy ý tìm cơ hội đến gần." Lương Noãn Tình cắn môi, không nói một lời. Tôi nhắm hai mắt lại, tiếp tục nói: "Cậu biết điểm đáng thương nhất của cậu ở đâu không? Là không phải bởi vì cậu không yêu mà bỏ tớ, thế nên, cho đến tận bây giờ cậu vẫn không thể bỏ xuống được." "Vậy còn cậu? Giờ thì cậu có thể hoàn toàn bỏ mình xuống rồi, là vì cái gì?" Cô ấy nhìn tôi, trên gương mặt không cảm xúc bỗng nhiên nổi lên một tia cười lạnh: "Lần trước lúc tìm cậu tại D thành, tuy rằng cậu đối xử với mình như vậy, nhưng mình vẫn biết là cậu còn yêu mình. Vậy còn hiện tại? Là vì cậu đã có bạn gái mới rồi sao?" Trong mắt cô ấy mang theo hận ý dày đặc, còn không che giấu được vẻ ghen ghét "Hiện tại tớ chưa có bạn gái, nhưng sau này nhất định sẽ có." Tôi không hề chớp mắt nhìn cô ấy, chậm rãi nói: "Đối với đoạn tình duyên của chúng ta, tớ không hề thẹn với lương tâm, hôm nay buông cậu xuống rồi, tớ cũng thẳng thắn không có tiếc nuối. Noãn Noãn, tớ sẽ gọi cậu một tiếng Noãn Noãn, tớ thật tình mong cậu có thể có được những tháng ngày vui vẻ, còn về phần tớ, tớ cũng không cầu cậu chúc phúc, nhưng cậu thật sự không có tư cách để hận tớ." Lương Noãn Tình giống bị cái gì đó đánh bại, cô ấy rủ mắt xuống, hai tay ôm vai co rúm lại trên ghế sô pha, điều hòa trong quán cafe mở vừa đủ, nhưng cô ấy giống như có chút lạnh lẽo, thật lâu, mới thì thào nói: "Nhất Nặc, mình không biết phải làm sao, mình không muốn mất đi cậu, thật sự... Mình chưa từng nghĩ sẽ triệt để mất đi cậu, cậu yêu mình như vậy, mình đã cho rằng... Cho dù mình có làm gì đi chăng nữa, cậu cũng sẽ không cam lòng ly khai mình, bất luận mình phạm sai lầm gì, cậu... Cuối cùng cậu vẫn sẽ tha thứ hết, mình không biết... Nhất Nặc, mình phải làm sao bây giờ? Rốt cuộc... Sẽ không có người thứ hai yêu mình như cậu." Cô ấy co rúc ở chỗ đó, tôi thờ ơ lạnh nhạt trước tâm trạng đau khổ của cô ấy, lúc này đây tôi dị thường tỉnh táo, sau một lúc, tôi vòng qua ngồi xuống bên cạnh cô, cô ấy lập tức ôm lấy tôi, vùi đầu vào cổ của tôi, tôi chần chừ một chút, rồi để tay ở trên đầu vai của cô ấy. "Nhất Nặc, thực xin lỗi, mình biết mình từng khiến cho cậu rất thương tâm, mình biết mình là đứa con gái hư hỏng lòng tham không đáy..." Cô ấy uốn mình trong ngực tôi, vừa nhẹ giọng khóc nức nở, vừa đứt quãng nói, đôi mắt tôi mờ mịt nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ, người đi đường qua lại, tay vỗ nhè nhẹ lấy bờ vai của cô ấy, khẽ nói: "Không sao đâu, qua hết rồi mà, tớ không trách cậu, thật sự không trách cậu nữa." Sau khi gặp Lương Noãn Tình, tôi giống như giải quyết xong một khối tâm sự treo lâu ngày nhưng không quyết được. Tuy rằng nhìn ra được cô ấy rất khó vượt qua, nhưng tôi cũng không lo lắng lắm, cô ấy sinh hoạt vô cùng đầy đủ, chồng lại thương yêu, về cơ bản không có phiền não nào khác, hơn nữa tôi tin sau khi con cô ấy được sinh ra, trọng tâm của cô ấy sẽ dần chuyển di, sinh hoạt sẽ mở ra một chương mới. Trường học có quy định, báo danh vào ngày 12 tháng 1, tôi cũng không rõ là vì lưu luyến gia đình ấm cúng, hay là bởi vì nghĩ đến tin nhắn của Kiều Tư Vũ, nội tâm tôi nghẹn lấy một cỗ sức lực. Tôi từ chối đề nghị cùng quay về S thành của Hoa Miêu, cố ý lề mà lề mề, phải đến ngày 11 mới đặt vé về S thành. Khi tôi trở lại S thành đã là buổi tối rồi, ngoài trời rơi xuống những hạt mưa lạnh, tôi ở sân bay thuê một cái xe, trực tiếp trở về Giang Thiên di cảnh. Tuy rằng, tôi biết việc Kiều Tư Vũ ở chỗ này hầu như là không có khả năng, nhưng lúc mở cửa phòng, một cỗ khí ôn hòa lập tức đập vào mặt, trong nội tâm tôi không khỏi bất định, nhưng nhìn một cái, trong phòng hiển nhiên không bật đèn, tôi không tự giác buông tâm, đóng cửa lại, đèn cũng không mở ra, kéo lấy hành lý rồi bằng cảm giác của mình tìm trở lại gian phòng, tôi muốn đem đồ đi cất, rồi sau đó đi tắm nước nóng, mang toàn bộ khí lạnh trên người cuốn đi. "Mấy tháng nay em phát tài à?" Giọng nói bất thình lình khiến cho tôi giống như gặp ma, thoáng buông tay, vali cùng ba lô "Bịch Bịch" rơi trên mặt đất, tôi xoay người sang chỗ khác, mượn ngọn đèn ảm đạm từ bên ngoài xuyên thấu qua cánh cửa thủy tinh, trông thấy rõ ràng trên ghế sô pha đang có một người nằm, tôi ngạc nhiên vài giây đồng hồ, đi qua mở đèn, căn phòng lập tức trở nên sáng trưng. Kiều Tư Vũ mặc một cái váy dài tơ tằm khêu gợi, đôi chân ngọc ngà xinh đẹp ở trước mắt tôi nhẹ nhàng lắc lư hai cái, giọng nói ngọt ngào mà gợi cảm: "Em giống như gửi vào thẻ tôi thêm vài nghìn tiền thuê nhà." "Thật à?" Mặt tôi dần dần lộ ra vẻ tươi cười: "Nhưng em cảm thấy vẫn còn thiếu đấy." Tôi cho rằng chị ấy sẽ nói thêm gì đó, không nghĩ chị ấy rất nhanh đã chuyển chủ đề: "Sao hôm nay mới quay về vậy?" "Ở nhà nên vui quên trời đất." "Kỳ thật, tôi có một chút hiếu kỳ..." Chị ấy một tay gõ đầu, như ôn lại chuyện cũ: "Dáng cười ai sẽ đẹp như vậy?" Tôi hơi hoảng, chị ấy lại bổ sung: "Vui sướng tựa như cây hoa nở rộ." Trong đầu tôi "Oanh" một tiếng, hai má đồng loạt giống như bị lửa thiêu hồng, ánh mắt tôi chuyển qua quyển sách cùng tấm kẹp sách trên bàn trà, cảm thấy bốn chữ thẹn quá hoá giận còn lâu mới có thể hình dung được tâm tình tôi lúc này, tôi gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho dù là chủ thuê nhà, chị cũng không nên tùy tiện sờ loạn đồ khách thuê chứ, chị không biết điều đó sao?" "Tôi chỉ đột nhiên muốn xem sách, liền đi vào phòng em tìm xem, thấy cuốn sách đó cũng chỉ là tình cờ." Chị ấy từ trên ghế sô pha đi xuống, ưu nhã tiêu sái bước đến trước mặt tôi, trên môi lộ ra một nụ cười thản nhiên: "Nói cho tôi biết, mặt em đỏ như vậy, là vì giận sao?" "Kiều đại tiểu thư, hoàn toàn không phải, mặt em là bị đông lạnh nên đỏ đấy." Mặt tôi như sương lạnh, lạnh lùng trả lời một câu, quay người muốn trở về phòng, chị ấy vươn tay ngăn cản tôi, đôi mắt đẹp thâm sâu thanh tịnh nháy hai cái, làm như rất vô tội, giọng nói đột nhiên dịu đi: "Em thực sự tức giận à? Đêm đó tôi có gì em đều thấy hết rồi, chẳng lẽ tôi chỉ xem chữ trên kẹp sách của em, em lại đi so đo với tôi sao?"